Áo mũ chỉnh tề

Chương 27


Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 27:

Một lát sau, Thương Tịnh kiên quyết lấy chiếc bút ghi âm ra, “Đây là cuộc đối thoại giữa tôi và Diệp Đại Cương tối qua, ngài nghe thử xem”
 
Cố Thùy Vũ lấy lại tinh thần, anh liếc mắt nhìn rồi cười nhận lấy, “Cái bút này có tác dụng lớn thật đấy” Khỏi cần nói, đó chính là cái bút lần trước cô dùng để ghi âm cuộc nói chuyện giữa hai bọn họ. Thiếu chút nữa thì anh quên mất rằng mình còn có nhược điểm nằm trong tay cô. Nhưng thật kỳ quái, anh không hề cảm thấy lo lắng.
 
Thương Tịnh cũng biết anh đang nói bóng nói gió, cô nhếch môi không lên tiếng.
 
Cố Thùy Vũ đeo tai nghe rồi nhấn nút play, nét mặt anh càng lúc càng nặng nề, bỗng dưng anh ngừng phát, bỏ tai nghe ra, nhìn cô, “Cha mẹ em bị uy hiếp mà em vẫn đưa thứ này cho tôi nghe sao?”
 
Thương Tịnh đứng thẳng, nhìn anh nói, “Vâng, vì thế tôi hy vọng ngài và Vương Xử nhất định phải đảm bảo an toàn cho người nhà tôi”
 
Cố Thùy Vũ đáp, “Em đần độn hả? Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Bọn họ chỉ cần tùy ý động tay động chân thì cha mẹ em…”
 
Cả người Thương Tịnh run lên, “Vậy anh nói xem tôi phải làm gì đây?”
 
“Em cần phải nói rõ ràng với Vương Xử rằng em muốn từ bỏ kế hoạch này, sau đó giả vờ lúc trộm tài khoản của tôi thì bị bắt quả tang để làm cho cho Diệp Đại Cương tin tưởng, xong xuôi em ngoan ngoãn về quân doanh, coi như không có chuyện gì xảy ra!”
 
Thương Tịnh cắn môi dưới, “Không được”
 
“Gì cơ?” Cố Thùy Vũ khó tin
 
“Kỳ đấu thầu đợt hai sắp bắt đầu rồi, Diệp Đai Cương rất cố chấp muốn tham gia vào dự án Garden City, nếu chuyện này thất bại, lão ta không biết chừng sẽ chó cùng rứt giậu, làm ra những chuyện không tưởng mất”
 
“…Em lo lắng cho tôi?” Ánh mắt người đàn ông nào đó nhất thời trở nên sâu thẳm.

 
Thương Tịnh nói, “Ngài là đối tượng tôi phải bảo vệ, đương nhiên tôi lo lắng cho ngài rồi. Vả lại, chỉ cần Diệp Đại Cương không phát hiện được việc chúng ta muốn đem lão một lưới bắt sạch thì người nhà của tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa”
 
Lời nói, cử chỉ tràn đầy sự kiên cường chính trực của cô không ngờ lại vô cùng thuyết phục. Cố Thùy Vũ không nhịn được ôm cô vào lòng, “Con bé ngốc!” Bây giờ mà vẫn còn người ngốc thế sao!
 
Thương Tịnh kinh ngạc, đẩy anh ra, “Thị trưởng Cố, tự trọng!”
 
Cố Thùy Vũ giống như bị từ chối thành quen nên không hề thấy phật lòng. Tuy anh nhớ nhung vẻ ngoan ngoãn tối qua của cô nhưng không thể không thừa nhận, anh vẫn thích cô tràn đầy sức sống hơn.
 
“Được, vậy thì chúng ta tốc chiến tốc thắng thôi” Anh bước về phía bàn làm việc, bấm điện thoại.
 
