Đọc truyện Anh Vũ – Chương 16
Tôi lờ đờ dựa vào cái chậu hoa trên cửa sổ quán lẩu, thở dài lần thứ một trăm.
Vẫn chưa tới thời điểm dùng bữa, không đông khách ngồi trong quán. Chỗ bàn trước mặt tôi bày la liệt đồ hải sản, từ chỗ tôi nhìn qua một đống nấm, rau xà lách và hải sản, An Triết và Tần Khải Vi đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
Tổ hợp tuấn nam mĩ nữ thật đúng là đẹp mắt. Nhưng khi nhìn nụ cười của hai người họ, tôi không có chút hứng thú ăn uống nào.
Hối hận. Thực hối hận.
Đêm qua An Triết tăng ca đến đêm khuya, gần đây hắn toàn phải tăng ca. Tôi đoán là hắn đã nhận một hạng mục quan trọng. Đèn thư phòng luôn sáng, làm tôi cả đêm ngủ không ngon giấc. Buổi sáng hôm nay An Triết vác cặp mắt cú mèo hỏi tôi muốn ăn gì, tôi không chút suy nghĩ nói: “Bánh ngọt hạnh nhân”.
Kết quả chính là An Triết mang tôi đến tiệm bánh ngọt gần Hối Tinh viên mua bánh ngọt hạnh nhân, sau đó gặp Tần Khải Vi ở đấy. Tiếp sau đó, đương nhiên chính là An Triết cảm tạ cô ta, cảm tạ sự chăm sóc ngày đó. Tiếp tiếp sau đó dĩ nhiên là hai người cùng ăn cơm trưa.
Hối hận. Sáng sớm ăn bánh ngọt hạnh nhân cái gì.
Hiện tại, bánh ngọt hạnh nhân đã đặt trong đĩa trước mặt tôi. Chỉ là tôi không ăn.
Tôi chống đầu, dùng móng vuốt gẩy gẩy bánh ngọt lên, lơ đãng đưa lên miệng. Bỗng nhiên nghĩ tư thế lúc này của mình rất giống con mèo lười chỉ làm người ta ghét trong phim Cô bé Lọ Lem, tôi nhanh chóng ngồi lại, tức giận đá một cước vào cái cốc không, réo An Triết: “Nước trái cây!”
An Triết không chút để ý đổ đầy cốc của tôi, còn làm nóng mấy miếng củ từ bỏ vào đĩa tôi. Ngược lại, Tần Khải Vi lại kinh ngạc. Nhưng cô ta cũng không nói gì, lại hướng mắt về phía An Triết.
An Triết tiếp tục chủ đề dang dở: “Phải, năm nay sản nghiệp của Thái Thịnh đều khá hơn hai năm trước đó. Việc này liên quan đến sự dịch chuyển mô hình công ty. Năm nay tổng bộ khá là coi trọng thị trường châu Á”
Tần Khải Vi cười nói: “Nhìn dáng vẻ của anh đêm qua nhất định là tăng ca, đang làm hạng mục quan trọng à”
An Triết cười cười, “Không nói việc công. Bình thường em thích vận động kiểu gì?”
Tần Khải Vi nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Nếu có thời gian thì đi ra trung tâm thể hình tập”
Tôi nhìn vẻ mặt cô ta có thể nhận ra cô ta cảm thấy hứng thú với chuyện làm ăn của An Triết, cho nên lúc này thái độ thận trọng của An Triết lúc nãy ít nhiều khiến cô ta không vui. Nhưng cô ta hiển nhiên cố che dấu điểm này. Tôi bỗng nhiên nghĩ, cô ta muốn tiếp cận hắn không phải là để thám thính tin tức nội bộ chứ?
Củ từ nóng làm móng vuốt tôi như phải bỏng, tôi vung vuốt ném nó ra. An Triết kinh ngạc liếc mắt một cái, lập tức cười, lại gắp hai miếng trong bát của mình sang cho tôi.
