Đọc truyện Anh Vẫn Luôn Yêu Em – Chương 29: Mạc Dư Thâm mở ảnh chụp
Hôm nay là cuộc họp đầu tiên của đoàn làm phim , Dư An chỉ dự thính, không ngồi vào bàn hội nghị, kéo một cái ghế ngồi đằng sau Chu Minh Khiêm ghi chép.
Cô như có duyên với bộ phim này, chỉ khác tên cô một chữ*.
* 余生 /yúshēng/: dư sinh (quãng đời còn lại)
余安 /yúān/: dư an
Phòng họp rất yên tĩnh, chỉ có ba người bọn họ. Chín giờ mới bắt đầu cuộc họp, bây giờ mới có tám giờ rưỡi.
Ban đầu Chu Minh Khiêm nói Dư An chín giờ kém mười rồi đến phòng họp. Sau đó đứng bên cửa sổ uống cà phê. Cà phê còn chưa uống xong đã đòi đến phòng họp.
Dư An nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ánh mắt không khỏi nhìn Hề Gia nhiều hơn một chút, thật là đẹp chết con người ta rồi. Cô là con gái mà còn không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn.
Chu Minh Khiêm ngồi cùng một chỗ với Hề Gia, nhìn cũng rất xứng đôi.
Nhưng là Hề Gia đã kết hôn rồi, trên ngón áp út của cô có đeo nhẫn.
Tám giờ bốn mươi lăm, lần lượt có người tiến vào phòng họp.
Mấy phút sau, các diễn viên chính, và nhà sản xuất đều đã đến đông đủ.
Sau khi Khương Thấm và Hướng Lạc đi vào, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hề Gia, cả hai bên đoàn đội của họ đều đã chuẩn bị xong bài tuyên truyền weibo, nhưng bị nhan sắc của Hề Gia đè bẹp, biến họ thành nền.
Người đến đông đủ, đều tự mình ngồi vào chỗ của mình. Tất cả người ở dây đều quen biết nhau, chỉ là không có hàn huyên nhiều.
Chỉ có Hề Gia là cảm thấy xa lạ với tất cả mọi người, đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác cùng nhau, nhưng vừa nãy cô cũng đã tìm hiểu, cũng không cảm thấy xa lạ lắm.
Cuộc họp bắt đầu, Hề Gia nhìn vào ô hiển thị fan hâm mộ, ghi vào sổ một con số.
Giống như có chút cảm giác, bên mặt, Chu Minh Khiêm quả nhiên đang ngó vào sổ của cô, ánh mắt ghét bỏ khinh thường. Cô lập tức che lại vở, trả anh một ánh nhìn không thân thiện.
Chu Minh Khiêm nhàn nhạt thu lại tầm mắt.
Người phụ nữ này, thật không cứu nổi. Ham hư vinh.
Hề Gia lấy một cây bút từ trong túi xách ra, kẹp ở trong sổ.
Chu Minh Khiêm nhận ra, đó là bút ghi âm.
Ồ, không có gì giả hơn người phụ nữ này nữa. Giả vờ nghiêm túc nhưng chưa chắc nghe được mấy câu.
Phần đầu của cuộc họp, vẫn là đâu ra đấy, bầu không khí càng ngày càng sinh động, thảo luận về nội dung của nhân vật, bạn một câu, tôi một câu, nói lên cách nhìn của mình.
Bất tri bất giác đã mười một giờ rưỡi.
Hề Gia nhận được tin nhắn của Mạc Dư Thâm: 【Hôm nay mấy giờ về nhà?】
Hề Gia: 【Vẫn đang họp.】
Phòng họp càng lúc càng giống một cuộc họp bạn bè. Đồ ăn vặt, trái cây, đồ uống, tất cả đều được mang lên, vừa ăn vừa nói chuyện.
Hề Gia chụp tấm hình gửi cho Mạc Dư Thâm, lại nói: 【Bầu không khí không tồi.】
Mạc Dư Thâm ấn mở ảnh chụp, phóng to nhìn kỹ,【Em ngồi kế bên Chu Minh Khiêm à?】
Hề Gia: 【Vâng.】
Mạc Dư Thâm trực tiếp bấm xóa tấm hình này. Anh đóng máy tính, cầm áo khoác rời khỏi phòng làm việc, 【Tan họp thì trực tiếp về nhà.】
Hề Gia: 【Buổi trưa ăn ở công ty, buổi chiều phải họp tiếp.】
Không dễ gì mà tất cả diễn viên đều ở cùng một chỗ, nam chính và nữ phụ Hướng Lạc đang quay một phim khác, hôm nay cũng xin nghỉ để đến đây. Chu Minh Khiêm quyết định đem những thứ cần thảo luận nói ra hết.
