Đọc truyện Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp – Chương 39
Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Ellie.
Ellie đã phát hiện chúng tôi và chị ta sẽ dùng tay không để siết cổ tôi, ngay tại đây, với những người điều khiển con rối, ngựa gỗ trong vòng quay và những người nuôi ong làm nhân chứng. Cổ họng tôi sẽ chuyển sang màu tím, tôi sẽ tắt thở và lìa đời. Chị ta sẽ đi tù và gửi cho St. Clair những bức thư khùng điên được viết trên da khô trong suốt phần đời còn lại của cậu.
Nhưng người đó không phải Ellie mà là Meredith.
Étienne bật đậy. Mer quay đi, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy nó đang khóc. “Mer!” nó chạy đi trước khi tôi có thể lên tiếng. tôi nhìn Étienne, cậu đang vò đầu không tin nổi.
“Chết tiệt,” cậu nói.
“Chết là đúng rồi,” Rashmi nói. Tôi giật mình nhận ra nó và Josh cũng đang ở đây.
“Meredith.” Tôi rên rỉ. “Ellie.” Sao chúng tôi lại để xảy ra chuyện này? Cậu đã có bạn gái và chúng tôi cùng kết bạn với một người thầm yêu cậu – một bí mật mà ai cũng biết.
Étienne đứng phắt lên. Áo cậu dính đầy cỏ khô. Rồi cậu chạy đi. Cậu đuổi theo Meredith và kêu tên nó. Cậu biến mất sau một hàng cây, Josh và Rashmi thì đang rù rì gì đó nhưng tôi không nghe lọt chữ nào.
Có phải Étienne vừa bỏ rơi tôi? Để chạy theo Meredith?
Tôi không nuốt xuống được. Cổ họng tôi nghẹn lại. Không chỉ vì tôi bị bắt quả tang đang hôn một người không được phép hôn – không chỉ vì đó là khoảnh khắc tuyệt diệu nhất đời tôi – mà vấn đề là cậu đã vứt bỏ tôi.
Trước mặt mọi người.
Một bàn tay đu đưa trước mặt tôi và trong tình trạng mụ mẫm, tôi nhìn đến cổ tay, khuỷu tay, hình xăm đầu lâu xương chéo, vai, cổ rồi đến khuôn mặt. Josh. Tôi bám vào tay cậu ta để đứng lên. Hai má tôi ướt đẫm, tôi thậm chí không nhớ mình đã khóc.
Josh và Rashmi không nói gì mà chỉ đưa tôi đến một băng ghế. Họ để tôi bù lu bù loa về chuyện tôi không biết tại sao lại ra thế này, rằng tôi không cố tình làm tổn thương bất cứ ai và làm ơn đừng kể với Ellie. Sao tôi có thể tin mình đã làm vậy với Mer? Nó sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nữa, tôi cũng không ngạc nhiên khi thấy Étienne chạy đi vì tôi thực sự quá tồi, vô cùng tồi.
“Anna, Anna,” Josh ngắt lời. “Nếu em có một đồng euro cho mỗi hành động ngu ngốc em đã làm, thì em đã mua được cả bức Mona Lisa rồi. Chị sẽ ổn thôi. Cả hai người đều sẽ ổn.”
Rashmi khoanh tay. “Lúc nãy đâu phải chỉ có mỗi cặp môi của cậu hoạt động.”
“Meredith, cậu ấy rất,” tôi thổn thức, “tử tế.” Lại là từ đó. Thật là chướng tai. “Sao mình có thể làm thế với cậu ấy?”
“Ừa. Mer rất tử tế.” Rashmi nói. “Và chuyện hai người đã làm quả thật rất phũ phàng. Hai người đã nghĩ gì vậy?”
“Mình chẳng nghĩ gì cả, mọi chuyện cứ xảy ra thế thôi. Mình đã phá hỏng mọi thứ. Cậu ấy ghét mình. Étienne ghét mình!”
“St. Clair tuyệt đối không ghét chị.” Josh nói.
“Nếu mình là Mer thì mình sẽ ghét St. Clair lắm.” Rashmi quắc mắt. “Cậu ta đã dắt mũi Mer từ rất lâu rồi.”
