Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 7


Đọc truyện Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ – Chương 7

“Tìm em có chuyện gì? Trai đơn gái chiếc, không sợ người khác nói xấu sao? Không lấy được đền thờ trinh tiết là cũng không sao …, nhưng mà em rất sợ bị mang tiếng xấu, sẽ bị dìm lồng heo đấy!”

Cô liếc mắt nhìn bốn phía, còn làm động tác phát run.

“Mật Mật. . . . . .” Anh bất đắc dĩ kêu cô một tiếng.

Thì ra cô lại ghi hận lâu như vậy, quả nhiên là không nên đắc tội với phụ nữ và tiểu nhân.

Anh nên ghi nhớ lời răn, tuyệt đối không nên cãi nhau với phụ nữ mới đúng. Nhưng anh vẫn cho là không bao gồm em gái bánh ngọt nhà bên cạnh.

Nhìn dáng dấp cô ấy, anh phải đem Mật Mật định vị lại lần nữa (xác định lại vị trí). Nếu không sẽ lại dẫm vào khu địa lôi, cuối cùng anh sẽ chết thế nào, chính anh cũng khong biết kết quả cuối cùng ra sao.

“Chuyện gì?”

“Hôm trước em qua nhà tìm anh, mà anh quên hỏi em, em tìm anh có việc gì?”

Thái độ anh ôn nhu, quả nhiên lấy được đáp án của cô. L*q*dd.

“Chuyện gì? Cũng không có chuyện gì! Chỉ là máy vi tính trong phòng em không hoạt động được, hình như nó bị chập mạch rồi, em muốn đăng nhập vào internet để liên lạc với các bạn học cũng không được.” Cô vuốt vuốt tóc, giọng nói cũng trở nên rất ôn hòa.

Đưa tay không đánh người mặt tươi cười!

Diệp Nặc là đấng mày râu cũng đã xuống giọng rồi, cô cũng nên bỏ cái vênh váo lúc nãy đi, liền giống như không có phong độ, không có trình độ.

“Da của anh đẹp quá, có sử dụng mỹ phảm gì không?” Đột nhiên anh lại gần cô.


“Ách. . . . . . bình thường em chỉ rửa mặt thôi, thỉnh thoảng mới thoa một ít kem dưỡng da, hoặc đắp mặt nạ mà chị đưa cho em.”

Cô không xoay đầu đi, mặc cho đầu ngón tay ấm áp của anh mơn trớn da mặt nhạy cảm của cô. Đầu ngón tay anh lướt qua nơi nào, là nơi đó nóng lên làm cho cô muốn thét chói tai.

“Thật sao?” Anh tán thưởng sờ sờ da thịt của cô.

Em gái bánh ngọt trời sinh đã thanh lệ. Anh cũng đã thấy cũng sợ qua da của nhiều người con gái rồi, Từ Mật má mềm có thể được tính là xinh đẹp nhất.

“Da của em rất đẹp, chỉ là có chút khô, nhớ tẩy tế bào chết định kỳ, như vậy cũng có thể cải thiện. Còn chóp mũi một ít mụn đầu đen, em có thể mát xa và sử dụng miếng lột để cải thiện tình trạng này.” Anh nâng khuôn mặt cô lên, lại sờ sờ chóp mũi nho nhỏ của cô, giống như đang kiểm tra khuyết điểm trên mặt cô.

“Á, vâng. . . . . .”

Từ Mật nháy mắt mấy cái, đè xuống vẻ kích động trên mặt, da gà nổi đầy người.

Một đấng mày râu cùng cô thảo luận vấn đề dưỡng da như thế nào, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Cô biết đàn ông nước ngoài, có vài người biết sử dụng nước hoa để tăng thêm sức hút, hoặc dùng nước cạo râu, nước hoa hồng để dưỡng da mặt, mặc dù việc chăm sóc da mặt đối với phái nam cũng không còn mới mẻ gì, l^q^đ, nhưng chưa từng có người đàn ông nào nói với cô cách chăm sóc da như thế. . . . . .