Để mọi chuyện thuận lợi tiến hành và để nâng cao độ tin tưởng, Thương Tịnh đòi tăng thêm tiền công, Diệp Đại Cương sảng khoái đáp ứng, xế chiều hôm ấy, một tờ giấy đã được gián tiếp chuyển tới tay Diệp Đại Cương. Chiều hôm sau, trong tài khoản của Cố Thùy Vũ xuất hiện một khoản tiền lớn, ngay sau đó, di động anh vang lên, dầu dây bên kia là giọng nói của phụ nữ. Cố Thùy Vũ giả bộ tức giận, yêu cầu gặp mặt, đối phương đồng ý và hẹn ở một quán trà, lúc tới nơi, anh lập tức nhận ra đối phương chính là mỹ nhân công sở mà mình đã gặp ở tiệc rượu. Cảnh sát mặc thường phục bí mật giải cô ta về cục thẩm vấn, người phụ nữ kia một mực khai rằng là Cố Thùy Vũ yêu cầu cô ta hối lộ thì mới đồng ý để công ty cô ta tham gia vào Garden city.
 
Sau hôm đó, bức ảnh mập mờ giữa Cố Thùy Vũ và người phụ nữ kia bị một kẻ nặc danh gửi tới văn phòng phó thị trưởng, đồng thời trên Internet bắt đầu lưu truyền tin tức sai sự thật, đó là cục cảnh sát bao che việc thị trưởng nhận đút lót. Phía cảnh sát không điều tra ra được mối quan hệ giữa người phụ nữ tên Vương Lệ Toa và Diệp Đại Cương, nhất thời tình hình lâm vào thế giằng co.
 
Cố Thùy Vũ mắt điếc tai ngơ với những lời bàn tán bên ngoài, anh dừng lại trước cửa sổ kính phòng tra hỏi, chăm chú nhìn Vương Lệ Toa đang bị thẩm vấn, chợt anh hỏi, “Tịnh Tịnh, em có cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ không?”
 
“Kỳ lạ chỗ nào?” Theo cô, gương mặt cô ta rất đẹp mà, chỉ là bên trong thì thối rữa thôi
 
“Từng đường nét của cô ta rất hoàn mỹ, nhưng nếu hợp cùng một chỗ thì lại không đẹp tới vậy…” Cố Thùy Vũ, người đã từng gặp qua vô số mỹ nữ, luôn cảm thấy cô ta là lạ ở đâu đó, anh trầm tư một lúc, rồi cuối cùng cũng phát hiện, “Cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ, em đi gọi Vương Xử, bảo cậu ta điều tra tư liệu xem tình nhân nào của Diệp Đại Cương đã mất tích”
 
Thương Tịnh lập tức bừng tỉnh, “Tôi biết rồi”
 

Cô đi chưa được bao lâu thì cục trưởng Lý tới, anh ta bắt tay với Cố Thùy Vũ, ra sức nói lời xin lỗi vì người bên dưới làm việc bất lực khiến anh phải sợ hãi, vân vân và vân vân…. Cố Thùy Vũ cười nhưng không nói gì.
 
“Thị trưởng Cố, ngài yên tâm, chuyện này nhất định chúng tôi sẽ tra kỹ, quyết không nương tay với kẻ phạm tội!”
 
“Vậy làm phiền cục trưởng Lý” Cố Thùy Vũ nhận lấy điếu thuốc anh ta đưa rồi khẽ mỉm cười
 
“Vâng, vâng” Cục trưởng Lý cũng gửi lời chào tới người Cố gia, Cố Thùy Vũ xảy ra chuyện ở địa bàn của anh ta, trong lòng anh ta thực sự kinh hồn bạt vía, mấy ngày nay Diệp Đại Cương cũng gọi điện cho anh ta, nhưng vì để tránh bị nghi ngờ, anh ta một mực không bắt máy. Đùa à, đứng về phía đối lập với lão ta thì anh ta mới có thể tiến xa được.
 
