Anh Vẫn Luôn Yêu Em

Chương 31: Tra nam như anh hai của tớ nên bị ngược chết đi


Đọc truyện Anh Vẫn Luôn Yêu Em – Chương 31: Tra nam như anh hai của tớ nên bị ngược chết đi

Ở đoàn làm phim có nhiều phụ nữ nên cũng có nhiều chuyện bát quái. Trong lúc nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ tụ cùng một chỗ buôn chuyện. Ánh mắt của các cô luôn không tự chủ được nhìn về phía Hề Gia và Mạc Dư Thâm.

Không biết có phải ảo giác hay không mà có người cảm giác Mạc Dư Thâm thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm Hề Gia.

“80% là cô nhìn nhầm rồi.”

Lại nhìn qua, Mạc Dư Thâm đang nhìn kịch bản, Hề Gia vẫn đang giảng giải, ngôn ngữ cơ thể của hai người không thể bình thường hơn, không có chút điểm vượt giới hạn nào.

“Đã nói góc độ của cô không đúng nên nhìn nhầm thôi.”

“Có lẽ vậy.”

Người đàn ông như Mạc Dư Thâm, muốn người phụ nữ như thế nào mà không được, hơn nữa người đẹp cũng đã nhìn đến chán, làm gì có chuyện thất thố đến mức nhìn chằm chằm một người phụ nữ đã có chồng chứ.

“Không biết Mạc tổng đã kết hôn chưa?”

“Cái này không biết, phải hỏi Khương Thấm.”

Vòng tròn của bọn họ, người bình thường không vào được, những tin tức mà người ngoài biết đều là tin đồn suy đoán. Mạc Dư Thâm đã tháo chiếc nhẫn ra trước khi đến đây nên mọi người đều tưởng anh vẫn còn độc thân.

“Nói chứ nếu biên kịch của chúng ta vẫn còn độc thân thì nhìn hai người họ thật xứng đôi, như có tướng phu thê.”

“Cô nói vậy tôi cũng cảm thấy đúng.”

Các cô gái trò chuyện sau lưng Chu Minh Khiêm, anh đeo tai nghe lên.

Đây là tướng phu thê giả nhất anh từng nghe.

Hề Gia và Mạc Dư Thâm hàn huyên đôi ba câu, đều có liên quan đến kịch bản, còn chưa nói đến chuyện tư thì Chu Minh Khiêm đã gọi cô đi qua.

“Hề Gia, lại đây một chút.”

Kêu lần thứ nhất, Hề Gia không phản ứng.

Chu Minh Khiêm cười lạnh, người phụ nữ này, có kim chủ tới liền bắt đầu hất mặt lên trời.

Mạc Dư Thâm nhìn biểu lộ của Hề Gia, cô không nghe thấy thật, sợ cô nhạy cảm nên anh không có nhắc cô.

“Hề Gia.”

Hề Gia quay đầu, Mạc Dư Thâm lúc này mới nhắc nhở: “Hình như Chu Minh Khiêm gọi em.”

Nhưng thật ra là Hướng Lạc tìm cô, Hướng Lạc có vài đề xuất ý kiến với phần lời thoại của mình, hy vọng sửa đổi.

Mạc Dư Thâm nhìn qua bên kia, người gọi là Hướng Lạc, anh có chút ấn tượng, tháng mười một năm ngoái ở cuộc khi cưỡi ngựa, bọn họ ngồi gần nhau.


Khoảng thời gian đi công tác này, anh thường xuyên gọi video với Hề Gia, bất quá chỉ nhìn thấy mặt, không có cảm thấy cô gầy đi, hôm nay nhìn người thật, phát giác cô gầy đi không ít.

Anh còn chưa hỏi tình hình sức khỏe của cô thì Hướng Lạc đã đến tìm cô.

Hề Gia bước đến, nhìn lời thoại kia một chút, hỏi Chu Minh Khiêm: “Chu đạo, có ý kiến gì.”

Chu Minh Khiêm nhẹ nhàng thổi cà phê, nhấp mấy ngụm, không mặn không nhạt nói: “Đừng hỏi tôi, bây giờ tất cả những thứ tôi nhìn thấy đều chướng mắt, bao gồm cả cái này.” Anh chỉ ly cà phê.

Người đàn ông có thù tất báo, làm sao ngày trước cô có thể xem anh là thần tượng được vậy?

