Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 41


Đọc truyện Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp – Chương 41

Cùng xem qua nào. Hôm qua, tôi: (1) hôn bạn thân nhất dù đã thề với chính mình không bao giờ làm thế, (2) phản bội một người bạn khác bởi vụ hôn hít đó, (3) ẩu đả với một đứa đã công kích tôi, (4) bị cấm túc hai tuần, (5) chì chiết người bạn thân bên trên cho đến khi cậu ta chạy trốn.

Cần sửa một chút. Cho đến khi cậu ta lại chạy trốn.

Nếu có một cuộc thi để xem người nào có thể gây tổn hại cho chính mình nhiều nhất trong một ngày thì tôi khá tự tin mình sẽ giành chiến thắng. Mẹ tôi đã khè ra lửa khi nghe về trận ẩu đả của tôi với Amanda và giờ tôi bị cùm chân suốt mùa hè. Tôi không thể nhìn mặt đám bạn của mình. Tôi hổ thẹn vì chuyện đã làm với Meredith, Rashmi và Josh rõ ràng đứng về phía Mer còn St. Clair thì… cậu không thèm ngó ngàng đến tôi.

St. Clair. Một lần nữa cậu không còn là Étienne của tôi.

Điều đó làm tổn thương tôi sâu sắc hơn hết mọi thứ.

Buổi sáng hôm đó thật khủng khiếp. Tôi bỏ bữa sáng và lẻn vào lớp Ngữ văn vào những giây cuối cùng. Mấy đứa trong nhóm không nhận ra sự có mặt của tôi nhưng những người khác đều rì rầm và nhìn tôi chòng chọc. Tôi đoán bọn họ đứng về phía Amanda. Tôi chỉ hy vọng họ không biết sự cố với St. Clair dù tôi đã quát tháo ầm ĩ vào mặt cậu trong hành lang tối qua. Tôi dành cả tiết học để nhìn lén cậu. Cậu mệt đến độ không mở mắt lên được, tôi cũng không nghĩ cậu đã tắm.

Nhưng cậu vẫn đẹp trai. Tôi ghét điều đó. Tôi ghét bản thân vì đã khao khát cậu nhìn tôi, đáng ghét hơn nữa khi Amanda bắt gặp tôi nhìn cậu chăm chăm và nó cười khẩy như muốn nói, “Thấy chưa? Tao đã bảo cậu ấy nằm ngoài tầm với của mày mà.”

Mer không cần phải xoay người tránh tôi như St. Clair – dù thực tế thì cả hai người họ đều tránh tôi – vì cơn sóng thù địch của nó quật tới tấp vào tôi hết lần này đến lần khác trong suốt buổi học. Lớp Giải tích lại càng kéo dài thêm sự đau khổ. Khi Giáo sư Babineux trả lại bài tập về nhà, St. Clair đã chuyển xấp giấy ra sau đầu mà không ngó tôi một cái. “Cảm ơn,” tôi lẩm bẩm. Cậu sững sờ trong giây lát trước khi trở lại trạng thái căng cứng phớt lờ sự tồn tại của tôi.

Tôi không thử nói chuyện với cậu nữa.

Lớp tiếng Pháp dự báo vẫn đi theo chiều hướng xấu. Dave ngồi xa tôi hết mức có thể, cách cậu ta phớt lờ tôi có vẻ lạ lùng và cố tình. Vài đứa lớp mười châm chọc tôi nhưng tôi không biết Dave bị làm sao, chỉ nghĩ đến cậu ta thôi tôi cũng đã thấy khiếp. Tôi bảo cái lũ phiền phức kia biến đi và thế là cô Đao phủ nổi giận với tôi. Không phải vì tôi bảo bọn họ biến đi mà vì tôi đã không sử dụng tiếng Pháp. Cái trường này bị làm sao thế nhỉ?

Vào giờ ăn trưa, tôi trở lại nhà vệ sinh hệt như ngày đầu.

Dù sao tôi cũng không muốn ăn.

Lớp Vật lý, tôi nhẹ nhõm vì hôm nay không phải giờ thực hành. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ St. Clair đi kiếm một cộng sự mới. Giáo sư Wakefield đều đều phân tích về lỗ đen, khi đến nửa bài giảng thì Amanda duỗi người uể oải và thả một mảnh giấy được gấp lại ra sau đầu. Nó rơi xuống chân tôi. Tôi đọc dưới gầm bàn.

