Bạn đang đọc Áo Cưới Cho Tình Yêu – Chương 66
8h sáng quảng cảnh của toàn bộ khu vực được sử dụng cho đám cưới bừng sáng bởi một màu hống phấn trạng trọng nhưng không kém phần lãng mạn,vì là gia thế có tiếng trong giới kinh doanh nên đám cưới của Văn có rất nhiều nhận vật máu mặt quan trọng ,để nở mày nở mặt với cả dòng họ ba mẹ Văn đã mạnh tay chi rất nhiều tiền để tổ chức cho đám cưới này đứa con trai độc nhất của ông bà, thuê nguyên một khu du lịch sinh thái để làm địa điểm, mọi sự trang trí và bày phối cho đám cưới đêu do chuyên gia thuê từ nước ngoài về,lễ đường được nằm cạnh một bờ sông nhỏ,hai bên kết hai trái tim bằng hoa hồng to tướng, những dải voan lụa hồng bay bay trong cơn gió sớm mai, tất cả đều lung linh huyền ảo, giống hệt một khung cảnh của thiên đường, mọi thứ đều toát lên sự hoàn hảo,vì là đám cưới của mọt người mẫu nổi tiếng nên từ sớm các phóng viên đã đến bu vây kín khu vực lễ đường để hòng mong lấy được góc ảnh đẹp nhất làm trang bìa cho tin tức trong ngày,ai ai cũng toát lên nụ cười rạng rỡ ,quan khách mỗi lúc một đông, ba mẹ Văn bắt tay không ngừng,ai ai cũng chúc mừng cho đôi uyên ương trẻ xứng đôi vừa lứa,
Thư ngồi trong phòng ,trang phục cô dâu đã được mặc vào, khuôn mặt được trang điểm đậm để che dấu sự mệt mỏi và hốc hác của cô, sau khi chứng kiến cảnh tượng hôm qua Thư đã suy nghĩ rất nhiều, cả đêm hôm qua cô không hề chợp mắt,.vì là một người con gái lương thiện và tốt bụng cô không biết mình làm như vậy có quá ích kỉ không?nhưng cô không còn cách nào khác ,mọi sự đã an bày, rồi đây sự nghiệp cô sẽ ra sao,nhất là mẹ cô bà phải đối diện với những tin đồn như thế nào,những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra,cô chuyên viên trang điểm thấy thế nhẹ nhàng nhắc nhở:
-em ơi,! cô dâu trong ngày cưới đừng nên khóc như thế, xui xẻo lắm
-Vâng, cám ơn chị ,tại em xúc động quá
-Ừ, chị hiểu mà, con gái sắp xa gia đình ai mà chẳng vậy
Thư cười như mếu, chẳng ai có thể hiểu được nỗi lòng của cô lúc này, cô phải làm sao làm sao đây? Anh nhân viên chạy vào báo xe rước dâu đã đến, Thư miễn cưỡng đứng dậy bước ra xe, Văn đang ngồi trong đó, khuôn mặt cũng khắc khổ không kém, đôi mắt sây thẳm thâm quần vì những đêm mất ngủ và suy nghĩ quá nhiều, Văn lạnh lùng không nhìn Thư, chỉ còn 1h nữa là đám cưới sẽ diễn ra, nhưng nhìn họ lúc bày không ai tin nỗi họ sắp là vợ chồng hai người đều mang hai tâm trạng,Thư lặng lẽ Văn trầm ngâm,không ai nói với ai câu nào,Thư cố mở lời trước:
-Anh không sao chứ?
-Không, sao em lại hỏi vậy?
-Em đọc được suy nghĩ của anh
-Em không thể hiểu được đâu, cả đời này chắc em cũng sẽ không hiểu,Văn cười nhạt
Thư im lặng ,câu nói của Văn đã nói lên tất cả, anh mãi mãi không thuộc về cô, có chăng cũng là trên danh nghĩa, có được anh thì sao chứ ,có thể sau này cô sẽ sống trong đau khổ và lạnh nhạt của một người chồng không yêu mình,có thể cô đã sai, đã sai lầm ngay từ khi nhận lời cầu hôn của Văn
Tiếng thắng xe báo hiệu đã tới nơi, Văn đi ra ngoài trước, Thư vén váy đi theo sau, mọi tiếng tung hô chúc mừng,những cánh hoa hoa hồng đỏ thắm được rải đầy trên mỗi bước chân, ai cũng trầm trồ khen ngợi cô dâu chú rể rất xứng đôi,chỉ có điều sao họ buồn quá, mọi ống kính đều chĩa dồn về phía họ ,những cái nháy liên tục khiến Thư run lên vì sợ ,mặc dù cô việc này đối với một người mẫu như cô không phải là lạ nhưng hôm nay nó hoàn toàn khác, anh chụp hình lại nhắc nhở hai người
-Cô dâu chú rể khoác tay nhau tình tứ chút đi, nào !cả hai cười lên
Văn vẫn lạnh lùng,khuôn mặt anh từ lúc bước vào đến giờ vẫn không đỏi sắc, Thư cố gắng cười gượng,khoảng cách từ sân vào lễ đường không là bao xa nhưng sao cô thấy nó như dài vô tận, bước mãi mà không tới nơi,mím chặt môi nuốt đi tiếng khóc ngẹn ngào,hít lấy một hơi thật sâu cô cố bước típ
……………..
Cùng lúc đó tại Sân bay Tân Sơn Nhất, một cô gái nhỏ nhắn với chiếc vali cũng đang bước từng bước khó nhọc, ngước nhìn lại TP lần cuối cô chầm chậm bước vào cổng sân bay, đưa tay nhìn đồng hồ chỉ còn 15p nữa là máy bay cất cánh ,giờ này chắc Văn và Thư đã hoàn thành xong thủ tục cưới xin rồi, chỉ còn có mình cô là cô đơn,từng bóng người vội vã lướt qua cô, những cái hôn, những cái vẫy tay tạm biệt của mọi người trước khi đi xa càng khiến cô thêm nao lòng, thế là hết, tạm biệt Sài Gòn, tạm biệt Văn, chúc anh hạnh phúc