Anh Vũ

Chương 31


Đọc truyện Anh Vũ – Chương 31


Tôi ra sức quạt cánh, cẩn thận hạ móng vuốt xuống tay nắm cửa. Đại khái là tôi tưởng An Tâm quay trở lại cho nên mới bất cẩn giật mình như thế này.
Dưới ánh sáng ảm đạm, một bong người màu đen biếng nhác tựa người vào khung cửa, những sợi tóc lộn xộn che ở trước mắt, đằng sau mớ tóc là đôi mắt xếch sáng quắc.
An Triết đang lúi húi ở chỗ tủ lạnh trong phòng bếp, đến lúc này mới ngó đầu ra: “An Tâm?”
Đồng Hải Lâm có vẻ rất tự nhiên phóng khoáng, lơ đãng búng mẩu thuốc lá đi rồi quay đầu lại cười tà: “Làm cậu thất vọng rồi. Là tôi.” An Triết sững sờ đứng ở cửa phòng bếp. Đồng Hải Lâm còn lười biếng dựa ở đó, tựa như cũng không tính đi vào.
“Là cậu?” An Triết chần chừ đặt đồ trong tay lên bàn nhưng lại hơi cúi đầu. Lúc hắn ngẩng lên thì đã bình tĩnh lại, điềm nhiên nói: “Nếu đến rồi thì vào ngồi đi.” Đồng Hải Lâm chậm rãi tiến vào, cứ như thể đang đi thăm quan bảo tàng vậy, còn tiện tay bật đèn phòng khách lên.
An Triết cũng không thèm để ý, ngồi xuống sôpha. Tôi cũng lấy lại tinh thần đóng cửa rồi bay thẳng về bên cạnh An Triết. Vừa có hai phần tử nguy hiểm đi khỏi nhà thì lại có một tên càng nguy hiểm hơn nữa tới. Tôi đương nhiên muốn tìm chỗ dựa trước đã. An Triết như là cảm giác được tôi thiếu tự nhiên, đưa một tay kéo tôi qua rồi chậm rãi vuốt ve, tay còn lại đưa ra mời tên kia ngồi. “Nhà tôi có bia, trà cùng nước, cậu uống gì?” An Triết khách khí hỏi hắn.

Đồng Hải Lâm tà mị cười rồi ngồi đối diện chúng tôi. Hắn cứ như vậy mà nhìn An Triết chăm chú đầy thâm ý, mãi lâu sau mới cúi đầu cười: “Cậu cũng giỏi thật, lừa được cả tôi.”
An Triết hơi nhíu mày, dường như không rõ hắn đang nói về cái gì. Đồng Hải Lâm càng cười càng to rút cuộc cười vang ra tiếng. Đầu hắn còn hơi lắc lắc một chút tựa như muốn lắc cho hết những phiền muộn trong lòng ra ngoài. Ánh mắt hắn quét đến đây, sắc bén nhìn thẳng vào An Triết: “Hai ngày nay tôi vẫn hoang mang không biết tại sao bên Weirshi không có động tĩnh gì…”
Hắn gục đầu xuống, lại nuốt nửa câu sau xuống. Sau đó lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít sâu một hơi. Mãi tới lúc này tôi mới chú ý tới cái bật lửa rất đẹp vẫn luôn ở trong tay hắn. Hắn có tâm sự, hết mở lại đóng bật lửa. Tay hắn gân guốc, giống như móng vuốt dã thú đầy sức mạnh, dường như hắn chỉ cần lơ đãng giương vuốt ra là có thể giết chết một con thú nhỏ.
“Cậu vẫn là không tin tôi?” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt An Triết.
An Triết bị ánh mắt ấy tấn công thoáng có chút không tự nhiên. Tay hắn vẫn nhẹ nhàng xoa cổ tôi nhưng động tác có chút cứng ngắc: “Cậu cũng biết, đây là lần cuối tôi làm việc cho Thái Thịnh. Tôi đương nhiên muốn đảm bảo mọi sự đều hoàn hảo.”
Đằng sau ánh mắt mờ mịt của Đồng Hải Lâm loé lên sự nguy hiểm nhưng thanh âm vẫn gợi cảm mê hoặc: “Nếu tôi là cậu thì sẽ biết thời biết thế đem vụ làm ăn này tặng cho Dương lão lục rồi nhận lỗi từ chức.”

