Đọc truyện Ảo Kiếm Linh Kỳ – Chương 6: Xả thân tử chiến, ngọc đá đều tan
Ngay lúc đó đột nhiên có một giọng khàn lão cất lên:
– Kẻ nào dám mạo xưng sư đệ của lão phu đấy?
Lời vừa dứt thì có một lão nhân cao to từ dưới Bí Ma Nhai bỗng nhiên phóng
lên đương trường, quần hùng nhìn thấy lão nhân này và người tự xưng là
Tiễn đại tiên sinh tại đương trường hoàn toàn giống hệt nhau, ai nấy đều cả kinh thất sắc. Những kẻ biết Tiễn đại tiên sinh còn có một huynh đệ
song sinh thì đã sớm hoài nghi người kia là Tiễn nhị tiên sinh, nhưng
không ngờ ngay cả Tiễn nhị tiên sinh cũng là giả mạo.
Kẻ giả mạo Tiễn đại tiên sinh lớn tiếng quát:
– Tiễn Thiên Nhai, ai bảo ngươi đến đây xen vào chuyện của người khác, thật là ngươi tự tìm cái chết rồi!
Vừa nói lão vừa xuất chưởng đánh lui Vệ Thiên Nguyên rồi lập tức bổ nhào về phía Tiễn đại tiên sinh thật.
Đột nhiên từ xa có một giọng nói cất lên:
– Mộ Dung lão quái, không được làm hại sư huynh của ta!
Tiếp theo dó lại nghe thấy tiếng lốc cốc như ngựa phi nước kiệu. Quần hùng
quét mục quang nhìn ra thì thấy người này bị thọt một chân, trong tay
cầm một cây thiết quải trượng chống xuống đất mà lướt tới. Lại là một
nhân vật có tướng mạo giống hệt Tiễn đại tiên sinh.
Nhưng lúc này quần hùng đều đã biết người này là sư đệ của Tiễn đại tiên sinh, tức là Tiễn nhị tiên sinh Tiễn Nhất Sơn.
Tiễn Nhất Sơn phóng đến cực kỳ nhanh, chớp mắt lão đã vọt lên trên Bí Ma
Nhai. Tuy nhiên vẫn chậm một bước, quần hùng nghi binh một tiếng và Tiễn đại tiên sinh thật bị đánh văng ra ngoài xa ba trưọng. Cũng ngay lúc đó một đạo kiếm quang từ bên dưới Bí Ma Nhai đột nhiên lóe lên và điểm
thẳng vào yết hầu kẻ đánh Tiễn đại tiên sinh, thế kiếm cực kỳ nhanh.
Thì ra đó là ảo kiếm của Thượng Quan Phi Phụng, ảo kiếm không những đâm tới rất nhanh mà phương vị đâm tới cũng khiến đối phương không thể ngờ
được. Võ công của lão này rất cao cường, tả thủ búng ra một luồng lực
đạo còn hữu chưởng vẫn liên tiếp đánh về phía Tiễn đại tiên sinh. Nhưng
cú búng của lão ta không trúng đích, bởi lẽ ảo kiếm của Thượng Quan Phi
Phụng đã lướt qua mặt lão, chỉ nghe soạt một tiếng, theo đó là một chiếc mặt nạ da người bị mũi kiếm lột ra.
Cũng may là thế công của Phi Phụng tuy không làm cho đối phương tổn thương nhưng nhờ đó mà chưởng
lực đánh trúng Tiễn đại tiên sinh cũng giảm đi đáng kể. Mặc dù vậy Tiễn đại tiên sinh cũng thọ thương. Lão bị hất tung ra ngoài xa ba trượng
rồi mới lồm cồm bò dậy.
Vương Điện Anh và Mai Thanh Phong vội
vàng chạy tới cứu giá trợ lực. Từ lúc yêu nhân hạ sát thủ kích Tiễn đại
tiên sinh, đến Thượng Quan Phi Phụng xuất kỳ kiếm lột mặt nạ yêu nhân,
mấy động tác liên hoàn này chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tiễn Nhất Sơn đến và thấy sư huynh của mình bị thọ thương thì vừa kinh hãi vừa phẫn nộ. Lão tung người đến trước và kêu lên:
– Sư huynh, đệ sai lầm rồi! Sự.. sư huynh có sao không?
Thoạt tiên Tiễn đại tiên sinh chưa cảm nhận được gì, nhưng dần dần lão cảm
thấy toàn thân lạnh buốt, hai hàm răng gõ cầm cập vào nhau. Lão cố nén
đau đớn và kêu lên:
– Ngươi còn không mau báo thù cho ta?
Tiễn Nhất Sơn quét mục quang nhìn ra thì thấy yêu nhân kia liên tục xuất
song chưởng đánh tới Thượng Quan Phi Phụng và Vệ Thiên Nguyên. Nếu không có kiếm pháp cực kỳ ảo diệu của Thượng Quan Phi Phụng thì e rằng Vệ
Thiên Nguyên đã sớm thọ thương rồi. Tiễn Nhất Sơn chỉ nghĩ một chút:
– “Nếu ta cứu sư huynh trước thì sợ rằng đôi thiếu niên nam nữ kia khó bảo toàn sinh mạng.”.
Chủ định đã quyết, lão quát lớn một tiếng rồi tung người phóng thẳng về phía yêu nhân.
Yêu nhân cười nhạt, nói:
– Tiễn Nhất Sơn, lúc đầu ngươi đã nói những gì với ta?
Tiễn Nhất Sơn nói:
– Không sai, ngươi có ân với ta và ta cũng muốn báo đáp ngươi. Nhưng
chẳng phải ta đã đem võ công gia truyền trao đổi với ngươi rồi sao?
Yêu nhân nói:
– Ngươi đã thọ ân gì, tại sao không nói rõ ra? Hừ, ta đã truyền phương
pháp nghịch hành chân khí cho ngươi, nhờ vậy ngươi mới thoát khỏi cảnh
tẩu hỏa nhập ma, sau đó ta lại dùng năm năm công phu để trị chứng bán
thân bất toại cho ngươi, giúp ngươi phục hồi võ công như cũ. Ngươi từng
nói là ngươi nguyên vào chốn dầu sôi lửa bỏng để báo đáp đại ân của ta
mà.
Tiễn Nhất Sơn quát lớn:
– Chuyện gì khác thì được, nhưng ngươi đả thương sư huynh ta thì ta quyết không tha cho ngươi.
Yêu nhân cười nhạt, nói:
– Đồ vong ân bội nghĩa, ngươi muốn giết ta thì mau lại đây, xem như ta có mắt mà không tròng.
Tiễn Nhất Sơn nộ khí quát lớn:
– Mộ Dung Thùy, ngươi nghe đây, đại trượng phu ân oán phân minh, hôm nay ta sẽ thanh toán toàn bộ ân oán với ngươi. Không sai, ngươi chữa trị
cho ta nhưng cũng lợi dụng ta.
Ngươi đạt được võ công gia truyền
của Tiễn gia rồi mạo danh ta làm chuyện ác, những chuyện đó ta không cần tính với ngươi. Nhưng ngươi đả thương sư huynh của ta thì ta không thể không giết ngươi! Võ công của ta hiện thời là do ngươi giúp ta hồi
phục, sau khi ngươi chết rồi thì ta tự phế bỏ theo ngươi là được.
Nói đoạn lão vung thiết quải nhằm Mộ Dung Thùy đánh tới.
Mộ Dung Thùy vung tả chưởng hoá giải kiếm chiêu của Phi Phụng, hữu chưởng
chống đỡ thiết quải của Tiễn Nhất Sơn, đồng thời miệng nói:
– Tiễn Nhất Sơn, ngươi muốn tự phế võ công thì việc gì phải giết ta? Ngươi làm vậy e rằng chỉ vô ích mà thôi!
