Anh Yêu Em! Cô Nàng Lạnh Lùng

Chương 17: Đi Chơi: Bắt Đầu Bằng Nụ Cười, Kết Thúc Bằng Nước Mắt.


Bạn đang đọc Anh Yêu Em! Cô Nàng Lạnh Lùng: Chương 17: Đi Chơi: Bắt Đầu Bằng Nụ Cười, Kết Thúc Bằng Nước Mắt.

Hôm nay là chủ nhật, Vũ hẹn sẽ đón Thy đi chơi. Thy cố tình dậy thật sớm để sửa soạn.Ngắm nghía mình trong gương từ bộ này đến bộ khác. Cuối cùng Thy chọn ình 1 áo thun trắng in chữ My Love cùng quần jean trắng đơn giản kết hợp giày bata màu vàng kem trông Thy cực teen, năng động. Ngồi xuống bàn trang điểm, Thy uốn nhẹ phần đuôi tóc, cột cao. Thoa chút son màu hoa anh đào và xịt ít nước hoa. Nghe tiếng xe biết Vũ tới Thy chạy xuống.
Hình như ” thần giao cách cảm” Vũ mặc áo giống Thy, phần cánh tay xăng lên hơi cao. Quần jean ôm và giày bata đen. Tóc Vũ đánh hơi xù, nhìn Vũ thật menly. Thy chạy đếm chiếc xe thể thao của Vũ, hôn vào má Vũ rồi cười tươi. Vũ mở vửa cho Thy, mắt Vũ thoáng buồn:” Thy à! Anh xin lỗi. Nhưng anh không thể trái lời ông”.
Vũ chở Thy đến cánh đồng hoa oải hương. Vũ và Thy nô đùa vui vẻ. Ngồi xuống đất, Thy tựa đầu vào vai Vũ,nói:
– Anh à! Em ước gì chúng ta mãi như vậy.
Vũ xoa đầu Thy:
– Ừ.
Vũ có chút gì đó nặng trĩu. Cảm giác như mình đang lừa dối Thy vậy. Thy nhìn vũ nói:
– Anh hứa chỉ yêu em và cùng em đi suốt quãng đường nha.
Vũ ngập ngừng:
– Anh..Anh
Thy thắc mắc:
– Anh sao vậy. Anh không yêu em sao
– Không! Anh yêu em. Yêu hơn bản thân anh. Nhưng anh…mà thôi chúng ta đi bộ về ha
Vũ nói. Vũ cho người đem xe về. Thy và Vũ nắm tay đi về. Cả 2 ước thời gian cứ vậy. Bỗng Uyên Linh từ đâu nhảy ra:

– Anh Vũ! Anh đi với ai thế.
Vũ giật mình. Thy nói:
– Uyên Linh, cô làm gì ở đây!
Linh khoanh tay nói:
– Nè, tôi đến đây để gọi hôn thê của mình về.
Thy ngạc nhiên:
– Hôn thê ý cô là…
Linh cười mỉa mai:
– Thiên Vũ là hôn thê của tôi. Cô đang quyến rũ người đã có vị hôn thê.
Thy điếng người. Gì cơ, Vũ đã có hôn thê. Thy quay sang hỏi Vũ:
– Vũ..anh..có phải..
Vũ hít 1 hơi đi đến ôm eo Linh nói
– Là thật. Thy à anh xin lỗi. Anh không thể.

Thy gào lên:
– Khôngggg! Anh gạt em..hứchức…
Linh nói:
– Cô thôi đi. Anh à VỢ CHỒNG mình về thôi.
Linh nhấn mạnh chữ vợ chồng để đả khích Thy. Linh kéo Vũ về. Thy đứng đó, trời nổi gió mạnh hơn. 1 giọt..2 giọt..từ nhẹ đến mạnh. Mưa tuôn xối xả. Mưa hòa quyện cùng nước mắt của Thy. Thy khuỵu xuống:
– LÊ DƯƠNG THIÊN VŨ!!! EM HẬN ANH…HỨC…
Thy gào lên. Bỗng có ai đặt ô lên đầu Thy. Là Minh. Minh đã biết mọi chuyện. Nhìn người mình yêu như vậy Minh không khỏi xót xa. Thy ôm Minh khóc nức nở:
– Tại sao..tại sao..Vũ lại làm như vậy.
– Vậy là công bằng, Anh Thy ạ!
Là Vũ. Nhìn Thy ôm Minh Vũ không khỏi ghen tức. Vừa xoay lưng bước đi Thy đã ôm người khác. Minh nắm cổ áo Vũ nói:
– Cậu thôi đi. Chính cậu là người có lỗi.
Vũ giật tay Minh ra nói:
– Đúng! Tôi có lỗi nhưng 2 người hạnh phúc quá..chả khác gì..
Thy nấc lên:
– Vũ…anh..anh..
– Cô thôi đi. Coi như ta không nợ nhau. Hãy đến bên Thiên Minh yêu dấu của cô.
Vũ xoay lưng cũng lúc trái tim Thy tan vỡ. Hết rồi. Hết thật rồi. Thiên Vũ! Chào anh, người lạ từng quen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.