Đọc truyện Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời – Chương 17: Anh Rõ Ràng Vẫn Đang Ở Thời Kỳ Đỉnh Cao Tại Sao Muốn Nghỉ Thi Đấu
Thắng lợi ở vòng bảng và vòng loại trực tiếp, đã giúp cho tinh thần của mọi người dâng cao, tràn đầy niềm tin vào trận bán kết, nhưng mà lúc này Lưu Hạo Vũ lại bất ngờ tuyên bố sẽ chấm dứt hợp đồng với WDF, không tham gia bất kỳ trận đấu nào tiếp theo của WDF nữa.
Đối với việc thiết kế đồng phục đội, Tô Mộc Hề rất không có lòng tin vào thiết kế của chính mình, và đúng như dự đoán tất cả đều bị gạt bỏ, không có cái nào có thể lọt vào mắt thần bên A.
Tô Mộc Hề sửa đi sửa lại, qua một tuần sau, mới miễn cưỡng nhận được sự chấp nhận của Bên A.
Đồng phục đội cuối cùng cũng được được hoàn thành trước khi bắt đầu trận đấu chia bảng, do chính Tô Mộc Hề thiết kế, mà Thì Phỉ gật đầu công nhận đồng phục đội, thì đương nhiên nhận được sự khen ngợi của toàn đội.
Trận đấu chia bảng còn được gọi là trận đấu tỉnh, là trận đấu tổ chức tại tỉnh với tư cách là khu vực, Phố Thành thuộc thành phố trực thuộc trung ương, nhưng theo vị trí địa lý, thì thuộc Chiết Giang, cho nên phải tham gia trận đấu chia bảng Chiết Giang.
Trận đấu chia bảng được tổ chức ở Nam Thành tỉnh lị của Chiết Giang, từ Phố Thành ngồi tàu cao tốc đến Nam Thành mất khoảng 50 phút.
Trận đấu bắt đầu từ ngày 25 tháng 11, kết thúc vào ngày 28.
Ngày 22 tháng 11, là sinh nhật của ông nội Thì Phỉ.
Trước khi lên đường đi Nam Thành, Thì Phỉ đã về nhà chúc mừng sinh nhật cho ông nội.
Ông nội Thì sống trong một ngôi nhà tập thể do Đại học C xây dựng, cách trường không xa.
Thì Phỉ lái chiếc Polo nhỏ về nhà, xe đi đến cổng tiểu khu, thì gặp Cố Nam Sơn vừa tan học.
Cha của Cố Nam Sơn cũng là giáo viên của Đại học C, Thì Phỉ quen cậu ấy từ nhỏ, anh lớn hơn cậu ta vài tuổi.
Từ nhỏ Cố Nam Sơn đã không thích chơi với những đứa trẻ khác, mọi người đều nói cậu ấy có hơi tự kỷ.
Cố Du Nhiên, chị gái của Cố Nam Sơn rất bảo vệ người em trai này, nếu ai dám nói em trai cô ấy một chữ, thì quả đấm của cô ấy sẽ lập tức chào hỏi.
Cố Du Nhiên vì vậy mà trở thành chị đại trong viện.
Xe của Thì Phỉ đi tới bên cạnh Cố Nam Sơn thì dừng lại, hạ cửa kính xe xuống nói: “Lên xe, đưa em đi một đoạn.”
Thì Phỉ vốn lo lắng Cố Nam Sơn sẽ từ chối, nhưng Cố Nam Sơn vừa nhìn thấy là anh, thì không nói hai lời liền lên xe.
Cố Nam Sơn cao gầy trắng nõn, ngũ quan thanh tú, năm nay lớp mười hai, sắp đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, từ nhỏ cậu ấy đã học rất tốt, chỉ là gần đây có hơi say mê trò chơi Internet, người nhà rất lo lắng cậu ấy sẽ đứt mắt dây xích [1] vào những giây phút cuối cùng.
[1] Đứt mắt dây xích (掉链子): Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.
