Đọc truyện Anti-fan số một – Chương 67: Ngôi Sao Điện Ảnh
Mặt Trâu Hàn trong nháy mắt đỏ tới tận mang tai, một câu cũng không nói được.
Cậu làm bộ như lơ đãng lướt xuống phía dưới, phát hiện đã có rất nhiều bình luận.
【 A a a a a, hệ liệt người không bằng mèo. 】
【 Tui chính là con mèo đó. 】
【 Hư quá, mau phạt ẻm ra ngoài ánh sáng* đi. 】
*kiểu như công khai, cho mọi người biết.
【 Tui có một đứa bạn nói nó muốn hút mèo. 】
【 Hổng biết nên ghen tỵ với cá hay với mèo nữa. 】
【 Ngư Ngư anh thế mà lại nuôi mèo, muốn nhìn quá a a a a. 】
【 Lần đầu tiên Ngư Ngư bị thương, vậy mà tui chẳng thấy đau lòng gì hết, chỉ muốn nhìn con mèo kia một chút. 】
Nhìn một vòng, bình luận không có vấn đề gì quá lớn, thế nhưng Trâu Hàn vô tình phát hiện một cái comment phi thường không hài hòa.
【 Là Mèo mắt to đúng hơm? 】
Trâu Hàn lập tức hoảng hốt không thôi, rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, lại cứ tưởng bị người ta nhìn thấu bí mật, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại, ném qua một bên.
Cậu cầm chai cồn lên lần nữa, dữ dằn nói, “Có muốn xử lí vết thương nữa không?”
Ngu Thành Hà không đùa cậu nữa, ngoan ngoãn ngồi xích lại.
Trâu Hàn một bên thoa thuốc, một bên nhịn không được mà nói, “Anh không thể như vậy được.”
“Anh không thể như nào cơ?” Ngu Thành Hà giả vờ không hiểu.
Trâu Hàn mím mím môi, nghiêm túc nói, “Anh rõ ràng không nuôi mèo, fan phát hiện ra thì anh chính là nói dối.”
“Anh không nói dối.” Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn, ánh mắt sủng nịch, “Anh có nuôi một con mèo mắt to.”
Trâu Hàn: “… Lỡ, lỡ đâu anh bị lộ thì sao? Lỡ fan nhất định đòi xem hình thì phải làm sao?”
Ngu Thành Hà gật gật đầu, “Anh hiểu ý em rồi, yên tâm đi.”
Lời này anh nói hàm hàm hồ hồ, Trâu Hàn chỉ coi là anh đồng ý không làm loạn nữa, thoáng yên tâm, sau đó đem cất thuốc đã dùng xong đi.
Chờ tới khi cậu quay về, vừa lúc nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại.
Lông mày Trâu Hàn mạnh mẽ giật một phát, luôn có cảm giác Ngu Thành Hà lại gây chuyện.
Mở weibo ra nhìn, quả nhiên là Ngu Thành Hà vừa đăng weibo.
【 Hình mèo [ ảnh ]. 】
Đó là một bức vẽ đơn giản, có thể nhìn ra chủ nhân vẽ cực kỳ không có tâm. Một con mèo phi thường trừu tượng đang ôm đuôi gặm, còn chủng loại màu lông gì gì đó thì đều không rõ ràng, cả bức tranh đặc điểm rõ rệt nhất là đôi mắt mèo đặc biệt to.
Trâu Hàn: “…”
Bình luận bây giờ so với hồi nãy còn vui sướng hơn.
【 Ngư Ngư vẽ có hồn ghê. 】
【 Xấu như vậy mà tui vẫn nhìn ra hơi đáng yêu, mắt tui có vấn đề hay đầu tui bị hỏng vậy chời? 】
【 Điên cuồng đố kị con mèo kia, Ngư Ngư quá cưng nó. 】
【 Tui không xứng làm fan Ngư Ngư, tui thế mà lại không biết ảnh yêu mèo. 】
“Em xem, có ai hoài nghi chuyện anh nuôi mèo đâu?” Ngu Thành Hà còn rất đắc ý.
Trâu Hàn trầm mặt, “Em xấu vậy hả?”
“Em thừa nhận em là mèo anh nuôi?” Ngu Thành Hà hỏi ngược lại.
Trâu Hàn không thèm để ý tới anh, quay người bỏ đi.