Hề Gia lười so đo với Chu Minh Khiêm, cô vẫn kiên trì giữ lời thoại của mình, nói với Hướng Lạc: “Không cần đổi đâu, sửa lại sẽ làm thay đổi ý nghĩa.”

Hướng Lạc vẫn cảm thấy những lời thoại này có chút… dung tục, làm tổn hại hình tượng. Cô mặc trang phục xinh đẹp như vậy, lại nói ra miệng mấy câu dung tục, quá mất hình tượng.

Hề Gia nhấn mạnh: “Đây là từ lóng địa phương dịch qua tiếng phổ thông, không dung tục đâu.”

Chu Minh Khiêm đặt ly cà phê qua một bên, muốn quay cảnh mới, anh vẫy vẫy tay, ý bảo Hướng Lạc về nghỉ ngơi đi.

Hướng Lạc vẫn có chút kiên trì, “Chu đạo, anh cũng cảm thấy lời thoại không có vấn đề gì à?” Cô mong rằng Chu Minh Khiêm có thể giống như chiều nay, nói phân cảnh kia như là râu ria không cần thiết.

Nhưng mà, không như mong đợi.

Chu Minh Khiêm giơ ly cà phê lên: “Đang uống thứ phiền phức, khi ăn không nói.”

Ý tứ rõ ràng, anh đứng về phía Hề Gia.

Hướng Lạc đột nhiên phát hiện, Chu Minh Khiêm chỉ cho phép chính mình hô to gọi nhỏ với Hề Gia, chỉ cho phép bản thân mình có thái độ chất vất với kịch bản.

Lúc Chu Minh Khiêm rống lên gọi Hề Gia, làm như Hề Gia là người yêu của anh, nhưng phản bội anh, trong chớp mắt đó anh hận không thể đem Hề Gia đẩy vào chỗ chết.

Có thể người khác cũng có ý kiến với lời thoại của mình, ý kiến cũng có đề xuất, nhưng cuối cùng vẫn là lấy Hề Gia làm chuẩn.

Điển hình của một đôi… chó?

Ha ha.

Đàn ông, tất cả đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Giống như Chu Minh Khiêm, muốn cái gì có cái đó, không có ngoại lệ.

Hướng Lạc thôi không nói nữa, nếu vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình tức là không cho Chu Minh Khiêm mặt mũi, không cần đắc tội với đạo diễn chỉ vì một lời thoại.

Cái lời thoại cô ý kiến vừa rồi ngày mai mới phải quay, phần diễn của cô hôm nay đều đã hết.


Buổi tối còn có liên hoan nên Hướng Lạc không vội quay về. Thấy Mạc Dư Thâm đang lật xem kịch bản, cô đi sang ngồi, “Mạc tổng, đã lâu không gặp.”

Mạc Dư Thâm ngước mắt, gật đầu, không tiếp lời.

Hướng Lạc đã được lĩnh giáo qua thái độ lạnh nhạt của Mạc Dư Thâm, trước đó ở cuộc thi cưỡi ngựa, xin chụp hình cùng anh cũng cự tuyệt. Cô thức thời điều tiết bầu không khí, “Cảm ơn cà phê của anh.”

Mạc Dư Thâm: “Khách khí.”

Anh tiếp tục nhìn kịch bản, nhưng không có đọc nội dung, anh cảm thấy hứng thú với dòng chữ mà hề Gia đề trên khoảng trắng đầu trang, còn lấy điện thoại ra chụp.

Hướng Lạc chủ động bắt chuyện, giọng điệu tuỳ ý: “Hôm nay luật sư Trình không đến cùng anh à?”

Mạc Dư Thâm như có như không “Ừm” một tiếng, không có ham muốn trò chuyện.

Hướng Lạc thức thời không lên tiếng nữa, cũng lật kịch bản ra xem. Cô không đi đâu, ngồi im bên cạnh Mạc Dư Thâm.

Mạc Dư Thâm chụp vài tấm trên kịch bản, cất điện thoại, anh ngẩng đầu tìm Hề Gia. Hề Gia đang ngồi bên máy giám sát cùng Chu Minh Khiêm, hai người kề nhau rất gần, cánh tay mơ hồ cũng đụng vào nhau.

Mạc Dư Thâm khép kịch bản, đi qua.

Đây là phân cảnh của Khương Thấm và Diệp Thu, nhờ Khương Thấm dẫn diễn, Diệp Thu cũng chầm chậm nhập vai.

