Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ

Chương 10: 10


Bạn đang đọc Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ – Chương 10: 10


Chap 10: Xao động
– Lucy86 –
Căng tin đã đông chật người. Nó nhanh chóng đưa mắt quan sát đám đông nhốn nháo. Chợt thấy một cánh tay giơ lên vẫy vẫy, Nó vội vã tiến lại gần khi nhận ra đó là bà chị Thủy đáng yêu.
  – Chị xuống lâu chưa? Nó vui vẻ hỏi, chợt cảm thấy lòng bình yên lạ.
  – Lâu rồi! Đang định lên mà sợ em không có chỗ ngồi nên phải cố thủ ở đây đấy – Chị nhìn Nó giả bộ liếc yêu một cái rồi nói tiếp – Chỗ mới thế nào?
  – Cũng bình thường chị ơi! Chơi với vua như chơi với cọp mà..Chả biết bị xơi lúc nào nữa – Nó vô tư đáp lại rồi nhe ra một nụ cười bi thảm.
  – Cố lên kưng! Xếp cũng không khó tính lắm đâu – Chị nói ra vẻ trấn an.
  Nó thấy chị dễ thương kinh khủng. Có lẽ khi người ta đang chơi vơi tại một nơi quá mới thì một cánh tay chìa ra của một người lạ cũng đủ để khiến bản thân thêm tự tin hơn và không ngừng thấy biết ơn vì một cái phao cứu trợ 🙂 Thật sự là Nó thấy chị Thủy giống như một người thân cùng lớn lên trong một gia đình vậy.
  – Hi! – Đang miên man với ý nghĩ, tim Nó chợt thót lên một cái khi “Thiên thần” đột nhiên xuất hiện phía trước mặt.
– Hi, Jackson. How was your to day? Chị Thủy lập tức nở nụ cười thân thiện.
  – I’m Fine. Thanks! And How about you? – Thiên thần vừa mỉm cười vừa nhìn Nó trìu mến.
  – I… I’m fine. Thanks – Nó lí nhí nói và cúi gằm xuống khi cảm thấy khuôn mặt mình đột nhiên nóng bừng .
– Oh. Sorry but I have to go now. See you later – Chị Thủy mỉm cười thật tươi nói với Jackson. Hình như với trực giác nhạy bén của con gái, chị đã quyết định “rút lui” khi nhận ra mình là người thứ ba thì phải 🙂
  – Ủa! Ngồi chơi đã chị. Chị em mình đã nói được gì đâu – Nó vội vã níu kéo (Thật ra thì có chị ở đây Nó sẽ yên tâm hơn một chút)

  – Thôi! Tôi phải nghỉ ngơi để chiều còn đếm tiền chứ. Hoa mắt,chóng mặt nhỡ đếm lộn thì lấy đâu ra mà đền – Chị Thủy cười cười nhìn Nó bằng cái nhìn như muốn nói “Chị biết thừa đấy, đừng hòng mà lừa chị nhá” khiến Nó chỉ có thể ngượng nghịu mỉm cười rồi lý nhí:
– Vậy chị đi nghỉ đi… Có gì nói chuyện sau.
– Ừ! Cô em ở lại cố gắng mà lừa Jackson đi. Chàng này là người ngoại quốc tốt bụng nhất công ty đấy. Chúc may mắn! – Chị vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lên vai Nó và sau đó đi thẳng về phía có thang máy.
  Sax.. Nó nuốt nước bọt một cái, thầm than thở: “Chị vô tư quá.. Chết em rồi chị ơi!” rồi khẽ liếc sang thấy Jackson đang cười gian manh.. Nó không khỏi ngừng thở mấy giây.
– Chị Thủy vui tính vậy đó ..Anh …. đừng để tâm nha! – Nó vội vã thanh minh.
  – Uhm.. Anh thì lại nghĩ đó là một ý tưởng không tồi đâu – Jackson nhìn sâu vào mắt Nó dịu dàng.
  – Dạ? – Nó hơi ngạc nhiên thành ra đôi mắt dài chợt ghim chặt vào màu xanh thăm thẳm khiến Nó cảm thấy mình như là một tia nắng nhẹ đang cố gắng xuyên qua làn nước biển lấp lánh. Nó khẽ thốt lên  – Sao có thể chứ…Em chân ngắn lại sợ đau chả với cao được đâu anh ạ!
  – Cùng lắm thì anh sẽ cúi xuống vừa đủ trong tầm với của em là được chứ gì? – Jackson không cười nữa, Nó đọc thấy trong đôi mắt anh sự nghiêm túc.
Hơ… “Thế này là thế nào?” Nó đơ ra mấy giây rồi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh và khẽ mỉm cười trả lời:
  – Em sợ anh cao thế này .. Có cúi xuống em cũng không với tới.. Mà nếu có với tới thì anh cũng sẽ mỏi lưng mà đứng lên thôi… (Thật ra Nó rất muốn nói là.. Được thế thì còn gì bằng ạ! Nhưng lại sợ bị oánh giá là hám giai quá nên đành phải đáp như vậy thôi hu hu hu)
– Anh sẽ không như thế đâu.. Cô bé yên tâm đi – Jackson vẫn kiên nhẫn nói – Anh tin là mình sẽ trụ lại đến giây phút cuối cùng đấy vì anh là người ngoại quốc tốt bụng mà.
– Thôi cho em xin. Anh là mẫu người của biết bao nhiêu cô gái ngoài kia (Trong đó có cả em nè hu hu hu) Anh định biến em thành tội nhân thiên cổ chắc. – Nó cười nhăn nhở để che giấu đi chút cảm xúc đang nhen nhóm trong tim.
– Tại sao tự nhiên em lại là tội nhân thiên cổ vậy? Thiên thần hơi ngạc nhiên hỏi lại.
  – Vì thân hình hoàn hảo của anh sẽ trở thành một ông lão tám mươi nếu cứ cúi xuống hoài như thế. Ha ha ha – Nó le lưỡi cười nhăn nhở.