“Được được được, anh sai rồi.” Ngu Thành Hà vội vã kéo cậu lại, “Chờ anh giải thích một chút.”
Trâu Hàn không dám đi, vội vàng quay đầu lại xem, Ngu Thành Hà đang đánh chữ trong khung nhập: Vẽ xấu quá, mèo bảo bảo nhà tôi giận rồi, làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách.
“Anh đủ rồi đó!” Trâu Hàn xù lông, vội vàng chạy tới cướp điện thoại Ngu Thành Hà.
Ngu Thành Hà liền nhân cơ hội ôm eo cậu.
Hai người đồng thời lăn trên ghế sofa, đang nháo thì điện thoại di động vang lên.
Cơ mà là điện thoại của Trâu Hàn.
Cậu đẩy Ngu Thành Hà ra, muốn bò lên lấy điện thoại. Ngu Thành Hà duỗi cánh tay dài ra, mò mò trên bàn trà lấy điện thoại, một cái tay khác thuận thế ôm Trâu Hàn vào trong ngực, “Nhận đi.”
Điện thoại là Lộ Nam gọi tới, hỏi chuyện đầu tư bộ điện ảnh mới.
Trâu Hàn đã xem xong kịch bản và ý kiến quay chụp của Lộ Nam, cậu cũng đã thảo luận với Ngu Thành Hà, đã quyết định sẽ đầu tư.
Lúc ở đoàn phim của Lộ Dư Phi, cậu có nói chuyện sơ qua với Lộ Nam, nhưng bởi vì đang ở ngoài, không tiện gặp mặt, nên đã hẹn chừng nào về thì liên lạc lại.
Bây giờ cậu đã trở về, Lộ Nam liền hẹn gặp mặt cậu.
Trâu Hàn cùng Lộ Nam quyết định địa điểm, đang chuẩn bị cúp máy thì Ngu Thành Hà bỗng nhiên mở miệng, “Đặt thêm một chỗ đi, anh cũng muốn đi.”
Lộ Nam một chữ cũng không muốn nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh đi thì cứ đi đi, không nói gì thì cũng không thiếu một chỗ cho anh, cứ phải mở miệng nói một câu như thế, chỉ đơn giản là muốn tọng thức ăn cho chó vô họng Lộ Nam thôi chứ gì.
Lộ Nam sắp bị anh chọc tức chết rồi.
Nơi bọn họ hẹn là một trang viên tư nhân, hai người vừa xuống xe trước cửa, liền phát hiện trên cửa treo một cái bảng lớn: Người không phận sự cùng Ngu Thành Hà miễn vào.
“Em nhìn đi, đây mới gọi là ấu trĩ.” Ngu Thành Hà tiện tay gỡ bảng xuống cho người đem đi, nói với Trâu Hàn, “Em còn nói anh ấu trĩ, so với hàng này thì không biết anh thành thục ổn trọng hơn bao nhiêu lần.”
Trâu Hàn mặt không cảm xúc, không muốn nói chuyện với anh.
Chờ đến lúc hai người gặp mặt, Trâu Hàn không muốn nghe bọn họ châm chọc khiêu khích nhau, nên vẫn luôn không ngừng hỏi Lộ Nam các vấn đề liên quan tới trang viên này, tới chuyện kịch bản và đầu tư.
Ngu Thành Hà rốt cuộc hối hận, “Anh không đối nghịch với anh ta nữa, em để ý tới anh đi, đừng có chỉ nói chuyện với một mình anh ta thế, được không?”
Trâu Hàn: “…”
Lộ Nam đã miễn dịch với thức ăn cho chó, “Ngu Thành Hà, anh dính người như thế thì sau này sao mà ra ngoài làm việc được?”
Ngu Thành Hà nói, “Chuyện này không cần anh quan tâm.”
“Muốn để Trâu Hàn tiếp tục đi theo anh tới đoàn phim sao?” Lộ Nam cười lạnh một tiếng, “Chỉ có việc của anh là công việc chắc? Còn Trâu Hàn thì không cần làm việc, không cần có cuộc sống của cậu ấy à? Người ta là bạn trai đúng nghĩa của anh, mắc gì phải hạ thấp mình làm trợ lý cho anh chứ? Một lần hai lần còn có thể nói là tình thú, nhiều thêm mấy lần nữa thì thành trợ lý của anh thật luôn à? Đây là cách anh yêu cậu ấy?”
