Đọc truyện Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi – Chương 68: Tuần tra ngoài ý muốn tại website TruyenChu.Vip
Beta ♥ Nhã Vy
Đã gần đến tháng ba, mùa xuân
phương bắc lại chậm chạp không đến, khí hậu không ổn định, mỗi ngày một
kiểu. Hai ngày trước còn nắng xuân rực rỡ, khắp nơi băng tuyết tan rã,
đường đi tựa như vừa mới mưa ướt sũng, hai ngày này đột nhiên không khí
lạnh ùa về, thậm chí còn có tuyết rơi nhẹ.
Quần áo
mọi người cũng đa dạng theo, nhất là những thiếu nữ thích chưng diện,
hôm nay mặc váy hơi mỏng, ngày mai sẽ lại mặc áo bông lên, như lúc này
không khí lạnh đang chuyển qua.
Thanh Vi ngồi tuần
tra trong xe, lo lắng nhìn sắc trời, nhịn không được mà thở dài. Hôm nay là chủ nhật, vốn muốn về chỗ ba mẹ ăn cơm, thuận tiện gặp Thập Tam, bọn họ đã hai tuần lễ không gặp mặt rồi.
Thế nhưng thứ
sáu lúc tan việc, nhận được thông báo, bởi vì có chút nguyên nhân muốn
tăng số người cảnh lực tuần tra cho nên rất nhiều cảnh sát bị điều tạm
thời, đội bọn họ cũng sắp xếp mấy lớp người, Thanh Vi là đêm thứ sáu và
chiều chủ nhật.
Đội Thanh Vi năm người, chia hai đội
mà dò xét, bởi vì trong đội chỉ có mình cô là nữ nên được chiếu cố, lúc
này đưa vào danh sách là 3 người. Bọn họ dò xét, so sánh địa điểm vắng
vẻ, không giống nội thành phồn hoa, dù có tuần tra vẫn có cửa hàng để
xem hàng trưng bày, tại đây thuộc về ngoại ô thành phố biên giới, rõ
ràng là thành phố và nông thôn kết hợp.
Phía trước
Thanh Vi là Lưu Húc Dương. Anh ta từ khi bị Hồ Nhất Đạo giáo huấn qua
thì hiền lành nhiều hơn, cũng có thể là do bị trừ tiền không ít nên
không có sức lực nào giằng co. Cảnh sát Lưu hiện tại trên người mặc bộ
đồ đai lưng, ngược lại cũng có chút khí khái hào hùng.
Loại này chuyên dùng để phụ tải cho cảnh vụ nên thường chuẩn bị đai lưng
rộng, kỳ thật khối lượng cũng không nhẹ. Nhất là phía trước mang theo:
bình nước, đèn pin, gậy cảnh sát, túi cấp cứu, còng tay, dao găm, súng
ngắn, bộ đàm… Cho nên nói, mang đi mấy km vẫn thật mệt mỏi.
Nhưng so với với mang theo súng lục, phần lớn mọi người vẫn chọn cái này, bởi vì những đồ vật nặng như súng ngắn, bình nước có thể không mang theo.
Lưu Húc Dương đi một đoạn, quay đầu lại hỏi Thanh Vi: “Mệt không, cởi mấy
thứ kia ra anh mang giúm em?” Thanh Vi nhìn anh ta đã treo đầy đai lưng, khoát khoát tay nói: “Không cần, em có thể.”
Lưu Húc Dương buồn bực ngó ngó, thể lực Thanh Vi có tốt như vậy sao? Còn bộ
dạng rất nhẹ nhàng. Anh ta tự tay giật còng tay bên hông cô, nhưng lại
túm xuống được, Thanh Vi vẫn tranh thủ thời gian nhấn một cái.
Ánh mắt Lưu Húc Dương cổ quái nhìn một chút, muốn nói cái gì lại thôi, cuối cùng gật gật đầu nói với Thanh Vi: “Xem như em lợi hại”.
Thanh Vi im lặng nở nụ cười, cô không mang những vật kia, cho nên những vật
mang theo đều không có. Đương nhiên không phiền lụy. Được rồi, nếu có
mang những vật kia, tối thứ sáu eo cô sẽ gãy mất, nhất định là như vậy.
Lưu Húc Dương đương nhiên sẽ không vạch trần cô, quay đầu tiếp tục đi.
