Bạn đang đọc Ảo Ảnh Chợt Lóe – Chương 7
Chương 7. Hà – tam kim – Thần Ảnh thật danh bất hư truyền.
Hôm sau lại là một ngày nắng nóng oi bức.
Lúc Hướng Tiểu Viên trang điểm xong đi ra đã nhìn thấy Trâu Nhất Nhụy cùng Hà Thần Ảnh.
Nữ chính không còn vẻ ngạo mạn và nghiệp dư của ngày hôm qua, thái độ của cô ta đối với Hà Thần Ảnh là cung kính, mang theo vẻ thân thiết.
“Chị Thần Ảnh, chị cảm thấy câu thoại này của em nên nói như thế nào ạ?”
“Ừ, chị cảm thấy ở chỗ này tạm dừng một chút cũng khá tốt, đương nhiên vừa rồi em nói như thế cũng không tồi……”
Tiểu Viên nhìn thấy vậy, trong lòng bỗng chốc hơi hụt hẫng.
Trong giới giải trí ai nấy cũng nhìn địa vị mà nói chuyện, đây vốn thật bình thường.
Thái độ Trâu Nhất Nhụy đối đãi Hà Thần Ảnh so với đối đãi với cô quả thật cách biệt một trời một vực, chuyện này cũng có thể hiểu được.
Cô cũng không hiếm lạ sự nhiệt tình từ Trâu Nhất Nhụy, cũng khinh thường tới lui đưa đẩy với cô ta.
Quả thật trăm nghe không bằng một thấy, phong độ khí chất này của Hà Thần Ảnh cực kì xuất chúng.
Thái độ của cô ấy đối với Trâu Nhất Nhụy cũng rất ôn hòa, chẳng hiểu vì sao Hướng Tiểu Viên có hơi thất vọng trong lòng.
Đương nhiên, người ta chung một công ty, săn sóc lẫn nhau là hết sức bình thường.
Không chờ cô tới, không tìm cô cùng nhau thử dợt lời thoại, điều này cũng thật bình thường.
Suy nghĩ Hướng Tiểu Viên quẩn quanh tới lui, vẫn là có chút không thoải mái.
Lúc này, ánh mắt Hà Thần Ảnh chuyển qua, đã nhìn thấy cô.
Cô thầm hít một hơi, vội vàng tiến lên chào hỏi: “Chị Thần Ảnh.”
Da dẻ Hà Thần Ảnh nhìn gần thấy rõ mịn màng tinh tế, đôi mắt hơi hơi cong nhẹ, ý cười nhàn nhạt, nhanh chóng lịch sự đáp lại một chút: “Chào cô.”
Tiểu Viên giật mình, nhạy cảm mà nhận thấy mấy phần lạ lẫm, tâm tình kích động phai nhạt vài phần, cô đành phải cười cười.
Hà Thần Ảnh đã quay đầu đi, tiếp tục cùng Trâu Nhất Nhụy trao đổi lời thoại, cũng không nói chuyện tiếp với cô, cũng không chào mời cô cùng tập dợt kịch bản.
Qua khóe mắt, Tiểu Viên có thể cảm nhận được ánh mắt của Trâu Nhất Nhụy hiển hiện đã đắc ý lại còn khinh miệt.
Trong phút chốc, cô cảm thấy hơi lúng túng, không biết nên ở lại hay là nên tránh đi.
Vốn đang muốn xin chữ ký, hiện tại quả thật không thể mở miệng được.
Hà Thần Ảnh mặc bộ đồ tơ lụa màu mơ nhạt, đuôi tóc uốn xoăn nhẹ, đeo một vòng cổ ngọc trai, thanh âm dễ nghe trong trẻo đằm thắm, chân mang một đôi giày da, bước đi “lộc cộc” vào phòng khách.
Trong phòng khách, Trâu Nhất Nhụy diễn cô em đang ngồi ở một góc sofa, lặng lẽ lau nước mắt.
“Cục cưng à?” Hà Thần Ảnh ân cần hỏi han, cô ấy ngồi xuống sofa, vươn tay ôm lấy con gái, khẽ hỏi: “Sao mà khóc rồi?”
Hà Thần Ảnh có năng lực xử lí lời thoại cực kì xuất sắc, Tiểu Viên đã xem qua rất nhiều bộ phim của cô ấy, dựa vào mỗi một nhân vật khác nhau thì phương thức diễn đạt cũng không giống nhau.