Tuy chỉ là tục ngữ từ một địa phương, thế nhưng vì lối so sánh ẩn dụ sinh động thú vị, cộng thêm sự phát triển của phương tiện thông tin đại chúng, cụm từ này liền trở nên phổ biến, được rất nhiều người sử dụng (theo baidu).
Trước đó Thì Phỉ đã gặp Cố Du Nhiên ở công ty của Ôn Tu Viễn, cô ấy chính là lo lắng về vấn đề này, muốn anh tìm Cố Nam Sơn nói chuyện.
Nhưng mà gần đây anh bận rộn nhiều chuyện, nên quên mất chuyện này.
Sau khi lên xe, Cố Nam Sơn, người luôn trầm mặc ít nói lại phá vỡ sự im lặng trước: “Chúc mừng.”
Thì Phì sửng sốt một chút: “Chúc mừng anh cái gì?”
“Em nghe chị em nói, chính anh thành lập đội của riêng mình, tên là WDF, còn giành được giải quán quân thành phố Phố Thành.”
Thì Phỉ cười gật đầu: “Cám ơn.”
Cố Nam Sơn lại hỏi: “Anh rõ ràng vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao, tại sao muốn nghỉ thi đấu?”
Thì Phỉ thu lại nụ cười, giả bộ thâm trầm, “Đang đỉnh cao mà nghỉ, em không cảm thấy sẽ làm cho người ta nhớ mãi không quên sao?”
Cố Nam Sơn: “…”
Thì Phỉ bật cười.
Một lúc sau, Cố Nam Sơn hỏi lại: “Anh làm sao để bạn cân bằng giữa việc học và việc chơi?”
“Mỗi ngày đặt cho mình một mục tiêu, hoàn thành thì có thể chơi game hai tiếng.”
“Trước kỳ thi tuyển sinh đại học anh cũng chơi sao?”
“Chơi.”
“Anh thi đại học được bao nhiêu điểm?”
“Anh được tuyển thẳng.”
Cố Nam Sơn: “…”
Khi xe đi tới dưới nhà của Cố Nam Sơn, Thì Phỉ giảm tốc độ rồi dừng lại, Cố Nam Sơn mở cửa xe, quay đầu hỏi anh: “Em có thể đến căn cứ của anh xem một chút không?”
“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, đợi một lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em.”
“Vâng.” Cố Nam Sơn gật đầu, mở cửa xuống xe.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao Ferrari dừng trước xe Polo, Cố Du Nhiên đi xuống từ vị trí người lái, cô ấy liếc nhìn Cố Nam Sơn, rồi vọt tới bên cạnh xe Polo, hai tay chống cửa kính xe, trầm giọng chất vấn Thì Phỉ: “Cậu nói gì với Nam Sơn?”
“Khích lệ em ấy học hành chăm chỉ.”
Cố Du Nhiên như tin như không, “Thật sao?”
“Không tin thì chị hỏi em ấy.”
Cố Du Nhiên lại quan sát anh một lúc, thấy anh không có chút biểu chột dạ nào, mới đứng dậy, bước sang một bên.
Thì Phỉ sang số đi qua cô ấy, lúc lướt qua Ferrari, khiêu khích đạp ga.
Cố Du Nhiên cười, một chiếc Polo nhỏ mà kiêu ngạo như vậy?
Chỗ ông nội Thì ở có một mảnh sân nhỏ độc lập, hai bên sân là hai hàng rau củ.
Ferrari chạy theo sau xe Polo đậu ở cổng viện, Ôn Tu Viễn âu phục giày da xuống xe.
Thì Phỉ và Ôn Tu Viễn cùng đi vào sân, Thì Phỉ cà lơ phất phơ xoay chìa khóa xe: “Nói thật, anh thật sự không định đầu tư cho em sao? Đội của em vừa mới thành lập một tháng mà đã giành quán quân cuộc thi khu Phố Thành, tiềm năng vô hạn.”
Ôn Tu Viễn nở nụ cười: “Chúc mừng em, nhưng anh không định đổi ý.”
Thì Phỉ thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Ôn Tu Viễn: “Em nói gì?”