Nhìn An Triết, tôi lập tức bác bỏ suy nghĩ hoang đường trong đầu. Đàn ông như hắn đốt đèn lồng tìm cũng khó nữa là. Hơn nữa, những biểu hiện hàm ý đưa tình của cô ta có thể thấy được cô ta thích An Triết. Tìm đàn ông tốt giải quyết việc chung thân đại sự đương nhiên đáng hơn bán mạng vì công việc.
Nhìn lại An Triết, trên mặt là nét cười phóng khoáng, không nhìn ra vui buồn. Trước mặt người khác, hắn luôn giữ thái độ nho nhã, lễ độ, rất biết chừng mực, tựa hồ cho tới bây giờ chưa bao giờ làm gì thất thố.
Tôi cúi đầu ngậm ống hút uống nước chanh. Bỗng nhiên cảm thấy phỏng đoán ý nghĩ hành động của người khác thật mệt mỏi.
Tôi giận dỗi, bắt đầu vùi đầu vào ăn củ từ trong đĩa mình.
Đúng lúc đó, bên tai chợt nghe thấy thanh âm của một người cực kì quen thuộc vọng ra từ bàn bên cách một lùm trúc rậm rạp: “Hẹn em ra ngoài, lại đến muộn. Vô cùng xin lỗi”.
Tôi chỉ cảm thấy trong đầu nổ “bùm” một tiếng, tựa như máu toàn thân đều vọt lên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời, lỗ tai ong ong, không nghe được gì nữa.
Cổ cứng ngắc quay sang bên kia, cách một lùm trúc, không nhìn rõ. Nhưng thanh âm này tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, không thể nào lầm được.
Thân thể dường như trống rỗng, mềm oặt đi. Tim đập càng lúc càng mau. Tôi chậm rãi men theo cửa sổ đi sang bên kia, giữa lùm trúc quả nhiên có một chỗ trống, tôi nín thở rồi chen đầu qua.
Đối mặt với tôi là bờ vai rộng của một người đàn ông, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc áo sơ mi xám. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, dáng vẻ giơ tay nhấc chân đều rất nho nhã thư sinh, đây chẳng phải là Trần, Thuỵ, Gia sao?
Tôi ngơ ngác nhìn anh, quên mất phải phản ứng như thế nào. Chuyện hi vọng đã lâu thật sự xảy ra khiến tôi thấy đôi chút không thực.
Trần Thuỵ Gia gây hơn một chút so với người trong trí nhớ của tôi, mày hơi nhíu, tựa như đang mang một bụng tâm sự.
Đưa lưng về phía tôi là một cô gái tóc dài, mặc áo len mỏng sáng màu, từ góc chỗ tôi chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cô rất dịu dàng. Tuy rằng không nhìn rõ diện mạo nhưng trên cổ cô quàng chiếc khăn sọc nâu vàng đan xen, không cần đoán cũng biết nhất định là Văn Tử, bạn gái Trần Thuỵ Gia. Thuỵ Gia từng đưa cô về nhà một lần, trong ấn tượng của tôi, cô là một người dịu dàng trầm tĩnh. Bố mẹ cũng rất thích cô.
“Thật ra thì những gì em muốn nói anh đều đoán được” Thuỵ Gia gục đầu xuống, giọng nói khô khốc: “Nửa năm gần đây trong nhà xảy ra chuyện, Khả Ý lại anh quả thật đã bỏ bê em”
Văn Tử trầm mặc không nói.
Thời điểm Thụy Gia ngẩng đầu lên, vẻ mặt có vẻ nhẹ nhàng hơn. Nhưng tôi nhìn ra anh đang giả vờ, anh chính là người như vậy, trong lòng càng có chuyện, ngoài mặt càng giả như không có việc gì.
