Bạn đang đọc Áo Cưới Cho Tình Yêu – Chương 55
Buổi chiều sau khi xem xét và chỉnh sửa lại mấy bản thiết kế ấy đồng nghiệp trong phòng, Trang đến x cửa hàng áo cưới vì hôm nay là phải giao hàng cho vị khách rất khó tính,hên là chìu nay trời không có mưa chỉ âm u vì bị mấy đám mây giông che phủ, thế là những bận rộn trong công việc cũng đã trở lại sau hai tháng dài nghỉ ngơi, sáng giờ văn cứ gọi điện suốt nhưng Trang không buồn bắt máy ,mặc kệ anh ta, như thế cũng tốt, khỏi mắc công giải thích rườm ra, xếp lại chiếc váy cẩn thận, Trang xách nó ra xe thì điện thoại lại reo lên, là một số lạ hoắc , ngập ngừng Trang nghe máy
-Alo
-Em có phải là nhà thiết kế vân Trang không?,mọt giọng đàn ông hốt hoảng hỏi
-Dạ phải có chuyện gì không anh
-Em ơi, thằng Tùng Văn bị đến quán uống rượu say bị tụi du côn đánh chảy máu nhiều lắm, anh lướt danh bạ thấy số em nên gọi liền
-Trời ơi, anh ấy có làm sao không, hiện giờ anh ấy đang ở đâu, Trang nghe như trời đất quay cuồng,
-Quán Hồng Minh trên đường Tô Hiến Thành, nhanh lên đi em
Buông điện thoại Trang luống cuống như không còn biết gì nữa,vội đem chiếc áo cưới vào trong cửa hàng Trang nhờ Thắng
-Anh Thắng ơi, anh đem chiếc áo cưới tới địa chỉ này giúp em, giờ em có việc gấp, cám ơn anh
Nói xong Trang rồ ga chạy thẳng,ruột gan cô nóng lên như lửa đốt, chỉ mong mau chóng tới nơi xem tình hình anh như thế nào, nếu anh có mệnh hệ gì chắc Trang cũng không sống nổi, lao đi như một cơn gió cô ùa vào quán Hồng Minh, nơi người đàn ông lạ đã báo tin cho cô,
Nhìn xung quanh đâu đâu cũng chỉ là những bàn nhậu với những tiếng dzo dzo nghe chói tai, tuyệt nhiên không thấy bóng Văn đâu, “hay là anh ta chết rồi” nước mắt Trang tuôn ra vì quá sợ hãi và lo lắng, lấy điện thoại cô cố liên lạc lại với người đàn ông lúc nãy nhưng vô hiệu, những ngón tay run run lướt trên bàn phím gọi lại, chợt có một tràn cười phá lên từ phía sau cô giật thót quay người lại, thấy Văn đang đứng cho hai tay vào túi quần, đưa đôi mắt cười nhìn cô, đám bạn của anh thì vỗ tay không ngớt, cô căm giận lắm, đôi mắt Trang đang ngùn ngụt lửa giận, Văn từ từ tiến lại
-Anh không ngờ, em lại lo lắng cho anh như vậy,xin lỗi em vì chuyện tối qua
-Bốp……, một cát tát văng thẳng vào mặt Văn, cô gằn lên từng tiến
-Anh Văn ,anh coi tôi là con ngố sao, sao lại lấy tôi là làm trò vui đừa cho anh và các bạn của anh hả, từ này đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa nếu không tôi không chắc mình sẽ hành xử như một người có văn hóa đâu
Trang vô tình hất tay Văn ra và chạy nhanh ra ngoài, lúc nãy lo lắng cho anh bao nhiêu thì lúc này lòng căm giận của cô sôi lên bấy nhiêu,Văn đơ người ra vì hụt hẫng, tụi bạn anh lại phá lên cười, thằng Quân, vỗ vỗ vai anh
-Thật có cá tính, tao chấm em này ày rồi đó, còn không mau đuổi theo
Văn như bừng tỉnh cơn mộng, anh phóng như bay theo Trang, hi vọng lần này anh sẽ không để tuột tay cô ra khỏi mình nữa
Trang lái xe chạy vòng vòng quanh TP, trời không mưa nhưng vẫn có cảm giác se lạnh của mùa đông,khẽ kéo chiếc áo lạnh len kín cổ cô lại phóng đi, không ngờ Văn cô quen biết và thầm yêu lại tệ như vậy, ngang nhiên dùng cô như một con hề, một cơn gió siết qua khiến Trang rùng mình l, cái tiếng còi xe bip bip của ô tô khiến Trang giật mình quay đầu lại, vội tấp xe vào lề đường sẵn cơn tức lúc này cô định **** cho cái ngừờii đi ẩu này một trận, nhưng người bước ra từ chiếc xe lại là Văn, cô đưa khuôn mặt hình sự lên nhìn anh
-Có chuyên jgif?
-Anh xin lỗi ,em hãy cho anh một cơ hội đi
-tôi không muốn, anh làm ơn tránh ra
,
Trang dùng hết sức hất Văn sang một bên, cô bước nhanh về phia xe mình
-Anh làm vậy là vì anh thích em đó, Vân Trang ,em cố tình hay vô tình mà không hiẻu tình cảm của anh hả, đồ ngốc
Trang thoáng ngỡ ngàng ,cô như không tin vào tai mình, Văn thích cô ư, đó là điều mà Trang hằn mong mỏi biết bao, giờ nó đã được Văn noí trước mặt cô nhưng Trang vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, Trang chưa bao giờ nghĩ sẽ trả lời câu yêu của Văn thế nào, lại trong tình huống như thế này thì biét làm sao chứ, chẳng lẽ quay lại nói”em đồng ý”, như thế còn gì là sĩ diện nữa chứ, vừa mới đùng đùng tức giận bấy giờ lại, chưa biết nên ứng xử thế nào thì điện thoại cô lại reo lên, một giọng đàn ông quát lên inh ỏi
-Cô làm ăn cái quái gì thế hả, đồ cưới của chúng tôi đâu, cô hẹn 5h giờ sao giờ này chưa mang đến,
-Lúc chiều em đã cho người mang đến cho anh rồi mà, chắc có sự nhầm lẫn nào đây, em sẽ hỏi lại và mang đến cho anh ngay
-Tôi không càn nữa buổi chụp hình của chúng tôi đã bị cô làm hỏng hết cả rồi, cô cứ chuẩn bị mà bồi thường hộp đồng đi,chào cô
Nghe xong cuộc điện thaọi Trang hụt hẫng vô cùng, lúc này Tâm trí cô dồn hết cho “vân Trang” còn dư sức đâu mà nghĩ đến câu trả lời với Văn chứ, cô cứ thế bước đi thật nhanh sao cho tới vân Trang một cách nhanh nhất để hỏi anh Thắng cho rõ sự tình
Văn cảm thấy thất vọng vô cùng, anh không ngờ mình lại thất bại như vậy, Trang đã từ chối anh một cách tàn nhẫn không một lời nói cũng không màn đến sự tồn tại của anh,cay đắng văn lầm lũi bước đi trong màn đêm, mưa lại đột ngột tuôn rơi, từng hạt nặng trĩu như sâu xé lòng, đúng như Nguyễn Du đã từng nói, “người buồn cảnh có vui đau bao giờ”