Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 77: Cuộc xem mắt giả đò*


Đọc truyện Anh Vẫn Luôn Yêu Em – Chương 77: Cuộc xem mắt giả đò*

*Tên chương tác gải đặt là “Lẫn nhau sáo lộ một trận ra mắt”. Mình không biết nên chuyển làm sao nên tạm thời đặt như vậy, ai có tên chương hay hơn thì đơn cử cho mình nhe.

///

Mạc Dư Thâm rót nước cho Hề Gia, anh không biết nên bắt chuyện từ đâu, sợ nói nhiều thành nói hớ nên vẫn luôn duy trì trạng thái lãnh đạm như năm ngoái.

Bởi vì như vậy nên Hề Gia mới kết hôn cùng anh. Mặc dù vẫn dựa trên tiền đề ký thỏa thuận ly hôn.

Trên đường tới đây, Hề Gia liên tục xoắn xuýt suy nghĩ xem nên dùng cái kịch bản bá đạo tổng tài nào để bẫy anh. Bẫy anh kết hôn cùng cô.

Bây giờ anh ngồi đối diện khiến cô có chút căng thẳng. Giống y hệt như lần đầu leo lên lưng ngựa, giẩm lên băng mỏng.

Cô phải phát tín hiệu, không được để cho anh có ý định lui về, phải chú ý kế sách.

Chỉ có thể dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh.

*muốn bắt phải thả.

Cầm được tay cái đã rồi tính tiếp.

Giờ phút này, trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng.

Hề Gia lơ đãng nhấp mấy ngụm nước, ra vẻ bình tĩnh, “Anh trai tôi nói anh là một trong những cổ đông của câu lạc bộ chúng tôi à?”

Mạc Dư Thâm gật đầu: “Cảm thấy hứng thú nên đầu tư.”

Hề Gia tiếp lời: “Anh thích cưỡi ngựa?”

Mạc Dư Thâm nhanh chóng hồi tưởng lại câu trả lời của anh năm ngoái, không sót một chữ, “Bình thường, vì kiếm tiền thôi.”

Hề Gia lại nhấp mấy ngụm nước.

Một ly nước ấm mà cô làm như đang thưởng thức rượu vang đỏ.

Người đàn ông này khó bẫy thật.

Vừa nãy thấy anh đến sớm như vậy, cô còn mừng thầm vì tưởng anh có ý với mình. Xem ra là do Quý Thanh Thời nói nhầm giờ hẹn thành tám giờ.

Là cô tự mình đa tình.

Cô là vận động viên cưỡi ngựa, vậy mà anh lại nói không thích cưỡi ngựa cho lắm. Nếu bình thường mà nói như vậy thì thôi đi. Nhưng đây là xem mắt, là bước đầu tiên để thiết lập nên một cuộc hôn nhân.

Anh lại thẳng thắn như vậy.

Như vậy có thể suy ra anh đối với cô cũng lạnh lùng đúng không?


Không thích cũng không được, nhất định phải cho anh uống thuốc cảm.

*Ý Hề Gia là Mạc Dư Thâm lạnh lùng quá nên phải cho uống thuốc cảm mạo để bớt lạnh.

Mạc Dư Thâm thấy cô cúi đầu uống nước không nói gì. Anh nghĩ có khi nào mình nói sao chữ nào rồi không. Đáp án lúc đó phù hợp với tiêu chuẩn của cô lắm mà.

Hiện tại chưa chắc. Dù sao ký ức của cô luôn khác biệt.

Hay là nhiệt tình một chút?

Nếu nhiệt tình quá, biểu hiện thân thiện với cô thì có khi nào biến khéo thành vụng hay không?

Mạc Dư Thâm do dự. Bây giờ anh giống như đang ngồi trên bàn đàm phán, chỉ cần một câu sai thôi là sẽ thua cả bàn. Phải thận trọng trong từng lời nói.

Hề Gia vẫn chưa mở miệng, Mạc Dư Thâm quyết định lựa lời mà nói: “Thành tích của câu lạc bộ năm nay không tồi.” Có công lao của cô.

Hề Gia gật đầu. Thứ mà người đàn ông này quan tâm nhất vẫn là lợi tức đầu tư của mình. Câu lạc bộ hoạt động không tồi thì anh kiếm được cả bộn tiền rồi.

Không được ngồi yên chờ chết, cô phải chủ động.

Hề Gia mở miệng lần nữa: “Triển vọng của câu lạc bộ rất tốt. Đợi đến khi đưa ra thị trường, tôi cũng sẽ tranh thủ góp vốn kiếm chút tiền tiêu vặt cho mình.”

