Bạn đang đọc Áo mũ chỉnh tề – Chương 17:
Chu Vân ngồi một bên, thấy người chồng từ trước tới giờ luôn lãnh đạm với mình, chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mình được mấy lần, vậy mà bây giờ anh lại tỏ ra chú ý tới Thương Tịnh, chị ta không khỏi nhíu mày, càng không ưa Thương Tịnh, “Hai người đừng buồn nôn thế nữa”
Thương Tịnh cắn khối đá, cái lạnh thấu tim từ răng truyền tới khiến đại não cô cuối cùng cũng hoạt động.
“Nhìn em ăn chẳng khác gì chuột đồng, thật đáng yêu”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Cố Thùy Vũ chợt ngừng lại bên miệng, sau đó anh chậm rãi buông xuống, búng tàn thuốc.
Thương Tịnh cố gắng duy trì sắc mặt, cô ăn cục đá với tốc độ nhanh nhất, rồi nghiêng đầu nói với Chu Trì, “Chúng ta đi thôi, chị và anh rể cậu lâu ngày không gặp hẳn là có rất nhiều chuyện để nói, chúng ta đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa”
Cô nói “chúng ta” là nói với ai? Cố Thùy Vũ dập tắt điếu thuốc, khóe môi nhếch lên, “Đừng gấp, tôi tới có một mình thôi, đợi chốc nữa tôi đưa mọi người về”. Vừa khéo người bồi bàn mang đĩa mỳ Ý lên, anh ra hiệu để cậu ta đặt chiếc đĩa trước mặt Thương Tịnh đầu tiên, sau đó anh mới nhận chiếc đĩa tiếp theo, rồi cầm dĩa nhãn nhã cuộn một gắp mỳ đưa vào miệng.
Thương Tịnh há miệng định nói, chợt cô sáng tỏ ý tứ của anh, “Một mình anh tới? Không ai đi theo?”
“Ồ, anh rể, tài xế của anh đâu?” Thật ra Chu Trì cũng muốn đi, cậu ta nào dám ngồi thộn ra ở đây lâu với Cố Thùy Vũ.
“Tôi để cậu ta về trước rồi”
Thương Tịnh mím môi, như thế đang đánh giá sự chân thực trong lời nói của anh, “Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại”
Đợi Thương Tịnh rời chỗ, Chu Vân gọi cho Cố Thùy Vũ một tách cafe rồi cười nói, “Bọn nó muốn đi chơi thì kệ đi, đừng quản nữa, sao anh còn phải đưa hai đứa nó về làm gì chứ?”
“Được, bọn họ không muốn thì để họ tự về vậy” Cố Thùy Vũ giống như đang cực kỳ đói bụng, anh tùy tiện trả lời một câu rồi cúi đầu chăm chú ăn.
Chu Vân nghe thế mới yên lòng lại.
Bên này, Thương Tịnh cúp điện thoại, nét mặt không vui quay lại, sao anh lại có thể không dẫn theo vệ sĩ đã xuất hiện ở nơi công cộng chứ, rõ ràng hai ngày trước đã được cảnh báo bên phía đối đầu có động tĩnh rồi mà.
Nếu cô không chịu trách nhiệm, cứ rời đi như vậy thì…. Thương Tịnh từ chối một hồi, cuối cùng vẫn là không yên tâm tới sự an toàn của anh đành tiếp tục chịu đựng loại giày vò này, cô âm thầm cắn răng nói, “Thị trưởng Cố, vậy phiền ngài đưa chúng tôi về nhà nhé” Ôi, cô còn phải đưa anh về tận cửa nữa.
Chu Vân trầm mặc, cô bé này muốn làm gì?
Thương Tịnh không định giải thích, việc cô được điều tạm qua đây để bảo vệ thị trưởng Cố là một nhiệm vụ bí mật, dựa vào thân phận của cô thì không thể tiết lộ tin tức cho người ngoài được, huống hồ hoàn cảnh hiện tại quả thực quá rối loạn, cô chẳng muốn làm kẻ phá đám chút nào. Về phía Cố Thùy Vũ bị uy hiếp, anh có nói với vợ hay không là chuyện của anh.
Chu Trì thấy cô nói thế cũng không tiện mở miệng nữa, cậu ta buồn bực, sao cô chỉ gọi một cú điện thoại trở về thì đã đổi ý, có điều suy nghĩ lại thì vậy cũng tốt, có thể cho cậu ta thêm chút thời gian để xoa dịu mối quan hệ này.