Tiễn Nhất Sơn nộ khí quát:
– Ta đã nói trước mặt anh hùng thiên hạ thì tất phải thực hiện, ngươi cho rằng ta cũng giống như hạng vô sỉ ngươi sao?
Mộ Dung Thùy cười nhạt, nói:
– Ngươi thật không hiểu ý ta à? Ngươi muốn giết ta, e rằng không phải là chuyện dễ.
Nếu ta liều chết đấu với ngươi thì dù ngươi không chết tất cũng bị trọng
thương. Khi đó không cần ngươi tự phế võ công của ngươi cũng tự mất
thôi. Bất luận thế nào thì chúng ta cũng có một đoạn giao tình, tại sao
ngươi phải khổ tâm quyết lưỡng bại câu thương với ta như vậy?
Lão vừa nói vừa chống đỡ thế công từ ba phía nhưng không hề để hở chút nào.
Tiễn Nhất Sơn cười nhạt nói:
– Ta có thể lấy sinh mạng đền đáp cho ngươi nhưng ngươi đừng tưởng là ta có thể tha cho ngươi!
Nói đoạn lão vung thiết quải công tới mãnh liệt hơn. Sau khi bị Tiễn Nhất
Sơn chỉ danh mắng chửi thì quần hùng mới biết yêu nhân này là Mộ Dung
Thùy, nhưng không một ai biết được lai lịch của lão ta như thế nào. Điều khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc là khi đấu với Vệ Thiên Nguyên, tuy Mộ Dung Thùy chiếm thế thượng phong nhưng hình như trình độ võ công của
song phương không sai biệt bao nhiêu. Đến lúc Thượng Quan Phi Phụng và
Vệ Thiên Nguyên liên thủ thì Mộ Dung Thùy tuy chống được nhưng đã rơi
vào thế hạ phong.
Võ công của Tiễn Nhất Sơn chỉ có thể nói là
trên hoặc ngang bằng Thiên Nguyên và Phi Phụng chứ tuyệt đối không thua
kém. Thế nhưng nói ra thì thật kỳ quái, khi ba người liên thủ hợp công
thì dường như Mộ Dung Thùy chẳng có chút nao núng gì, tuy thủ nhiều công ít nhưng lão ta vẫn đấu bình thế.
Đang lúc bốn cao thủ quần
chiến thì đột nhiên trên mặt Mộ Dung Thùy xuất hiện một lớp khí xanh,
liền theo đó lão xuất một chưởng đánh về phía Vệ Thiên Nguyên.
Tiễn Nhất Sơn vội kêu lên:
– Cẩn thận! Hàn băng chưởng của hắn đấy!
Thế chưởng của Mộ Dung Thùy đến cực kỳ nhanh, Vệ Thiên Nguyên muốn tránh né cũng không kịp, chàng đành xuất chưởng nghênh tiếp. Song chưởng vừa
giao nhau thì dường như Vệ Thiên Nguyên va phải bức tường sắt nung đỏ,
nhất thời toàn thân chàng phát nhiệt, nóng đến độ toát mồ hôi, chàng
đành thoát khỏi vòng chiến.
Trước đó chàng đã thọ thương, bây
giờ thương thế càng nghiêm trọng nên vô lực trợ chiến, chàng đành ngồi
xuống đất vận công trị thương.
Mộ Dung Thùy phá lên cười một tràng đắc ý rồi nói:
– Đây là Hỏa Diệm lực chứ không phải Băng Hàn chưởng đâu. Sư huynh của ngươi mới trúng Hàn băng chưởng!
Tiễn Nhất Sơn cả kinh, bất giác lão nhìn qua phía sư huynh của mình. Mộ Dung Thùy chớp cơ hội lão phân tâm, liên tiếp mãnh công ba chiêu khiến Tiễn
Nhất Sơn loạn tay loạn chân.
Tiễn đại tiên sinh được Mai Thanh
Phong, Vương Điện Anh hợp lực cứu giúp, tuy trong người vẫn còn lạnh như băng nhưng còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Lão trầm giọng quát
lớn:
– Mục trung hữu địch, tâm trung vô địch. Ngươi quên rồi sao? Ta vẫn còn sống mà!
“Mục trung hữu địch, tâm trung vô địch” là câu khẩu quyết đối địch gia
truyền của Tiễn gia. Tiễn Nhất Sơn vừa nghe thì bất giác rùng mình, lão
vội trấn định tâm thần, tập trung toàn lực ứng chiến.
Tiễn đại tiên sinh thở dốc một hơi rồi nói với bọn Vương Điệp Anh:
– Ta biết Mộ Dung lão quái này là nhân vật nào rồi. Hắn chính là sư đệ
của Bạch Đà Sơn chủ Vũ Văn Lôi. Hàn băng chưởng và Hỏa diệm lực là võ
công tà môn của phái Bạch Đà Sơn.
Sau khi nghe tên gọi của hai
môn võ công này Tiễn đại tiên sinh mới nhớ lại. Và khi lão nói ra lai
lịch của Mộ Dung Thùy thì bọn Vương Điện Anh cũng vỡ lẽ. Nguyên Hàn băng chưởng và Hỏa diệm lực là hai môn võ công cực kỳ lợi hại nhưng khi sử
dụng cũng rất hao tổn chân khí. Khi Mộ Dung Thùy động thủ với Vệ Thiên
Nguyên thì lão không dám sử xuất, thứ nhất là sợ bại lộ lai lịch, thứ
hai là lão sợ hao tổn chân khí, vì vậy lão mới thi triển võ công Tiễn
gia để đối phó.
Lúc này Tiễn Nhất Sơn tấn công rất khẩn trương và lòng lão cũng nóng như lửa đốt.
Lão thừa biết sự lợi hại của Hàn Băng chưởng, nếu không nhanh chóng kết
thúc trường ác chiến này thì sợ rằng tính mạng của sư huynh lão khó bảo
toàn.
Dường như Mộ Dung Thùy đoán được tâm ý của đối phương nên lão phòng thủ chặt chẽ và cười nhạt, nói:
– Tiễn Thiên Nhai, hiện tại ngươi vẫn sống nhưng sự sống của ngươi quyết không quá ba ngày. Tiễn Nhất Sơn, nếu ngươi muốn bảo toàn sinh mạng của lệnh huynh thì ta khuyên ngươi tốt nhất là chớ đối địch với ta. Ngươi
nên biết chỉ có ta mới chửa trị được thương thế của Hàn băng chưởng và
Hỏa Diệm lực mà thôi.
Tiễn Nhất Sơn vừa nôn nóng vừa phẫn nộ nên thiết quải đánh ra chẳng theo chiêu thức nào cả, thân pháp cũng rối loạn.
Tiễn đại tiên sinh trầm giọng quát lớn:
– Sư đệ, nghe đây, sinh tử là chuyện nhỏ, ngươi không thể vì ta mà làm nhục gia môn!
“Mục trung hữu địch, tâm trung vô địch!”, tại sao ngươi lại quên?
Tiễn Nhất Sơn nói:
– Đại ca giáo huấn rất đúng. Đệ đã sai lầm giao du với tà nhân làm nhục gia môn nên không thể sai lầm được nữa!
Sau khi nó ra lời này thì tinh thần của lão miễn cưỡng tập trung nhưng
chẳng hiểu tại sao trong lòng vẫn không thể đạt đến cảnh giới “mục trung hữu địch, tâm trung vô địch.”.