Trong kịch bản bộ phim này, cô ấy đang vào vai diễn nhân vật đại tiểu thư có xuất thân tốt đẹp, là người mẹ mạnh mẽ, có giáo dưỡng rất tốt và cưng chiều con gái.
Tiếng nói êm tai trong vắt đằm thắm, lời ít ý nhiều, hơi hơi nâng lên âm cuối, có vẻ đặc biệt dịu dàng.
“Mẹ ơi,” Trâu Nhất Nhụy dựa vào trong lòng cô ấy, khóe mắt rưng rưng nước mắt: “Vừa rồi chị mới nói với con chút chuyện của chị ấy ở cô nhi viện, thật đáng sợ……”
Ánh mắt Hà Thần Ảnh khẽ chuyển, hơi hơi nhìn về hướng một nơi nào đó bên ngoài phòng khách, gần như không có ngừng lại, thế mà vẫn làm người xem cảm thấy chỗ góc đó có người nào đang đứng.
Hà Thần Ảnh cười nhẹ nhàng: “Đừng sợ, kia đều là chuyện quá khứ của chị con, con xem hiện tại chị con đang cùng ở bên chúng ta, sẽ không về lại cô nhi viện nữa.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Gặp Em Đúng Lúc
2.
Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
3.
Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Trâu Nhất Nhụy thở phào nhẹ nhõm, khôi phục tươi cười.
Bên ngoài cảnh quay, Hướng Tiểu Viên nhìn vào đấy, ánh mắt lấp lóe, vẫn là cảm thấy không dễ chịu.
“Ngoan nào, đừng nghĩ nhiều vậy nữa,” Hà Thần Ảnh vén nhẹ tóc mái của Trâu Nhất Nhụy, trong mắt lộ ra ý cười nuông chiều: “Được rồi, con lên lầu nghỉ ngơi một chút nhé, mẹ có chuyện muốn nói với chị của con.”
“Vâng ạ,” Trâu Nhất Nhụy ngoan ngoãn nghe lời bước lên lầu.
Ống kính máy quay phim quay bóng lưng cô ta, đại diện cho tầm mắt của Hà Thần Ảnh trước sau vẫn dõi theo cô ta.
Vài giây sau, cảm xúc trong mắt Hà Thần Ảnh bỗng nhiên thay đổi, chỉ chợt lóe qua, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười như cũ.
Vốn là màn biểu diễn cảnh tình mẹ con nhẹ nhàng thân thiết, bị ánh mắt này kết thúc, làm người ta không thể kìm được mà hít một hơi, mong đợi tình tiết tiếp theo.
Nữ diễn viên xuất sắc từng giật giải chính là như thế.
Từng nét mặt nhỏ, động tác vụn vặt, giọng điệu, thần thái, mỗi một chi tiết nhỏ đều hết sức đúng chỗ.
Chỉ ngắn ngủi trong một cảnh quay như vậy, Hà Thần Ảnh khiến nhân vật người mẹ này thể hiện một loại thanh tao ưu nhã, là loại thanh tao ưu nhã đầy đẹp đẽ, chỉ có thể hình thành nên từ sự giáo dưỡng tốt đẹp lâu năm cùng cuộc sống trong nhung lụa.
Gió xuân mưa phùn im hơi lặng tiếng mà thẩm thấu mỗi một ngóc ngách ở hiện trường và cả trong lòng người xem.
Hà Thần Ảnh cùng Trâu Nhất Nhụy nhập vào vai diễn, cũng phát huy được trạng thái ổn định tốt đẹp.
Thời điểm Trâu Nhất Nhụy diễn cùng Hướng Tiểu Viên, cô ta bị ép tới không thở nổi, hết sức đau khổ mà hoàn thành biểu diễn.
Mà khi diễn cùng Hà ảnh hậu, cô ta được kéo theo, dễ dàng tiếp nhận được từng chút một từ đối phương, thuận lợi trôi chảy diễn tới.
Gián tiếp có đối lập, sự đối lập này thuộc về giữa Hướng Tiểu Viên và Hà Thần Ảnh.
Trong trường quay, Trần Vân Tú hô một tiếng cut, nét mặt thả lỏng hài lòng, trên mặt nhân viên công tác có chút hiểu biết thấp thoáng vẻ cái hiểu cái không, Vĩ Gia Bảo cũng mẫn cảm mà nhận ra gì đó, thầm suy tư.
Một sự bất an cùng khẩn trương xuyên qua đám người tập kích thẳng vào trong tim Tiểu Viên, thật nhanh, lại bị một sự hưng phấn cứng rắn đè xuống.