Cô mới rời khỏi nước hai năm, sao dân tình quê hương diễn biến lại lợi hại như vậy chứ?

Nhìn ra cô không được tự nhiên, anh cười buông tay.

“Xin lỗi, đây là bệnh nghề nghiệp của anh.”

“Ah, không sao.” Cô nhịn không được giơ tay lên xoa xoa mặt của mình.

Mặt của cô rất khô sao?

Chóp mũi có mụn đầu đen nhìn rất rõ sao?

Cô rất muốn hỏi một chút anh, hai má cô có mụn hay không. . . . . .

“Máy vi tính của em để ở đâu? Anh xem giúp em một chút.” Anh mở miệng cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Ở trong phòng em.”

Cô dẫn anh đến phòng của mình để xem vi tính.

Diệp Nặc liếc mắt liền thấy được máy vi tính trên bàn sách.

Anh đi tới ngồi xuống, thuần thục mở máy.


Hai năm trước, máy vi tính này do chính tay anh mua và ráp cho cô.

“Em nói cái máy này có vấn đề gì?” Anh chuyên chú gõ gõ bàn. .

Cô trả lời, nhìn ngón tay thon dài của anh bay múa trên bàn phím.

Anh dựa theo câu trả lời của cô, tìm cách sửa máy.

“Có vài linh kiện cần đổi, những thứ khác không có vấn đề gì. . . . . Còn có vấn đề gì không?”

“Chị em nói nhà có vào internet, nhưng em làm thế nào cũng không vào được, không biết nó bị sao nữa.”

Diệp Nặc gật đầu một cái, thuần thục di động con chuột, mở Windows ra xem xét một chút, thế là xong.

Khi anh khởi động lại máy thì rốt cuộc có thể vào internet bình thường.

“A! Thật tốt quá! Có thể vào internet được rồi! Anh Nặc, anh vẫn lợi hại như trước kia!”

“Vẫn vậy!” Anh giống như trước, thật bình tĩnh tiếp nhận sự sùng bái và tiếng hoan hô của em gái bánh ngọt.

“Tốt lắm, không còn gì nữa chứ? Như vậy anh đi về trước đây.” Anh thuận tay rút tờ khăn giấy trên bày lau lau.

Cô thấy động tác của anh thuần thục và sạch sẽ, càng cảm thấy ngón tay của anh sạch sẽ mà thon dài, vô cùng đáng xem.

“Chị em nói anh thường chôn mình ở phòng thí nghiệm?” Cô đột nhiên mở miệng tán gẫu.

“Ừ.”

“Đó là công việc của anh sao?”

“Ừ.”


“Anh nghiên cứu về cái gì vậy?” Cô nghiêng đầu, tò mò vẫn hỏi. .

“Nghiên cứu lĩnh vực kỹ năng sinh sản.”

Kỹ năng?

Sinh sản?

“Ừ. . . . . . Sao có loại nghiên cứu kỹ năng sinh sản? Còn phát triển, dạy người cách sinh sản?” Cô cau mày, tự hỏi.

Anh bật cười ra tiếng, suy nghĩ trong chốc lát, rất đứng đắn trả lời cô. l&q&đ.

“Không phải như vậy, công việc của anh là nghiên cứu quá trình lão hóa của phụ nữ.”

Editor: chết với anh mất, quá trình lão hóa thì nói lão hóa đi, sao lại nói kỹ năng sinh sản chi vại anh.

“Cái gì? !” Cô mở to mắt.

Vẻ mặt cô thật đáng yêu, làm cho anh không nhịn được cười to lên.

“Cái gì? Anh nói rõ ràng một chút!” Cô tức giận đập vai anh một cái.

“Cái gọi là kỹ năng sinh sản, là chỉ thuật ngữ khoa học kỹ thuật. Đơn vị anh làm việc, nghiên cứu là một công ty mỹ phẩm danh tiếng, có hẳn một đội nghiên cứu phát triển. l$q$d. Công việc của bọn anh nói đơn giản chính là chế tạo ra sản phẩm có thể giúp cho phụ nữ khôi phục lại vẻ đẹp thanh xuân của họ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.