Ngay lúc đó thì Mộ Dung Thùy xuất chiêu Long Hình Xuyên Chưởng, thân hình của lão lách qua một bên rồi
lập tức công kích Tiễn Nhất Sơn. Tiễn Nhất Sơn quét ngang một chưởng
chống đỡ, đồng thời vung thiết quải đánh xuống nhưng không trúng mục
tiêu.
Trong chớp mắt thế chưởng của Mộ Dung Thùy bỗng nhiên xoay
chuyển và đánh vào sau lưng Thượng Quan Phi Phụng như ánh chớp. Đây là
đấu pháp “dương đông kích tây”, biến hóa kỳ ảo, xuất thủ cực nhanh,
không kém ảo kiếm của Phi Phụng.
Phi Phụng không quay đầu lại,
nàng phản thủ xuất ra một đường kiếm. Trong tích tắc võ công trác tuyệt
siêu quần của song phương đã bộc lộ. Dường như sau lưng Phi Phụng cũng
có mắt vậy, mũi kiếm của nàng đâm chuẩn vào Lao Cung Huyệt tại tâm
chưởng của Mộ Dung Thùy. Nếu Lao Cung Huyệt bị đâm trúng chí ít nội công tà phái mà Mộ Dung Thùy đã luyện cũng bị mất đi phân nửa.
Mộ
Dung Thùy thừa hiểu điều đó nên lập tức biến chưởng thành chỉ, ngón tay
giữa búng ra trúng vào thân kiếm của Phi Phụng kêu “choang” một tiếng.
Thế nhưng trường kiếm của nàng không bị chỉ lực của đối phương búng văng ra, điều này khiến Mộ Dung Thùy bất giác rùng mình. Phi Phụng cũng kinh ngạc không kém, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh từ mũi kiếm truyền
xuống lòng bàn tay rồi từ lòng bàn tay nhanh chóng xâm nhập vào thân
thể. Thì ra Mộ Dung Thùy đã luyện đến bản lĩnh “cách vật truyền công”,
chỉ cần chạm vào binh khí đối phương là có thể đả thương đối phương rồi.
Mộ Dung Thùy phá lên cười ha hả rồi nói:
– Tiễn lão nhị, ngươi nhìn rõ rồi chứ, đây mới là Hàn Băng chưởng.
Nào ngờ tràng cười của Mộ Dung Thùy chưa dứt thì mũi kiếm của Phi Phụng vốn không ngừng lay động, bây giờ đột nhiên biến thành vô số hoa kiếm và
đâm thẳng về phía lão ta.
Trong bóng chưởng phong kiếm ảnh, hai
thân hình hợp lại rồi phân ra. Mộ Dung Thùy kêu lên một tiếng thê thảm
tựa như con dã thú thọ thương. Thượng Quan Phi Phụng đã tung người ra
ngoài xa ba trượng.
Thì ra chỉ trong chớp mắt, Mộ Dung Thùy đã bị trúng ba nhát kiếm. Phi Phụng thì mồ hôi lạnh toát ra đầy người, nàng
luôn miệng thầm kêu “May quá! May quá!”. Chiêu nàng vừa thi triển cực kỳ hiểm, cũng may là công phu “cách vật truyền công” của Mộ Dung Thùy chưa luyện đến trình độ thượng thừa nên uy lực truyền qua thanh kiếm đã bị
chiết khấu đi rất nhiều. Nếu không thì dù nàng có luyện nội công độc môn cũng khó lòng tránh khỏi nội thương.
Tình thế đột biến như vậy
khiến quần hùng quan chiến đều tròn mắt há miệng ngẩn người. Hàn Băng
chưởng của Mộ Dung Thùy lợi hại thế nào thì mọi người đã rõ nhưng sự kỳ
ảo từ Ảo kiếm của Phi Phụng càng làm cho những danh gia kiếm thuật tại
hiện trường không dám tin vào mắt mình.
Đang lúc quần hùng chưa
kịp định thần thì trước mắt lại xuất hiện một trường diện cực kỳ thê
thảm. Mộ Dung Thùy tựa như dã thú phát cuồng bổ nhào tới trước, bị thiết quải của Tiễn Nhất Sơn quật văng lên giữa tầng không như cánh diều đứt
dây. Tiếp theo đó chỉ nghe một tiếng “bịch”, Mộ Dung Thùy chao đảo một
lúc rồi ngã nhào xuống đất. Tuy nhiên lão vẫn còn cố nói:
– Ngươị.. Các ngươị.. còn không maụ..
Lão chưa nói hết câu thì thất khiếu (hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng)
xuất huyết tươi, thân thể cứng đơ. Không biết Tiễn Nhất Sơn có thọ
thượng hay không nhưng khóe miệng của lão cũng xuất hiện máu tươi. Lão
đưa tay chùi vệt máu rồi cười nhạt một tiếng và nói:
– Võ công của Tiễn gia ngươi còn kém một bậc, ngươi mạo danh ta cũng chỉ mạo xưng chừng ấy thôi!
Thì ra Mộ Dung Thùy không thể thi triển Hàn Băng chưởng và Hỏa Diệm lực
nữa, do vậy lão ta chỉ có thể sử dụng chưởng lực hợp từ đại kim cương
thủ và miêu chưởng để ứng phó với Tiễn Nhất Sơn. Nhưng đáng tiếc, nói
đến võ công của Tiễn gia thì làm sao lão ta hơn được Tiễn Nhất Sơn.
Còn Tiễn Nhất Sơn tuy thương thế không nặng nhưng đã sức cùng lực kiệt, do
vậy khi lão xoay người đi về phía sư huynh của lão thì thân hình đã
loạng choạng. Ngay lúc đó quần hùng bỗng nhiên cảm thấy trước mắt lóe
sáng, thì ra là một mũi Xà Diện Tiễn vừa được bắn lên không trung. Thông thường Xà Diện Tiễn được dùng để phá tín hiệu, do vậy tiễn vừa được bắn đi thì một làn khói xanh mang theo đốm lửa bay thẳng lên không trung.
Những nhân vật có kinh nghiệm giang hồ vừa thấy Xà Diện Tiễn thì biết tất sẽ
có đại sự phát sinh. Quả nhiên, sóng trước chưa bình thì sóng sau đã nổi lên.
Dường như đã có dự ước từ trước, tứ phương bát hướng có rất nhiều người đồng thanh hô lớn:
– Phi Thiên Thần Long là tai họa của võ lâm, hắn tạo ác đã nhiều, chúng ta quyết không tha tên đại ma đầu này.
Tiếp theo có kẻ hô muốn “báo thù sát phụ”, có kẻ mắng là muốn “báo nhục đoạt thê”, có kẻ muốn vì bằng hữu bạt đao tương trợ và cũng có kẻ muốn lấy
lại thể diện cho sư môn.
Theo cách nói của bọn người này thì sư
trưởng và bằng hữu của bọn họ đều bị Vệ Thiên Nguyên xúc phạm hoặc làm
nhục. Thanh âm những tiếng reo hò chưa dứt thì mấy chục bóng người từ tứ phương bát hướng đột nhập vào Bí Ma Nhai rồi vây lấy Vệ Thiên Nguyên.
Trông tình thế thì dường như bọn người này từ tam sơn ngũ nhạc kéo đến nhưng
thực ra bọn chúng là người một phái. Đối với Vệ Thiên Nguyên, bọn chúng
chẳng có thù hận gì, chẳng qua là phụng mệnh hành sự mà thôi. Kẻ chủ mưu đứng sau lưng bọn chúng không ai khác ngoài Tiêu Chí Dao, chủ nhân của Tiêu thế gia. Và đương nhiên là Tiêu Chí Dao không thể xuất đầu lộ diện tại đương trường.
