Đọc truyện Anh Vũ – Chương 25
Uể oải bò lên giường, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
An Tâm miễn cưỡng cầm điện thoại lên xem, không chút hào hứng, ném tới trước mặt tôi: “Gã đáng ghét vô lương tâm đi công tác cũng không đánh tiếng chúng ta một tiếng, mặc kệ”
Cái tên loé lên trên màn hình điện thoại rất gai mắt, tôi lao vào trong chăn, nhắm mắt không thèm nhìn.
Vốn đã mệt rồi mà điện thoại cứ ầm ĩ kêu loạn bên tai đúng là khiến cho người ta bực dọc. Người kia cũng thật là, ban ngày làm cái gì, tự nhiên gọi điện thoại vào lúc đêm hôm khuya khoắt.
Tôi trở mình, sốt ruột nhìn An Tâm, cô cũng đang nhìn tôi như suy tư điều gì. Trong ánh mắt cô có ý tứ dò xét, nhìn tôi có vẻ phiền lòng, tôi tiếp tục trở mình.
Điện thoại lại kêu lên, An Tâm không hề có ý định nghe điện thoại.
Tôi trở dậy, nắm điện thoại vào toilet. An Tâm bị tôi doạ phát hoảng, nhảy xuống giường chân trần đuổi theo tôi, một tay lấy lại cái di động, hoảng hốt vỗ người tôi một phen: “Em định làm gì? Cái này là do chị bỏ tiền mua đấy”
Sau đó rất bất mãn lườm tôi: “Đắt lắm đấy”
Tôi cũng bất mãn nhìn lại cô. Ai bảo cô không nghe điện thoại làm gì?
An Tâm nhìn tôi bỗng cười phì: “E rằng Đồng Hải Lâm đã đoán đúng, em với An Triết dường như thật sự có chuyện. Không bình thường, không bình thường”
Lòng tôi nảy dựng, như có vật gì đó nảy từ đáy lòng lên, tôi vội vỗ cánh đáp thẳng xuống ga giường, cúi đầu vùi vào chăn.
An Tâm rốt cuộc cũng nghe điện thoại. Tôi bất giác dỏng tai lên nghe ngóng. Tuy nhiên khoảng cách quá xa, chỉ có thể mơ hồ nghe được giọng nói của hắn, trong lòng bỗng rất lo lắng, bèn vén chăn lên thong thả đi qua lại trên giường hai bước rồi bay ra ban công trốn.
Không biết hiện tại đã mấy giờ rồi, ngọn đèn nhà cao tầng đối diện đã tắt một nửa. Không có trăng, không có sao, chỉ có bầu trời màu xám vắng lặng, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy cảnh sắc đêm đông. Trời cao vô tận, không biết có đổ tuyết không?
Vừa nghĩ đến tuyết, trong lòng bỗng nhiên nhoi nhói như bị kim đâm.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, An Tâm đi đến bên cạnh, khẽ đẩy cửa sổ ra. Không khí lạnh lẽo ùa vào, nhưng không cảm thấy lạnh, chỉ làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
An Tâm khẽ thở dài lẩm bẩm nói: “Mệt mỏi cả một ngày mà lại không ngủ được là sao?” Cô quay đầu nhìn tôi, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Tôi theo bản năng lui về sau hai bước.
Mắt An Tâm lại càng sáng hơn.
” Muốn làm gì?” Tôi đề phòng trừng mắt nhìn cô. Nhìn vẻ mặt này thì biết cô không có ý tốt rồi.
An Tâm cười sáng lạn, giọng nói hết sức dịu dàng: “Chúng ta đi chơi đi”
“Nửa đêm rồi đấy!” Tôi có thiện ý nhắc nhở: “Hơn nữa xe của cô còn đậu ở Lưu Vân Hiên”
An Tâm chẳng chút để ý ôm tôi vào lòng: “Em không biết trên thế giới này có một thứ được gọi là taxi sao?”
Nói thật tôi cũng giống cô, mệt muốn chết lại không ngủ được, trong đầu lúc thì nghĩ đến Thuỵ Gia, lúc thì An Triết. Buồn phiền trong lòng, cũng không rõ mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Nơi An Tâm muốn đến không cần đoán cũng biết là Axe, sau lần say rượu đó, chúng tôi còn quay lại hai lần, nhưng đều không gặp được Lôi Lạc, không khí trong quán cũng kém xa sự sôi động của lần đầu tiên đến đây. An Tâm và tôi đều lơ đãng, không để ý nhiều xung quanh.
