Đọc truyện Anh Vũ – Chương 22
Khi những ngọn đèn trên sân khấu đồng loạt tối đi, khắp nơi đều vang lên những tiếng huýt gió chói tai, còn có người lớn tiếng hét to. Mới đầu chỉ là vài người rời rạc hét lên nhưng rất nhanh liền biến thành tất cả mọi người có mặt đều tham dự hò hét. Bọn họ vừa vỗ tay vừa đồng thanh hô: “Lôi Lạc! Lôi Lạc! Lôi Lạc!”
Tiếng hò hét cổ vũ mời gọi người ta như vậy làm ai ai cũng phải chú ý. Dường như có một đại nhân vật nào đó chuẩn bị xuất hiện vậy. Ánh mắt An Tâm cũng sáng long lanh, cô không kêu nhưng ánh mắt lại chăm chú, nhìn chằm chằm vào sàn nhảy. Nhìn theo tầm mắt của cô, một ánh đèn chợt chiếu xuống. Dưới cột sáng có một bóng người toàn thân một màu đen đang nhẹ nhàng, chậm rãi nhảy múa như có như không. Một người đàn ông với dáng người cực kì mê hoặc. Lúc anh ta nhảy múa như là đã quên đi tất cả xung quanh, hoàn toàn hoá thân thành ngọn lửa duy nhất trong bóng đêm, muốn đem nhiệt tình của mình làm mồi lửa đốt cháy cả thế giới.
Âm nhạc dừng trên người anh ta một chút rồi chợt ầm ầm vang lên. Gần như lập tức, toàn bộ vũ trường đều hoà vào điệu nhảy sôi động ấy. Mọi người đều vây quanh anh ta vừa nhảy nhót vừa hét chói tai. Ngay cả trong không khí cũng mang theo một loại hơi thở như thiêu như đốt. Đúng vậy, đúng vậy, ở nơi náo nhiệt này không có quá khứ, không có ngày mai, chỉ có hiện tại mà thôi.
An Tâm lắc người một cái theo tiết tấu nhạc, cũng như mọi người cô đang chăm chú nhìn Lôi Lạc, linh hồn có lẽ đều bị anh chàng dẫn đi rồi. Chỉ tiếc cách quá xa, tôi căn bản không thấy rõ diện mạo của anh ta, chỉ cảm thấy làn da đó ngăm đen, ánh mắt toả sáng, mỗi một tế bào trên người từ đầu đến chân đều toả ra một loại hơi thở cực kì mê hoặc.
Ngay cả tôi cũng bị anh ta cuốn hút, theo tiết tấu của anh ta mà không ngừng lắc mình, lắc rồi lại lắc mãi cho đến lúc thế giới trước mắt biến thành tấm vải phủ kín mặt mũi. Tôi nghĩ tôi lại uống quá chén. Lúc An Tâm đem tôi khoá lại trong vạt áo rồi đi ra ngoài làm gió lạnh thổi qua, tôi được hồi quang phản chiếu thanh tỉnh trong chốc lát, tôi nhớ mình mơ mơ màng màng hỏi cô: “Lôi Lạc là ai?”
An Tâm bình tĩnh nói: “Chủ quán Axe.”
“Vậy thôi à?” Tôi nghi hoặc hỏi. Lúc tóc đỏ nói cho cô Lôi Lạc cũng ở đây, An Tâm rõ ràng hơi run run. Tôi còn nhớ rất rõ.
An Tâm dường như thở ra một tiếng nhẹ đến nỗi không nghe được: “Đương nhiên.”
Cô ôm chặt tôi: “Em suy nghĩ linh tinh gì vậy.”
“Có nghĩ gì đâu.” Tôi buồn ngủ tựa vào trong lòng cô, thì thào lẩm bẩm: “Anh ta thật…mê người.”
An Tâm không nói gì, mùi nước hoa nhè nhẹ trên người cô cùng mùi cồn hoà vào nhau trong đêm gió lạnh buốt làm cho người ta không kìm lòng được mà nhớ đến bông hoa cô độc trên vách núi.
An Tâm đặt tôi ngồi bên cạnh rồi khởi động xe. Điện thoại bỗng vang lên: “Alô?”