Tiễn Nhất Sơn đang đi về phía sư huynh của lão thì chợt nghe Tiễn đại tiên sinh cố gắng nói:
– Cứu bằng hữu là quan trọng!
Chuyện này vốn đã nằm trong sở liệu của Tiễn đại tiên sinh. Nhưng lão không
ngờ là chẳng lão bị thọ thương mà Vệ Thiên Nguyên và Thượng Quan Phi
Phụng cũng đều thọ thương. Nếu Ảo kiếm của Phi Phụng không xuất được thì liệu Ảo Kiếm Linh Kỳ của nàng có hiệu lực gì không? Do vậy, hiện tại
lão chỉ còn kỳ vọng vào sư đệ của mình mà thôi.
Nhưng lão lại không biết là sư đệ của lão cũng đã bị thọ thương.
Nói thì chậm nhưng diễn biến rất nhanh, trong chớp mắt đã có ba người tiến
đến gần Vệ Thiên Nguyên. Ba kẻ này là thuộc hạ thân tín của Tiêu Chí
Dao, nhưng nếu so sánh võ công với hàng cao thủ đệ nhất trong võ lâm thì vẫn còn kém xa. Lần này Tiêu Chí Dao mời đến đối phó Vệ Thiên Nguyên
còn có những cao thủ hàng đệ nhất, nhưng chính vì là cao thủ hàng đệ
nhất nên bọn họ phải nghĩ đến thân phận, do đó bọn họ không thể tranh
công với bọn thuộc hạ của Tiêu Chí Dao bằng việc công kích một kẻ đã thọ thương.
Vệ Thiên Nguyên đang ngồi vận công trị thương, thần thái dường như không nghe thấy gì cả. Ba tên thuộc hạ kia miệng vừa quá muốn báo phụ thù, còn tay thì vung đao múa kiếm đâm về phía Vệ Thiên Nguyên. Đột nhiên Vệ Thiên Nguyên quát lớn một tiếng như sấm vang, song thủ
chàng vung ra cùng một lúc, theo đó hai thanh trường đao của đối phương
bị hất văng lên không trung:
– Các ngươi mau đi gặp quỷ đi!
Trong tiếng quát, Vệ Thiên Nguyên vung tay ra chụp hai tên đại hán nhấc lên
như hai hình nộm rồi quăng ra xa. Tên thứ nhất đập đầu vào đá vọt máu
tươi nên không thể nào bò dậy nổi. Tên thứ hai càng thảm hơn, khi hắn bị Vệ Thiên Nguyên quăng ra thì trúng phải tên thứ ba, hai chiếc đầu va
vào nhau, theo đó là hai tiếng kêu thảm vang lên và hai thân hình ngã
xuống bất động. Mấy tên thuộc hạ nữa đang chạy đến thấy cảnh tượng như
vậy thì kinh tâm động phách và bất giác dừng bước.
Vệ Thiên Nguyên cười nhạt, nói:
– Các ngươi có bao nhiêu phụ thân, được, cứ xem như là ta đã giết cả. Ta cũng không ngại giết thêm mấy tên nữa, muốn báo thù thì mau lại đây!
Mấy tên này đều là thuộc hạ của Tiêu Chí Dao, bọn chúng có suy nghĩ giống
nhau là cho rằng Vệ Thiên Nguyên đã thọ thương nên mới dám chạy đến
tranh công. Bây giờ thấy chàng còn có thể phát chưởng giết người thì bọn chuyện nào dám xông đến? Thế là những tên còn lại vội vàng lui bước rồi nép sang một bên.
Bỗng nhiên lại có hai tên xông lên trông dáng
vẻ không phải là hạng tầm thường. Vệ Thiên Nguyên nhìn kỹ nhận ra một
tên là đệ tử hoàn tục của phái Thiếu Lâm, Ấn Tân Ma, tên kia chính là
một trong tứ đại đệ tử của phái Không Động, Tư Mã Đô.
Tư Mã Đô cười nhạt nói:
– Ta trông không thuận mắt trước sự cuồng vọng của ngươi. Hì hì, nghe
nói võ công của ngươi là do Tề gia truyền thụ nhưng ta không tin tà
ngôn. Ta muốn xem võ công Tề gia mà ngươi tự xưng là thiên hạ đệ nhất có bao nhiêu lợi hại?
Kỳ thực, hắn cũng được Tiêu Chí Dao mua
chuộc, nói rằng muốn thử xem võ công của Tề gia, chẳng qua là muốn hắn
bảo vệ thể diện một cao thủ mà thôi.
Vệ Thiên Nguyên thản nhiên nói:
– Võ công của ngươi thế nào, ta không biết. Nhưng quả thật là ta bái
phục về sự mặt dày của ngươi đấy. Tuy nhiên vì nể sự dày mặt của ngươi
nên ta cũng không để ngươi thất vọng, sẽ cho ngươi biết một trong mười
phần về võ công của Tề gia.
Mọi người nghe đều hiểu chàng muốn nói võ công chàng sắp thi triển chỉ là một phần mười sở học mà thôi.
Vương Điện Anh xen vào:
– Không biết xấu mặt, lợi dụng người khác thọ thương mới dám thọ giáo,
thể diện của phái Không Động sẽ bị ngươi làm mất sạch thôi.
Tư Mã Đô đỏ mặt tía tai, hắn giả vờ không nghe thấy gì và lập tức xuất Thông
Tí Quyền đánh vào giữa ngực Vệ Thiên Nguyên. Thông Tí Quyền là trường
quyền, quyền nặng lực trầm, uy thế cương mãnh.
Vệ Thiên Nguyên
không cần tránh né, chàng chờ quyền của đối phương đánh gần tới thì bất
ngờ xuất trảo chụp vào mạch môn. Tư Mã Đô kinh hãi, vội vàng thu chiêu
lại ngay tức khắc. Chiêu vừa rồi tuy Vệ Thiên Nguyên chiếm thế thượng
phong nhưng Ấn Tân Ma đã nhìn thấy chàng thọ thương không nhẹ. Nếu không thì trong chiêu vừa rồi chàng có thể mượn lực đả lực khiến cho toàn
thân Tư Mã Đô bị hất tung xuống dưới Bí Ma Nhai rồi.
Ấn Tân Ma thấy đồng bọn không địch lại đối phương thì vội huy động thiền trượng nhập vào vòng chiến và quát:
– Ta và Từ đại hiệp là hảo bằng hữu, không cần nói lý do ta cũng có thể giết ngươi.
Vệ Thiên Nguyên hừ một tiếng rồi nói:
– Vậy thì tốt nhất ngươi hãy tự niệm chú đọc kinh cho mình trước đi!
Bí Ma Nhai địa thế như con sư tử há miệng, nơi Vệ Thiên Nguyên đứng chính
là yết hầu, lưng dựa vào vách đá nên địa hình khá có lợi đối với chàng.
Những kẻ muốn công kích chàng tuy nhiều nhưng không thể nào xông vào
cùng một lúc được. Tuy nhiên, cái lợi kia cũng chỉ là thời gian mà thôi. Dù chàng đánh bại Ấn Tân Ma và Tư Mã Đô thì nhất định cũng sẽ có kẻ
khác xông vào. Cao thủ của đối phương cứ ùn ùn kéo đến thay nhau luân xa chiến, cuối cùng chàng cũng vong mạng.
Người duy nhất có thể
giải vây cho chàng là Thượng Quan Phi Phụng, nhưng hiện tại nàng cũng bị người của Tiêu Chí Dao ngăn cản lại. Những kẻ này sớm biết sự lợi hại
của nàng nên bọn chúng phát tín hiệu Xà Diệm Tiễn để gọi cao thủ đến đối phó nàng.
