Đọc truyện Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi – Chương 131: Ngoại truyện 3: Thập Tam tại website TruyenChu.Vip
Nhiều năm sau, mưa mùa thu vừa qua, trong không khí còn mang theo ẩm ướt, cỏ trên mộ cỏ còn xanh đậm, nhưng đã có lá càng héo rũ bị mưa cuốn đi, rơi trên đường lạnh run đáng thương.
Một lão nhân sáng sớm đi vào mộ viên. Ông có một đầu tóc bạc, nhưng khi đi đường vẫn thẳng tắp thắt lưng, tuy đi chậm nhưng không tập tễnh. Lão nhân hếch mắt phượng khóe mắt đã là nếp nhăn thật sâu lên, nhưng ánh mắt vẫn lợi hại như cũ. Anh đi trong nghĩa trang trầm mặc không tiếng động, cũng không có mang đồ cúng gì, chỉ có một thân quần áo màu đen.
Đi đến trước một tấm bia, lão nhân nhìn chằm chằm ảnh chụp trên đó, tay nhẹ nhàng phất lên, chà lau tro bụi không tồn tại.
Động tác của ông rất nghiêm túc, cũng rất nhẹ, như sợ kinh động ai.
Nước mưa làm ướt mộ bia, tay lão nhân ẩm ướt, tay áo cũng dính nước, ông lại dường như hoàn toàn không biết gì cả, cuối cùng chậm rãi thả lỏng tay, đứng trước bia.
Thập Tam biết, ngay tại dưới chân anh, mai táng tro cốt của Thanh Vi.
Sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, khi thực sự rơi xuống trên người mình, mới có thể cảm nhận sự tàn khốc của nó, bởi vì không thể kháng cự mà càng bất đắc dĩ.
Khi Thanh Vi già nua, con đã lập gia đình, cũng thành công trong sự nghiệp. Cô và Thập Tam sau khi kết hôn vài thập niên vẫn luôn sống rất hạnh phúc, cho nên mỉm cười nói mình rất thỏa mãn, cuộc đời này sống không uổng.
Bởi vì trong thời gian thanh tỉnh cuối cùng trước khi Thanh Vi lâm chung, cô yêu cầu Thập Tam đảm bảo sống sót cho tốt, sống cuộc sống bình thường, hai năm sau khi cô qua đời, Thập Tam luôn luôn có quy luật ăn cơm ngủ.
Thân thể Thập Tam tốt hơn những người khác rất nhiều, chẳng những ít khi đổ bệnh, ngay cả mặt mũi cũng trẻ hơn tuổi thực tế hai mươi tuổi. Nhưng sau khi Thanh Vi qua đời, cho dù anh tuân thủ lời hứa, người vẫn là nhanh chóng gầy yếu đi, tóc cũng bạc trắng.
Con rất lo lắng, muốn đón anh đến ở cùng để chăm sóc, anh cự tuyệt, nói sẽ không vi phạm ý nguyện của mẹ nó, bảo đứa nhỏ đừng lo lắng lung tung.
Từ sau khi Thanh Vi qua đời, tinh thần Thập Tam sa sút hẳn đi. Lúc đầu còn thường xuyên nghe thấy tiếng Thanh Vi gọi anh, sau khi đáp lời mới phản ứng lại, đó chỉ là ảo giác, bởi vì quá mức khát vọng và thói quen nhiều năm mà sinh ra.
Khi mua đồ ăn, chọn thứ cô thích ăn ; Khi vào cửa, nói tiếng anh đã về; Nếu trên đường có cái hố, theo bản năng giơ tay đỡ……
Thói quen mười mấy năm, sao có thể sửa lại đây.
Nhưng khi mỗi lần đều thất bại, mới ý thức được đã không cần làm những chuyện này.
Thập Tam đứng trước mộ bia, tóc bạc như tuyết, ánh mắt anh nhu hòa nhìn chăm chú vào ảnh chụp, giống như xuyên qua ảnh chụp có thể nhìn thấy người kia.
Thanh Vi, anh lại đây thăm em.
Em mất, một mình anh sống trên đời, thật sự rất cô độc. Anh vốn tưởng rằng mình không sợ cô đơn, có thể vì con mà sống tót, anh cũng đã đồng ý với em như vậy.
Nhưng, chuyện này khó hơn anh nghĩ.
Anh tuân thủ lời hứa với em, cuộc sống vẫn bình thường, nhưng bất kể anh đến nơi nào, dù đợi đến lúc nào, em cũng không về. Như vậy, anh làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì đây ?
Anh rất muốn đi cùng em, nếu thế giới kia tồn tại, anh nhất định sẽ chặt chẽ nhớ kỹ em, tìm được em. Nếu thực sự không thể, anh cũng không bị dày vò tiếp, có thể an ổn ngủ, mà không phải mỗi đêm mơ thấy hình dáng của em.