Sự việc đúng như Cố Thùy Vũ dự đoán, bên cảnh sát rốt cục tìm được bước đột phá, hóa ra, người phụ nữ Vương Lệ Toa này tên cũ là Vương Quyên, ả ta là tình nhân kiêm thuộc hạ của Diệp Đại Cương, một năm trước quay trở về từ Hàn Quốc, dùng thân phận giả Vương Lệ Toa cộng với khoản tiền Diệp Đại Cương cung cấp để mở một công ty, nhưng ả ta sử dụng cách nào vẫn chưa biết được.
 
Có điều, dường như Vương Quyên cực kỳ trung thành với Diệp Đại Cương, dù cho ả ta bị vạch trần thân phận thật sự nhưng vẫn sống chết khai mình và Diệp Đại Cương không có quan hệ gì, tất cả là ý của Cố Thùy Vũ
 
Vương Xử đứng cạnh Cố Thùy Vũ, lúng túng nói, “Thị trưởng Cố, ngài yên tâm, cô ta không kiên trì được lâu đâu” Cậu ta không ngờ anh lại để ý tới toàn bộ tiến trình của vụ án.
 
“Trong bút ghi âm của tôi có chứng cớ, có thể để bọn họ lợi dụng thứ đó mà” Thương Tịnh đứng ở bên kia Cố Thùy Vũ nói, từ sau khi cô kể cho anh nghe thì chiếc bút ghi âm luôn ở trên người anh
 
“Không cần thiết” Cố Thùy Vũ lắc đầu, lật vài trang tư liệu về tình nhân của Diệp Đại Cương trong tay, ánh mắt nhìn người đàn bà trong ảnh vốn từng là Vương Quyên, đáy mắt anh chợt lóe lên, anh nhếch môi cười, “Một người phụ nữ đi thẩm mỹ toàn thân, dù là tự nguyện hay bị ép buộc thì chúng ta vẫn đang nắm được điểm yếu trí mạng, Vương Xử, có thể để tôi nói với cô ta đôi ba câu được không?”
 
“Hả? Cái này…đương nhiên là được”
 
“Cảm ơn, tôi chỉ sợ mình không biét quy tắc thẩm vấn thôi…”
 

“À, nói chuyện thôi mà, không sao cả, tôi sẽ bảo người tắt camera”
 
Cố Thùy Vũ cười, chậm rãi bước vào phòng thẩm vấn.
 
ht
 
Thương Tịnh đứng bên ngoài, chăm chú nhìn nhất cử nhất động trong phòng, cô tận mắt trông thấy Cố Thùy Vũ thản nhiên từng câu từng câu ép Vương Quyên với nét mặt lạnh lùng giễu cợt phải trở nên dữ tợn, hung hăng, cuối cùng cô ta lại ngồi yên trước bàn, giống như cây khô đã hóa thành tro tàn. Từ đầu tới cuối, không quá nửa tiếng.
 
“Thị trưởng Cố, ngài thật là lợi hại, khi nào ngài tới cục chúng tôi truyền thụ ít kinh nghiệm đi” Vương Xử thấy Cố Thùy Vũ bước ra để cho người vào ghi chép thì vội vã tươi cười nghênh đón
 
“Nào có nào có, múa rìu qua mắt thợ thôi, Vương Xử đừng trêu ghẹo tôi” Cố Thùy Vũ cười lãnh đạm, chợt anh nghiêm mặt nói, “Vương Quyên đã nhận tội, cô ta nói 9 giờ tối nay, Diệp Đại Cương sẽ gặp gỡ một tình nhân khác của lão ta tên là Đỗ Mẫn tại biệt thự Giang Ninh, chúng ta có thể giăng lưới chờ bắt ba ba”
 
Vương Xử nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã 7 giờ, “Tôi lập tức đi bố trí người”
 
Thương Tịnh tiên lên, không nhịn được hỏi, “Sao ngài có thể khiến cho cô ta khai ra vậy?”
 
Cố Thùy Vũ quay đầu, chậm rãi nở một nụ cười không rõ ý tứ gì, “Cô ta cũng chỉ là con người thôi mà” Anh thấy, con người là một loại sinh vật yếu ớt nhất, chỉ thoáng chọc vào nỗi đau thì đã bộc lộ hết bản chất.
 