Thượng Quan Phi Phụng bị Mộ Dung Thùy thi triển “cách vật truyền công” đả thương, hàn khí thâm nhập cơ thể không nhiều,
thương thế không trầm trọng nhưng uy lực trên Ảo kiếm của nàng đã suy
giảm rất nhiều. Hiện tại nàng đã đả thương hai cao thủ và bị vây vào
giữa nhưng vẫn chưa lấy kỳ hiệu của phụ thân nàng ta. Tiễn Nhất Sơn thấy tình thế như vậy thì lập tức đi về phía Phi Phụng. Lão đi rất chậm, rõ
ràng là thương thế không nhẹ. Bọn thuộc hạ của Tiêu Chí Dao thấy bộ dạng chẳng còn khí lực của lão thì chẳng xem lão ra gì.
Có một tên từng có chút giao tình với Tiễn Nhất Sơn liền cất giọng lạnh lùng nói:
– Tiễn nhị tiên sinh, ngươi đã báo thù cho lệnh huynh rồi, chuyện này ngươi không nên xen vào.
Tiễn Nhất Sơn hắng giọng rồi nói:
– Không sai, lẽ ra chuyện này ta không nên xen vào, nhưng…
Lời chưa dứt thì đột nhiên lão tung người phóng đến trước và quát lớn như sấm sét:
– Mâu lão lục, Giả lão tam, hai ngươi cũng được xem là nhân vật đã thành danh trên giang hồ, tại sao lại vô sỉ bức hiếp một nữ tử bị thọ thương
như vậy?
Trong tiếng quát thì song chưởng của lão cùng xuất ra,
chưởng phong cuồn cuộn như mãnh long xuất hải, khiến hai lão Mâu – Giả
kia lăn lông lốc dưới đất và chớp mắt đã biến thành hai đống thịt vụn.
Tiễn Nhất Sơn quay lại nói với quần hùng:
– Lẽ ra tại hạ không
nên xen vào chuyện người khác, nhưng Thượng Quan cô nương có ân cứu mạng tại hạ nên tại hạ không thể tọa thủ bàng quan.
Lời vừa dứt thì
song chưởng lại xuất ra, lần này tuy không đả thương kẻ nào nhưng chưởng lực đủ uy thế đẩy bọn thuộc hạ của Tiêu Chí Dao lui ra xa ba trượng.
Trong tích tắc đó Tiễn Nhất Sơn cũng đã đến bên cạnh Phi Phụng để liên
thủ cùng nàng.
Phi Phụng liền nói:
– Tiễn nhị tiên sinh, tiểu nữ không muốn liên lụy đến tiên sinh, cứ để tiểu nữ một mình ứng phó cũng được.
Tiễn Nhất Sơn nói:
– Được, tùy cô nương vậy, tại hạ cũng không muốn xen vào chuyện của cô nương.
Nói đoạn lão xoay người như bỏ đi nhưng đột nhiên lại vung chưởng đánh vào
giữa lưng Thượng Quan Phi Phụng. Sự biến đột ngột khiến quần hùng cả
kinh không thôi. Tại sao Tiễn nhị tiên sinh biến bằng hữu thành địch
nhân mà đánh Phi Phụng như vậy?
Nhưng chuyện sau đó mới càng kỳ
quái. Thượng Quan Phi Phụng bị trúng một chưởng, nàng không những không
bị ngã nhào mà ngược lại hình như tinh thần phấn chấn hơn trước.
Vốn dĩ nàng chỉ còn sức chống đỡ thế công của đối phương nhưng sau khi bị
đánh một chưởng thì kiếm quang đột nhiên khởi sắc, nhất thời có hai tên
bị trúng kiếm ngã xuống. Tên cao thủ thứ ba bị nàng đánh toạt hổ khẩu,
binh khí rời khỏi tay văng ra ngoài.
Phi Phụng đắc thủ một đường kiếm nên vội quay lại nói:
– Đa tạ!
Bọn người vây kích nàng chỉ còn lại mấy tên, lúc này bọn chuyện đã kinh hồn khiếp vía vội vàng tháo chạy.
Tiễn Nhất Sơn nói:
– Chớ khách khí, lão phu cũng chưa hết chuyện, chúng ta ai làm việc nấy thôi.
Nói đoạn lão cất bước đi về phía sư huynh của mình, dáng vẻ trông uể oải
hơn trước, khóe miệng vẫn còn xuất hiện vài vệt máu tươi. Lần này thì
những tên thuộc hạ của Tiêu Chí Dao đã khiếp sợ thần uy, bọn chúng biết
Tiễn Nhất Sơn cố ý giả vờ như vậy nên không tên nào dám xông tới nữa.
Đáng tiếc cho bọn chúng, bởi lẽ lần này Tiễn Nhất Sơn không phải giả vờ nữa. Khi lão đánh Phi Phụng một chưởng là lão dùng công phu “Cách vật truyền công”. Chỉ có điều “cách vật truyền công” của lão khác “cách vật truyền công” của Mộ Dung Thùy, lão thi triển là để cứu người chứ không phải đả thương người. Trong lúc xuất chưởng đánh vào lưng Phi Phụng lão đã ngầm truyền công lực và chân khí vào người nàng. Nhờ đó, không những hóa
giải được âm kình của Hàn băng chưởng, khiến cho kỳ kinh bát mạch tương
thông mà còn giúp cho công lực của nàng hồi phục như ban đầu. Nhưng Tiễn Nhất Sơn vốn đã thọ thương, việc “cách không truyền công” cơ hồ hao tổn thêm phân nửa công lực nữa nên công lực còn lại của lão chỉ còn ba
thành mà thôi. Lúc này nếu có một cao thủ công kích thì e rằng lão không chết cũng phải trọng thương.
Phía bên kia Tư Mã Đô và Ấn Tân Ma
song chiến với Vệ Thiên Nguyên, bọn họ đã chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Tuy địa hình không cho phép nhiều người cùng xông vào nhưng các cao thủ
phía sau Tư Mã Đô và Ấn Tân Ma liên tục luân xa chiến nên Vệ Thiên
Nguyên đành dựa vào bờ đá tự thủ. May thay, Thượng Quan Phi Phụng lại
đến kịp thời. Chỉ nghe nàng quát một tiếng, theo đó là muôn ngàn hoa
kiếm lóe lên, trong chớp mắt đã có sáu bảy tên bị trọng thương. Những
tên này đều bị toạt hổ khẩu, binh khí rời khỏi tay văng ra ngoài.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó rất nhanh, thiền trượng của Ấn Tân Ma
vừa nhằm Vệ Thiên Nguyên bổ xuống thì đầu xương vai của lão đã bị trường kiếm xuyên qua. Thiền trượng rời tay bay thẳng về phía Tư Mã Đô. Biến
cố bất ngờ khiến Tư Mã Đô không kịp chống đỡ, vì vậy lão lãnh một thiền
trượng ngay đầu và ngã xuống chết tốt.
Vệ Thiên Nguyên lập tức
phi thân lên, song cước ra liên hoàn đá vào ngực và đầu của Ấn Tân Ma.
Cùng lúc đó Phi Phụng xuất kiếm nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của
bảy tám hán tử vây xung quanh. Tất cả đều tự động buông binh khí, những
tên ở vòng ngoài thì kinh tâm khiếp đởm bỏ chạy.
Phi Phụng hữu thủ múa kiếm, tả thủ lấy linh kỳ phất lên rồi hô lớn:
– Côn Luân sơn thượng, Ảo Kiếm Linh Kỳ. Bất phục linh kỳ, ảo kiếm trừ chi!