Josh tỏ vẻ bực tức. “Anh ấy đã hẹn hò với chị Ellie được một năm rưỡi. Em nghĩ như vậy chưa đủ để ngăn cản sao – ôi, xin lỗi Anna.”
Tôi khóc thảm thiết hơn nữa.
Họ ngồi trên băng ghế với tôi cho đến khi ánh mặt trời lặn ngụp dưới những tán cây rồi đưa tôi trở về tòa nhà Lambert. Tiền sảnh vắng tanh. Mọi người vẫn ở ngoài tận hưởng thời tiết dễ chịu.
“Mình cần nói chuyện với Mer,” tôi nói.
“Ôi không, không được,” Rashmi nói. “Hãy cho cậu ấy thời gian.”
Tôi len lén trở vào phòng và mở khóa. Tôi đã bỏ chìa khóa trong phòng vào cái đêm tôi tưởng đã làm mất nó. Nhạc Beatles xập xình từ bức tường ngăn cách Mer và tôi. Tôi nhớ lại đêm đầu tiên đến đây. “Cuộc cách mạng” đang ngụy trang cho tiếng khóc của nó ư? Tôi nhét chìa khóa vào áo và ngã ra giường. Rồi tôi nhỏm dậy, đi tới đi lui, sau đó lại nằm xuống.
Tôi không biết mình nên làm gì nữa?
Meredith ghét tôi. Étienne thì biến mất, tôi không biết cậu ghét tôi, thích tôi hay nghĩ mình đã phạm sai lầm. Tôi có nên gọi cho cậu không? Nhưng tôi biết nói gì? “Xin chào. Anna đây. Con bé cậu hôn trong công viên rồi bỏ rơi đây. Cậu có muốn đi chơi với mình không?” Nhưng tôi phải biết lý do cậu bỏ đi. Tôi phải biết cậu nghĩ sao về tôi. Áp điện thoại vào tai, tay tôi run lẩy bẩy.
Vào thẳng hộp thư thoại. tôi nhìn lên trần nhà. Cậu có trên đó không? Tôi không biết nữa. Nhạc của Mer quá to để nghe thấy tiếng bước chân, tôi sẽ phải đi lên đó. Tôi nhìn mình trong gương.
Mắt tôi sưng húp và đỏ quạch, tóc thì trông như tổ quạ.
Hít thở. Làm từng việc một.
Rửa mặt. Chải tóc. Đánh răng cho đàng hoàng.
Lại hít thở. Mở cửa. Đi lên lầu. Dạ dày tôi co thắt khi tôi gõ cửa phòng cậu. Không ai trả lời. Tôi áp tai vào bức tranh vẽ cậu đang đội chiếc mũ của Napoleon để nghe ngóng bên trong. Không có gì cả. Cậu đang ở đâu? Cậu ĐANG Ở đâu?
Tôi trở lại phòng mình, giọng hát khản đục của John Lennon vẫn vang ầm ầm giữa hành lang. Chân tôi chậm lại khi đi qua phòng Mer. Tôi phải xin lỗi, tôi không bận tâm điều Rashmi nói. Meredith rất giận dữ khi nó mở cửa. “Tuyệt lắm. Bạn đó hả?”
“Mer… mình xin lỗi.”
Nó bật cười chua ngoa. “Hả? Bạn trông có vẻ rất ăn năn khi lưỡi bạn rúc dưới khí quản của cậu ấy nhỉ.”
“Mình xin lỗi.” Tôi cảm thấy bất lực. “Chuyện xảy ra chỉ là tình cờ.”
Meredith siết hai bàn tay không đeo nhẫn. Nó cũng không trang điểm. Thực tế thì Mer hoàn toàn xơ xác. Tôi chưa bao giờ thấy nó trong tình trạng này. “Sao bạn có thể làm vậy hả Anna? Sao bạn có thể làm vậy với tôi?”
“Mình… mình…”
“Bạn làm sao? Bạn biết tình cảm tôi dành cho cậu ấy cơ mà! Không thể tin nổi!”
“Mình xin lỗi,” tôi lại nói. “Mình không biết bọn mình đã nghĩ gì…”
“Hừm, cũng chẳng sao. Cậu ấy không chọn ai trong hai chúng ta đâu.”
Tim tôi ngừng đập. “Sao cơ? Ý cậu là sao?”