Tôi đứng không vững, lảo đảo ngả xuống đệm lưng. Quả không ngờ rằng thằng nhãi này chính là tay trong. Phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi. Nhưng mà Dương lão lục là ai? *à vâng, là ông sáu Dương đấy ạ, cũng giống như Dung nhị thiếu, Tần lục thiếu các bạn đọc về 5 anh em Lương thị ấy*
An Triết quả nhiên tỉnh rụi đáp trả hắn: “Cậu sắp sửa kế thừa Thái Thịnh, lời này để người khac nghe thấy sẽ cho rằng cậu không bình thường đấy!”
Đồng Hải Lâm cười hừ một cái lại vẩy tàn thuốc: “Tôi rất thích cái kiểu Hán gian của cậu, rõ ràng là xoay người ta như chong chóng mà ngoài mặt lại làm ra vẻ tốt đẹp.”
An Triết tựa như không đồng ý với hắn. Dã thú trước mặt hắn đại khái cũng có chút không tự nhiên. An Triết lại đem tôi áp vào lòng hắn, tiếp tục chà đạp cổ tôi. Đồng Hải Lâm thì tiếp tục hút thuốc. Cho đến lúc điếu thuốc chỉ còn lại một phần ba, hắn chán ghét đặt lại mẩu thuốc vào gạt tàn. Hắn đưa tay vuốt tóc một cái rồi giương mắt hỏi: “Giờ cậu tính làm gì?”
An Triết sửng sốt một chút :”Làm gì? Đương nhiên nghỉ ngơi trước, sau đó trở về quan tâm công ty nhỏ của tôi.”
Đồng Hải Lâm vuốt tay theo mấy sợi tóc đen nhánh, tóc hắn đẹp như sa tanh từng sợi từng sợi rơi xuống, che chắn nửa bên mặt. Con mắt lộ ra đang nhìn An Triết không chớp. Sau đó như là mới nghe được chuyện hoang đường nhất, hắn nở nụ cười: “Ôi trời. An Triết, cậu sẽ không nghĩ đơn giản như vậy thật chứ? Cậu thực sự nghĩ xong vụ Weirshi, ông lão sẽ cứ thế thả cậu đi?”
An Triết dường như mất kiên nhẫn, cứng rắn đốp lại hắn: “Ông ấy trước đây đã đồng ý với tôi. Cậu cho là ai cũng giống cậu nói lời không giữ lời sao?” Đồng Hải Lâm tiếc nuối lắc đầu rồi lại lắc.