Bọn người phụng mệnh Tiêu Chí Dao đến vây đánh Vệ Thiên Nguyên vốn có sáu
bảy cao thủ hàng đệ nhất. Trong số đó chỉ có hai nhân vật tử vong, kỳ dư bốn năm cao thủ còn lại nếu đồng tâm hợp lực thì chưa chắc Thượng Quan
Phi Phụng và Vệ Thiên Nguyên ứng phó nổi. Nhưng ba trong số những cao
thủ còn lại biết được sự lợi hại của Ảo Kiếm Linh Kỳ nên linh kỳ vừa
xuất thì cả ba đều biến sắc và đồng thanh kêu lên:
– Thượng Quan cô nương! Xin lượng thứ cho bọn tại hạ vì không biết nên mạo phạm.
Thượng Quan Phi Phụng mỉm cười, nói:
– Kẻ không biết không có tội, các vị đi đi!
Ba cao thủ này vừa đi thì hai cao thủ còn lại tuy không biết lai lịch của
Ảo Kiếm Linh Kỳ nhưng lại biết tùy cơ hành sự nên vội vàng chạy theo.
Chạy đến chân núi thì đuổi kịp ba người kia, lúc này bọn chúng mới nghỉ
ngơi và tra hỏi căn do.
Ngoài ra cũng có năm sáu môn khách của
Tiêu Chí Dao, tuy không phải là cao thủ nhưng bọn chúng biết lai lịch Ảo Kiếm Linh Kỳ, nên cũng thoái lui. Trong chớp mắt đã có phân nửa nhân
thủ bỏ đi. Số còn lại chỉ đứng ngoài xa phất cờ và hô hào, vì những cao
thủ chân chính đã bỏ đi thì bọn này làm sao dám tiến lên?
Một lúc sau uy thế cũng giảm dần, bọn chúng vừa hô hoán vừa rút lui khỏi Bí Ma Nhai.
Tiễn Nhất Sơn dường như không nghe thấy những diễn biến xảy ra tại đương trường.
Lão thản nhiên ngồi vận khí điều dưỡng một lúc lâu rồi đứng lên đi về phía
Tiễn đại tiên sinh. Lão quỳ xuống bên cạnh sư huynh của mình và nói:
– Đại ca, quả thật tiểu đệ không còn mặt mũi nào để nhìn đại ca nữa!
Vương Điện Anh thấy thần sắc của lão quái dị thì động lòng nên vội nói:
– Tiễn nhị tiên sinh, các hạ đã diệt trừ được yêu nhân thì chẳng việc gì phải hổ thẹn với Tiễn gia nữa? Các hạ không nên để tâm những lời nói đã nói với Mộ Dung Thùy!
Nên biết Tiễn Nhất Sơn đã từng thọ ân cứ
trị chứng bán thân bất toại của Mộ Dung Thùy và lão cũng từng nói lại
đại trượng phu phải ân oán phân minh. Vì thế Vương Điện Anh lo sợ là sau khi Mộ Dung Thùy chết thì Tiễn Nhất Sơn sẽ giữ lời mà tự tàn để tương
báo.
Tiễn Nhất Sơn không tỏ thái độ gì, bỗng nghe lão nói:
– Để ta xem thử!
Nguyên Vương Điện Anh và Mai Thanh Phong đang cứu trị cho Tiễn đại tiên sinh
nhưng trình độ nội lực của bọn họ không bằng Tiễn đại tiên sinh nên dù
bọn họ không ngừng đẩy chân khí vào cơ thể Tiễn đại tiên sinh, song cũng chỉ khiến cho Tiễn đại tiên sinh giảm bớt đau đớn thôi.
Lúc này Mai Thanh Phong nghe vậy thì vui mừng nói:
– Các hạ có thể trị được Hàn băng chưởng chăng?
Tiễn Nhất Sơn thản nhiên nói:
– Mộ Dung Thùy cho rằng hai loại công phu tà môn của hắn là thiên hạ
không ai có thể trị, nhưng hắn sai rồi. Đáng tiếc là ta không thể cho
hắn tận mắt chứng kiến! Hắn có thể trị được thì ta cũng có thể trị được.
Vương – Mai hai lão nghe Tiễn Nhất Sơn nói cả quyết như vậy thì nghĩ có lẽ
Tiễn Nhất Sơn và Mộ Dung Thùy đã trao đổi võ công với nhau nên tin tưởng để cho Tiễn Nhất Sơn lại thử. Qua một lúc thì thấy trên đỉnh đầu Tiễn
đại tiên sinh có khí trắng bốc lên, sắc diện cũng dần dần hồi phục.
Bỗng nghe Tiễn đại tiên sinh vui mừng nói:
– Chân khí của ta đã có thể vận chuyển tùy ý rồi, đệ đệ, ngươi có thể ngừng tay rồi đấy.
Tiễn Nhất Sơn lập tức buông tay và Tiễn đại tiên sinh đã có thể tự đứng lên. Nhưng chuyện bất ngờ lại xảy ra. Tiễn đại tiên sinh vừa đứng lên thì sư đệ của lão lập tức ngã xuống! Chỉ nghe Tiễn Nhất Sơn “hự” một tiếng,
một búng máu tươi từ miệng thổ ra. Lão gượng cười và nói bằng giọng yếu
ớt:
– Ta đã nói là sẽ tự phế võ công nhưng không chỉ vì Mộ Dung
Thùy, ta dùng công lực còn lại trị lành thương thế cho đại ca của ta thì ngày sau có thành phế nhân cũng đáng giá lắm!
Nói đoạn lão nhắm nghiền hai mắt và hôn mê bất tỉnh.
Tiễn đại tiên sinh kêu lên:
– Sư đệ, tại sao lại phải khổ như thế?
Vệ Thiên Nguyên nghe tiếng kêu của Tiễn đại tiên sinh thì cả kinh, vội vàng chạy đến.
Đương trường chỉ còn lại Thượng Quan Phi Phụng, canh phòng bọn thuộc hạ tàn
dư của Tiêu Chí Dao đánh lén. Nào ngờ lại có thêm một chuyện nữa phát
sinh khiến Vệ Thiên Nguyên càng kinh hãi. Thì ra sau khi nghe tiếng kêu
của Tiễn đại tiên sinh thì chàng nghe tiếng kêu thất thanh của Khương
Tuyết Quân.
Nguyên Khương Tuyết Quân và Từ Trung Nhạc đã động thủ với nhau trước đó không lâu. Quần hùng đều trong thấy nàng đấu bình thủ với đối phương nên rất yên tâm, không ngờ lúc này chẳng hiểu tại sao
nàng lại bị Từ Trung Nhạc khống chế.
Vệ Thiên Nguyên vừa nghe
tiếng kêu của nàng thì chẳng biết khí lực từ đâu chợt đến, chàng quát
lớn một tiếng rồi tung người phóng như bay về phía Từ Trung Nhạc.
Nguyên Khương Tuyết Quân không hề rời mắt khỏi Từ Trung Nhạc, do vậy khi Từ
Trung Nhạc trà trộn vào đám loạn quân bỏ chạy thì lập tức bị nàng phát
hiện. Nàng tuốt kiếm đuổi theo và quát lớn:
– Từ Trung Nhạc, tội ác của ngươi tày trời, ngươi còn muốn chạy sao?