Cô sốt ruột cầm điện thoại để bên tai: “Anh có việc gì?”
Không biết là ai gọi nữa?
An Tâm như chăm chú nghe trong chốc lát nhưng rồi ngay sau đó lại không kiên nhẫn nói: “Gì mà qua đêm không về nhà chứ? Anh cho rằng em vẫn là trẻ con à? Bọn em ở quán bar, đang định về nhà đây.”
Nói xong liền nhẹ liếc tôi một cái, tựa hồ có hơi chột dạ: “Đúng vậy, nó đang ở cùng em.”
Đối phương hình như nổi giận, thanh âm có vẻ gắt gỏng hẳn lên. Nghe tiếng quát, tôi lại hơi tỉnh táo. Đây là giọng An Triết mà.Nhưng tỉnh táo cũng chẳng được lâu, đầu óc lại bắt đầu xoay mòng. Nhưng sâu trong tiềm thức của tôi bỗng nhiên nhói một cái như bị kim đâm. Là vì hắn sao?
An Tâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Anh hỏi nó? Nó uống vodka tự mình kêu.”
An Triệt lại nổi khùng lên. Hắn vốn là người điềm tĩnh, có lẽ chỉ có An Tâm mới có năng lực chọc giận hắn vậy. Cô nhíu lông mày một cái, ánh đèn nê ôn bên ngoài chợt loé trên mặt cô lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt màu xanh như đã hơi lờ đờ, hàng lông mi dài run rẩy. Ánh mắt có vẻ sâu thẳm mà suy sụp: “Đúng vậy, nó uống rượu lại còn nôn nữa.”
Ngữ khí của An Tâm rõ ràng khắc nghiệt hơn: “Đúng thế, em chính là mang theo nó ra ngoài lêu lổng. Nhưng anh tự cho mình là ai, có quyền quản em sao?”
Nói xong câu đó, bụp một tiếng cúp điện thoại, miệng than thở một câu: “Không hiểu ra sao cả”
Cô thuận tay ném điện thoại vào bên cạnh tôi. Điện thoại lại reo, tôi hơi nâng mí mắt nhìn, trên màn hình chọt loé lên tên “An Triết”. Mà An Tâm ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, liền khởi động xe lái đi.
Điện thoại của cô ở cạnh tôi vẫn không ngừng reo vang. Tôi chỉ cần hé mắt là có thể thấy được cái tên gây tổn thương cho mình. Vốn dĩ buồn ngủ nhưng tim đập thật nhanh khiến tôi khó lòng thở được. Làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.
“Ngày mới, khởi đầu mới. Nhất định phải đả thông tinh thần” Tôi lặp đi lặp lại lời răn này trong đầu. Vậy là ngay sau khi An Tâm vào đến nhà, tôi liền ngủ vật ra.
Buổi sáng dậy hẳn là đầu vẫn còn đau nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện An Tâm muốn dẫn tôi đến cửa hàng của cô là tôi lại mạnh mẽ gạt chăn bật dậy.Đây là lần đầu tiên cô nàng mời tôi đi làm chuyện nghiêm túc, không đi là không nể mặt. Hơn nữa thật ra tôi cũng rất tò mò không biết cửa hàng của cô sẽ như thế nào đây?
Lần đầu tiên thấy ảnh của cô trên máy tính chỉ cảm thấy ngọt ngào lại ngây thơ.Lần thứ hai nhìn thấy cô ở nhà An Triết thì thấy cô xinh đẹp, thắng thắn lại hơi giống tiểu thư nhà giàu bị chiều hư. Rồi đến lúc cô mang tôi về nhà lại bắt đầu cảm thấy An Tâm cũng giống như phần lớn người dân thành thị luôn cất giấu cảm giác cô đơn trong lòng. Nhưng là đến cửa hàng rồi mới thấy cô là một phụ nữ khôn khéo, có đầu óc tổ chức.
Thật đúng là không ngờ!