Diễn vai nam chính là Hoắc Đằng. Thuộc phái thực lực, cũng là đỉnh cấp lưu lượng.
Nữ phụ Hướng Lạc, Hề Gia không có ấn tượng mấy.
Còn nữ chính Khương Thấm, ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Những người khác, cô đều chưa quen biết, từng người từng người ghi vào bút ký.
Bô phim này do Tinh Lam chế tác, tổng giám đốc chế tác là một người đàn ông trung niên họ Phục.
Hề Gia cũng vừa mới biết, lần này tổ biên kịch có hai người, trừ cô ra, còn một vị, họ Thượng.
Mạc Dư Thâm lại gửi tin nhắn đến: 【Một mình anh ăn cơm không ngon miệng, gọi điện cho anh.】
Hề Gia vội vàng ghi chép, quên trả lời.
Cuộc họp kéo dài một ngày, Hề Gia cảm thấy thật phí sức.
Trước dây, Hề Gia có từng học qua lớp chuyên môn biên kịch, cùng lắm chỉ là đàm binh trên giấy, so với việc vào đoàn phim thật khác xa một trời một vực.
Về đến nhà, Hề Gia vội vàng chỉnh sửa lại bút ký. Trong cuộc họp, tay cô ghi không kịp tốc độ nói của mọi người, đành phải trở về nghe bút ghi âm, vừa nghe vừa đánh chữ, lưu thêm một bản thảo điện tử.
Chân chính bước vào cánh cửa nghề biên kịch rộng lớn này, cô mới phát hiện, khác nghề như cách núi, có quá nhiều thứ cô cần phải học tập.
Đêm nay Mạc Dư Thâm có buổi xã giao, về đến nhà đã rất trễ rồi mà Hề Gia vẫn còn đang bận rộn.
Nghe được tiếng mở cửa, Hề Gia tắt bút ghi âm, “Ông xã.”
“Vẫn còn nhìn bút ký?”
“Muốn hiểu rõ mọi thứ hơn một chút.”
Hề Gia đem bút ghi âm giấu vào túi xách, sợ Mạc Dư Thâm lo lắng về bệnh tình của cô. Cô không muốn cho anh biết hiện tại cô phải dựa vào bút ghi âm để kéo dài ký ức.
Mạc Dư Thâm đi tới, mới một ngày không gặp, cô cũng không giống trước kia, đòi anh ôm.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Cô thì tập trung nhìn bút ký.
“Tắm rửa rồi đi ngủ đi, không còn sớm nữa.” Mạc Dư Thâm khép sổ của cô lại.
Cuốn sổ này mới mua, mà cô đã ghi được hơn mười trang rồi, trên đó có vẽ không ít sơ đồ tư duy các mối quan hệ.
Hề Gia còn một nửa đoạn ghi âm vẫn chưa nghe xong, đều là nội dung liên quan đến cuộc họp buổi chiều, cô nhất định phải nghe qua một lần, những lời mà Phục tổng và Chu Minh Khiêm nói, cô đều phải ghi nhớ kỹ.
“Ông xã, anh có cần dùng thư phòng không?”
Mạc Dư Thâm: “Không cần.”
Hề Gia cầm sổ và máy tính, “Vậy em mượn dùng một chút, anh ngủ trước đi, không cần đợi em.”
Mạc Dư Thâm nhìn bóng lưng vội vàng của cô, lời muốn nói bên miệng lại buông.
Hề Gia đem đồ xuống thư phòng, rồi lại xuống tầng một pha một ly cà phê đậm.
Cô sửa sang hết một lượt nội dung của cuộc họp hôm nay, lại tóm tắt lại thông tin của các nhân viên đoàn phim. In ảnh trên mạng ra dán lên sổ rồi ghi chú kế bên.
Làm như này thì ngày mai đến gặp có thể nhận ra mọi người.
Làm xong thì trời đã khuya.
Hề Gia sợ quấy rầy Mạc Dư Thâm, cô tắm rửa ở phòng tắm dưới lầu rồi mới lên phòng ngủ. Không nghĩ đến Mạc Dư Thâm vẫn chưa ngủ, đang dựa vào đầu giường đọc sách.
