Đọc truyện Áo choàng của lão đại không giữ nổi – Chương 4:
Tên đàn ông cầm đầu chỉ lùi về sau, hắn ta phất tay: “Lên cho tao.”
Lâm Dao Nhi thấy họ không động thủ trước, cô tiến lên cho tên lưu mạnh một cước.
Chỉ nghe thấy hắn ta gào lên: “Á… đau quá!”
Khóe môi Lâm Dao Nhi khẽ cười, dường như chuyện này đối với cô mà nói chỉ như ăn cơm bữa.
Tên đàn ông cầm đầu thấy đám thuộc hạ đứng yên không nhúc nhích, còn hơi run rẩy, hắn ta lớn tiếng nói: “Tụi bây làm gì vậy hả? Lên cho tao!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy tên lưu manh nghe thấy thì lập tức tiến lên hai bước.
Lâm Dao Nhi ra một quyền, lại xoay người một cái, đánh tên lưu manh đầu tiên ngã xuống đất.
Sau đó lại túm một tên xoay ba trăm sáu mươi độ, quăng thẳng về phía hai tên lưu manh còn lại.
Lâm Dao Nhi bước lên phía trước, một chân đạp lên ngực tên lưu manh: “A…”
Hắn ta gào một tiếng rồi làm bộ ngất đi.
Cô vươn tay, ngoắc ngoắc tên cầm đầu, ý muốn bảo hắn ta tới đây.
Tên cầm đầu thấy Lâm Dao Nhi khiêu khích như vậy, miệng phun hương thơm*: “Thằng cha mày, có bản lĩnh thì đứng yên đừng nhúc nhích.”
(*) sỉ nhục hoặc xúc phạm người khác
“Dao Nhi, đừng nhiều lời với hắn ta.” Cố Cảnh Nghiên không quen nhìn những cảnh đánh nhau thế này, mở miệng nhắc nhở Lâm Dao Nhi.
Cố Cảnh Nghiên chỉ phụ trách mảng hacker trong nhóm, Lục Tịnh Kỳ cũng rất ít khi dẫn anh ta đi đánh nhau.
Lần này là Lục Tịnh Kỳ lệnh kêu anh ta đến, nếu không Cố Cảnh Nghiên suốt ngày chỉ ngồi với máy tính điên cuồng làm việc.
Lâm Dao Nhi nghe xong lời của tên cầm đầu, cô thật sự đứng yên không nhúc nhích, chờ hắn ta tới đây.
Tên cầm đầu thấy Lâm Dao Nhi nghe lời hắn thì bắt đầu thực hiện một loạt thao tác làm nóng người.
Thấy bên cạnh có một cái bình, hắn ta cầm lấy tiến tới.
Lục Tịnh Kỳ thấy vậy, lập tức xoay người, đẩy nhẹ Lâm Dao Nhi, cô dùng cặp đùi thon dài xinh đẹp của mình đá hắn ta một phát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tên đàn ông cầm đầu lập tức bay xa mười mét, đập vào bàn, trong nháy mắt, đầu của hắn ta bê bết máu.
Hiện trường buổi bán đấu giá đều kinh ngạc nhìn Lục Tịnh Kỳ, đám hào môn thế gia lại bắt đầu bàn luận sôi nổi.
“Người phụ nữ này là ai vậy! Lợi hại thế.”
“Phải, phải, các người biết cô ấy không?”
“Không.”
Mặc Doãn Hạo ngồi ở lầu hai đã nhìn thấy thấy cảnh tượng vừa rồi nhưng anh không hề kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được chuyện này.
“Triệu Viễn Ninh, cô ấy không tệ, đúng không?”
Nhưng Triệu Viễn Ninh vẫn chưa hiểu được những lời này, anh ta hỏi lại: “Ông chủ Mặc, lời anh vừa nói…”
Đôi mắt Mặc Doãn Hạo lãnh đạm, đáy mắt lộ ra vẻ thích thú: “Điều tra người ở phòng bao đối diện, ngày mai đưa tôi tư liệu.”
Phòng bao đối diện?
“Ông chủ Mặc, phòng bao đối diện không có ai hết!”
Tối nay Triệu Viễn Ninh đã thật sự có tiến bộ, bình thường ông chủ Mặc nói cái gì là cái đó, anh ta chưa dám cãi câu nào.
Bình thường anh ta rất ít nói chuyện, nhưng đêm nay giống như rượu vào lời ra, nói câu nào cũng không có IQ.
“Thu hồi ngày nghỉ tháng sau.”
Mặc Doãn Hạo vừa nói câu này, Triệu Viễn Ninh lập tức phản ứng lại, cười nói: “Ông chủ Mặc, đừng, đừng, …. bây giờ tôi đi làm ngay.”
Triệu Viễn Ninh nói xong, lập tức xoay người ra khỏi phòng bao. Anh ta lau mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng: “Nguy hiểm thật! Nhưng ngày nghỉ tháng sau, mình phải đi ngâm suối nước nóng!”
Vóc người thẳng tắp của Mặc Doãn Hạo đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, tiếp tục thưởng thức cảnh tượng bên dưới.
Anh giống như một đế vương đứng trên cao, thưởng thức vũ cơ nhảy múa, lại còn muốn biết dung mạo của nàng vũ cơ này.