“Em nói, hôm nay anh lạnh nhạt với em, ngày mai em sẽ để cho anh thấy cao không với nổi.”
Ôn Tu Viễn: “…”
====
Thì Phỉ sinh ra trong một gia đình gia giáo về luật.
Ông nội là cựu hiệu trưởng Học viện luật trường Đại học C, bà nội trước khi nghỉ hưu thì là thẩm phán của Tòa án tối cao; ba Thì Lý thì có văn phòng riêng, là cố vấn pháp lý của nhiều tập đoàn, mẹ Ngụy Tri Thu là một luật sư về ly hôn rất có tiếng trong ngành, các vụ kiện do bà ấy đại diện rất hiếm khi thua kiện.
Dì Thì Cẩn là giáo sư luật ở trường Đại học C, bác cả Thì Thận là lãnh đạo của Tòa án Tối cao.
Đến thế hệ của Thì Phỉ, thì chỉ có Thì Lan làm công việc liên quan đến luật.
Ôn Tu Viễn thì gây dựng sự nghiệp kinh doanh, mặc dù Thì Phỉ học ngành luật, nhưng khả năng làm công việc này là rất nhỏ.
Mọi người bình thường đều rất bận rộn, chỉ có vào ngày sinh nhật của ông nội Thì và bà nội Thì, người một nhà mới có thể tụ tập đông đủ.
Cũng xem như là một phong tục, hàng năm vào ngày sinh nhật của ông nội Thì, đều sẽ chụp một tấm ảnh gia đình.
Gia đình mời thợ chụp ảnh đến chụp cho mọi người, sau khi chụp xong, thì ông nội như có như không thở dài nói: “Nhà rất nhiều năm rồi không có thêm người.”
Thì Phỉ nhìn Thì Lam, sau đó cùng nhau nhìn về phía Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn bình tĩnh lấy điện thoại để bên tai, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Trên bàn ăn, thì không thể tránh khỏi nhắc đến chủ đề cũ: Vấn đề đâu là con đường cho thiếu niên Thì Phỉ.
Thì Lý: “Đường rộng thênh thang cũng có, mà nó cứ muốn đi đường hẹp quanh co.”
Ngụy Tri Thu: “Em cho rằng nó trở lại trường học thì sẽ an tâm hơn một chút, kết quả lại thành lập chiến đội gì đó, còn thường xuyên trốn học, tìm người thi thay.”
Thì Lý và Ngụy Tri Thu thở dài thở ngắn, những trưởng bối khác khuyên giải an ủi đôi câu.
Sắc mặt của Thì Phỉ không tốt lắm, nhưng mà anh không muốn làm ầm trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội nên vẫn chịu đựng.
Thì Lý hỏi Thì Phỉ: “Xe đậu ở cổng đâu ra?”
Thì Lam cúi đầu thật thấp, có chút không dám nhìn Thì Lý, sợ để lộ mình chột dạ bị Thì Lý nhìn thấu.
Ngay cả mí mắt Thì Phỉ cũng không nhấc nói: “Nhà đầu tư đưa.”
Thì Lý: “Con còn có nhà đầu tư? Không phải Thì Lam với Tu Viễn đưa cho con chứ.”
Thì Phỉ cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Tại sao con không thể có nhà đầu tư? Ba cho rằng nếu như ba không để cho bọn họ giúp con, thì con sẽ đến bước đường cùng sao?”
Thì Lý còn muốn nói gì nữa, thì bị ông nội Thì chặn lại, “Được rồi, nào có bậc cha mẹ như anh? Thấy con liền phê bình.”
Thì Lý tự nói chuyện cho mình: “Con không phê bình nó.”
Ông nội Thì hỏi ngược lại: “Vậy con khen ngợi nó?”
Thì Lý thấp giọng nói, “Nó có gì đáng để con khen.”
Ông nội Thì nhướng mày lên, giọng tăng lên một quãng tám: “Còn nói?”
Thì Lý hoàn toàn không dám nói tiếp nữa, Ngụy Tri Thu cũng im lặng theo, chủ đề này cuối cùng cũng bị lật ngược.