“Xong rồi?” Mạc Dư Thâm khép sách lại.
Trong lòng Hề Gia không hiểu sao trở nên mềm nhũn, là anh đang chờ cô.
Cô leo lên phía bên kia giường, Mạc Dư Thâm ôm cô vào lòng, cái gì cũng không nói, tắt đèn, “Ngủ đi.”
Hề Gia gật đầu, gối lên tay anh, nhích tới nhích lui trong ngực anh.
“Những tìm kiếm tiêu cực trên hot search hôm nay…” Mạc Dư Thâm nói được một nửa liền bị Hề Gia cắt lời, “Em không còn nhớ nữa.”
Mất trí nhớ cũng tốt, không nghĩ không nhớ, hôm sau liền quên.
Một lát sau, Mạc Dư Thâm lại nói: “Tuần sau anh sẽ đi công tác, phải mất nửa tháng, ở nhà nhớ chăm sóc tốt bản thân mình.”
——
Giữa tháng giêng, đoàn phim tổ chức nghi thức bấm máy, buổi tối cả đoàn liên hoan với nhau. Hề Gia ngồi cùng một bàn, đối diện với Chu Minh Khiêm.
Trong bữa tiệc, sau khi làm quen, có người hỏi Hề Gia đã kết hôn rồi sao?
Hề Gia do dự nửa giây rồi gật đầu, “Đã kết hôn từ lâu, chồng của tôi là người ngoài giới.”
Chu Minh Khiêm ngước mắt liền thấy chiếc nhẫn kia. Cô đeo nó suốt như như vậy không cảm thấy mỉa mai à? Không biết chồng cô ta làm gì mà để vợ mình suốt ngày rong chơi bên ngoài.
Đương nhiên, cũng không phải là kết hôn, có thể chiếc nhẫn là là Mạc Dư Thâm tặng cô, người cô gọi là chồng thật ra là chồng người khác.
Cả buổi tối Hề Gia và Chu Minh Khiêm cũng không bắt chuyện với nhau câu nào. Cái bộ dáng cao cao tại thượng kia làm cho người ta tắt hứng gợi chuyện.
Công việc của ngày hôm sau rất nhiều nên hậu liên hoan, tất cả mọi người đều nhanh chóng về phòng của mình.
Hề Gia sống ở khách sạn, địa điểm quay phim rất xa nhà, nếu kẹt xe thì phải mất tới hai tiếng để di chuyển. Cô không muốn chạy tới chạy lui nên hôm qua đã đơn giản đóng gói hành lý.
Mạc Dư Thâm đã đặt trước cho cô một phòng, sáng sớm tài xế đã qua đưa thẻ phòng cho cô.
Chu Minh Khiêm và trợ lý cũng vừa đến hôm nay, Hề Gia gặp bọn họ ở bãi đậu xe, đang lấy hành lý.
Hành lý của Hề Gia rất ít, chỉ là một cái vali nhỏ đựng vài bộ đồ và đồ trang điểm. Còn nhìn Chu Minh Khiêm bên kia như đang đi dọn nhà, một vừa hai lớn, còn có cái ba lô.
Chu Minh Khiêm nhìn qua Dư An, buổi sáng lái xe đến đón Dư An rồi mới đón anh. Anh không biết Dư An lại đem nhiều đồ như vậy. Ngay cả những người chỉ hận không thể xoá bỏ một phút để trét phấn lên mặt như Khương Thấm và Hướng Lạc cũng không có nhiều đồ đạc như vậy.
Dư An có chút chột dạ, giải thích: “Đây đều là toàn bộ gia sản.”
Chu Minh Khiêm: “???”
Dư An cắn nhẹ môi, ngượng ngùng nói: “Vừa khéo đến hạn trả phòng, tôi cũng không thuê nữa.”
Chu Minh Khiêm cũng đã biết được hoàn cảnh khó khăn của cô, ra hiệu cho tài xế giúp lấy vali xuống.
Dư An nói cảm ơn tài xế, cô đeo cái ba lô lớn và đẩy cái vali nhỏ của Chu Minh Khiêm. Nhìn tài xế đẩy hai cái vali to đùng như vậy, cô có chút ngượng.
Ở đoàn làm phim mấy tháng, cô cũng không tiếp tục thuê phòng, tiền thuê rất đắt, hiện tại cô cũng không có dư giả nên không thuê nữa.