Khi Lâm Dao Nhi bị chị Kỳ đẩy ra, thật ra cô ấy cũng phản ứng kịp nên không có gì sợ hãi.
“Dao Nhi, cô không sao chứ?” Cố Cảnh Nghiên đi tới bên cạnh Lâm Dao Nhi, phủi phủi bụi bẩn trên mặt cô.
Lâm Dao Nhi liếc nhìn Cố Cảnh Nghiên một cái, lạnh lùng trả lời: “Không sao.”
Cố Cảnh Nghiên nhìn thoáng qua đám lưu manh nằm trên đất, mở miệng nói: “Đi thôi!”
Lục Tịnh Kỳ định dẫn người của cô rời khỏi Thiên Lang Các thì bị quản lý của Thiên Lang Các gọi lại: “Đợi một chút.”
Lâm Dao Nhi tưởng họ tới kiếm chuyện, định mở miệng thì Lục Tịnh Kỳ cản cô ấy lại, nhanh chóng nói: “Có việc gì sao?”
Bởi vì trong những hào môn thế gia ở đây, có vài người cảm thấy giọng nói của cô rất quen.
“À là thế này, ông chủ của tôi nói, thân thủ của cô rất tuyệt nên muốn làm bạn với cô, cho nên cố ý tặng cô những món này.”
Trong tay người quản lý cầm một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp nhìn rất tinh xảo, thiết kế vuông vắn, bốn góc đều được đính kim cương màu xanh, vừa nhìn đã thấy rất xa hoa.
Cô hơi nhíu mày: “Bạn bè có thể kết giao, đồ thì không cần.”
Dưới mũ lưỡi trai, mọi người chỉ có thể nhìn thấy khuôn môi tuyệt đẹp của cô.
Bất kỳ ai nhìn thấy khuôn môi này cũng có thể đoán được dung mạo của Lục Tịnh Kỳ.
Sau khi Lục Tịnh Kỳ nói xong thì cô dẫn Cố Cảnh Nghiên và Lâm Dao Nhi rời khỏi Thiên Lang Các.
Chỉ càng tăng thêm sự thần bí của cô đối với mọi người.
Phòng bao ở góc lầu hai, vốn dĩ Thẩm Mộng Như không có hứng thú với chuyện đánh nhau bên dưới.
Nhưng khi giọng nói của Lục Tịnh Kỳ vang lên, Thẩm Mộng Như lập tức đi tới cửa sổ sát đất.
Mọi người ở Thiên Lang Các có thể không nghe ra được tiếng của cô nhưng Thẩm Mộng Như có thể.
Bởi vì đó là âm thanh mà Thẩm Mộng Như hận thấu xương.
Đặc biệt là khi biết tin cô còn sống và đoạt lại tập đoàn Lục Thị.
Ha… Lục Tịnh Kỳ, Hải Thành rất vui mừng chào đón cô chấm dứt mạng sống thứ hai.
Thẩm Mộng Như nhìn bóng dáng rời đi, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi đầy sát ý.
Quý Khải Trạch ngồi trên sô pha, đoán xem Lục Tịnh Kỳ sẽ nói gì tiếp theo.
Anh ta nghĩ cô sẽ nhận món quà này nhưng không ngờ cô lại từ chối cả trăm triệu.
Thật ra Quý Khải Trạch lấy ra món quà đó, chỉ là muốn thử xem, cô có phải là người anh ta muốn tìm không.
Cô gái anh ta tìm suốt sáu năm, có thể xem như là ân nhân cứu mạng anh ta.
Cũng là cô gái mà anh ta luôn nhớ nhung, thầm mến.
Sáu năm, anh ta tìm cả Hải Thành, cũng không tìm được cô gái ấy.
Đêm đó cô cứu anh ta, Quý Khải Trạch tưởng rằng họ sẽ sớm gặp lại nhau.
Mỗi lần anh ta đều tới căn phòng nhỏ cũ nát đó chờ cô.
Nhưng mỗi lần chờ đợi là mỗi lần thất vọng, cho dù vậy, Quý Khải Trạch vẫn luôn kiên trì.
Mãi cho đến hôm anh ta bị bệnh, không đến đó đợi cô.
Lại đúng lúc, cổ đông của tập đoàn Quý Thị luôn muốn cướp đoạt quyền điều hành của anh ta, cho nên anh ta đành phải đặt hết tâm tư vào chuyện này.
“Cô Thẩm, dường như cô rất hận cô gái dưới kia.”
Mọi người đều nói rằng, anh ta là kẻ phong lưu thành tính, không dám nghĩ cũng chẳng dám làm, cả ngày chơi bời lêu lỏng.
Nhưng chỉ cần anh ta nghiêm túc quan sát thì có thể biết được trong lòng của người khác nghĩ gì.
Cho nên, đừng bị lừa bởi vẻ ngoài hoa hoa công tử của anh ta, thật ra khi đụng đến công việc thì quả thực anh ta rất nhạy bén, dứt khoát và tàn nhẫn.
Hơn nữa, anh ta còn điều hành một tổ chức ngầm mà không ai biết.
Ví dụ như Thiên Lang Các, bất cứ ai ở Hải Thành cũng không biết được người chủ phía sau là Quý Khải Trạch.