“Cứ như vậy đi.” Thuỵ Gia mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân trong trí nhớ tôi, lại làm lòng tôi đau đớn: “Hi vọng sau này chúng ta vẫn là bạn. Nếu có chuyện gì anh có thể giúp được, cứ đến tìm anh”
Tôi chợt hiểu ra, họ vừa chia tay. Tại sao có thể như vậy?
Nếu Thuỵ Gia đã nói xong, Văn Tử không thể tiếp tục trầm mặc nữa. Cô nhìn anh, lại cúi đầu: “Thuỵ Gia, em xin lỗi”
Anh cười, giọng nói lộ ra sự mỏi mệt: “Văn Tử, đừng nói như vậy. Là anh bận bịu chuyện trong nhà, coi nhẹ cảm giác của em”
Văn Tử lắc đầu, cố chấp nói một lần nữa: “Thực xin lỗi.”
Nụ cười của Thuỵ Gia trầm xuống, lại nhanh chóng giả vờ nhếch lên, dường như không tìm được điều gì để nói nữa: “Anh ta đối với em có tốt không?”
Văn Tử không nói gì.
Thuỵ Gia cười tự giễu: “Vốn định không hỏi. Ra ngoài cũng lâu rồi, em cũng cần phải về rồi”
Văn Tử do dự một chút, đứng lên bắt đầu mặc áo khoác.
Lòng tôi bỗng nhiên ngùn ngụt lửa giận, lớn tiếng nói với Văn Tử: “Cô chờ một chút”
Văn Tử và Thuỵ Gia đều ngạc nhiên quay đầu lại, tôi chẳng quan tâm để ý vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, bay về phía cô ta. Trong một tích tắc, trên mặt cô ta xuất hiện sự mù mờ và hoảng hốt, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Tôi liếc thấy Thuỵ Gia cũng đứng lên, muốn đưa tay ra đỡ. Nhưng hiển nhiên là động tác của tôi vẫn nhanh hơn, xem đi, dùng cánh có lợi thế hơn hẳn. Tôi kéo cái khăn quàng trên cổ cô ta, khi cô ta vẫn còn kinh ngạc đã xé tan cái khăn thành từng mảnh nhỏ.
Động tác của Thuỵ Gia đột nhiên cứng lại. Cùng lúc đó, quán lẩu vắng vẻ vang lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng quạt gió của điều hoà.
Tôi vỗ cánh, muốn đáp xuống vai Thuỵ Gia, nhưng do dự một chút, lại đáp xuống ghế. Tôi không hề nhượng bộ trừng mắt nhìn Văn Tử. Xem đi, xem đi, tôi đây chỉ là sủng vật hung hăng nghịch ngợm tập kích khách hàng đến ăn thôi.
An Triết xuất hiện sau lùm trúc rậm rạp, sắc mặt hơi tái, đại khái là sau phản ứng của mọi người đã đoán ra là tôi gây chuyện. Ở đằng sau hắn là Tần Khải Vi, vẻ mặt không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn về phía bên này.
Văn Tử cúi đầu xuống, nhìn chiếc khăn quàng tan tành, không nói gì, quay người đi luôn.
Ngực tôi còn đang lên xuống kịch liệt, tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía Thuỵ Gia. Trong ánh mắt anh là sự kinh ngạc và nghi hoặc, như bị dính Định Thân chú, cứ sững sờ, ngẩn ngơ nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn lại anh. Nước mắt cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Cánh tay Thuỵ Gia đặt trên mặt bàn hình như hơi run rẩy.
Xung quanh chúng tôi đột nhiên ồn ào hẳn, sau đó, tôi bị một đôi tay ôm lấy, không cần nhìn cũng biết là An Triết. Hơn nữa An Triết còn đang tức giận.
“Mày vừa làm gì?” Hắn thực nghiêm khắc hỏi tôi.