Trong hai năm làm việc, cô cũng có tiết kiệm được một chút.
Lúc trước khi chia tay bạn trai cũ, cô đem hết quà tặng và tiền thuê nhà anh cho cô ở miễn phí hai năm ra trả hết. Trong đó có một cái túi xách cao bằng nửa năm tiền lương của cô, còn cái nhà kia, cũng nằm trong khu vực có giá thuê rất đắt.
Tiền để dành của cô không đủ, đành phải mượn bạn bè thêm tám ngàn.
Sắp đến Tết nguyên đán, đợi có tiền thưởng rồi cô sẽ đi trả nợ bạn.
Chu Minh Khiêm: “Cô bao nhiêu tuổi?”
Dư An hoàn hồn: “Hai mươi bốn tuổi. Tốt nghiệp được gần hai năm rưỡi rồi.”
Chu Minh Khiêm gật đầu, quan tâm hỏi: “Bạn trai ở ngoài giới à?”
“Đã chia tay rồi.”
Chu Minh Khiêm cũng không hỏi nhiều, làm ông chủ, chỉ cần hiểu các vấn đề cơ bản là được.
Hề Gia cũng đang chờ thang máy, cô chào hỏi Dư An một tiếng, phớt lờ Chu Minh Khiêm đi. Trên bút ký của cô còn viết rành rành, ngày họp hôm đó anh trực tiếp cho cô ăn bơ.
Cả buổi tối liên hoan hôm nay, cô xem như không thấy anh.
Chu Minh Khiêm liếc nhìn Hề Gia, mấy tháng sắp tới ngày nào cũng phải đối mặt với người phụ nữ phiền phức này, hệ tiêu hoá của anh chắc chắn không làm việc tốt được.
Vào thang máy, Dư An ở tầng 15, Chu Minh Khiêm cầm vali của mình qua bấm cho Dư An tầng 15, bấm tầng 20 cho mình. Anh không hỏi Hề Gia ở tầng mấy, để cô tự bấm.
Kết quả, Hề Gia nhìn số tầng hiển thị trên tường, không có nhấn.
Rất nhanh đến tầng 15, Dư An đi ra, thang máy chỉ còn hai người bọn họ.
Thang lên đến tầng 20, cửa thang máy từ từ mở ra.
Chu Minh Khiêm dựa vào cửa, kéo vali đi ra trước, Hề Gia cất bước theo sau. Tiếng bước chân hoà vào thảm trải trên hành lang. Nhưng Chu Minh Khiêm cứ có cảm giác có người sau lưng.
Hề Gia vẫn luôn đi cách anh hơn mười mét. Chu Minh Khiêm bỗng nhiên quay người, nhìn thấy Hề Gia lấy thẻ phòng quẹt khoá mở cửa đi vào.
Hoá ra không chỉ ở cùng một tầng, mà còn ở sát vách.
Vào phòng, Hề Gia tắm trước rồi mới gọi điện thoại cho Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm công tác ở nước ngoài, lệch múi giờ, bên kia mới là buổi trưa nên anh đang nghỉ trưa. Lúc trước mỗi lần nghỉ trưa anh đều tắt chuông điện thoại. Bây giờ điện thoại đang reo lên.
“Xong việc rồi?” Giọng nói xen lẫn mệt mỏi và trầm khàn khi vừa mới tỉnh dậy.
Hề Gia: “Vừa mới về khách sạn sau khi ăn cơm xong. Còn đang tính tăng ca.”
“Đừng thức trễ như vậy, mau ngủ sớm đi.”
Điện thoại bỗng im ắng vài giây.
Hề Gia nhìn điện thoại, vẫn đang hiển thị cuộc gọi, “Ông xã, sao anh không nói gì?”
Mạc Dư Thâm bất đắc dĩ, tưởng cô chê anh căn dặn như mẹ già, bèn nói sang chuyện khác.
Hề Gia nghĩ tín hiệu không tốt, mở loa ngoài.
Mạc Dư Thâm lại lần nữa dặn dò: “Đừng thức khuya tăng ca.”
“Biết rồi mà.”
Hai người nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Hề Gia pha một ly cà phê hoà tan, ngồi trước bàn bật máy tính lên.
Cô nhẹ nhàng xoa lỗ tai, thuốc ngừng, tai bắt đầu xuất hiện tiếng ù ù nhỏ.
*
04042020