“Cậu ấy đã đuổi theo tôi. Bảo là chẳng có chút hứng thú nào với bạn.” Mặt nó đỏ lựng. “Và sau đó cậu ấy đến chỗ Ellie. Ngay lúc này cậu ấy đang ở đó.”
Mọi thứ trở nên lờ mờ. “Cậu ấy đã đến chỗ Ellie?”
“Cũng như mọi lần cậu ấy gặp rắc rối.” Mer đổi sang giọng điệu tự mãn. “Giờ thì thấy sao? Không còn nóng bỏng nữa phải không?” Và sau đó nó đóng sập cửa trước mặt tôi.
Ellie. Cậu lại chọn Ellie.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh và mở nắp bồn cầu. Tưởng sẽ nôn sạch bữa trưa nhưng dạ dày chỉ co thắt, tôi đóng nắp bồn cầu và ngồi lên nó. Tôi bị sao vậy? Tại sao tôi luôn yêu sai người? Tôi đã không muốn Étienne trở thành một Toph khác nhưng rồi vẫn là thế. Tệ hơn nữa là tôi chỉ thích Toph.
Nhưng lại yêu Étienne.
Tôi không thể đối mặt với cậu lần nữa. Sao tôi có thể đối mặt với cậu? Tôi muốn trở về Atlanta, tôi muốn gặp mẹ. Ý nghĩ đó khiến tôi tủi hổ. Bọn con gái mười tám không nên cần đến mẹ. Tôi không biết đã ở trong buồng tắm bao lâu, nhưng bất giác những âm thanh khó chịu ngoài hành lang vọng đến. Có ai đó đang gõ cửa.
“Chúa ơi, định ở trong đó suốt đêm à?”
Amanda Spitterton-Waltts. Xui xẻo đến thế là cùng.
Tôi nhìn lại diện mạo mình. Đôi mắt trông như thể tôi đã nhầm nước ép nam việt quất với Visine[1], môi thì sưng vù như bị ong bắp cày đốt. Tôi vặn vòi nước lạnh, vã nước lên mặt, sau đó dùng khăn giấy để lau khô và lấy tay che mặt trong lúc trốn về phòng.
[1] Thuốc nhỏ mắt.
“Xin chào, đồ phàm ăn,” Amanda nói. “Tao đã nghe thấy mày nôn rồi.”
Lưng tôi cứng lại. Tôi quay người, đôi mắt xanh nhạt của nó trố ra trên chiếc mũi khoằm. Nicole cũng ở đây cùng với Sanjita em gái Rashmi. Có cả Isla Martin, con bé lớp mười một tóc đỏ nhỏ nhắn, Isla tụt lại phía sau. Nó không phải một phần của nhóm này mà chỉ đang xếp hàng chờ vào nhà vệ sinh.
“Nó nôn hết bữa tối. Nhìn mặt nó đi. Tởm quá.”
Nicole cười khẩy. “Anna luôn tởm như vậy mà.”
Mặt tôi nóng ran nhưng tôi không nổi đóa vì đó là điều Nicole muốn. Tuy nhiên, tôi không thể phớt bọn nó. “Mày chả nghe được gì sất Amanda à. Tao không phải đồ phàm ăn.”
“Hình như Chồn hôi vừa gọi tao là đồ dối trá thì phải?”
Sanjita đưa lên bàn tay được cắt tỉa cẩn thận. “Em đã nghe.”
Dù rất muốn tát em gái Rashmi nhưng tôi vẫn quay đi. Mặc kệ bọn nó. Amanda hắng giọng. “Mày và St. Clair có chuyện gì à?”
Tôi đông cứng.
“Vì trong lúc mày nôn mửa tao đã nghe Rashmi nói chuyện với con nhỏ đồng tính chỗ cửa phòng nó.”
Tôi xoay lại. Nó KHÔNG được nói như thế.
Giọng Amanda như kẹo tẩm độc, ngọt lịm nhưng gây chết người. “Chuyện gì đó liên quan đến hai người cặp kè và giờ con nhỏ đồng tính lập dị to xác kia đang khóc hết nước mắt.”
Tôi thuỗn mặt. Không nói nên người.
“Nó có cơ hội nào với cậu ấy đâu chứ,” Nicole nói.