Thương Tịnh không khỏi rùng mình, người đàn ông này, nếu anh ấy thực sự nghiêm túc đối phó với cô thì liệu cô có phải là một đối thủ ngang tài ngang sức với anh không?
 
9 giờ tối, Diệp Đại Cương mồm ngậm một điếu xì gà bước xuống xe, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, ôm tình nhân định bước vào cửa để ăn mừng thắng lợi hiệp một thì đột nhiên bị hơn hai mươi cảnh sát lao ra bao vây, lão ta không chút hoang mang mà giơ hai tay, nói với tiểu đội trưởng, “Đồng chí cảnh sát, tôi đã phạm phải tội gì thế?”
 
“Bớt nói nhảm đi, đây là lệnh bắt giữ, ông nhìn rõ đi, mọi người lục soát cho tôi, xem ở bên trong còn có chứng cớ gì không?”
 
“Được, được, coi Diệp Đại Cương tôi là trái hồng mềm hả? Nếu các người không tìm ra được bằng chứng, ông đây sẽ kiện lại các người!”
 
“Diệp Đại Cương, Vương Quyên đã nhận tội rồi, ông vẫn nên tỉnh lại đi” Cuối cùng cũng có thể kết thúc vụ án này, trong lòng tiểu đội trưởng thở phào nhẹ nhõm.

 
“Cái gì?” Diệp Đại Cương trợn mắt, không dám tin, ả tình nhân lão ta tín nhiệm nhất lại có thể….
 
“Đội trưởng, nơi này có một gói bột trắng, hình như là heroin.”
 
“Báo, tôi cũng phát hiện một bọc ma túy”
 
“Tôi cũng thế!”
 
Đỗ Mẫn trợn to đôi mắt, biệt thự của cô ta sao lại có nhiều ma túy tới thế? Diệp Đại Cương đã đặt vào lúc nào? Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt mình thì phát hiện nét mặt lão ta cũng đang không tin nổi.
 
“Diệp Đại Cương, ông quá ngông cuồng rồi, coi nơi này là hang ổ ma tủy hả, ông coi chúng tôi là người chết hay sao?” Tiểu đội trưởng quát to, rồi khẽ nếm thử chất bột trắng, sau đó nhổ luôn ra. Lau miệng, lần này lãi quá rồi. Nôn nóng tìm kiếm bấy lâu, phó thị trưởng đúng thật là cứu tinh của bọn họ.
 
“Ông mày có ngu đâu mà lộ liễu đặt thứ này ở đây! Rõ ràng là hãm hại người! Có người muốn hãm hại tao!”
 
“Câm miệng! Nhân chứng, vật chứng đủ cả, ông còn muốn ngụy biện? Giải ông ta về cục!” Tiểu đội trưởng lạnh lùng quát, ra hiệu cảnh sát áp giải lão ta lên xe. Cậu ta làm cảnh sát đã vài năm, đương nhiên cũng không còn ngây thơ nữa, cậu ta biết toàn bộ những việc này không phí chút công sức nào vì có bàn tay của người nào đó đứng đằng sau, nhưng cậu ta không mượn chuyện này làm đại lễ để lập công thì mới là đồ ngốc!
 
Diệp Đại Cương giãy dụa, nhưng lại dễ dàng bị áp tới xe cảnh sát, đột nhiên ánh đèn flash lóe lên không ngừng, giới truyền thông được cho phép bèn ùa ra, liên tục hỏi và chụp ảnh Diệp Đại Cương.
 
“Không được chụp! Cút hết cho tao!” Diệp Đại Cương hét lên
 
Trong xe cảnh sát cách đó không xa, Thương Tịnh nhìn qua cửa sổ xe đã trông thấy hết cảnh tượng này, “Là do anh an bài?”
 
Cố Thùy Vũ cười không nói
 
Thương Tịnh nhìn anh, khẽ hít sâu một hơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.