Từ Trung Nhạc cước bộ loạng choạng chẳng hiểu vì tâm hoang mang hay vì lẽ
gì mà bỗng nhiên lão vấp vào đá rồi ngã nhào tới trước, Khương Tuyết
Quân đắc ý xuất một chiêu Bạch Hồng Quán Nhật đâm thẳng vào lưng Từ
Trung Nhạc. Thế nhưng chỉ nghe “choang”.
một tiếng, hình như mũi
kiếm của nàng không phải đâm vào da thịt. Ngay lúc đó bỗng nhiên Từ
Trung Nhạc phản thủ chụp vào hổ khẩu tay của Khương Tuyết Quân, khiến
trường kiếm của nàng rời tay văng ra đất và nàng cũng lọt vào tay đối
phương.
Thì ra Từ Trung Nhạc có mặc nhuyễn giáp trong người, lão
tự biết kiếm thuật của lão không phải là đối thủ của Khương Tuyết Quân
nên cố ý giả té ngã và chịu một chút thương thế để dụ địch. Và trong lúc xuất kỳ bất ý thì xuất thủ khống chế đối phương. Ba mươi sáu đường cầm nả thủ cận chiến vốn là sở trường của Từ Trung Nhạc nên quả nhiên lão
vừa xuất thủ đã thành công ngay.
Nhuyễn giáp tuy bị trường kiếm đâm thủng một lỗ nhưng thương thế không nặng lắm.
Từ Trung Nhạc nén đau, lão cười ha hả rồi nói:
– Tuyết Quân, nàng cũng thật là lang độc, muốn sát hại cả phu quân của
mình. Hì hì, chỉ cần nàng đồng ý cùng ta về Lạc Dương bái đường thành
thân thì ta có thể tha thứ tất cả.
Khương Tuyết Quân phẫn hận đến độ hai mắt trắng bạch, cơ hồ như muốn ngất xỉu.
May thay, tràng cười của Từ Trung Nhạc vừa dứt thì Vệ Thiên Nguyên cũng phóng tới nơi.
Hai tên thuộc hạ của Tiêu Chí Dao xông lên trước ngăn chận nhưng bị chàng cho một chưởng văng ra xa ba trượng.
Vệ Thiên Nguyên lạnh lùng quát:
– Ta đã thọ thương nhưng không phải vì thế mà không thể giết người. Kẻ nào không tin thì cứ thử xem.
Lúc này, trước uy lực Ảo Kiếm Linh Kỳ của Thượng Quan Phi Phụng thì người
của Tiêu Chí Dao đã chạy hết bảy tám phần mười. Bọn còn lại thấy Vệ
Thiên Nguyên dũng mãnh như vậy thì không dám xả thân vì Từ Trung Nhạc,
Vệ Thiên Nguyên trừng mắt nhìn Từ Trung Nhạc rồi quát lớn:
– Thả Tuyết Quân ra!
Từ Trung Nhạc không một chút khẩn trương, lão thong thả nói:
– Nếu ngươi muốn Khương Tuyết Quân sống thì lập tức lui bước, bằng không dù ngươi có giết chết ta thì ngươi cũng chỉ đoạt được thi thể của nàng
mà thôi.
Vệ Thiên Nguyên tức đến ói máu nhưng nhất thời chẳng
biết phải làm thế nào. Bởi lẽ đánh chuột thì chàng sợ vỡ đồ nhà. Nào ngờ trong lúc bí thế thì bỗng nhiên lại có một chuyện không ngờ phát sinh.
Từ Trung Nhạc đang dương dương đắc ý cười ha ha thì chẳng biết thế nào
tiếng cười của lão chợt im bặt. Cơ nhục trên mặt lão bắt đầu biến hình
đổi dạng trông rất khủng khiếp:
– Ngươị.. ngươi khá lắm…
Lão nói chưa hết câu thì song thủ buông ra và lập tức ngã người ra đất, tứ
chi chỏng gọng lên trời. Song mục vẫn mở trừng trừng, thần thái đầy vẻ
kinh hãi, hình như lão không dám tin chuyện vừa phát sinh trên thân thể
của lão.
Khương Tuyết Quân nhìn lên trời xá lạy và nói:
– Phụ thân, anh linh của người có thể yên nghỉ rồi, tiểu nữ đã báo được thù cho người.
Sự tình biến hóa ly kỳ như vậy khiến ai nấy không ngờ kẻ phải chết là Từ Trung Nhạc.
Bỗng nhiên nghe Đường Hy Vũ kêu lên:
– Cao minh! Cao minh! Đây là độc châm của Tiêu gia phải không?
Hắn không chỉ danh nhưng quần hùng đều biết hắn muốn hỏi Khương Tuyết Quân. Và đương nhiên Khương Tuyết Quân có quyền không trả lời. Thì ra nàng có tàng trữ độc châm trong móng tay, thừa cơ hội Từ Trung Nhạc đắc ý,
nàng bất ngờ đâm vào Kiên Tĩnh huyệt của lão.
Lúc này thần trí
của Vệ Thiên Nguyên mới an định, sau mấy phen kinh hãi thì giờ đây song
cước của chàng dường như không muốn nghe theo sự điều khiển nữa. Nhất
thời chàng vui mừng kêu lên hai tiếng “Tuyết Quân” rồi không biết phải
nói gì nữa.
Khương Tuyết Quân không trả lời chàng, nàng chỉ tay vào thi thể của Từ Trung Nhạc tựa như muốn nói:
– Chàng không muốn xem thử sao?
Vệ Thiên Nguyên chợt tỉnh ngộ, chàng vội bước lên trước cởi áo của Từ
Trung Nhạc ra xem thì thấy đầu vai của lão ta có dấu răng hình mặt
nguyệt. Mười ba năm trước, phụ thân của Vệ Thiên Nguyên bị một toán
người lai lịch bất minh vây kích (sau này mới biết là cao thủ môn hạ của Tiêu thế gia), khi đó Vệ Thiên Nguyên mới chỉ là một hài tử mười tuổi.
Chàng muốn giúp phụ thân mình nhưng bị một người bịt mặt chặn lại, trong lúc giẫy thoát chàng đã cắn vào đầu vai người này.
Sau khi học võ ở Tề gia xong, chàng bỏ ra mấy năm để tìm hiểu điều tra mới
có được một số manh mối, tổng hợp những manh mối đó lại và phán đoán thì người bịt mặt kia có khả năng là Từ Trung Nhạc. Sở dĩ lão ta bịt mặt là vì lão vốn là bằng hữu với phụ thân Vệ Thiên Nguyên, những cao thủ kia
là do lão dẫn đến.
Hiện tại những dấu răng lại xuất hiện trước
mặt Vệ Thiên Nguyên, nghĩa là sự phán đoán của chàng đã được minh chứng. Chàng vừa vui mừng vừa bi phẫn, hai giọt lệ bất giác tuôn rơi.
Chàng nói:
– Không sai, quả nhiên là cừu nhân bán đứng phụ thân ta. Tuyết Quân,
nàng đã báo được thù cho lệnh tôn và ta cũng báo được thù cho gia phụ
rồi.
Bỗng nghe Tuyết Quân kêu lên:
– Nguyên ca, muội thành thật xin lỗi nhé!
Vệ Thiên Nguyên không hiểu gì cả, nói:
– Tuyết Quân, nàng nói gì vậy? Ta cảm ơn nàng không kịp nữa là! Chúng ta đi nhé?
Khương Tuyết Quân nói:
– Thượng Quan cô nương đang đợi chàng đấy. Cô ta là người vừa đồng cam cộng khổ sinh tử với chàng, chàng nên qua với cô ta đi.
Nhất thời Vệ Thiên Nguyên chưa thể hiểu được ý nên chàng nói:
– Ta biết Thượng Quan cô nương cũng từng giúp nàng, cô ta là hảo bằng hữu của chúng ta, chúng ta cùng đi thôi.