“Tao cũng không chắc tại sao Anna nghĩ nó có cơ hội với cậu ấy.” Amanda hất tóc. “Thằng Dave đã nói đúng. Mày là một đứa dâm đãng. Mày không xứng với Dave và tuyệt đối không xứng với St. Clair. Cậu ấy nằm trong danh sách hạng A. Còn mày xếp tận hạng D.”
Tôi không thể tiêu hóa những điều vừa nghe thấy. Giọng tôi run lên. “Đừng bao giờ gọi Meredith như thế.”
“Gọi sao, đồ đồng tính ấy hả? Meredith Chevalier là ĐỒ ĐỒNG TÍNH. Lập dị. To xác!”
Tôi lao vào Amanda mạnh đến nỗi chúng tôi ngã qua cửa phòng tắm. Nicole hét lên, Sanjita thì cười ầm lên còn Isla van xin chúng tôi ngừng tay. Học sinh chạy ra khỏi phòng, bao quanh cổ vũ chúng tôi. Rồi có ai đó tách tôi ra khỏi nó.
“Chuyện quái gì ở đây?” Nate nói, giữ tôi lại. Có thứ gì đó nhỏ giọt dưới cằm tôi. Tôi lau đi và thấy đó là máu.
“Anna tấn công Amanda!” Sanjita nói.
Isla lên tiếng. “Amanda đã chọc tức…”
“Amanda đã tự vệ!” Nicole nói.
Amanda sờ mũi và nhăn nhó. “Em nghĩ nó làm gãy mũi em rồi. Anna đã làm gãy mũi em.”
Tôi đã làm vậy sao? Nước mắt râm ran trên má tôi. Vệt máu đó hẳn là vết xước do móng tay Amanda gây ra.
“Chúng tôi đang đợi nghe em đấy Oliphant,” Nate nói.
Tôi lắc đầu trong lúc Amanda phun ra một tràng cáo buộc. “Đủ rồi!” Nate nói. Nó im miệng. Chúng tôi chưa bao giờ nghe anh ta lên giọng.
“Anna, vì Chúa, đã xảy ra chuyện gì?”
“Amanda đã gọi Mer…” tôi thì thầm.
Nate giận dữ. “Tôi không nghe rõ.”
“Amanda đã gọi…” Tôi ấp úng khi thấy mái tóc vàng xoăn tít của Meredith lảng vảng sau đám đông. Tôi không thể nói tiếp sau mọi chuyện tôi đã làm với nó hôm nay. Tôi nhìn xuống bàn tay mình và nuốt khan. “Em xin lỗi.”
Nate thở dài. “Xong rồi mọi người.” Anh ta chỉ vào đám đông trong hành lang. “Hết chuyện rồi, trở về phòng của các em đi. Ba em.” Nate chỉ tôi, Amanda và Nicole. “Ở lại.”
Không ai nhúc nhích.
“Trở về phòng của các em!”
Sanjita vội vã biến đi và những đứa khác cũng tản ra. Chỉ còn lại Nate và ba đứa chúng tôi. Isla nữa. “Isla, trở về phòng của em đi nào,” anh ta nói.
“Nhưng em đã ở đây.” Giọng nó dõng dạc hơn. “Em đã chứng kiến mọi chuyện.”
“Được rồi. Cả bốn em, đến phòng hiệu trưởng.”
“Còn bác sĩ thì sao?” Nicole lải nhải. “Nó đã đánh gãy mũi Amanda.”
Nate nghiêng người kiểm tra Amanda. “Không gãy,” sau cùng anh ta nói.
Tôi thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Anh chắc chứ?” Nicole hỏi. “Em nghĩ nó nên đi gặp bác sĩ.”
“Thưa cô, xin nhịn nói cho đến khi chúng ta đến phòng hiệu trưởng.”
Nicole liền ngậm miệng lại.
Không thể tin nổi. Tôi chưa bao giờ bị dẫn đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng trường trung học Clairmont chẳng mảy may hay biết danh tính tôi. Amanda khập khiễng bước vào thang máy, tôi lê bước theo sau với nỗi khiếp sợ dâng cao. Giây phút Nate quay lưng với chúng tôi, nó thẳng lưng, nheo mắt và nhếch môi:
Mày sẽ thua. Con khốn.