Bạn đang đọc Anh Từng Là Duy Nhất – Chương 15: Sao Có Thể Dở Trò Lưu Manh Với Hậu Bối Được Chứ
Tống Hân Nghiên vừa giận vừa xấu hổ, hơi thở nóng rực của anh vẫn còn vương lại bên vành tai cô, khiến cô nảy sinh một cảm giác tê dại.
Vừa rồi khi Thẩm Duệ đến gần cô, không hiểu sao tim Tống Hân Nghiên lại đập nhanh như vậy, mà lời nói càn rỡ vừa rồi của anh lại khiến lòng cô hoảng hốt không thể tìm được chỗ trốn.
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu xám nhạt, màu sắc này của chiếc áo càng làm tôn thêm ngũ quan trắng nõn xinh đẹp của Tống Hân Nghiên, mái tóc dài buộc túm lại thành cái đuôi ngựa đằng sau, lại tạo ra hình giọt nước xinh đẹp trong không khí theo từng động tác nhảy dựng của cô.
Đôi mắt không được tính là to, nhưng lại sáng ngời như sao, hai má của cô nổi lên một tầng đỏ mờ nhàn nhạt.
So với bộ dạng chết không nổi sống không xong lúc vừa rồi, sắc mặt Tống Hân Nghiên bây giờ hồng hào, khỏe mạnh lại tràn đầy sức sống.
Tống Hân Nghiên vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một đống đạo lý chuẩn bị lên án Thẩm Duệ, anh là trưởng bối sao có thể nói năng như lưu manh mà đùa giỡn hậu bối chứ? Nhưng khi nhìn vào con ngươi đen láy giống như có thể hiểu rõ lòng người của anh, cô lại chẳng thể làm được gì.
Đương nhiên, Thẩm Duệ biết rõ bản thân mình đang làm gì, hơn nữa còn không có ý định giải thích hành vi của mình với Tống Hân Nghiên.
Ham muốn chọc tức cô không thể che giấu được, mặc dù cô gái trước mặt sợ hãi như một cái bánh bao mềm vậy, nhưng lại khiến anh cảm giác như mình vừa chọc vào cái đinh vậy, còn làm đau lại bản thân mình.
“Đúng là nóng quá, cháu phải về nhà nằm điều hòa đây.” Tống Hân Nghiên nói xong, quay đầu bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả được lên dây cót, chớp mắt một cái đã cách xa Thẩm Duệ cả năm chục mét rồi.
Thẩm Duệ vốn dĩ còn đang chờ cô chỉ trích lên án mình, kết quả là nhìn cô trợn mắt cả hồi lâu, cuối cùng lại chạy trốn nhanh như con thỏ vậy.
Anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó chính anh cũng phải bật cười, cô nhóc này đáng yêu thật đấy, sao trước kia anh không phát hiện ra cơ chứ?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh gần như là bắt máy ngay lập tức, trong giọng nói còn ngập tràn ý cười: “Alo?”
“Anh Tư?” Đối phương không ngờ Thẩm Duệ lại bắt máy nhanh như vậy, càng không ngờ mình còn nghe được ý cười trong giọng của anh, anh ta còn nghi ngờ không biết mình có bấm gọi nhầm số điện thoại hay không, còn cố ý nhìn lại màn hình điện thoại một lần, xác định mình không bấm nhầm số, anh ta mới nói tiếp: “Anh Tư, anh gặp phải chuyện gì vui hả?”
“Có chuyện thì nói.”
Đối phương khịt mũi cũng không dám tức giận, cười cười nói tiếp: “Kinh Tử quay về rồi, nói buổi tối muốn tụ họp, cậu ta vừa ra nước ngoài thì anh kết hôn, nên anh dẫn theo chị dâu đi, tiện thể ra mắt mọi người luôn.”
“Biết rồi, gặp nhau chỗ cũ.” Thẩm Duệ cúp điện thoại.
Anh đứng dậy, khóe mắt liếc đến chiếc túi đang rơi ở trên mặt đất, anh nhận ra đây là túi của cô.
Anh cúi người nhặt chiếc túi lên, cầm trong tay rồi quay người đi đến cạnh chiếc Bentley đang đỗ ở ven đường.
Tống Hân Nghiên chạy được một khoảng xa, mới dừng lại thở hổn hển.
Cô cũng kinh ngạc chính bản thân mình đó, bị người ta đùa bỡn như vậy, đúng ra cô phải đứng lại đánh cho đối phương răng rụng đầy đường, vậy mà cô tự nhiên lại chạy trối chết.
Nhớ lại hành động vừa rồi của anh, vành tai cô lại bắt đầu ngứa ngáy, cô gãi gãi lỗ tai, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước, cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó mới cúi đầu nhìn, mới phát hiện hai tay của mình trống không, túi của cô đã biến mất rồi!
Cô nhớ rõ, lúc rời khỏi nhà họ Tống cô có cầm túi xách đi mà, sau đó cô vẫn ngây ngốc không biết mình đã vứt túi đi đâu rồi.
Mất túi là chuyện nhỏ, nhưng tài liệu trong túi cực kì quan trọng với cô, cô nhất định phải tìm lại.
Cô tìm hết một vòng, chỗ nào nên tìm đều đã tìm qua nhưng vẫn không tìm thấy.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh băng ghế dài, sốt ruột đến mức hai mắt cũng ửng đỏ như sắp khóc.
Bỗng nhiên cô nhớ ra chuyện gì đó, cô quay đầu lại chạy đến siêu thị cách đó không xa.
Tìm được điện thoại công cộng, Tống Hân Nghiên vội vàng bấm số điện thoại di động của mình, đầu dây bên kia mới reo được vài chuông đã có người bắt máy, cô vội kêu lên: “Xin chào, tôi là chủ nhân của chiếc điện thoại này, xin hỏi anh nhặt được túi xách của tôi đúng không? Chỉ cần anh trả lại túi cho tôi, tôi sẵn sàng trả cho anh một khoản tiền lớn để cảm ơn anh.”.