Mạc Dư Thâm cầm kịch bản vỗ nhẹ bả vai Hề Gia, Hề Gia quay đầu, “Xem hết rồi?”

“Ừm.” Mạc Dư Thâm trả kịch bản cho cô, cũng hờ hững nhìn máy giám thị.

Hề Gia làm bộ khách khí một phen, “Mạc tổng, anh ngồi đi.”

Cô đứng lên nhường chỗ, còn tưởng Mạc Dư Thâm sẽ không ngồi, ai ngờ Mạc Dư Thâm nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh như vậy mà không khách khí ngồi xuống.

Khúc nhạc dạo này trôi đi rất nhanh, Hề Gia cũng không để ý, tiếp tục chuyên môn nhìn máy giám sát. Chu Minh Khiêm cũng thế, nhìn không rời mắt. Tiến vào trạng thái làm việc, anh trở thành một con người khác.

Người đàn ông nghiêm túc làm việc, luôn có một sức hút trí mạng đối với phái nữ.

Đoàn làm phim có không ít phụ nữ đối với Chu Minh Khiêm là hận đến lấy mạng người khác, nhưng yêu cũng là yêu đến điên cuồng.

Mạc Dư Thâm làm gì có hứng thú với màn hình giám sát, cho dù trong màn hình có là Khương Thấm.

Anh vô ý xoay mặt, nhìn Hề Gia và Chu Minh Khiêm, nhìn hai người họ có cùng một biểu cảm, cùng một động tác.

Hề Gia nghiêm túc xem Diệp Thu diễn, không khỏi vui mừng. Cô vòng qua Chu Minh Khiêm, nhìn một cái máy giám sát khác, là góc độ khác của Diệp Thu.


“Lời thoại này Khương Thấm có sửa lại một chữ, bất quá hiệu ứng vẫn tốt hơn so với trong kịch bản của tôi.”

Chu Minh Khiêm cũng nghĩ như vậy, “Đúng thế.” Tính tình Khương Thấm nóng nảy là vậy, nhưng đối với mỗi cảnh quay và lời thoại đều rất nghiêm túc cẩn thận.

Hề Gia chỉ Diệp Thu trên máy giám sát, “Cuối cùng cũng khóc.” Là cái kiểu ẩn nhẫn khóc, nước mắt ở trong hốc mắt nhưng từ đầu đến cuối đều không có giọt nào rơi xuống.

Chu Minh Khiêm: “Đúng, Khương Thấm dẫn diễn cô ấy không tệ.”

Chỉ có lúc này, Chu Minh Khiêm và Hề Gia mới có thể tạm thời quăng sự chán ghét lẫn nhau ra sau đầu, kể cả hiềm khích lúc trước khi thảo luận kịch bản.

Mạc Dư Thâm nhìn Hề Gia, lại nhìn Chu Minh Khiêm, hai người nói chuyện ăn ý, hoàn toàn quên luôn sự tồn tại anh.

“Hề Gia.” Anh gọi cô.

Hề Gia: “Hả? Sao vậy.”

Không có gì.

Mạc Dư Thâm: “Em qua đây.”

Hề Gia cất bước qua, Mạc Dư Thâm chỉ chỉ máy giám sát, “Lúc Khương Thấm quay phim trông thế nào?”

Hề Gia đánh giá khách quan: “Rất chuyên nghiệp.”

Không còn gì để nói, Mạc Dư Thâm cũng không tìm chủ đề, chỉ cần cô đứng cạnh anh là được.

Hề Gia nhìn Khương Thấm trên máy giám sát, khoảng thời gian này, cái nhìn đối với Khương Thấm có chút thay đổi.

Ở đoàn phim, ánh mắt của Khương Thấm vẫn không mấy thân thiện như cũ, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa có xung đột trong lời nói với cô. Kịch bản có vấn đề, Khương Thấm cũng sẽ trực tiếp tìm Chu Minh Khiêm thảo luận, không có làm khó cô.

Mãi đến bảy giờ rưỡi tối, đoàn phim mới kết thúc công việc.

Địa điểm liên hoan là ở trong nhà hàng ngay khu du lich, bọn họ chỉ cần đi bộ qua là tới.

Hề Gia đi cùng Diệp Thu, giơ ngón cái cho biểu hiện vừa rồi của cô.

Cô nói chi tiết: “Trước đó tớ còn lo lắng phân cảnh này đối với cậu mà nói có quá sức hay không, tối hôm qua tớ còn nâng cao độ khó một chút.” Cô cũng muốn sửa lại, nhưng lại nghĩ nếu sửa lại sẽ không phô diễn được kỹ năng diễn xuất.