Mới xuống xe đã thấy tốp năm tốp ba người từ cửa lớn của Axe đi ra, thì thầm với nhau, hình như đã có chuyện gì đó xảy ra. An Tâm với tôi đều cảm thấy tò mò, xem dáng vẻ An Tâm có lẽ đang tính chặn đầu ai đó hỏi thăm, do dự một chút rồi ôm tôi chen chúc bước vào.
Nhạc đã ngừng, đèn cũng có vẻ rất tối. Giữa sàn nhảy ngổn ngang vụn chai rượu bị vỡ, vỏ chai, đĩa tách linh tinh, nói chung là bừa bãi. Mấy người trẻ tuổi đang quét tước, cô gái tóc đỏ ngày đó nghênh đón chúng tôi cũng đang ở đó.
Thấy chúng tôi bước vào, tóc đỏ yếu ớt vẫy vẫy tay: “Hey, Sallie. Tới không đúng lúc rồi”
“Có chuyện gì vậy?” An Tâm tò mò nhìn xung quanh, vẻ rất đỗi hào hứng.
Tóc đỏ đưa tay làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Cô nhìn xem chả lẽ không hiểu?”
An Tâm vui sướng khi thấy người gặp hoạ cười trộm: “Đóng cửa à? Không đóng cửa thì cho chúng tôi chút đồ uống, ngồi một lúc đi”
Tóc đỏ không bận tâm, nói: “Tốt, uống gì?”
An Tâm quay ra hỏi tôi: “Muốn uống gì?”
Vốn muốn nói uống rượu, nhưng là ngày hôm nay vắng vẻ như vậy thật sự không thích hợp uống rượu. Không có âm nhạc sôi động và đám người cuồng nhiệt, nơi đây có vẻ âm u, Giống một người phụ nữ sau khi tẩy trang gương mặt chỉ hiện lên sự nhợt nhạt và quạnh quẽ.
An Tâm thấy tôi không nói gì, quay ra nói với tóc đỏ: “Hai ly rượu bạc hà”
Rượu bạc hà nhanh chóng được bê lên, cái miệng của tôi vừa mới ngậm ống hút, mắt đã thấy một người đi ra từ cửa hông bên cạnh sân khấu. Lúc đầu anh ta cúi đầu, lúc lơ đãng ngẩng đầu thì thấy chúng tôi, hơi lặng đi rồi đi về phía chúng tôi.
“Sallie” Anh ta nhẹ nhàng gọi, gương mặt ngăm đen nở nụ cười tươi tắn: “Sao hôm nay lại tới chơi thế?”
An Tâm thấy anh ta có chút run rẩy, sau đó liền thoải mái nở nụ cười: “Lôi Lạc, anh đúng là không tim không phổi, vũ trường đã bị người ta đập bể, anh còn cười được sao?”
Lôi Lạc ngồi xuống, vẻ không thèm để ý: “Chả lẽ tôi phải khóc à?”
An Tâm lắc đầu, cũng nở nụ cười, yên lặng trong chốc lát, sau đó hai người cùng mở miệng: “Gần đây thế nào?” nói xong đều lặng đi, rồi lại cười
“Vẫn thế” An Tâm cụp mắt xuống, bên môi lại hiện lên ý cười nhẹ: “Lấy hàng mới, có thời gian thì đưa bạn gái đến. Giáng sinh em có ưu đãi hơn”
Lôi Lạc gật đầu, không nói gì thêm, sau đó ánh mắt rơi xuống người tôi, thân thiết đưa tay sờ sờ lưng tôi: “Lớn hơn rồi, hấp dẫn hơn, thật sự là con gái thay đổi chóng mặt”
Ngụm rượu trong miệng tôi tí nữa phun ra.
“Đúng thế” An Tâm lại có thể trấn định tự nhiên phụ hoạ: “Lúc anh mới tặng cho em mới chỉ được thế này thôi” nõi ong khoa tay múa chân, giọng nói ít nhiều bùi ngùi.
Tôi đã hiểu, Lôi Lạc tất nhiên cũng sẽ hiểu, ánh mắt anh ta tựa hồ hiện lên sự thương xót, nhưng chỉ chợt loé lên thôi, anh ta lại như không có việc gì mỉm cười. Tôi phát hiện nụ cười đó rất mê người, cho dù là đôi mắt hay độ cong của môi, dường như chỗ nào cũng đều sáng lên cả.
“Sallie” Anh ta vẫn cười, nhưng đôi mắt lại toát lên sự cương quyết. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, cân nhắc từng câu từng chữ: “Sallie, có vài lời tôi muốn nói sớm với em. mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đừng nghĩ về quá khứ nữa. Em là cô gái thông minh, phải không?”