Rốt cuộc có thể diễn cùng vị diễn viên yêu thích rồi!
Hà Thần Ảnh dựa vào sofa, hơi nghiêng người nhìn qua, khóe miệng vẫn mỉm cười, “Tới đây, lại bên đây này.” Cô ấy vẫy tay, một chuỗi ngọc trai trên cổ tay hơi lấp lánh ánh sáng.
Hướng Tiểu Viên đi qua, đi không nhanh lắm, tới trước mặt nhìn chăm chú vào cô ấy, khóe miệng khẽ giật.
“Lại đây ngồi.” Hà Thần Ảnh vỗ vỗ sofa.
Tiểu Viên khựng lại chút xíu, người khác không biết, chỗ này cô bị chậm nửa giây.
“Chuyện gì thế?” Cô nói.
Hà Thần Ảnh cong môi, lại vỗ vỗ trên sofa, không nói lời nào, chỉ là nhìn cô.
Đã làm mẹ mà bảo dưỡng vẫn cực tốt, có một loại cảm giác trẻ tuổi vượt qua tuổi tác thật, mái tóc dày đẹp mà chắc khỏe, làn da trắng trẻo mịn màng.
Mà Hướng Tiểu Viên diễn nhân vật cô chị này tuy đẹp thì có đẹp, chỉ là bởi vì còn trẻ, nếu sắc đẹp trời sinh không có được hoàn cảnh và kinh nghiệm ưu ái thì sẽ sớm phai tàn.
Ở khoảng cách gần như vậy, càng cảm giác được, Hà Thần Ảnh đối với nhân vật cô con gái lớn không giống nhau.
Giọng điệu, rồi khi cười, môi dưới thoáng nhếch lên, bên khóe môi khẽ cong.
Là lịch sự, tao nhã, lại không thân mật.
Hướng Tiểu Viên cảm giác được trái tim đột nhiên bị cái gì đâm vào một chút, bỗng nhiên có loại cảm giác không ổn.
“Ngồi xuống đi.” Hà Thần Ảnh vẫn nói.
Hướng Tiểu Viên mím chặt môi, chỉ là nhìn chằm chằm cô ấy, câu tiếp theo muốn nói gì đây? Muốn nói gì sao?
Cô nên ngồi xuống phải không.
Trong tim lại bị đâm một nhát, rồi rút ra.
Cảm giác không ổn kia càng ngày càng to dần trong tim, như bị rạch vết thương, càng ngày càng đau.
Không thể nói câu khác sao?
Không thể kêu cô một tiếng sao?
“Đứa nhỏ này.” Hà Thần Ảnh đột nhiên thở dài, giọng điệu dịu dàng hơn: “Lại đây ngồi cạnh mẹ nào.”
Bên tai phảng phất có một tiếng xoạt, miệng vết thương rách toạc, máu tươi chậm rãi thấm ra dầm dề.
Vành mắt Tiểu Viên đột nhiên đau xót, lập tức đỏ bừng lên.
Cô cắn môi, ngoảnh mặt đi.
Vĩ Gia Bảo nhìn đến đây, vừa định kêu dừng.
Trần Vân Tú đè lại cánh tay của hắn, thấp giọng nói: “Trước hết chờ chút đã.”
Vĩ Gia Bảo ngắm nghía bên kia, cũng thấp giọng nói: “Chỗ này có phải hơi nhanh không……”
Trần Vân Tú cũng nói: “Còn tạm, cô ấy kịp thời quay đầu rồi.”
Thái Quyển xem đến khẩn trương vô cùng, vặn mở nước có ga trong tay, uống một ngụm áp xuống kinh ngạc.
Má ơi, tất cả tiết tấu trong cảnh quay toàn bộ đều bị Hà ảnh hậu kiểm soát chặt chẽ, bé Viên không chiếm được chỗ tốt dù chỉ một chút xíu……
Trần Vân Tú quan sát đến không khí hiện trường, sau đó nói: “Đạo diễn Vĩ, trước hết đừng kêu các cô ấy dừng lại, để mấy cổ diễn một lần thử xem.”
Tiểu Viên cảm thấy chính mình đã tiến vào một loại trạng thái mới.
Cô một người phân thành hai, một bên là con gái Hà Thần Ảnh, là đứa con gái lớn, bị hai cụm xưng hô “đứa nhỏ” “mẹ” này làm cho sắp sụp đổ, uất ức, không cam lòng, ấm ức.
Bên còn lại mới là chính cô, đang kêu to, bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại.