Nhưng em không cho phép.
Thanh Vi, em tốt với anh cả đời, trước khi đi làm một chuyện tàn nhẫn như vậy, vì sao em lại ép anh hứa ?
Còn sống khó hơn chết đi nhiều, em đã sớm dự liệu được, đúng không?
Anh rất muốn tùy hứng một lần, dù sao em đã mất, cũng quản thúc không được anh. Nhưng mỗi lần anh muốn động thủ, lại nghĩ ánh mắt lúc đó của em, nhìn anh…… Em giữ chặt tay của anh, thân thể suy yếu lại dùng sức như vậy, muốn anh hứa.
Em có biết anh không cự tuyệt được yêu cầu của em mà, đúng không?
Anh không muốn nghe em nói, em gạt anh, đã nói sẽ cùng anh cả đời, lại tự mình đi trước, em cười nói mình rất thỏa mãn, nhưng anh không thỏa mãn, tim anh không ở đây, nó là một khối nhỏ của thân thể, cũng là một khối quan trọng nhất.
Không thể nghĩ đến, không thể đụng vào, có khi nơi đó sẽ đột nhiên đau. Đây là em trừng phạt anh sao? Phạt anh muốn vi phạm lời thề đi tìm em ?
Vì sao anh phải đồng ý với em, anh không làm được……
Con chúng ta rất hiếu thuận, anh không muốn ở cùng nó, thì nó thường đến thăm anh. Con của chúng ta, có năng lực cũng rất khỏe mạnh, nó sống tốt lắm, anh rất yên tâm.
Nó không rõ vì sao anh không ở cùng nó, bởi vì nơi đó không phải nhà chúng ta, không có dấu vết của em.
Ở ngươi cho ta trong nhà, còn có thể dựa vào nhớ lại qua ngày.
Nhà không có em, thì không có tức giận.
Làm đồ ăn không có em khen ngợi, có chuyện không có em trêu ghẹo, em cũng sẽ không mua bộ đồ mới cho anh, sẽ không nghe anh thổi sáo. Khi tản bộ tay không, ban đêm tỉnh lại bên người lạnh.
Đèn bàn em mua cho anh đã hỏng rồi, đèn đã quá cữ, anh tìm khắp nơi để thay bóng mới, nhưng thay xong nó cũng không sáng lên. Anh còn đặt nó trên đầu giường, dù sao anh và nó giống nhau, đều là đồ chỉ còn vẻ ngoài.
Em cười cười bước đi, anh ở lại không được.
Anh từ nơi xa như vậy lại đây mới tìm được em, giờ mất em rồi, anh vẫn muốn đi tìm em, nhưng em không cho.
Chúng ta đã chia ly hai năm, chẳng lẽ còn để anh vượt qua ngày ngày đêm đêm như vậy sao ? Vậy còn em ? Nếu thời gian chia lìa dài quá, anh tìm không thấy em thì làm sao bây giờ? Nếu em quên anh thì làm sao bây giờ?
Là em nhặt được anh, là em nói em sẽ không không cần anh, em không chịu trách nhiệm!
Anh biết mình rất tham, độc hưởng ôn nhu trân trọng nhiều năm của em, nhưng em để anh lẻ loi chờ đợi như vậy, thật là, quá khó khăn.
Anh không làm được. Lúc nhận lời, anh cho rằng mình có thể, chỉ cần là yêu cầu của em, thì anh có thể làm được.
Thì ra, anh không làm được.
Anh chỉ là, rất nhớ em.
Không có ai, có thể giống em, biết anh đang nghĩ gì, dù anh không nói lời nào cũng hiểu được tâm ý của anh.
Khi anh cả người đầy máu ngã xuống trước mặt em, nhìn thấy cẩn thận tìm kiếm, còn chưa có ý thức được đã đạt được vận mệnh ban ân, ban ân lớn nhất.
Em thì sao ? Em có người quan tâm không ? Dưới đất có tôi không có lạnh không ? Hay là em đã chuyển thế?
Lúc em đi, con của chúng ta đã hoàn toàn độc lập, vì sao không cho anh đi cùng em ?
Đường đến địa phủ có âm u, có âm trầm đáng sợ hay không? Anh chỉ muốn đi phía trước em, mở đường cho em, để em không cô đơn sợ hãi.
Vừa nghĩ đến em rời khỏi nhân thế ấm áp, một người ở trên đường hoàng tuyền sờ soạng, đau khổ như thế, anh không chịu được.
Vừa nghĩ đến em cho anh quang minh của thế gian, còn mình lại giãy dụa trong bóng tối, anh không chịu được.