NÀY CHỒN HÔI, GY SỰ VỚI TAO LẦN NỮA ĐI, TAO SẼ TẶNG MÀY NHIỀU HƠN MỘT VẾT XƯỚC. DAVE NÓI MÀY LÀ THỨ DM ĐÃNG.

Chà chà. Chưa từng có ai gọi tôi như thế. Nhưng tại sao Dave lại nói chuyện với Amanda về tôi? Đây là lần thứ hai Amanda nói lại điều này. Tôi không tin mình bị gọi là thứ dâm đãng chỉ vì đã hôn một người nào đó! Tôi vo tròn mẩu giấy và ném vào gáy Amanda. Chẳng biết may hay rủi mà tôi đã ném trượt. Mẩu giấy đập vào lưng ghế, nảy lại và vướng vào tóc nó. Con bé không hay biết gì. Tôi cảm thấy vui vui. Mẩu giấy đó vẫn dính trên tóc nó.

Vẫn ở đó.


Vẫn… ặc. Amanda nhúc nhích và mẩu giấy rớt xuống nền nhà, Giáo sư Wakefield chọn đúng giây phút đó để đi giữa hai hàng ghế. Ôi không. Nếu thầy nhìn thấy và đọc to cho cả lớp nghe thì sao? Tôi thật sự không cần rước thêm một biệt danh nào nữa trong cái trường này. Bên cạnh tôi, St. Clair cũng đang để mắt đến mẩu giấy đó. Giáo sư Wakefield gần đến bàn chúng tôi thì thầy sải bước và dẫm lên nó. St. Clair đợi đến khi thầy đi khuất mới lượm nó lên. Tôi nghe thấy cậu mở nó ra, mặt tôi đỏ lựng. Cậu liếc tôi lần đầu tiên trong ngày. Nhưng cậu vẫn không nói gì.

Josh tỏ ra lặng lẽ trong lớp Lịch sử nhưng chí ít cậu không đổi chỗ ngồi. Isla mỉm cười với tôi và thật kỳ diệu, khoảnh khắc hiếm hoi của sự tốt bụng đã cứu vớt tôi. Trong khoảnh ba mươi giây. Rồi Dave, Mike và Emily túm tụm lại, tôi nghe thấy tên mình trong lúc họ ngoái đầu nhìn tôi và cười cợt. Tình hình ngày càng xấu đi.

Lớp Cuộc sống là giờ học tự do. Rashmi và St. Clari phác thảo cho lớp hội họa trong lúc tôi giả vờ chúi mũi vào đống bài tập. Sau lưng tôi réo rắt tiếng cười đùa.

“Chồn hôi à, có lẽ nếu mày không phải thứ dâm đãng thì mày vẫn còn vài đứa bạn.”

Amanda Spitterton-Watts, khuôn mẫu vĩ đại nhất trường. Con điên xấu tính xinh đẹp. Da đẹp, tóc đẹp. Nụ cười lạnh giá, con tim lạnh giá.

“Vấn đề của mày là gì?” Tôi hỏi.

“Là mày đó.”

“Tuyệt vời. Cảm ơn mày.”

Nó hất tóc. “Mày không muốn biết mọi người đang nói gì về mày à?” Tôi không trả lời. Dù sao nó cũng sẽ xổ ra hết. Tôi đã đoán quá chuẩn.

“Dave nói mày ngủ với nó vì muốn chọc cho St. Clair ghen.”

“CÁI GÌ?”

Amanda lại cười và vênh váo bỏ đi. “Dave đã đúng khi đá đít mày.”

Tôi bị choáng toàn tập. Tôi ngủ với Dave bao giờ! Cậu ta kể với mọi người rằng cậu ta bỏ tôi? Sao cậu ta dám làm thế? Mọi người nghĩ tôi như vậy sao? Ôi Chúa ơi, St. Clair nghĩ tôi như vậy sao? St. Clair có nghĩ tôi đã ngủ với Dave không?

***

Những ngày còn lại trong tuần tôi mắc kẹt giữa đau khổ tột cùng và giận dữ sục sôi. Tôi bị cấm túc mọi buổi chiều và mỗi lần đi dọc hành lang tôi đều nghe lỏm tên mình trong những giọng nói xì xào ngồi lê đôi mách. Tôi mong đến cuối tuần nhưng hóa ra còn tệ hơn. Đã hoàn tất bài tập trong lúc bị cấm túc, tôi dành cuối tuần để đến rạp nhưng chẳng thể tập trung thưởng thức được chút nào.