Thực ra vấn đề này, Ngu Thành Hà đã từng thương lượng với Trâu Hàn.
Ngu Thành Hà cũng không đồng ý cho Trâu Hàn chạy theo anh tới đoàn phim, mỗi người đều nên có cuộc sống của riêng mình, công việc của mình. Nếu cứ lấy một người làm trung tâm cuộc sống, thì tình cảm rất dễ xuất hiện mâu thuẫn.
Hơn nữa, anh kỳ thực không nỡ để Trâu Hàn làm trợ lý cho anh, anh xem Trâu Hàn là bảo bối, nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều. Có lúc ở trước mặt người khác thấy Trâu Hàn giúp anh chạy việc vặt, hoặc bị người khác sai khiến làm gì đó, anh liền khó chịu. Nhưng với bên ngoài, thân phận của Trâu Hàn là trợ lý anh, yêu cầu không đến mức quá phận thì cậu không tiện cự tuyệt.
Cho nên, Ngu Thành Hà từng nói với Trâu Hàn, không thể tiếp tục như thế được.
Thế nhưng, Trâu Hàn bây giờ còn chưa suy xét nhiều như thế.
Hai người đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cậu vẫn cứ vui vẻ chạy tới đoàn phim cùng Ngu Thành Hà.
Đối với cuộc sống ở đoàn phim, chính cậu cũng cảm thấy mới mẻ, đã vậy còn có thể nhìn thấy Ngu Thành Hà đóng phim, cậu đã rất thỏa mãn.
Còn công việc, công việc chính của Trâu Hàn là sáng tác. Việc sáng tác này nói kén hoàn cảnh thì rất kén, nói không kén thì cũng chẳng kén.
Trước đây Trâu Hàn đều là ở nhà, viết trong hoàn cảnh tuyệt đối yên tĩnh. Hiện tại, có thể là vì mới vừa nói chuyện yêu đương, tâm tình tốt, trạng thái tăng vọt, cho nên dù có ở hoàn cảnh ầm ĩ như đoàn phim cậu vẫn bắn ra rất nhiều linh cảm, đã sắp viết xong cả một quyển sổ ghi chép rồi.
Cho nên, Trâu Hàn cảm thấy phương thức hiện tại rất tốt.
Ngu Thành Hà nghiêm túc nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy nếu Trâu Hàn thật lòng yêu thích, thì tạm thời cứ để vậy cũng không tồi.
Từ nhỏ bọn họ đã không phải kiểu người yên tĩnh, hai người vốn không quá thích ứng với kiểu sinh hoạt theo lề thói. Anh đã quyết định kỹ càng, chờ tới khi Trâu Hàn chán ghét cuộc sống ở đoàn phim, anh có thể đổi công việc, hoặc là chuyển sang hậu trường, hoặc là đi làm âm nhạc… nói tóm lại là có rất nhiều lựa chọn.
Thế nhưng những chuyện này, người ngoài không biết, bọn họ chỉ trích anh Ngu Thành Hà cũng có thể hiểu.
Chỉ cần không phải đào góc tường nhà anh, Ngu Thành Hà sẽ không phản cảm đối với lời chỉ trích của Lộ Nam.
Nhưng Trâu Hàn có chút sốt ruột, cậu không muốn để cho Ngu Thành Hà bị người khác chỉ trích, mở miệng muốn thay Ngu Thành Hà giải thích.
“Lời này của Tiểu Lộ đạo…” Ngu Thành Hà giành mở miệng trước, “Sao tôi lại nghe như anh muốn đục tường nhà tôi ấy nhỉ?”
Lộ Nam hơi sững sờ, xoa xoa cằm, thế mà lại hơi có vẻ ngượng ngùng.
Ngu Thành Hà lập tức đổi sắc mặt.
Chuyện gì đây?
Muốn đào góc tường thật à?
Không phải anh ta có người mình thích rồi sao? Tính thêm lần này là mới gặp Trâu Hàn có mấy lần đâu, sao đã đứng núi này trông núi nọ rồi?
Không được không được, bộ phim này không thể để cho Trâu Hàn nhảy vào được.