Mạc Dư Thâm hơi ngừng, đây là một chủ đề cao cấp. Lần xem mắt trước không hề nói về vấn đề này. Làm sao bây giờ? Nói tiếp hay không nói tiếp? Liệu có kiếm củi ba năm xài trong một giờ không?

Anh nghĩ nghĩ: “Không có ý định đưa ra thị trường.”

Hề Gia: “…” Anh cố ý.

Đầu tư là để kiếm tiền, cho dù đầu tư dài hạn hay ngắn hạn thì khi đưa ra thị trường cũng là một con đường tốt để kiếm tiền.

Dựa theo kịch bản ra mắt thì nhà gái nói cái gì nhà trai cũng phủ định. Nếu nhà trai đã phát ra tín hiệu này thì coi như là từ chối nhà gái rồi.

Cô cực lực xoay chuyển tình thế.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cô xem mắt bị người ta từ chối thì mặt biết chôn đi đâu bây giờ.

Mạc Dư Thâm đúng là không có ý định đưa câu lạc bộ ra thị trường thật. Tất cả các ý kiến của các vị cổ đông cũng vậy, không phải vì tiền, chỉ cần không lỗ là được.

Bây giờ trải qua mấy năm vận hành, lợi nhuận tăng trưởng đều đều đã vượt xa kỳ vọng.

Đúng lúc bầu không khí đang lâm vào cục diện bế tắc thì điện thoại của Mạc Dư Thâm vang lên, là Quý Thanh Thời gọi tới. Vừa khéo anh cũng muốn xin giúp đỡ từ Quý Thanh Thời, hỏi xem lúc đó Hề Gia thích cái gì.

Hôm nay cứ lo đi xem mắt mà quên mất mấy chi tiết này.

Mạc Dư Thâm tạm thời tắt âm di động, “Thật ngại quá, tôi đi nhận điện thoại một chút.”

Hề Gia: “Không sao.”


Chờ người đi xa rồi biểu hiện của Hề Gia mới nhạt đi.

Quả nhiên, giống y chóc kịch bản từ chối đối phương. Đại khái là đã thương lượng với bạn hẹn đúng giờ gọi tới, sau đó Mạc Dư Thâm sẽ lấy cớ công ty có chuyện gấp, nhất định phải quay về.

Sau đó xem mắt kết thúc.

Rồi còn bày đặt xin phương thức liên lạc nói là hẹn lần sau. Cái gọi là lần sau chính là không bao giờ gặp lại.

Cái dạng chiêu trò này cô thường xuyên sắp xếp cho vai phụ nên sớm quen thuộc rồi.

Đêm nay xem mắt, thất bại.

Mạc Dư Thâm ra ngoài hành lang tiếp điện thoại của Quý Thanh Thời.

Quý Thanh Thời: “Hiện có đang bận không?”

Mạc Dư Thâm: “Không bận.”

Ngữ khí của Quý Thanh Thời hối hả, “Lái xe vừa gọi cho anh nói Gia Gia đã đến nhà hàng rồi, vừa rồi đang họp nên anh không nhận. Chắc là bây giờ đã đến nơi rồi. Cậu đến sớm một chút, đừng để con bé đợi lâu. Trước kia mặc kệ có hẹn với ai thì con bé luôn đến sớm hơn mười phút.”

Mạc Dư Thâm nói với Quý Thanh Thời anh đã đến nhà hàng.

Quý Thanh Thời nghĩ hẳn là lái xe gọi cho anh nên không nói nhiều.

Vừa định tắt điện thoại thì Mạc Dư Thâm ngăn lại, “Chờ chút, trước kia Hề Gia thích cái gì?”

Quý Thanh Thời: “Tiền, sắc đẹp. Cậu có đủ.”

Mạc Dư Thâm: “…”

Quý Thanh Thời: “Con bé thích nhất là chinh phục những thứ khó khăn. Ví dụ như viết kịch bản, viết tận hơn bốn mươi bản, không có đạo diễn nào nhìn trúng nhưng đến giờ vẫn chưa từ bỏ. Mục tiêu của nó đó chính là để Chu Minh Khiêm chủ động quay kịch bản của nó.”

Mạc Dư Thâm đã hiểu, không thể quá chủ động, nếu không cô sẽ không hứng thú.

Cuộc gọi kết thúc, Mạc Dư Thâm quay về sảnh ăn.