Trường học đã chính thức hủy hoại phim ảnh của tôi. Không còn gì đáng để sống nữa.

Vào sáng thứ hai, tâm trạng xuống đến đáy vực nên tôi đánh liều đến chất vấn Rashmi lúc xếp hàng đợi lấy bữa sáng. “Tại sao cậu không nói chuyện với mình?”

“Cậu nói sao?” nó hỏi. “Cậu mới là người không nói chuyện với mình.”

“Cái gì?”

“Mình chưa bao giờ đá cậu khỏi bàn của nhóm. Tại cậu không đến nữa.” Giọng nó nặng nề.

“Nhưng các cậu đã giận mình! Vì… việc mình đã làm với Mer.”

“Tất cả bạn bè đều có hục hặc.” Rashmi khoanh tay, tôi nhận ra nó đang trích dẫn lời tôi. Tôi đã nói như thế vào mùa thu vừa rồi khi nó tranh cãi với St. Clair về Ellie.

Ellie. Tôi đã vứt bỏ Rashmi y hệt Ellie.

“Mình xin lỗi.” Tim tôi chùng xuống. “Mình không thể làm điều gì đúng đắn cả.”

Hai tay Rashmi nới lỏng, nó kéo kéo một bím tóc dài của mình. Nó đang cảm thấy khó xử, một cảm xúc bất thường với nó. “Chỉ cần hứa với mình lần sau tấn công Amanda cậu sẽ thực sự làm gãy một cái gì đó.”

“Mình không cố ý mà!”

“Thả lỏng đi nào.” Rashmi nghi ngại liếc tôi. “Mình không nhận ra cậu nhạy cảm đến thế.”

“Mình vẫn còn một tuần cấm túc cho trận ẩu đả đó.”

“Một mức phạt khắc khe. Tại sao cậu không kể cho cô hiệu trưởng nghe những câu Amanda đã nói?”

Tôi suýt đánh rơi khay thức ăn. “Cái gì? Sao cậu biết nó đã nói gì?”


“Mình đâu có biết.” Rashmi cau mày. “Nhưng nó hẳn phải rất xấu xa thì cậu mới phản ứng như thế chứ.”

Tôi nhẹ nhõm đảo mắt. “Amanda đã gặp mình không đúng thời điểm.” Cũng không hoàn toàn sai sự thật. Tôi gọi món với ông Boutin – một tô sữa chua với granola và mật ong, loại tôi thích nhất – và quay lưng với Rash. “Các cậu… không tin chuyện Amanda và Dave đang phát tán phải không?”

“Dave là một thằng khốn. Nếu mình nghĩ cậu đã ngủ với nó thì bây giờ chúng ta không còn nói chuyện đâu.”

Tôi nắm chặt khay thức ăn đến mức các khớp tay trắng bệch. “Vậy, ờ, St. Clair cũng nghĩ mình chưa bao giờ ngủ với Dave chứ?”

“Anna. Tất cả bọn mình đều nghĩ Dave là một thằng khốn.”

Tôi lặng thinh.

“Cậu nên nói chuyện với St. Clair,” nó nói.

“Mình không nghĩ cậu ấy muốn nói chuyện với mình.”

Rashmi đẩy khay của nó ra xa. “Mình thì nghĩ ngược lại.”

Tôi lại ăn sáng một mình vì vẫn không thể đối mặt với Mer.

Tôi vào lớp Ngữ văn muộn năm phút. Giáo sư Cole đã ngồi ở bàn và nhâm nhi cà phê.

Cô nheo mắt trong lúc tôi lúp xúp vào chỗ nhưng cô không nói gì. Chiếc đầm màu cam của cô bay bay khi cô nhấc chân. “Các em. Thức dậy đi,” cô nói. “Chúng ta lại đang bàn về những khía cạnh kỹ thuật của việc chuyển ngữ. Tôi có phải làm hết mọi việc không đây? Ai có thể nói cho tôi biết một trong những vấn đề mà các dịch giả đang gặp phải là gì?”

Rashmi giơ tay. “Thưa cô, đó là hầu hết các từ đều đa nghĩa.”

“Tốt,” Giáo sư Cole nói. “Chi tiết hơn đi.”