Vừa nghĩ đến rõ rang em còn lưu luyến thế giới này, vì muốn chúng ta yên tâm, mỉm cười dặn chúng ta, anh không chịu được.
Không thể chăm sóc em, không thể bảo vệ em, anh còn có ích lợi gì?
Giờ anh đã biết, nhưng phu thị tự nguyện tuẫn tiết, không phải vì bọn họ trinh liệt, mà vì bọn họ ích kỷ. Bọn họ không thể chịu được thống khổ mất đi, sợ phải chia lìa vĩnh cửu. Anh cũng muốn ích kỷ một hồi.
Thập Tam nhắm mắt, muốn ép nước mắt về, lại vẫn có hai giọt lệ tràn mi, rơi xuống theo đường cong trên mặt, chậm rãi khô cạn. Anh không lau, chỉ nhắm mắt lại, đến khi hai dấu nước kia không khô lại.
Lão nhân yên lặng than thở: Thật là, rất dọa người, từng tuổi này rồi, còn khóc trước mặt em. Có phải do anh biết em sẽ bao dung anh, cho dù là tóc bạc da mồi hay không.
Nhưng Thanh Vi, anh thực sự rất cố gắng làm theo yêu cầu của em, không tự sát, sống thật tốt, nhưng thân thể vẫn hỏng rồi, anh đã càng ngày càng thấy ngày anh đi tìm em gần ngay trước mắt.
Có lẽ trái tim của anh đã theo em đi, cho nên túi da này không dung được nữa. Trần về trần, thổ về thổ, dù sao sớm hay muộn cũng sẽ hóa thành tro tàn.
Chống được đến hôm nay, anh cũng mệt mỏi. Nếu sớm hơn thời gian em hy vọng, đừng tức giận.
Thật ra ngày anh chờ đợi đã đến.
Hôm nay thời tiết tốt lắm, là ngày xuất hành thích hợp.
Ông trời phù hộ anh có thể mau chóng tìm được em.
Thanh Vi, chủ nhân linh hồn anh, ái nhân cảm tình của anh. Chờ anh, anh sẽ đến tìm em.
Đừng đẩy anh ra, đừng ép anh thề, lần này, đến lượt anh nắm tay em trước.
___
Dưới ánh mặt trời ngày mùa thu, mây trắng từ từ bay qua, trên đó cũng tùy theo ánh sáng sáng tối đan xen, giống như chắc chắn năm trước, từng có một đối thoại thế này:
“Anh là ai?”
“Ảnh Thập Tam vĩnh viễn không phản bội chủ nhân, vĩnh viễn không làm trái.”
“Tôi sẽ an bài cho anh đến nơi anh muốn đi.”
“Để tôi lại đi, tôi sẽ nghe lời.”
“Anh tắm rửa xong rồi sao?”
“Thập Tam nguyện hầu hạ chủ nhân.”
“Mặc thoải mái hay không?”
“Quần áo mới rất ấm, cám ơn chủ nhân.”
“Anh đi nơi nào, tôi tìm anh khắp nơi mà không thấy!”
“Nếu ngài tức giận thì cứ phạt tôi, đừng đuổi tôi đi.”
Lão nhân huơ tay, hình như có gió thôi lá rụng bay đi sạch sẽ. Anh chậm rãi ngồi xuống, căn bản không cần ngồi lên mặt đất ướt sũng, bỗng nhiên nhớ tới giọng nói nhiều năm trước, từng tiếng rõ ràng, như ở bên tai:
“Anh có nội công? Thập Tam anh thật lợi hại .”
“Sẹo trên lưng ? Một chút không khó nhìn, rất có vị nam nhân, em rất thích.”
“Anh ấy không phải thân thích của mình, là bạn trai của mình!”
“Lại gạt em, em sẽ rất khổ sở.”
“Em đánh mấy cái? Anh nhớ kỹ chưa ?”
“Cục cưng sao rồi? Anh chịu tội.”
“Chúng ta tắm uyên ương đi!”
“Phong cảnh nơi này thật đẹp, chúng ta đến chụp ảnh chung đi.”
“A Ngự, là một đứa con trai, mắt phượng thật đẹp!”
……
“Đời này em rất thỏa mãn, không có tiếc nuối, anh cũng phải đi cho xong con đường nhân sinh của mình thật tốt.”
“A Ngự, hứa với em, sống sót thật tốt.”
Lão nhân hắc ý khoanh chân ngồi trước mộ bia, nhắm hai mắt biểu cảm an tường. Trong tay ông cầm một cái thiết bài, thấy tú tích ẩn hiện.
Một ánh mặt trời bắn ra từ khe hở của tầng mây, chiếu lên thiết bài như độ làm nó sáng lên, trên đó có hai chữ phong cách cổ xưa: Thập Tam.
Thập Tam