Nói đoạn chàng quét mục quang nhìn ra thì thấy Thượng Quan Phi Phụng đang
từ vị trí “miệng sư tử” bên dưới Bí Ma Nhai đi qua chỗ bọn chàng. Khương Tuyết Quân vẫn đứng yên bất động.
Vệ Thiên Nguyên ngạc nhiên kêu lên:
– Này, nàng làm sao thế? Nàng… nàng thọ thương rồi chăng?
Chàng là một đại hành gia về võ học, nên vội nắm tay bắt mạch cho Tuyết Quân, tuy kinh mạch có phần hư nhược nhưng chàng không thấy nàng có hiện
tượng gì là thọ thương cả.
Bỗng nghe Khương Tuyết Quân nói với giọng buồn bã:
– Nguyên ca, chàng nghe muội nói đây. Chàng có chỗ đi của chàng, muội cũng có chỗ đến của muội.
Vệ Thiên Nguyên ngẩn người, chàng nói:
– Nàng nói thế là ý gì? Nàng và ta trải qua bao nhiêu gian khổ, khó khăn lắm mới báo được thù để có sự đoàn viên ngày hôm nay. Từ nay về sau
chúng ta vĩnh viễn không phải xa nhau nữa.
Cảm tình bị dồn nén
nhiều năm đột nhiên tuôn ra như thác lũ phá bờ rào cản, bất giác chàng
không nén được xúc động nên ôm Tuyết Quân vào lòng trước sự chứng kiến
của quần hùng.
Khương Tuyết Quân đỏ bừng hai má, vội nói:
– Nguyên ca, đa tạ chàng. Nghe chàng nói như thế, muộị.. muội rất hoan
hỉ, rất… rất sung sướng! Thượng Quan tỷ tỷ, muội giao lại chàng cho tỷ tỷ đấy.
Lúc này trời đã sáng rõ và Phi Phụng cũng đã bước đến
bên cạnh họ. Đột nhiên sắc diện của Tuyết Quân trở nên tái nhợt, Vệ
Thiên Nguyên nắm chặt tay nàng nhưng cảm thấy lạnh như băng. Phi Phụng
vội chạy lại xem kỹ thì thấy nơi ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)
của nàng ẩn hiện một lớp hắc khí.
Vệ Thiên Nguyên cả kinh thốt không nên lời.
Phi Phụng vội lớn tiếng gọi:
– Đường nhị công tử, mau lại đây! Mau lại đây!
Lúc này Vệ Thiên Nguyên mới tỉnh ngộ, chàng hiểu rằng Đường gia ở Tú Xuyên
là Thiên hạ đệ nhất dụng độc, bọn họ thiên về việc dụng độc thì cũng tất thiện việc giải độc.
Mà Đường nhị công tử lại là bằng hữu tâm giao của chàng.
Đường Hy Vũ vừa bước đến thì Vệ Thiên Nguyên vội nói:
– Đường huynh, cô ta bị trúng độc phải không? Xin Đường huynh cứu giúp cô ta với!
Đường Hy Vũ chỉ liếc nhìn qua rồi lắc đầu nói:
– Muộn rồi!
Vệ Thiên Nguyên kêu lên:
– Cái gì muộn?
Đường Hy Vũ nói:
– Đây là độc dược hợp luyện từ gan khổng tước (chim công) và Hắc Tâm
Lan, nếu vừa vào miệng mà được phát hiện ngay thì may ra còn có hy vọng
vãn hồi. Nhưng cô ta đã uống quá lâu rồi, xin lỗi tại hạ vô năng.
Vệ Thiên Nguyên thộn người như pho tượng, hồn phách dường như đã lìa thân.
Phi Phụng lắc mạnh chàng và kêu:
– Vệ đại ca, chàng tỉnh lại đi! Người chết cũng đã chết, chàng phải bảo trọng mình chứ?
Đối với mọi việc xung quanh, Vệ Thiên Nguyên dường như không nghe thấy nữa. Tuy thân thể còn sống nhưng tâm hồn như theo Khương Tuyết Quân rồi. Do
vậy sự lay tỉnh của Phi Phụng làm sao có tác dụng với chàng?
Phi
Phụng vội chạy lại ôm lấy chàng thì thấy thân thể cứng đơ, tứ chi cũng
dần dần lạnh buốt. Nàng vốn là một người rất có chủ ý nhưng lúc này đã
mất đi sự bình tỉnh.
Thang Hoài Nghĩa bước đến và nói:
– Đáng tiếc là võ công của Tiễn nhị tiên sinh đã bị phế!
Tuy trong lúc hoang mang nhưng Phi Phụng vẫn hiểu được hàm ý câu này. Vệ
Thiên Nguyên bị thương bởi Hàn Băng chưởng mà Tiễn nhị tiên sinh lại
kiêm thông cả nội công hai phái chính tà, đối với thương thế của Hàn
băng chưởng, ngoài Mộ Dung Thùy ra thì Tiễn nhị tiên sinh cũng trị được. Nhưng đáng tiếc là lão đã dùng nội công còn lại của mình để trị thương
cho sư huynh của lão rồi. Do đó, câu nói của Thang Hoài Nghĩa cũng bằng
không.
Đường Hy Vũ nói:
– Hắn trúng Hàn băng chưởng không phải là nặng, nhưng cũng không nhẹ. Chỉ có điềụ..
có điềụ..
Thượng Quan Phi Phụng như nắm được tia hy vọng, kêu lên:
– Đường nhị công tử, công tử nghĩ giúp biện pháp đi!
Đường Hy Vũ thở dài rồi nói:
– Bản thân hắn không muốn sống thì tại hạ làm sao nghĩ ra phương pháp?
Thì ra với trình độ nội công của Vệ Thiên Nguyên, nếu có người kiêm thông
nội công tâm pháp thượng thừa của hai phái chánh tà cứu chữa cho chàng
thì còn có hy vọng. Nhưng trước tiên bản thân chàng cần phải có ý chí
cầu sinh mới có thể phối hợp được.
Giữa lúc Đường Hy Vũ thở dài thì bỗng nhiên nghe Vệ Thiên Nguyên kêu lên:
– Tuyết Quân!
Rồi lảo đảo ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Vệ Thiên Nguyên bắt đầu có tri giác trở lại.
Chàng cảm nhận hình như mình đang nằm trên mặt đất nhưng không biết ở
nơi nào. Tuy nói là có một chút cảm giác nhưng người vẫn đang trong cảnh mộng. Mộng cảnh mê ly và trong cảnh mê ly đó có cả Khương Tuyết Quân.
Nàng đang nhìn chàng mỉm cười tươi như hoa nhưng bỗng nhiên lại biến
thành một thi thể toàn thân đầy huyết tươi. Chàng giật mình kêu to một
tiếng rồi mở bừng mắt ra. Trước mắt chàng có một người, người này đang
dùng khăn bông tẩm nước lau mặt cho chàng.
– Nguyên ca, chàng tỉnh rồi à?
Thiếu nữ vui mừng kêu lên.
Vệ Thiên Nguyên gọi:
– Tuyết Quân, Tuyết Quân! Nàng không phải rời ta nữa, không phải rời ta nữa!
Thiếu nữ bất giác thở dài, ôi, nàng không phải là Khương Tuyết Quân mà là Thượng Quan Phi Phụng.
Thật là:
“Hảo mộng há kỳ thành ác mộng.
Cựu nhân hoán liễn biến tân nhân.”.
Tạm dịch:
“Mộng đẹp bỗng nhiên thành ác mộng.
Người cũ nay đổi người mới rồi.”.