Đã đến giờ rồi, tuyến đường cũng dò xét hoàn tất, chuẩn bị kết thúc công
việc, xe tuần tra đang chờ bọn họ tại giao lộ, mọi người buông lỏng nói
chuyện, có người còn bắt đầu tính buổi tối giải trí như thế nào.
Ai ngờ vào lúc này, tổng đài trên xe tuần tra bắt đầu gọi: Động 9 Động 9, nghe rõ trả lời.
Đội trưởng lập tức đi lên trả lời, sau đó đài chỉ huy liền nói có quần
chúng báo bọn họ dò xét một chỗ bên trên tuyến đường, có một mùi hôi cực kỳ khó ngửi, hoài nghi có công ty thải chất ô nhiễm vượt mức quy định,
yêu cầu bọn họ đến địa điểm xác minh.
Đội trưởng liền trả lời “Rõ”, xuống xe bắt đầu mắng: “Chỉ huy đầu bị ván cửa kẹp rồi.
Thải chất ô nhiễm thì liên qua gì tới chúng ta, đáng lẽ chuyển trực tiếp đến bảo vệ cục đi, làm gì mà để cho chúng ta chạy gãy chân chứ?” Mọi
người đều phụ họa, nhưng tức thì tức, vẫn phải chạy đến địa điểm chỉ
định xem.
Cũng may đường không xa. Xuống sau xe là
đường cái tương đối hoang vắng, ven đường có dấu hiệu ruộng cày cách đây không lâu, còn có chút tán loạn, không có gì tạo thành khu vực có nhà
cửa.
Tại đây mắt nhìn còn không thấy đồ đạc, cũng
không ngửi thấy được cái gì là mùi thối “cực kỳ khó ngửi”. Đội trưởng
vốn định ứng phó chuyện này, vừa xem đã định rời đi rồi. Lưu Húc Dương
lại nói: “Đợi chút, dường như thực sự có mùi lạ.”
Nói xong mọi người hít sâu, quả nhiên, một cơn gió thổi qua, quả thật có
mùi thối. Hơn nữa mùi thối kia rất không bình thường: không phải mùi rác thối, cũng không phải mùi thối khí thải công nghiệp, lại càng không
phải mùi thối khói xe, mà là mùi thối làm người ta buồn nôn.
Nhưng mùi thối không đậm đặc, hẳn không phải là ô nhiễm quy mô lớn, huống
chi nơi này cách nhà máy hóa chất gần đây nhất hơn 10km.
Đi theo hướng mùi thối bay tới hơn 10m vẫn là đường cái, nhưng địa hình đã có độ dốc. Bọn họ đi tới từ dưới sườn núi liền thấy cái cống thoát nước chống lũ. Vào mùa xuân, những cống thoát nước này rất hữu dụng, thậm
chí có nước chảy rất lớn.
Bây giờ còn chưa tới thời
điểm này, trong cống dưới đường lớn chỉ có mặt đất lầy lội lạnh cóng.
Đến nơi này, mùi thối đột nhiên nồng đậm lên khiến cho người ta buồn
nôn.
Bây giờ ai cũng biết không thể nào là chất thải ô nhiễm, ẩm ướt, âm u, ở bên trong cống khẳng định là có gì đó, làm tản
mát ra mùi tanh tưởi thế này.
Cống cao gần bằng một
người, thân hình cao lớn của đàn ông trưởng thành muốn đi vào còn phải
xoay người. Ánh sáng đèn pin quét đi vào, bên trong đen sì, thấy không
rõ lắm, rác rưởi trùng điệp.
Đội trưởng hầm hừ nói:
“Đèn pin cảnh dụng không có tác dụng hơn đèn pin thường!” Lại để cho Lưu Húc Dương vào xem cùng anh ta, Thanh Vi trông coi ở bên ngoài.
Bọn họ trở ra, ánh sáng đèn pin như xuyên thấu cống, các loại rác rưởi –
bị người ném, cùng bị gió thổi vào, chồng chất cùng một chỗ đã bị hư
thối, mùi đương nhiên rất khó ngửi.
Nhưng đấy không
phải nơi thứ mùi tanh tưởi kia phát ra, bọn họ phát hiện một người ngay
giữa trung tâm cống, đúng ra mà nói là một người đã chết.