Tình cảm của Chu Trì với Thương Tịnh khá phức tạp, cậu thích cô nhưng lại yêu tiểu Yến, nếu như có chuyện gì xảy ra cậu ta chắc chắn sẽ không do dự lựa chọn tiểu Yến. Nhưng dù vậy, Thương Tịnh chủ động nói lời chia tay, lại còn nói tận hai lần, điều này đã làm tổn thương tới lòng tự tôn của đàn ông trong cậu ta, sáng sớm nay cậu ta ở trong trạng thái rối loạn, vừa có chút không muốn vừa có chút tổn thương, vừa có chút do dự, cộng thêm sự phẫn nộ, cô dựa vào cái gì mà dám nói chia tay với cậu ta?
Nhớ lại hồi cấp 3, cậu ta cũng là một nhân vật nổi tiếng, nếu như bị người khác biết cậu ta bị người con gái mà cậu ta đánh cược vứt bỏ thì chắc sẽ trở thành trò cười mất? Suy nghĩ một hồi, cậu ta quyết định nên tìm cơ hội ra đòn sát thủ – TIỀN! Vừa khéo, chị gái gọi điện nói chị sắp tới thành phố S, bảo cậu ta tới đón chị, cậu ta lập tức tìm được cơ hội, chỉ cần gặp người chị gái có dáng dấp quý bà này của cậu ta thì chắc chắn Thương Tịnh sẽ biết căn cơ nhà cậu ta thâm sâu bao nhiêu? Mượn tay chị gái tặng cho cô một món đồ mà người bình thường sẽ cảm thấy quý trọng, cô không hồi tâm chuyển ý mới lạ nhỉ? Nhưng không ngờ khi nhìn thấy đôi khuyên tai kim cương màu hồng kia Thương Tịnh không hề kinh sợ, cô đưa cho cậu ta bảo cậu ta giữ lại, thật ra cậu ta vốn không định lấy lại. Cậu ta không ngờ lại có một cô gái có thể từ chối sự cám dỗ này, ngay cả Tả Tiểu Yến khi cậu tặng những thứ đồ này, dù cô ta muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn nhận đấy thôi.
Rốt cục nên làm sao để giữ lại mối quan hệ với Thương Tịnh, rồi sau đó hung hăng vứt bỏ cô, đây chính là vấn đề.
Em trai thì phiễn não, còn chị gái thì cũng chẳng rảnh rỗi. Chu Vân thấy Thương Tịnh không có biết phân biệt hoàn cảnh, lập tức phòng tuyến trong tim chị ta bùng lên, chị ta cho rằng cô là một cô gái có tâm cơ, muốn quyến rũ chồng chị ta, nhưng đang ở bên cạnh Cố Thùy Vũ nên chị ta chẳng thể nổi cáu được, chị ta đành thầm hít thở sâu, khuyên nhủ bản thân rằng Cố Thùy Vũ sẽ không coi trọng một con bé chẳng có gì là quyến rũ như vậy đâu, chị ta không nên vì nhỏ mà mất lớn.
Lần này chị ta tới chủ yếu vì tinh nhân của Cố Thùy Vũ, anh đã tới thành phố S vài tháng, chắc chắn đã tìm được đàn bà bên ngoài, nếu chị ta không có biện pháp ngăn cản thì cũng phải cho người ngoài hiểu rõ, ai mới là Cố phu nhân chân chính. Nghĩ tới đây, chị ta không khỏi dâng lên cảm giác xót xa, mình đường đường là tiểu thư của Chu gia, vậy mà tại sao lại lâm vào hoàn cảnh thế này? Nhưng chẳng còn cách nào khác, Chu gia nương tựa vào Cố gia để sống, bản thân chị ta chẳng khác nào một con cờ, nếu không bằng lòng làm con cờ này thì vinh hoa phú quý của chị ta sẽ tan thành mây khói. Chị ta không tưởng tượng nổi cảnh tượng mình tự thân vận động kiếm tiền nuôi bản thân một ngày ba bữa cơm canh đạm bạc sẽ thế nào nữa, ít nhất hiện tại còn có James, người có thể khiến cho chị ta cảm thấy mình là một người phụ nữ hạnh phúc. Chẳng qua, nếu người làm chị ta hạnh phúc là chồng mình, Chu Vân ngây người quay đầu….. vậy thì cuộc đời này của chị ta quá viên mãn rồi….