Hà ảnh hậu là người có danh tiếng tốt, phong cách hành động ấm áp như gió xuân, vô cùng chăm sóc đàn em.
Thế nào mà vừa gặp mặt liền lạnh nhạt như vậy, làm cô cảm thấy bị xa lánh bị vắng vẻ.
Hóa ra từ lúc bước vào phim trường Hà Thần Ảnh liền bắt đầu xây dựng không khí, định hình nhân vật.
Tiểu Viên cảm giác được lưng mình đổ mồ hôi, lòng bàn tay cũng vậy, trái tim đập nhanh thình thịch.
Cô đang diễn cùng Tam kim ảnh hậu, cô không thể sợ hãi, cô muốn gặp chiêu nào phá chiêu đó, cô muốn học trộm!
“Mẹ ư?” Tiểu Viên quay đầu lại, mắt đỏ bừng lại không có khóc.
Cô hỏi lại, lạnh lùng cong môi, “Tôi thật là con gái của bà sao?”
“Đương nhiên.”
“Hóa ra bà còn biết bà là mẹ tôi, nhiều năm như vậy bà có đi tìm tôi sao? Bà biết tôi được bao lâu rồi?”
Người mẹ dừng một chút, muốn mở miệng, lại dừng lại.
Cô con gái lớn tựa như bắt được chỗ hổng ở trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy, liền sấn tới, dùng giọng điệu căm hận công kích: “Bà không có! Bà chẳng biết gì hết! Trong mắt bà chỉ có con gái nhỏ cục cưng kia thôi! Mấy người vui vẻ thỏa mãn mà sống qua ngày tháng, bà làm gì còn nhớ ra mình còn một đứa con ruột máu mủ đang chết đói đâu!”
Hà Thần Ảnh khép mắt lại, ánh mắt thoáng vội hoảng hốt, run rẩy.
Khi nâng mắt lên nhìn Hướng Tiểu Viên, càng thêm dịu dàng, bất đắc dĩ cùng xót xa.
Hà Thần Ảnh vẫn không nói tiếp, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn cô.
Loại chỉ trích này là cô ấy đáng nhận được.
Đồng thời cũng là ngầm thừa nhận.
“Bà vốn dĩ……” Hướng Tiểu Viên đột nhiên khựng lại trong ánh nhìn kia.
Có biết bao nhiêu lần, cô khát khao được ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, quan tâm.
Hồi còn chờ mong ở cô nhi viện, khi những đứa trẻ khác được nhận nuôi, khi bị bỏ đói, khi không có chỗ ngủ, khi dãi nắng dầm mưa, khi đến bước đường cùng……
Cô ước ao, mong đợi.
Niềm mong đợi này, lúc ban đầu còn chờ mong có thể được cha mẹ ruột tìm lại; qua một thời gian sau, cô nghĩ, có thể có cha mẹ nuôi mang cô đi cũng được; càng về sau này, cô cũng chẳng chờ mong gì nữa.
Cô gian nan mà tự chăm sóc chính mình, từng làm ăn mày, ăn trộm.
Sau khi bị người hiếp đáp, bị người sỉ nhục, cô đã quên đi loại mong đợi này, không nghĩ tới còn có thể bị mẹ ruột tìm được.
Ánh mắt như vậy là thuộc về cô sao?
Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Khi đó, ở trong mơ cô cũng đang cầu khấn, nếu có thể có ánh mắt như vậy nhìn mình, cô nhất định không oán giận, không tủi thân, kêu cô làm cái gì cũng được.
Tiểu Viên cảm thấy môi chợt đắng ngắt, hóa ra nước mắt vô thức đã rớt xuống, chảy vào trong miệng.
Lúc này, Hà Thần Ảnh thở dài, tiến gần lại, cuối cùng cô ấy vươn tay kéo lấy tay con gái, đem người kéo đến trước mặt,
Hà Thần Ảnh chậm rãi nói: “Đứa nhỏ à, khổ cho con rồi.”
Bên ngoài Thái Quyển đã bưng kín mặt.
Ôi mẹ ơi, ảnh hậu đáng sợ quá đi……
.-.-.
Tác giả có lời muốn nói: Ừ, trong truyện này sẽ có rất nhiều kịch bản khác biệt, cũng sẽ có rất nhiều màn diễn trong diễn.
Báo trước một chút, có thể một số bạn nhỏ không thích xem thể loại này.
Bởi vì bản thân tôi thích xem, không có nhiều người viết, cho nên thế là tự viết luôn, hi hi.
– ——–