  – Ha ha ha… Cô bé này! dễ thương quá! – Jackson cũng bật cười trước thái độ đáng yêu của Nó..
  Cứ thế cả hai cười đùa và nói với nhau những chuyện linh tinh cho đến hết giờ nghỉ trưa, thậm chí Thiên thần còn tiễn chân Nó lên tận phòng làm việc nữa và tất nhiên là với cái đầu thông minh của mình thì Nó cũng đã tìm cách có được số điện thoại của Jackson mà chẳng cần phải hỏi 🙂
  Đang trong cái tâm trạng sung sướng lâng lâng như thế nên Nó dường như quên mất cả cái cảm giác bất an khi bước vào căn phòng có “Ngài tổng giám đốc đáng ghét” kia. Đáng kinh ngạc hơn là Nó còn nhe răng ra cười với cả bà chị thư ký mà Nó biết thừa là luôn nhìn Nó bằng cái nhìn săm soi tóe lửa.. Phải chăng đó là sức mạnh kỳ diệu của.. Tình yêu?
  Hơ,.. Có những thứ chẳng nên nghĩ nhiều.. Cuộc sống có bao nhiêu đâu.. Cứ tranh thủ tận hưởng niềm vui hiếm hoi này đã nhỉ?
  – Em chào anh ạ! Nó nhe răng nhăn nhở khi vừa bước chân vào phòng rồi nhanh chóng quay trở về chỗ làm việc, bất giác hình ảnh kẻ đáng ghét đập vào mắt Nó như một bức tranh tả cảnh đẹp lung linh.
  Nổi bật trước một cái tủ kính màu gỗ nâu với những ô kính rộng chứa rất nhiều tài liệu chạy dọc căn phòng là nửa thân hình của một người đàn ông với sống mũi cao thanh thoát, mái tóc đen dài buông rủ che gần hết khuôn mặt hoàn hảo (Thật sự là Nó có cảm giác như đang chiêm ngưỡng hiện thân của một chàng Vampire với sắc đẹp có thể làm mê hoặc lòng người vẫn được miêu tả trong những câu truyện mà Nó vô cùng yêu thích) Ngài tổng giám đốc vẫn chăm chú với đống tài liệu trên mặt bàn và vẫn ngồi nguyên tại vị trí như lúc Nó đi khiến Nó không khỏi tò mò bật ra một câu hỏi:
  – Anh ăn trưa chưa, Mr P?
  – Tại sao em hỏi thế? – Hắn ngước lên, đôi mắt màu mật ong sóng sánh lấp ló sau làn tóc dài chiếu thẳng về phía Nó.
– Ờ thì… Em thấy các ông chủ thường có xu hướng tiết kiệm ngân sách nên… – Nó bỏ lửng câu nói rồi lại tiếp tục – Với lại em là nhân viên thì cũng nên quan tâm đến sức khỏe của Boss chứ… He he he
  – Vậy thì có nên thay mặt cả công ty tuyên dương tinh thần của em không nhỉ, Ms N? Ngài tổng giám đốc khẽ mỉm cười.
– Dạ thôi! Việc nên làm mà “xếp” – Nó le lưỡi – Nhưng mà nếu “xếp” có lòng thì có thể xem xét tăng lương cho em cũng được ạ!
  – Ồ! Việc đó có gì là khó đâu – Hắn lại cười..Nhưng mà Nó lại oánh hơi thấy có mùi nguy hiểm – Tôi sẽ mang việc này tuyên dương ở cuộc họp cổ đông sắp tới và nếu mọi người đồng ý thì em sẽ được tăng lương.
  Sax. Biết ngay mà.. Nó với người này đâu dễ gì có thể xóa thù thành bạn.
– Dạ thôi! – Nó lý nhí đáp – “Xếp” hiểu cho lòng em là được rồi.. Phật cũng dạy là làm việc tốt thì không nên mong đền ơn nên em cũng chẳng dám nhận tuyên dương đâu ạ .

