Bạn đang đọc Anh Yêu Em! Cô Nàng Lạnh Lùng: Chương 14: Tỏ Tình
Vũ chạy theo Thy, trong lòng Vũ như lửa đốt. A, kia rồi! Vũ thấy Thy đang ngồi ở bờ sông. Nhìn Thy ôm mặt khóc mà lòng Vũ tê tái. Hắn vì chuyện cỏn con mà đánh Thy. Hít 1 hơi Vũ đi về phía Thy. Nghe tiếng bước chân Thy ngoảnh mặt nhìn. Lau nước mắt, Thy khàn khàn nói:
– Về đi
Vũ ngập ngừng:
– Thy..Thy..tôi..
– Không nói nhiều.
– Thực sự tôi không cố ý.
– Được,anh không đi. Tôi đi
Rồi Thy quay bước đi mặc tiếng gọi ý ới của Vũ. Bỗng…
Rầm….
Tiếng thắng xe và tiếng người nhốn nháo làm Thy giật mình. Thy quay mặt lại. Ôi không! Thy che miệng khỏi tiếng nấc. Là Thiên Vũ! Người hắn toàn là máu. Thy vội vàng chạy đến nâng đầu Vũ lên. Thy khóc! Không hiểu sao dạo này Thy cảm thấy mình đã thay đổi vì…Vũ: Thy vui vẻ khi đấu khẩu với Vũ, đau lòng và khó chịu khi Vũ quan tâm cô gái khác và tim ngừng đập khi thấy Vũ nằm trên vũng máu.
Ngồi trước phòng cấp cứu Thy nín thở. Giờ người cô dính đầy máu của Vũ. Thy thấy ân hận! Nếu mình chịu nghe Vũ giải thích thì,nếu mình đừng cố chấp, nếu..nếu. Giá như trên đời không có chữ nếu. Chốc sau bọn người Minh chạy tới. Nhìn Thy đầy máu mà lòng Minh xót xa. Minh biết tình yêu Minh dành cho Thy sẽ không bao giờ đáp lại nhưng Minh vẫn yêu Thy. Băng nhìn con bạn cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng phòng cấp cứu mở ra, Hòa bình tĩnh hỏi:
– Bác sĩ! Bạn tôi sao rồi.
Vị bác sĩ nói:
– Bệnh nhân mất máu quá nhiều. Ở đây ai cùng nhóm máu với bệnh nhân không.
Băng sốt sắng:
– Tôi. Tôi là em gái anh ấy
– Được. Tiểu thư theo tôi.
Chầm 30 phút sau Băng ra cùng bác sĩ. Ông nói:
– Bệnh nhận đã được chuyển vào phòng hồi sức.
Nghe đến đó Thy tức tốc chạy. Đứng trước giường bệnh mà tim Thy thắt lại. Gương mặt Vũ tái nhợt. Trên mặt dán băng keo và trên đầu quấn băng trắng. Thy nắm tay Vũ:
– Nè Thiên Vũ anh mở mắt ra cho tôi.
Nhìn con bạn như vậy mà Băng xót lòng. Băng lay Thy nói:
– Thy mà về tắm rửa nghỉ ngơi rồi chiều vô.
Thy mệt mỏi nói:
– Thôi! Mày về lấy cho tao bộ đồ.
– Nhưng..
Hòa nói với Băng:
– Cứ để Thy ở đó. Anh đưa em về lấy đồ.
Băng và Hòa về. Minh hỏi:
– Anh mua gì cho em ăn nha.
– Không cần đâu anh.
– Nhưng…
– Anh về đi em không sao đâu.
Minh bất lực đành đi về. Sau khi thay đồ do Băng đem đến thì cũng kêu Băng về. Còn mình Thy ở trong phòng. Thy nói:
– Tên kia! Anh dậy ngay cho tôi.
Đáp lại vẫn là tiếng im lặng. Thy mệt mỏi gục vào tay Vũ. Giữa khuya, Vũ lờ mờ tỉnh dậy. Thấy tay mình tê tê thì nhìn xuống. Thấy Thy gục trên tay mình thì Vũ khẽ cười. Ngồi dậy đỡ Thy lên giường, khẽ vuốt tóc Thy, Vũ nói:
– Có lẽ tôi yêu em mất rồi.
Ánh nắng hắt qua cửa sổ làm Thy thức giấc. Thấy mình đang nằm trên giường bệnh giật mình. Vũ đâu rồi! Thy chạy đi tìm Vũ. Thy lo sợ rằng Vũ sẽ đi. Bỗng có tiếng gọi:
– Ê! Đi đâu vậy.
Giọng nói quen quen. Thy quay lại. Là Vũ! Tay hắn cầm đồ ăn. Thy chạy đến hỏi:
– Nè tên hâm anh đi đâu sớm vậy.
Vũ kéo Thy vào phòng. Hắn để đồ lên bàn,nói:
– Lo lắng sao.
Thy lắp bắp
– a..ai lo chứ.
Vũ đưa mặt sát mặt Thy hỏi
– Thật không.
Mặt Thy giờ đỏ như cà chua. Vũ cười:
– Dễ thương phết.
Thy đứng họng. Hắn vừa nói gì! Dễ thương á. Ôi tên này bị tai nạn chắc đầu óc sao rồi.
Bỗng Vũ nghiêm mặt nói:
– Thy! Tôi có chuyện muốn nói
– Gì.
– Ờ..ờ. Anh Thy…tôi à không..anh yêu em.
Thy hóa đá. Gì cơ! Hắn yêu cô sao. Thy khẽ vui nhưng làm mặt nghiêm:
– Anh bị hâm à!
– Không
– Đùa à
– Không
Vũ hỏi:
– Tóm lại, làm bạn gái anh nha.
Thy im lặng. Vũ nghĩ mình thất bại nên mắt trùng xuống. Thy cười:
– Ngốc! Em yêu anh! Yêu anh từ bao giờ chẳng biết.
Tim Vũ đập thình thịch. Đó giờ toàn con gái tỏ tình với hắn không à. Khẽ ôm nó, Vũ nói:
– Cảm ơn em vì đã thích anh.