Hề Gia bắt đầu chạy đua với thời gian. Trước khi anh đề nghị kết thúc cuộc xem mắt, cô phải tung chiêu níu anh lại, “Có phải rất bất lực khi đến xem mắt không?”

Mạc Dư Thâm thở phào. Vấn đề này trước kia cô từng hỏi anh.

Anh gật đầu, không nói thêm từ gì.

Hề Gia lấy tay chống má, vờ như mình rất thoải mái, “Ba mẹ tôi sợ tôi không kết hôn. Thật ra là tôi không có ý định kết hôn nhưng trong mắt bọn họ thì đó gọi là bất hiếu. Chắc là ông nội Mạc cũng nghĩ như vậy đúng không? Tôi hiểu tâm trạng của anh.”

“Anh có thường xuyên đi xem mắt không?” Hề Gia hỏi.


Mạc Dư Thâm: “Lần đầu tiên, bất đắc dĩ đến.” Bảy chữ, giống y chang lần đầu tiên.

Hề Gia: “Tôi còn thảm hơn anh, đây là lần thứ hai mươi hai của tôi rồi.”

Mạc Dư Thâm không lên tiếng. Năm ngoái cô nói đây là lần thứ hai mươi ba.

Hề Gia: “Lúc đầu tôi không muốn tới, nhưng anh lại là sếp của tôi, sau này có thể sẽ gặp nhiều. Tôi còn muốn dựa vào anh để kiếm cơm mà.”

Mạc Dư Thâm nhớ kỹ, lần trước cô không nói câu cuối cùng đó. Cả một quá trình đều rất kiêu ngạo.

Anh tưởng chỉ là giả vờ, nhưng cuối cùng cô lại là người đề xuất kết hôn.

Có một sự thay đổi không hề nhẹ.

Hề Gia tiếp tục: “Anh hai tôi có nói cho anh biết tôi còn kiêm luôn nghề biên kịch không?”

Mạc Dư Thâm gật đầu, lần trước cô bảo là anh cả.

Kệ đi, dù sao Mạc thị vẫn luôn hợp tác cùng tập đoàn Quý gia nên Quý Thanh Viễn hay Quý Thanh Thời thì ai anh cũng quen.

Hề Gia: “Tôi am hiểu nhất là viết về bá đạo tổng tài. Lúc trước thì viết về khế ước hôn nhân, từ đó sẽ không thể vãn hồi.”

Cô hỏi: “Khế ước hôn nhân, anh có biết không?”

Mạc Dư Thâm: “Hợp đồng?”

Hề Gia gật đầu, “Không khác nhau lắm. Hình thức hôn nhân này giống như một phương thức hợp tác đôi bên có lợi. Khi hợp đồng kết thúc thì tan. Như vậy sẽ giảm đi nhiều phiền phức, không bị trưởng bối giục cưới, không cần nghe lải nhải mà cũng tiết kiệm được thời gian yêu đương. Tiết kiệm chi phí.”

Cô không nói cho anh biết, tất cả dạng khế ước tổng tài kiểu này đến cuối đều sẽ nảy sinh tình cảm. Sợ dọa anh chạy mất.

Mạc Dư Thâm: “Cũng không tệ.”

Hề Gia quan sát anh, “Anh là người làm ăn, lại là sếp của tôi nên tôi sẽ không quanh co lòng vòng nữa. Anh có muốn thử hôn nhân kiểu này không? Giải quyết phiền phức đôi bên.”

Cô nói: “Tâm tư của tôi đều đặt lên việc huấn luyện, không có thời gian yêu đương, càng không muốn kết hôn. Một mình thoải mái hơn. Hai chúng ta đều nghĩ như vậy, hơn nữa còn độc lập về kinh tế.”

Cô cố ý dừng lại một chút, “Giải quyết xong chuyện rắc rối này, tôi sẽ có nhiều thời gian đi huấn luyện, thắng được huy chương, đồng thời tạo nên danh tiếng của câu lạc bộ, đem về nhiều lợi tức đầu tư cho anh.”

Lúc Mạc Dư Thâm nghe được những lời này năm ngoái, anh chỉ đơn nghĩ nó là sống cùng nhau thôi chứ không có cảm giác gì.

Anh cân nhắc vài phút rồi đồng ý với cô. Ai ngờ được cô nói ký một bản thỏa thuận nửa năm sau ly hôn.

Không biết năm nay có giống năm ngoái không.

Hề Gia lại cầm ly nước lên uống thêm mấy ngụm, “Mạc tổng, anh suy nghĩ kỹ một chút. Được hay không cũng không sao. Đây cũng giống như làm ăn vậy, đâu phải vụ nào cũng thành đâu đúng không? Không hợp tác cũng có thể kết bạn.”