Cửa hàng của cô ở Nam Kinh phố Tây, chốn phồn hoa. Mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, khoảng 40, 50 mét vuông, có cái tên dễ nghe “Lưu Vân Hiên”. Lúc đầu còn tưởng là bán văn phòng tứ bảo, nhưng lại khiến người ta ngửi thấy mùi son phấn. Mặt tiền là một tủ kính thuỷ tinh bên trên bày một cây thông Noel được trang trí sáng long lanh với các loại phụ kiện nhỏ xinh tràn ngập không khí lễ hội. Đẩy cửa thuỷ tinh đi vào là lập tức nghe thấy tiếng chuông thanh thuý.
Sau kệ treo quần áo liền thấy hai khách hàng nữ cười khanh khách đi ra. Họ đều mặc những bộ đồ của bộ sưu tập mùa xuân mới nhất, trông đầy sức sống. Sau hai nàng là một phông cảnh màu cà phê, bên trên có treo một cái đồng hồ màu trắng, nhãn hiệu gì tôi không biết nhưng mang lại cảm giác rất Châu Âu.
Bỗng có một ánh mắt vừa nhìn thấy chúng tôi bước vào liền sáng lên rồi người đó tiến tới, giang cánh tay mà cười nói: “Lại đây ôm một cái!”
Tôi tránh đi một chút. Xem động tác của cô ta kìa, có lẽ coi tôi là trẻ con? Tuy rằng cô nàng mặt mũi cũng không tồi nhưng cứ nghĩ đến bị một cô gái cùng tuổi đối xử như vậy, trong lòng tôi quả thật không rét mà run. Thấy tôi không quan tâm đến mình, cô gái trẻ tên Tiểu Mễ liền giả bộ tức giận cong miệng lên: “Mới mấy tháng không gặp mà đã bơ người ta rồi.” An Tâm cũng cười như an ủi cô nàng, đoạn vỗ vỗ mặt cô ta: “Đừng doạ nó! Lúc tôi mới gặp nó cũng vậy. Cô tốt nhất là nhanh chuẩn bị sôcôla để lấy lòng nó đi.”
Một cô gái khác đang tiếp khách thì hơi cười gật đầu với chúng tôi.
An Tâm hỏi Tiểu Mễ tình hình của cửa hàng một chút sau đố đến sau quầy vùi đầu vào sổ sách. Tôi ở trên bàn trước mặt cô đi đi lại lại, chờ chuẩn bị tốt sẽ bay ra ngoài kia xem mốt mùa xuân này ra sao. Tôi dừng trên giá treo chậm rãi đi từ đầu này tới đầu kia rồi lại sang chỗ khác… Gặp được cái đẹp còn dùng móng vuốt đẩy đẩy gạt gạt hai cái.
Tuy rằng không thể thoả mãn thú vui mua sắm của tôi nhưng mà chỉ xem thôi cũng bớt nghiền rồi. Hơn nữa gạt đi gạt lại thoải mái, lúc làm người sao có thể không chừng mực, nếu không người bán hàng mà thấy chắc cũng sớm trợn mắt lên rồi
Một cô gái trẻ mặc bộ váy màu hồng nhạt từ phòng thử đi ra, vừa xoay người soi gương, vừa do do dự dự. Bộ váy kì thật không tồi nhưng là da cô nàng trắng như vậy nếu mặc màu đậm hơn sẽ rất hợp với mái tóc xoăn dài của nàng.Vừa lúc tôi nghĩ như vậy thì Tiểu Mễ lại đi giới thiệu một bộ váy khác màu trắng.
Cô nàng nhẹ liếc mắt một cái liền không có chút hứng thú quay đi. Nàng bỗng nhiên thấy bóng ta trong gương thì hơi sửng sốt rồi lập tức xoay người lại nhìn ta chằm chằm. Trên mặt hơi hé ra một nụ cười kinh ngạc, chính nụ cười này đã tác động đến tôi. Tôi quyết định cống hiến một chút thẩm mĩ của tôi coi như là báo đáp. Tôi dùng móng xách cái váy màu đỏ mình vừa xem qua khi nãy. Tiểu Mễ dường như hiểu ý tôi mà vội vàng đi tới cầm quần áo đưa cho khách. Cô nàng thật ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay qua lấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì đã bị Tiểu Mễ cướp mất lời thoại: “Bộ này rất hợp với chị.”