St. Clair ngồi cạnh Rashmi nhưng cậu không nghe giảng. Cậu chỉ giận dữ nguệch ngoạc gì đó lên phần lề cuốn sách. “Thưa cô,” Rashmi nói. “Nhiệm vụ của dịch giả là quyết định tác giả muốn sử dụng nghĩa nào. Tuy nhiên, có thể vẫn còn những nghĩa khác liên quan đến văn cảnh.”

“Em đang nói là,” Giáo sư Cole nói, “dịch giả phải quyết định rất nhiều. Có nhiều nghĩa trong một từ bất kỳ, trong một câu bất kỳ và trong một trường hợp bất kỳ?”

“Vâng ạ,” Rashmi nói. Rồi cô đưa mắt nhìn tôi.


Giáo sư Cole bật cười. “Tôi chắc chắn không ai trong số chúng ta nhầm lẫn điều người khác nói hoặc làm sang một điều khác phải không? Vì chúng ta sử dụng cùng một ngôn ngữ. Nhưng khi đề cập đến hình thái ngôn ngữ thì quả là nhiều thách thức. Có vài thứ không thể chuyển ngữ giữa các nền văn hóa.”

Những tình huống diễn giải sai lầm quanh quẩn trong tâm trí tôi. Toph. Rashmi. St. Clair?

“Hay như thế này chẳng hạn?” Giáo sư Cole bước đến khung cửa sổ cao lớn. “Dịch giả, bất chấp ông ta tin tưởng đã bám sát văn bản thế nào, ông ta vẫn đưa những kinh nghiệm sống và quan điểm vào những quyết định của mình. Có lẽ không phải chủ tâm, nhưng mỗi lần phải lựa chọn giữa hai từ khác nhau, dịch giả đó sẽ quyết định dựa vào cái ông ta tin là đúng theo kinh nghiệm và thói quen cá nhân của ông ta với vấn đề đó.”

Kinh nghiệm và thói quen cá nhân. Cũng giống như St. Clair luôn nhanh nhảu chạy về bên Ellie nên tôi cho rằng cậu lại hành động như thế. Sự thật thì sao? Tôi không còn chắc chắn nữa. Trong cả năm cuối cấp này, tôi cứ chìm đắm giữa đam mê và đau đớn, phấn khích và phản bội, càng lúc càng khó nhìn ra sự thật. Cảm xúc của chúng tôi có thể bị trói buộc với một ai đó – để kéo căng và vặn xoắn trước khi đổ vỡ – được bao nhiêu lần? Những tình cảm đó liệu còn có thể hàn gắn lại không?

Tiết học kết thúc, tôi lê bước đến lớp Giải tích, lòng rối bời. Tôi gần vào lớp thì nghe thấy câu nói đó. Rất lặng lẽ, như thể ai đó đang hắng giọng. “Đồ dâm đãng.”

Tôi đông cứng.

Không. Tiến lên. Ôm chặt sách vở, tôi tiếp tục đi dọc hành lang.

Lần này nó to hơn một chút. “Đồ dâm đãng.”

Tôi quay lại và tệ hơn cả là tôi không biết kẻ nào đã nói. Ngay lúc này có quá nhiều người thù ghét tôi. Hôm nay là Mike. Nó mỉm cười khinh miệt nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm Dave. Dave gãi đầu và ngoảnh mặt đi.

“Sao cậu dám?” Tôi hỏi nó.

“Sao mày dám?” Mike hỏi. “Tao luôn bảo Dave mày không xứng đáng với nó.”

“Vậy hả?” Mắt tôi vẫn khóa chặt Dave. “Chí ít tôi không phải kẻ dối trá.”

“Chị là kẻ dối trá.” Nhưng Dave chỉ dám lầm bầm trong miệng.

“Cái gì? Cậu nói sao?”

“Chị nghe rồi đó.” Giọng Dave to hơn, nhưng nó đang lúng túng chớp mắt với thằng bạn của mình. Sự căm phẫn trỗi dậy khắp cơ thể tôi. Con chó nhỏ của Mike. Tất nhiên. Tại sao tôi không nhìn ra từ trước nhỉ? Bàn tay tôi nắm chặt. Một lời từ miệng nó, một từ thôi…

“Đồ dâm đãng,” Dave nói.

Nó ngã lăn ra đất.

Nhưng không phải do nắm đấm của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.