Mạc Dư Thâm im lặng một hồi. Thật ra anh chẳng nghĩ cái gì hết, chỉ giả vờ như mình đang rất nghiêm túc cân nhắc.

Sau một lúc, Mạc Dư Thâm ngẩng đầu lên đối mắt với Hề Gia, “Hình thức hôn nhân kiểu này có cần phải ở chung không?”

Hề Gia thầm nghĩ, đương nhiên. Đây là mục đích của cô.

Không phải ở chung, mà là sống thử.


Hề Gia tránh nặng tìm nhẹ, “Xem tình hình đã. Nếu anh có thể yêu cầu quản gia và dì giúp việc ở nơi khác thì điều đó không quan trọng. Bình thường thì kiểu hôn nhân này chỉ diễn cho người lớn trong nhà xem, tạm thời ở chung vài ngày.”

Mạc Dư Thâm gật đầu, vậy thì tốt rồi. Năm ngoái anh không hỏi vấn đề này nên sau đó cô ở nhà của cô, thỉnh thoảng mới tới biệt thự của anh.

“Mạc tổng, anh cảm thấy hình thức này thế nào?” Hề Gia hỏi.

Cuối cùng Mạc Dư Thâm cũng gật nhẹ đầu.

Hề Gia thở phào. Để chứng minh cô không có ý đồ gì với anh, miễn cho anh đổi ý nữa đường, cô lại thêm vào: “Nếu anh cảm thấy không có gì thì cuối tuần này chúng ta đi ký thỏa thuận ly hôn. Đến khi chúng ta đối phó với trưởng bối xong rồi ly hôn.”

Mạc Dư Thâm: “Tùy cô.”

Hề Gia mỉm cười.

Quả nhiên là người đàn ông nói không với tình yêu.

Thời gian ly hôn cho là một năm đi. Một năm đó chắc là sẽ đủ cho cô trói anh lại. Lúc đó thì mấy tờ giấy đó không có ý nghĩa gì.

Hề Gia: “Tôi có bạn làm luật sư, nhờ anh ấy soạn một bản hợp đồng ly hôn. Đến lúc đó chúng ta đến văn phòng luật ký tên, có người chứng kiến.”

Khoảng thời gian này năm ngoái, ký ức của cô đã bắt đầu giảm sút, không nhớ là mình có bạn làm luật sư nên Mạc Dư Thâm là người đứng ra làm.

Năm nay cô nhớ ra được nên chủ động đề nghị.

Hề Gia mở WeChat của mình ra, “Vậy chúng ta lưu phương thức liên lạc đi. Thời gian cụ thể sẽ liên lạc qua điện thoại.”

Từ đầu đến cuối Mạc Dư Thâm đều biểu hiện rất thờ ơ, không nói gì thêm.

Mục tiêu hoàn thành, Hề Gia bắt đầu kế hoạch tiếp theo, rút ngắn khoảng cách của hai người.

Món ăn lên. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Hầu như đều là Hề Gia tìm chủ đề. Cô âm thầm thề, đợi đến khi cô trói được anh rồi thì nhất định sẽ không nói chuyện một tháng. Để anh ôm cô cầu xin cô mở lời.

Có lúc ánh mắt hai người chợt đụng nhau, Hề Gia mỉm cười, khẽ gật đầu. Biểu lộ khéo léo, không chủ động già mồm.

Có một món Hề Gia thích, Mạc Dư Thâm theo thói quen gắp thức ăn cho Hề Gia. Nhưng bỗng nhiên ý thức được bọn họ còn chưa “quen thuộc” đến vậy. Anh không được chủ động, lỡ cô thấy anh không phải việc gì khó, không kết hôn với anh.

Tay cầm đũa dừng ở giữa không trung.

Hề Gia nhìn anh, “Sao vậy?”

Mạc Dư Thâm: “…Còn nóng, để lên cao hạ nhiệt chờ nguội rồi ăn.”

Hề Gia: “…”

*

Editor có lời muốn nói: Mấy ngày trước hơi bận nên toi tranh thủ off chương vài ngày để edit cho kịp tiến độ, không thôi mấy cô bỏ toi đi đọc convert hết thì buồn. Sẵn tiện đợi luôn bìa mới do bạn Mmoc tài trợ đây ạ. Chiếc bìa xinh xẻo nên muốn khoe với cả thế giới luôn.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

-Trích một cảnh trong truyện nho hoho.

*

#31052020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.