Tôi không nhìn hắn, mắt tôi vẫn dán vào Thuỵ Gia. Thuỵ Gia nhìn tôi, sau đó ánh mắt thong thả chuyển tới gương mặt An Triết, bây giờ phản ứng của anh hệt như cuộc sống của nhà du hành vũ trụ trên tivi, cho dù động tác gì cũng chậm rì rì – phải chăng đã bị hành động của tôi hù rồi?
“Tiên sinh, thật xin lỗi” An Triết thấy tôi không để ý tới hắn, bắt đầu bắt chuyện xin lỗi Thuỵ Gia: “Con vẹt nhà tôi được chiều sinh hư, nên có chút ngang ngược. Nếu nó gây ra tổn hại gì, tôi sẵn lòng bồi thường”
Thuỵ Gia phục hồi tinh thần lại, anh nhìn An Triết thật lâu, sự nghi hoặc lại nổi lên, nhưng rồi lại khôi phục lại con người phong độ nhẹ nhàng thư sinh tao nhã gật đầu với An Triết: “Không có tổn hại gì, tôi nghĩ, tôi nên cảm ơn nó, bởi nó bất bình giùm tôi”
Lúc này đến phiên An Triết hít vào một hơi khí lạnh, hắn cúi đầu nhìn tôi, đưa tay khẽ vuốt đầu tôi, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Hắn nhìn nhìn lại những mảnh khăn rơi trên mặt đất, chần chờ hỏi: “Cái này”
Thuỵ Gia lắc đầu, xoay người nhặt lên, nắm thành một nắm trong tay: “Đây là kiệt tác của con vẹt nhà anh, nhưng tôi cũng không trách nó”
Nói xong, như là bác bỏ ý nghĩ hoang đường gì đó, Thuỵ Gia lắc đầu tự giễu. Động tác này khiến lòng tôi đau nhói.
Khách trong quán thấy không có chuyện gì xảy ra, lại quay về bàn. Thuỵ Gia cầm áo khoác ra ngoài, lúc đi qua chỗ chúng tôi thì khẽ nói một câu tiếng Anh: “Tạm biệt, hẹn gặp lại”
Tôi thật sự không thể chịu đựng bộ dạng sa sút của Thuỵ Gia, không phải là anh chia tay với một người con gái không hề yêu anh sao? Có nghe qua câu Chân trời nào chẳng có cỏ thơm chưa? Không phải chỉ là thất tình sao?
Trong nháy mắt đó, tôi lớn tiếng nói với anh: “Dont trouble the trouble until the trouble trouble you”
Đây là câu cửa miệng lúc trước của anh.
Thân thể Thuỵ Gia khẽ chấn động, quay đầu lại, nhìn tôi chăm chú, dường như muốn thấy cả thế giới nội tâm của tôi.
Sau đó, anh cũng quay đầu bỏ đi.
Tôi vùi đầu vào lòng An Triết khóc. Tôi biết Thuỵ Gia đoán được, anh nhất định đoán được. Anh chỉ không cách nào chấp nhận ý nghĩ ấy của mình.
An Triết nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, nghi hoặc: “Mày rốt cuộc đã làm chuyện tốt gì hả? Vận khí không tồi, xé rách khăn của người ta mà người ta còn cảm ơn mày. Rốt cuộc là làm sao? Thật mất hứng”
Tôi không cử động.
Sau đó tôi nghe giọng của Tần Khải Vi: “An Triết, anh giỏi thật, có thể nuôi thú cưng giỏi vậy – lúc bình thường hai người đều dùng tiếng Anh giao tiếp sao?”
An Triết nở nụ cười, không nói gì thêm, tôi đoán trong lòng hắn nhất định còn nghi ngờ Tần Khải Vi.
Tôi chùi nước mắt nước mũi vào áo hắn, trong lòng thầm nghĩ: “Để hôm khác nói. Có lẽ hôm nào đó tôi sẽ giải thích cho anh hiểu, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cũ rích, một người đàn ông tốt mà bị đá thôi.”