Bạn đang đọc Anh Yêu Em! Cô Nàng Lạnh Lùng: Chương 27
Tối hôm đó, Thy đi dạo một mình trên biển. Lúc này, Thy cảm thấy bớt mệt mỏi. Ngồi xuống bãi cát, cảm nhận tiếng sóng vỗ rì rào. Thy bỗng cất tiếng hát:
” Anh ngày mai em nói chia xa
Liệu rằng anh có níu tay em
Ôm em, hôn em hãy bên anh
Em người luôn mong nhớ nên anh
Và nghe anh nói anh đau
Gạt đi nước mắc trên mi rồi em khóc….”
( Cầu vồng tìm đâu – Yunbin , Stella)
Bỗng cổ họng Thy nghẹn lại. Khóc, Thy lại khóc. Thy ghét cay ghét đắng những giọt nước mặn chát này. Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Trần Hoàng, là bang chủ bang ICE hùng mạnh, nó không cho phép mình yếu đuối. Nhưng sao cảm xúc không nghe lời nó, tại sao nó lại phải khóc sao. Là do tên Vũ khốm kiếp sao. Suốt bao nhiêu năm qua, vết thương này mỗi lúc mỗi đau hơn. Thy muốn mình phải ghét Vũ nhưng trái tim không cho phép.
Rào..rào…
Mưa! Hình như mỗi lần Thy khóc thì trời lại mưa. Phải chăng ông trời cũng khóc thay cho nỗi đau Thy phải chịu. Không! Thy không cần sự thương hại ấy. Mưa và gió khiến Thy lạnh ngắt nhưng nó mặc kệ. Bất giác, Thy đứng dậy đi thẳng ra biển, miệng lẩm nhẩm:
– Mẹ, con muốn đến với mẹ.
Mưa mỗi lúc một to hơn, sóng biển cũng mạnh hơn như muốn cuốn trôi tất cả. Thy bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi. Khi cảm nhận được nước biển chạm vào chân mình thì bỗng Thy bị kéo mạnh vào bờ
– TRẦN HOÀNG ANH THY, EM BỊ ĐIÊN HẢ.
Là Minh, cậu đi theo Thy từ nãy đến giờ. Khi thẩy Thy nghĩ quẩn, cậu tức giận chạy ra. Thy hét lên:
– KỆ EM, ANH ĐI VÀO ĐI.
Minh lắc vai Thy nói:
– Em bị điên hả, sao lại suy nghĩ nông cạn như vậy. Em còn cả một tương lai phía trước. Còn tập đoàn Trần Hoàng, bang ICE nếu không có em thì làm sao đây.
Thy hất tay Minh ra:
– Giờ đây, em chỉ muốn được gần mẹ thôi.
Minh xoay Thy lại, nói to:
– Em nghĩ mẹ em sẽ vui khi em làm như vậy. Bà có siêu thoát được hay không với suy nghĩ nông cạn của em. Thứ mẹ em muốn là em sống vui vẻ, hạnh phúc kia kìa.
Thy nhếch môi:
– Xin lỗi! Hạnh phúc không chọn em.
Minh tức giận không kiềm chế được mà đã hôn Thy, nụ hôn mạnh bạo, nụ hôn như muốn chiếm hữu. Thy đẩy Minh ra…
Chát..
Thy đã tát Minh một cái, Thy hét lên:
– Phạm Lâm Thiên Minh, anh vừa làm gì vậy.
Minh nói nhỏ:
– Anh xin lỗi chỉ vì anh quá tức giận.
Thy tính quay đi thì Minh nắm tay Thy lại:
– Thy à, anh biết em còn yêu Vũ. Nhưng em có thể cho anh một cơ hội để đem đến cho em hạnh phúc được không. Anh biết anh không thể thay thế được Thiên Vũ trong trái tim em nhưng em có thể cho anh một phần trong trái tim em được không.
Thy rút tay ra, quay về phía Minh nói:
– Anh Minh à, em biết tình cảm anh giành cho em trong suốt mười mấy năm qua. Em hiểu yêu đơn phương đau lắm, nhưng em chỉ xem anh như một người anh trai thôi. Em..xin lỗi.
Rồi Thy quay đi. Minh đứng nhìn bóng Thy dần xa. Mưa vẫn rơi không ngừng. Minh bất lực ngồi xuống. Liệu cậu có nên dừng lại hay không. Trái tim cậu, đã đau lắm rồi. Cứ cố gắng mãi cũng chẳng có kết quả gì. Thôi thì cậu sẽ biến tình yêu ấy thành tình anh em. Như vậy Thy sẽ vui hơn. Có lẽ trái tim cậu đặt khônh đúng chỗ. Chi bằng giúp Thy hạnh phúc có lẽ cậu cũng hạnh phúc lây. Tuy nói như vậy nhưng khó thực hiện lắm. Yêu đơn phương nhiều năm như vậy không phải bỏ là bỏ được. Thời gian có lẽ sẽ là liều thuốc tốt nhất. Minh đứng dậy, nói nhỏ:
– Mình sẽ chúc phúc cho cô em gái yêu quý – Trần Hoàng Anh Thy.