Diệp Thu cần được trau dồi như vậy thì sau này mới có khả năng bạo.

Đã lâu rồi Diệp Thu không có vui như vậy, chí ít thì không có hoàn toàn buông lỏng như hôm nay kể từ sau chia tay. Cô cho Hề Gia một nụ hôn gió.

“Vẫn là cậu yêu tớ nhất.”

Hề Gia nói cô cố gắng học tập Khương Thấm nhiều một chút.

Diệp Thu: “Không phải cậu với cô ấy có ân oán thù hằn à, xóa bỏ rồi hả?”

Hề Gia: “Không, nó vẫn được ghi trong bút ký của tớ.”

Diệp Thu cười, tương ái tương sát chính là nói Hề Gia và Khương Thấm. Trước đó cô cũng không có ấn tượng gì tốt với Khương Thấm, nhưng sau mấy ngày quay chung, cô phát hiện Khương Thấm hoàn toàn có vốn để kiêu ngạo.


Có tiền có sắc lại có kỹ thuật diễn xuất.

Nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ đắc ý như vậy.

Hề Gia có mấy lời buồn bực trong lòng, không biết nên nói như thế nào, “Thu, cậu diễn vai tiểu cô nương đó, trong lòng có cảm giác gì?”

Diệp Thu cười nhạt một tiếng, “Cậu đang muốn hỏi tớ có phải lấy cảm xúc từ đoạn tình cảm với anh hai cậu có phải không?” Giọng cô thoải mái, “Hôm nọ anh hai cậu đến tìm tớ.”

Hề Gia khẽ dừng lại, “Anh ấy muốn làm gì.”

Diệp Thu: “Chỉ đi qua thăm một chút, không có gì đặc biệt, cậu nhìn tớ xem cũng không có kích động như vậy.”

Hề Gia bán tín bán nghi, nhìn Diệp Thu chằm chằm cũng không phân biệt được thật giả trong mắt cô, quả nhiên, diễn xuất tiến bộ.

“Cậu tha thứ cho anh ấy?”

Diệp Thu lắc đầu.

Hề Gia thở phào, vậy thì tốt rồi.

Diệp Thu không nhiều lời. Căn bản Quý Thanh Thời cũng không xin lỗi, chứ đừng nói đến việc tha thứ hay không. Sắp tới, bộ phim được sản xuất bởi người phụ nữ mà Quý Thanh Thời thích sắp lên sóng.

Những ngày gần đây, những hot search liên quan đến bộ phim ngày nào cũng có, đều là những tin tích cực.

Nửa năm trước, không biết tài khoản marketing nào đào ra việc đóa hồng trong làng sản xuất phim và Quý gia nhị công tử từng có mối quan hệ yêu đương. Cũng lên hot search một lần.

Sau đó, người phụ nữ kia đăng weibo đáp lại: Tất cả đều là chuyện xưa, mong mọi người tập trung vào phim của tôi.

Đây là trực tiếp thừa nhận đoạn tình cảm đó.

Về sau lại có người đồn đại rằng người phụ nữ đó là người bạn gái duy nhất mà Quý Thanh Thời công khai trong vòng tròn bạn bè.

Việc này đã qua mấy tháng rồi nhưng mỗi lần có hoạt động tuyên truyền gì thì truyền thông đều bát quái, hỏi cô ấy có phải đã hợp lại với Quý Thanh Thời rồi hay không.

Người phụ nữ ấy từ đầu đến cuối chỉ cười không đáp, nói là chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến tác phẩm.

Đêm đó Quý Thanh Thời đến tiểu khu tìm cô, xem chừng là anh sợ cô sẽ tung tin tức tiêu cực về người phụ nữ đó, ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé.

Nói cách khác, là sợ cô tìm thủy quân bêu xấu người trong lòng của anh.

“Tra nam như anh hai của tớ nên bị ngược chết đi.”

Âm thanh của Hề Gia cắt ngang suy nghĩ của Diệp Thu, cô không trả lời Hề Gia, chỉ nói: “Đừng bởi vì tớ mà bất hòa với anh hai của cậu.”

“Diệp Thu.” Phía trước người đại diện gọi cô.

Diệp Thu phất tay với Hề Gia, “Rảnh nói chuyện sau.”

*

#07042020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.