“Không thể coi là đục tường được.” Lộ Nam ho nhẹ một tiếng, “Chẳng phải bây giờ anh không có kèo nào sao?”
Ngu Thành Hà: “Anh đừng có tưởng… Hả? Gì cơ?”
Lộ Nam: “Anh đang nghĩ cái gì?”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Trâu Hàn nghe hiểu một chút, “Tiểu Lộ đạo, anh định để cho Ngư Ngư đóng vai chính hả?”
“Đúng.” Cậu vừa mở miệng, Lộ Nam bỗng dưng hiểu rõ ý của Ngu Thành Hà, làm ra vẻ mặt không thể chịu nổi, rồi mới tiếp tục nói, “Tôi tìm một hồi lâu nhưng vẫn không tìm được diễn viên thích hợp, hỏi chú tôi thì chú bảo nếu là chú, chú sẽ dùng Ngu Thành Hà luôn.”
Trâu Hàn nhìn Lộ Nam, rồi nhìn Ngu Thành Hà, “Các anh không đùa đó chứ? Ngư Ngư có thể diễn vai Trương Đại Thuận à?”
Trương Đại Thuận là một tên điểu ti, bề ngoài cũng không đẹp đẽ gì. Ngu Thành Hà thì lại là kiểu người đi tới đâu tỏa sáng tới đó, làm sao có thể diễn loại nhân vật kia được?
Kỹ năng diễn xuất thì không thành vấn đề, mấu chốt là ngoại hình không phù hợp.
“Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, cậu đừng có nhìn lão công nhà cậu qua lăng kính dày thế…” Lộ Nam chua xót nói, “Trương Đại Thuận dù gì cũng là nhân vật chính, cho dù là điểu ti thì cũng không thể xấu xí được, hiểu chưa?”
Trâu Hàn nhìn Ngu Thành Hà, vẫn không thể tưởng tượng nổi bộ dáng anh diễn vai điểu ti đỗ nghèo khỉ.
“Có khi nào em thấy anh diễn vai đỗ nghèo khỉ nên không yêu anh nữa không?” Ngu Thành Hà không lo lắng hình tượng cùng kỹ năng diễn xuất của mình, anh lo hình tượng nam thần của anh trong mắt Trâu Hàn mà vỡ một cái, chính mình liền thảm.
“Hai người đủ rồi đấy.” Lộ Nam không nhìn nổi, cố ý nói với Ngu Thành Hà, “Tôi vốn không mấy thỏa mãn với anh, nhưng tôi cảm thấy có câu chú tôi nói cũng đúng. Bản thân hai người đầu tư phim, chắc chắn sẽ tận tâm diễn. Cho nên tôi mới muốn tìm anh tới diễn vai chính, muốn mời Trâu Hàn gia nhập tổ biên kịch. Nếu hai người thật sự không muốn thì thôi vậy.”
Ngu Thành Hà nghe vật thì giật mình, nhìn về phía Trâu Hàn, “Bảo bảo, em muốn làm biên kịch à?”
Lộ Nam xoa xoa da gà da vịt trên cánh tay, nói, “Làm biên kịch thì sau này có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một đoàn phim với Ngu Thành Hà. Ai muốn thay đổi phần diễn của Ngu Thành Hà thì cũng phải thông qua cậu trước. Cậu viết kịch bản, để Ngu Thành Hà diễn… Một khi có thành tích, đó chính là một đoạn giai thoại, dù hai người không công khai thì cũng là bạn hợp tác tốt nhất.”
Không thể không nói, Lộ Nam không hổ là đạo diễn, nghiên cứu tâm lý con người vô cùng thấu triệt, một phát trúng ngay suy nghĩ sâu nhất trong tâm Trâu Hàn.
Có thể danh chính ngôn thuận ở cùng Ngu Thành Hà, bất luận dùng cách gì, cậu đều cảm thấy vui vẻ.
Ngu Thành Hà liếc mắt nhìn Lộ Nam một cái, nói, “Khó có dịp anh phí hết tâm tư vì tụi tôi như thế, nhưng tôi cũng không thể chiếm tiện nghi anh được.”
“Nếu muốn tôi đáp ứng…” Ngu Thành Hà quay đầu nhìn Trâu Hàn, trong mắt chứa đầy tình ý, “Trước mặt Tiểu Lộ đạo, hôn anh một chút.