An Triết đại khái cũng chẳng quản hắn, đơn giản nhắm mắt lại mặc kệ. Tên kia vừa lắc đầu vừa chậm rãi rút ra một điếu thuốc khác: “So sánh độ hiểu biết về lão hồ ly kia, cậu đúng là không bằng tôi đâu An Triết.”
Bàn tay ấm áp của An Triết dừng trên người tôi, hình như hắn cũng có cảm thấy không chắc chắn. Đây là Đồng Hải Lâm nhắc nhở An Triết hay là cố tình muốn khiêu khích đây?
“Cậu thật sự không còn lòng dạ ở Thái Thịnh ư?” Hắn đưa thuốc tới bên miệng, hơi hơi nhíu mày: “Hay không hài lòng về đãi ngộ của Thái Thịnh cho cậu?” An Triết thở dài rồi mở mắt. Một đôi mắt trong suốt mở to không chút che giấu nào đáp trả lại: “Vậy cậu trước tiên nói cho rõ vì sao lại muốn lấy tài liệu của tôi?”
Ánh mắt Đồng Hải Lâm có phần bối rối nhưng chỉ trong nháy mắt. Hắn cơ hồ lập tức bình tĩnh lại, đôi con ngươi đen nhánh mang theo chút nghiền ngẫm hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?” An Triết cười cười, thản nhiên nói: “Cậu cứ yên tâm.” Lời kịch này quen tai quá. Chính là trong vở Hồng lâu mộng, lúc Bảo ca ca tỏ tình với Lâm muội muội cũng nói như vậy. Nhưng An Triết không phải Bảo ca ca mà Đồng Hải Lâm đương nhiên cũng sẽ không giống Lâm muội muội che mặt khóc rống,
Hắn chỉ nở một nụ cười quỷ dị, tay lại bắt đầu đùa giỡn với cái bật lửa kia. “Cậu đã hiểu được thì tốt quá rồi” Hắn cuối cùng cũng dừng màn tạp kỹ khiến người ta tâm phiền ý loạn lại, nói giọng sâu xa: “Tôi đây cũng chúc cậu sớm đạt được tâm nguyện.”
An Triết giả như muốn đứng lên muốn tiễn hắn: “Về sau còn phải nhờ vả Đồng Tổng nữa.”
Đồng Hải Lâm cười nói: “Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái.”

Tên kia đi rồi tôi mới tiến đến trước mặt An Triết mà hỏi: “Hai người rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy?”
An Triết đang đùa nghịch với mấy con cá đông lạnh ở dưới bồn rửa, nghe thấy tôi hỏi thì không kiên nhẫn liếc mắt: “Đồng Hải Lâm muốn ngồi lên ghế boss của Thái Thịnh, sợ tao làm hỏng chuyện của hắn, cái này mà mày cũng không nhìn ra?” Nói xong lại lắc đầu mà lầm bầm: “Chỉ số thông minh của chim quả nhiên thấp hơn con người, nói mi cũng không hiểu. Đi ăn dâu tây của mày đi thôi!”
Câu này khiến tôi nghẹn nửa ngày. Tôi hung hăng oán hận trừng hắn xong thì nhàn tản dựa vào bên cạnh, cố ý thản nhiên nói: “Ai muốn ăn cá chua ngọt vậy?” An Triết quả nhiên dựng lỗ tai lên. Từ sau hôm Thuỵ Gia nấu một bữa hôm xuất viện, hắn mới phát hiện ra An Tâm, người mang nghĩa vụ chăm sóc bệnh nhân lại chỉ biết nấu mỗi mì ăn liền. Tài nấu nướng của bệnh nhân cũng không được tốt lắm. Hơn nữa anh còn muốn lấy cớ tiếp cận tôi cho nên chủ động làm người đàn ông nội trợ. Mà tay nghề của anh nội trợ này cũng không tồi chút nào.
Tôi hắc hắc cười hai tiếng: “Tí nữa hỏi Thuỵ Gia xem cá chua ngọt nấu kiểu gì thì ngon? Không thì làm cá viên đi.” Nói xong còn cố ý không nhìn hắn, vỗ cánh bay ra khỏi bếp.
Chân vừa đặt trên bàn cơm thì một quả xoài vàng ươm rất nhanh được đưa tới trước mặt. Tôi nghiêng người liếc hắn một cái, trong lòng còn đang do dự. Nên tiếp tục vô tình hay là ăn xoài trước đã?
“Cố ý mua cho mày đấy nhé” An Triết cười hì hì ngồi xuống cạnh tôi: “Nói thật xem, làm thế nào mà anh ấy nghe lời mày vậy?”
Tôi nuốt nước bọt. Được rồi, được rồi xem như vì có quả xoài này mà tôi trả lời thật một lần. Tôi còn thật sự nhìn sâu vào mắt hắn, cực kì thật thà nói: “Bởi vì… hắn là anh họ tôi.” Rầm một tiếng, An Triết lập tức ngã chổng vó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.