Là nam giới, ngồi dựa vào tường, màu sắc y phục trên người đã không thể
phân biệt, hơn nữa đã bắt đầu thối rữa – có lẽ đây là nguyên nhân gây ra mùi hôi thối.
Kỳ thật người chết ở trong thành thị
khác xa so với tưởng tượng nhiều, nhất là mùa đông. Có rất nhiều người
vô gia cư chết cóng, nhiều người do thân thể có bệnh, còn có nguyên nhân khác đột tử mà người nhà không biết. Đương nhiên cũng có do phạm tội
làm cho tử vong.
Gặp thi thể không thể lại qua loa
nữa. Đội trưởng và Lưu Húc Dương điều tra ngắn gọn một chút rồi liền nín thở ra khỏi cống, lập tức báo cáo cấp trên.
Vì vậy
bắt đầu phải chờ đợi. Mấy người Thanh Vi bảo vệ hiện trường, thật ra đến thời điểm này rồi còn có cái gì là hiện trường nữa đâu? Nhưng quan
trọng nhất là hiểu rõ hiện trường, bọn họ phải cảnh giới, chờ đợi nhân
viên kỹ thuật chuyên nghiệp tới.
Chụp ảnh, điều tra
hiện trường, cứ làm theo trình tự, bởi vì cống không quá cao khiến cho
nhóm trinh sát viên đều rất buồn rầu, nhưng phải trực tiếp giúp đỡ ổn
định trước, không thể đơn giản di chuyển thi thể, đành phải xoay người
ra ra vào vào, khẩu trang không che nổi mùi thối, liền chạy ra ngoài hít không khí.
Cuối cùng những thứ này đều làm xong, chuẩn bị chuyển thi thể ra ngoài thì có phiền toái.
Vì là cuối đông đầu xuân, ở bên trong cống băng tuyết hòa tan đóng thành
băng, sau nhiều lần sẽ làm cho người đông cứng trên vách.
Chuyển thì chuyển, lại không kiểm tra thi thể kỹ càng, không thể dùng sức mạnh lớn phá hư, huống hồ dùng sức mạnh, ừm, cũng không tốt lắm
Cuối cùng đành tìm dao trợ giúp, dùng dao đục mở vách tường băng từng chút một, mở nửa thì mới gỡ người ra được.
Khi tất cả xong xuôi thì đã đến đêm.
Gió lạnh làm mọi người lạnh thấu xương. Thanh Vi tuy đến xe tuần tra nghỉ trong chốc lát nhưng xe không khởi động, so với nhiệt độ bên ngoài cũng không khác biệt lắm.
Cô cũng không có ý nhằm lúc người khác đều bận rộn mà yêu cầu, run rẩy
kiên trì chờ người chuyển ra. Lúc này hối hận vì không mang nước ấm, giờ có nước ấm thì thật tốt biết mấy.
Rốt cuộc lúc ngồi xe trở về, Thanh Vi hắt xì mấy cái, Lưu Húc Dương cũng không để ý hình tượng tìm khăn tay lau nước mũi.
Anh đại không quan tâm nói: “Cái này có gì, hai người không biết mùa hè năm trước, ngày nắng nóng, tôi nhận một thi thể, thối cả mười dặm! Đã thối
rữa rồi, trên mặt không nhận ra cái gì nữa, động vào quần áo liền chảy
ra nước thối…”
Nói xong tất cả mọi người xanh cả mặt, Lưu Húc Dương lập tức chuyển chủ đề nói chuyện phiếm cùng đội trưởng:
“Buổi tối nhớ dùng dao ngâm nước rửa tay, hoặc là chà rượu đế.”
Đội trưởng tuần tra khinh thường nói: “Tuổi trẻ chịu lạnh tốt, hơn nữa đây là tích âm đức. Sợ cái gì.”
Thanh Vi đồng ý với lời nói của đội trưởng, muốn phụ họa thì lại hắt xì.
Anh đại quan tâm: “Thanh Vi cảm mạo rồi hả?” Nói xong móc từ túi tiền ra một xấp giấy vệ sinh.
Thanh Vi nhìn tay anh ta cũng giật mình, lắc đầu liên tục, anh đại đưa cho Lưu Húc Dương nhưng anh ta cũng không dám cầm.
Anh đại tiếc nuối, đành phải lau lau tay mình.
Về đến nội thành, Thanh Vi về nhà là rửa mặt, sau đó ngủ ngay.