  Nó buồn bã, nhất quyết cắm mặt vào cái máy tính và không thèm để ý đến “Ngài tổng giám đốc đáng ghét nữa”
Không gian lại đi vào lặng im, chỉ có tiếng máy lạnh ro ro quay, tiếng gõ bàn phím lách cách và tiếng giấy lật giở sột soạt.
  Lục lọi một hồi, Nó cũng đã hình dung ra phần nào công việc mình cần làm. Nó đưa mắt kiếm tìm đống tài liệu được liệt kê trên chiếc tủ bên cạnh chỗ làm việc của mình, khẽ nuốt nước bọt vì… Tài liệu Nó cần… Cất ở nơi cao quá 🙁
Hic hic hic..Hình như là người lập ra cái công ty đáng yêu này không hề có ý định sẽ tuyển dụng những người hạn chế chiều cao như Nó hay sao mà toàn dùng những cái tủ rất đồ sộ để đựng tài liệu thế này.
“Phải làm gì đây?” – Trong đầu Nó bất giác bật ra câu hỏi. Nó không hề mong muốn ngài giám đốc nhìn thấy Nó vất vưởng trên ghế để cố với lấy xấp tài liệu kia đâu.. Mất mặt lắm hu hu hu..
  Nó ngồi đó, mắt chăm chăm nhìn về phía tủ và trong đầu thì không ngừng miên man suy tính..
  Thật ra, từ trước tới nay, Nó chưa bao giờ tự ti về chiều cao khiêm tốn của mình cả cho dù là Nó cũng từng bị trêu chọc và bị đặt cho những biệt danh kiểu như “nấm”, “lùn” , “mét mốt hai quần” vv..v..vv…
  Nó nhớ hồi cấp hai, Nó cũng đã từng chiến đấu rất hăng với kẻ nào dám cười chê cái chiều cao ít ỏi của Nó.. Nhưng rồi lâu dần, Nó nhận ra… Chả có lý do gì để phải phản ứng như thế?
Vì sao ah?
  Vì khi Nó kết bạn và chơi thân với một người Nó chẳng bao giờ để tâm xem người đó cao hay gầy, xấu hay đẹp.. Đơn giản là hợp thì chơi. Nếu phải mệt mỏi xét hỏi, chọn lựa dây dưa để có thể kết bạn với một người thì đó không bao giờ là tình bạn đúng nghĩa mà chỉ là vị kỷ và vụ lợi cá nhân.
  Vì có thể cả cái xã hội này biết Nó không có một dáng vóc hoàn hảo, không có một đôi chân dài miên man nhưng mẹ Nó biết, em Nó biết,và bạn bè Nó cũng đều biết rằng mỗi khi có khó khăn đều có thể chia sẻ cùng với Nó và Nó, trong phạm vi có thể, với đôi chân ngắn của mình – cũng sẽ chạy đến bên cạnh họ một cách rất nhanh chóng, tuyệt đối không thua kém bất cứ đôi chân dài nào.
  Nó vẫn luôn luôn tự hào: “Trí thông minh của con người là tính từ vầng trán đến bầu trời”  và sẵn sàng cười vào mặt kẻ nào dám coi thường Nó.
  Nó bé nhỏ nhưng ai dám nói Nó không thể làm được những việc lớn lao? Vì thành công sẽ chỉ đến với những người nào có đủ tự tin và dũng cảm để nắm lấy 🙂
  Và  còn vì rất nhiều lý do khác nữa khiến Nó biết được rằng phải yêu bản thân mình trước khi đòi hỏi bất cứ ai yêu mến Nó.
  Thế cho nên, … Không quá khó để Nó có thể tìm ra cách cứu nguy cho bản thân 🙂
  – Aaaa – Nó giả bộ hét lên nhưng vẫn không quên điều tiết để âm thanh chỉ quẩn quanh bên trong căn phòng này thôi  á.