Ánh mắt anh ta có vẻ sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người. An Tâm ngơ ngẩn nhìn lại, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ “Phải”
“Cho nên” Anh ta tiếp tục nhìn vào mắt cô, bàn tay bất giác nắm lại thành nắm đấm: “Xin em đừng tiếp tục lừa mình dối người. Đừng tìm kiếm bóng dáng Lôi Chung trên người tôi”
An Tâm như một con búp bê thuỷ tinh, trong khoảnh khắc đó vỡ choang.
Lôi Lạc mất tự nhiên nhìn ra chỗ khác, đưa tay xoa nhẹ cổ tôi. Tôi chỉ ngốc nghếch trừng mắt nhìn lại, sao tình tiết lại phát triển ngoài dự đoán của tôi thế này? Anh ta không phải là người An Tâm thích?
An Tâm uống cạn chỗ rượu còn trong ly, sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt như bị hai ngọn lửa thiêu đốt.
Lôi Lạc hơi bất an xoa xoa tay: “Còn nữa, tôi tặng cho em con vẹt này, chẳng qua chỉ vì tôi biết Lôi Chung từng hứa với em, không phải là vì cảm ứng thần bí giữa cặp song sinh. Em cũng nên biết, tôi với Lôi Chung trừ bề ngoài ra thì không có cái gì giống nhau cả. Sự tình dù sao cũng xảy ra đã lâu, em vẫn cứ thế, tôi rất không yên tâm. Linh hồn Lôi Chung cũng bất an nữa”
Anh ta nhẹ nhàng cầm tay An Tâm, giống như tay cô là một món đồ chơi thuỷ tinh dễ vỡ. An Tâm run rẩy, nhưng không rụt tay về.
Lôi Lạc thành khẩn lay tay cô: “Sallie, trên thế giới này không có ai vì người đã khuất mà huỷ hoại cuộc sống của mình. Nếu Chung còn sống, em nghĩ nó sẽ muốn thấy em như vậy sao?”
Hai hàng nước mắt tràn xuống gò má An Tâm.
Lần đầu tiên thấy cô khóc, tôi hơi hoảng. Cô nàng không tim không phổi này thật sự cũng khóc à?
Nhưng Lôi Lạc thấy nước mắt của cô ngược lại lại thở phào nhẹ nhõ, giọng nói cũng có vẻ thoải mái hơn: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà”
An Tâm không nói gì chỉ lẳng lặng khóc. Lôi Lạc kéo cô lên, cô cũng thuận thế đứng lên. Tóc đỏ đứng bên cạnh quầy bar mặt không đổi sắc nhìn một màn này. Cô ta tựa hồ hiểu hết nhưng không chịu bộc lộ ra.
Đến khu nhà Lệ Nhật, An Tâm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Tôi cọ cọ vào mặt cô, cô liền đưa tay kéo tôi vào lòng cố gắng cười thoải mái. Tôi nghe người ta nói khi khóc ánh mắt luôn sáng bất ngờ, xem ra thật sự là như thế.
An Tâm bình tĩnh nhìn ra ngã tư đường lạnh lẽo bên ngoài, có thứ gì đó trong cô đã thay đổi. Loại cảm giác này khiến tôi luống cuống, không biết phải an ủi thế nào mới tốt.
“Salie?” Lôi Lạc cẩn thận hỏi: “Em không tức giận chứ?”
An Tâm lắc đầu: “Lời này anh đã kìm lòng rất lâu mới nói phải không?”
Lôi Lạc như yên lòng, trên mặt lại là nụ cười chói mắt: “Đúng thế, lúc nào cũng chẳng dám nói, kì thật, A Chung rất chơi, hai người muốn kết hôn”
An Tâm bình tĩnh cắt ngang: “Em biết”
Lôi Lạc dừng xe trước Lệ Nhật, quay đầu chân thành nói: “Tìm bạn trai đi, nhưng đừng tìm loại như tôi với A Chung”
An Tâm gật gật đầu: “Được.”
Lôi Lạc nghĩ thêm lại nói: “Nghĩ tới tôi thì đến xem tôi nhảy, nhưng không được vừa xem vừa khóc”
An Tâm gật đầu lần nữa, trong ánh mắt lại nổi lên nước mắt, nhưng bên môi lại quật cường mỉm cười: “Được”
Lôi Lạc còn muốn nói tiếp, An Tâm đã đẩy cửa xuống xe
“Sallie”
An Tâm quay đầu lại, cười thản nhiên: “Em biết mà, anh yên tâm đi”
Lôi Lạc gật gật đầu, hình như vẫn đang do dự, cuối cùng giơ tay lên chào cô.
Khi chiếc xe biến mất chỗ ngoặt bên đường, tôi nghe thấy cô thì thầm: “Tạm biệt, A Chung”