Cô khách có điểm do dự: “Có phải hơi điệu quá không? Tôi chưa bao giờ mặc bộ nào điệu đà thế này.” Tiểu Mễ cùng Tiểu Gia cật lực thuyết phục cô nàng mặc thử. An Tâm ở bên kia cũng ngẩng đầu nhìn ta nhưng chẳng nói câu nào. Chỉ vừa xoa thái dương vừa mỉm cười. Sau đó ánh mắt của cô hướng về phía sau tôi mà hơi giật mình.
Tôi cũng quay đầu lai, cô gái kia đã thay xong bộ váy tôi gợi ý. Thật sự… rất đẹp a. Tôi nhịn không được huýt sáo một cái. Mặt cô nàng liền đỏ lên.
Cổ tay cùng viền váy đều đính ren tinh tế khiến cho màu đỏ nổi bật lại thêm vài phần uyển chuyển. Tôi thấy cô ta cũng có vẻ vừa ý, vừa soi gương vừa quay về phía tôi cười nói: “Ánh mắt của mày quả thật còn tốt hơn so với tao.” Tôi thấy chẳng qua ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê nhưng chỉ nghĩ trong bụng cũng chẳng nói.
Cô khách lấy tay vuốt vuốt lưng tôi rồi cười tủm tỉm đi vào thay đồ. Lúc này An Tâm đã đi tới cùng Tiểu Mễ và Tiểu Gia Long, thì thầm nói: “Ngay cả Phan Phan cũng nhìn ra cô ấy không hợp với bộ váy hồng kia vậy mà mấy đứa còn kiên trì gợi ý là sao? Chúng ta ngoài mục đích bán hàng thì quan trọng nhất vẫn là làm cho khách hàng cảm thấy chính mình càng đẹp hơn khi bước vào. Điểm này thì phải học Phan Phan.” Hai cô gái nhìn nhìn, Tiểu Mễ cười hì hì làm mặt quỷ với tôi.
An Tâm bắt đầu cổ vũ tôi: “Phan Phan à, về sau ngày nào cũng đến đây làm đi.” Tôi cẩn thận quan sát cô, biểu tình của An Tâm nửa thật nửa giả. Nhất là khi nhớ lại thói quen ngủ nướng của nàng, tôi cảm thấy những lời này khả năng lớn là nói đùa. Cô còn chẳng thể rời giường đúng giờ, chẳng lẽ lại muốn tôi tự mình đi xe bus đến làm sao?
Không biết có phải nhờ tôi hút khách hay không mà trong cửa hàng bỗng nhiên đông khách hẳn lên.Các cô đều bắt đầu vội vầng tiếp khách. Chẳng có vị khách nào làm tôi hứng thú nên cũng chẳng buồn tiếp. Nhìn quanh một lát liền lật đật tìm tạp chí ngồi xem. Ngó quanh quất một hồi, khoé mắt tôi liếc thấy một sắc đỏ chói mắt.Trong lòng nhảy dựng lên, tâm trạng tốt cả một ngày trời bỗng biến mất.
Nhìn qua tủ kính thuỷ tinh, bên ngoài chính là mặt đường cho người đi bộ. Vỉa hè đồi diện, cách một cây sồi xanh thấp bé có một chiếc xe màu đỏ đang đỗ từ lúc nào. Không cần nhìn lần hau tôi cũng biết đấy là xe An Triết. Không biết đã bao nhiêu lần tôi ngồi phía sau cánh cửa đó nhìn ra ngoài. Mỗi một đường cong của xe đều giống như tô vẽ in đậm trong tâm tôi.
An Triết mặc một bộ vest tối màu như có như không nhìn sang đây. Bởi vì cách xa không thấy rõ được vẻ mặt của hắn nên tôi chỉ có thể nhìn thấy hắn đang đứng hút thuốc. Tôi chưa từng biết hắn có thể hút nhiều như vậy. Không biết vì sao mà hắn không vào. Nhưng nghĩ đến chuyện hắn thật sự xuất hiện trước mặt thì tôi bỗng nhiên thấy hắn tốt hơn là không nên vào.