  Ngài tổng giám đốc nghe thấy tiếng thét của Nó vội vã ngẩng lên, ánh mắt nâu phát ra những tia nhìn dò hỏi.
  – Chuột… Anh ơi! Em nhìn thấy con chuột trên ngăn tủ kia kìa..- Nó giả bộ sợ hãi chỉ tay về phía ô cửa kính chứa tập tài liệu Nó muốn có, đôi môi khẽ mấp máy.
  Ngài Mr P nhíu mày nhìn về hướng Nó đang chỉ và sau một hồi quan sát tỉ mỉ liền phóng ra một câu khiến Nó suýt sặc:
  – Thật ra em muốn lấy tài liệu nào?
  Má ơi! Hình như những ai làm sếp đều đã thành cáo rồi hay sao ấy! Hu hu hu
  – Ơ! Em… Có chuột thật mà anh. Em vừa nhìn thấy…. – Nó ấp úng cố gắng giữ bình tĩnh.
Ngài Tổng Giám đốc nhìn Nó bằng cái nhìn của kẻ bề trên kiểu như “không thèm chấp” rồi bình thản nói:
  – Thứ nhất: Công ty này đã thuê riêng một công ty làm vệ sinh và diệt côn trùng định kỳ nên không có chuột. Thứ hai: Chuột cũng là một loại thông minh, không dại gì show hình giữa ban ngày ban mặt như thế đâu. Thứ ba và cũng là cuối cùng:  chuột nó cũng không biết chữ để có thể vừa chọn đúng ngăn tài liệu nội bộ mà xuất hiện tình cờ lại vừa biết thương hoa tiếc ngọc mà để giấy tờ vẫn còn ở nguyên vị trí Ms N ạ!
Sax.. Thế này thì còn nói được gì nữa hả trời? Xấu hổ quá đi mất thôi… Ngài giám đốc ơi.. Ngài cứ nguy hiểm thế này thì làm sao con thắng nổi hu hu hu.. Nó đau khổ rên rỉ..
  – Có lẽ.. Em nhìn lầm ạ! – Nó vớt vát… Nhưng mà có cần phải kiểm tra cho chắc không anh? Cho dù xác suất là 1% cũng phải kiểm chứng chứ. – Dù sao Nó cũng nhất quyết không chịu thua.
– Ok. Vậy để tôi xem nào. – Hắn khẽ nhe răng cười trước thái độ bướng bỉnh của Nó. (Thật ra thì từ khi quen biết hắn, lớp biểu bì da của Nó vẫn không ngừng dày nên rồi…thế này có đáng là gì đâu nhỉ? ^_^ )
Cuối cùng thì tất nhiên là không có con chuột nào lấp ló ở đó còn Nó thì hớn hở cắm mặt vào cái đống tài liệu vừa được mang xuống kia. Nó cũng chẳng thèm quan tâm đến kẻ đáng ghét kia nghĩ gì.. Nó vẫn vui vì dù sao cũng đạt được mục đích 🙂
Hắn nhìn cái vẻ xí xớn vừa xuất hiện trên mặt Nó đã bị thay bằng một thái độ nghiêm túc, tập trung khi nhìn mớ tài liệu trên tay, đôi môi xinh xinh thỉnh thoảng mím vào nhau và cái trán đôi lúc cũng nhíu lại đăm chiêu.. Trong lòng chợt dấy lên một câu than thở: “Trời ơi! Sao cô bé kia càng ngày càng đáng yêu thế này”
Thời gian tíc tắc trôi..
Khoảng không ngăn cách giữa hai con người… Có khi nào sẽ ngắn lại?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.