====
Ngày hôm sau, Cố Nam Sơn xuất hiện tại căn cứ của WDF.
Cố Nam Sơn đến đúng lúc mọi người đang tập luyện, Thì Phỉ mời cậu ấy ngồi trong phòng họp một lát, nhưng cậu ấy lại nói, “Em muốn xem mọi người tập luyện.”
Thì Phỉ vui vẻ đồng ý.
Cố Nam Sơn rất ít nói, cậu ấy nhìn sau lưng của mọi người một lúc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Từ ánh mắt của cậu ấy Thì Phỉ có thể nhìn ra, cậu ấy thật sự rất thích thể thao điện tử.
Thì Phỉ đề nghị: “Có muốn chơi một ván thử không?”
Hai mắt Cố Nam Sơn nóng rực: “Có thể không?”
“Tất nhiên.
Em giỏi ở vị trí nào?”
“Đều được.”
Trong ván đầu tiên, Thì Phỉ sắp xếp cho Cố Nam Sơn chơi phụ trợ.
Trong ván thứ hai, lại sắp xếp cho cậu ấy chơi ADC.
Hai vị trí với phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng Cố Nam Sơn vẫn có thể chuyển đổi thành thạo giữa các nhân vật khác nhau, thao tác và năng lực đều rất cao.
Trong game cậu ấy rất tích cực, hoàn toàn khác với trạng thái thờ ơ với tất cả lúc bình thường.
Sau khi kết thúc hai ván, thực lực của Cố Nam Sơn đã nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.
Hà Ngộ đang chơi ở vị trí ADC thận trọng hỏi: “Lão đại, anh muốn giữ cậu ấy lại sao? Có phải em sắp mất việc?”
Thạch Đầu phụ trợ cũng lo lắng nhìn Thì Phỉ.
Thì Phỉ nhìn bọn họ, tức giận nói: “Rèn luyện tốt vào.”
Lúc này Hà Ngộ với Thạch Đầu mới an tâm.
Mặc dù bị dạy bảo một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết!
Thì Phỉ tiễn Cố Nam Sơn xuống lầu, trước khi đi, Cố Nam Sơn lại hỏi: “Em có thể thường xuyên đến chơi không?”
“Tất nhiên có thể.”
“Em sẽ cố gắng để được tuyển thẳng.”
Thì Phỉ gật đầu: “Cố gắng lên.”
Cố Nam Sơn còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi.
====
Một ngày trước khi bắt đầu trận đấu chia bảng, mọi người đều lên đường từ căn cứ đến ga tàu.
Nhà Lưu Hạo Vũ có việc, nên hẹn tập trung tại nhà ga.
Mười phút trước khi tàu chạy Lưu Hạo Vũ mới xuất hiện, suýt chút nữa đã lỡ chuyến tàu.
Tô Mộc Hề cùng bọn họ đi Nam Thành, sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, rồi lại ngồi tàu cao tốc cả đêm trở lại Phố Thành.
Là ai nói làm việc với Thì Phỉ là công việc tốt? Đổi lại người đó làm thử xem.
Bôn ba chạy việc không ngừng nghỉ, thiếu chút nữa hao tổn nửa cái mạng của cô.
Các chiến đội tham gia trận đấu chia bảng lần này đều là các hạng nhất khu vực, thực lực không thể coi thường, mọi người không dám thả lỏng chút nào.
Sau một tháng luyện tập, thực lực tổng thể của WDF đã dần dần tăng lên, nhưng đối với thi đấu thì vẫn chưa chắc chắn lắm.
WDF thuận lợi vượt qua vòng loại, ở vòng loại trực tiếp, WDF gặp đội POP được đánh giá là có triển vọng đoạt cúp nhất, sau ba ván, cuối cùng cũng gian nan mà thắng được.
Trận đấu này là trận đấu đánh gian nan nhất mà WDF đánh từ khi thành lập tới nay, cũng may bọn họ ít sai sót, sức chịu đựng lại bền bỉ, nên đã cười đến cuối cùng.
Theo quy định của cuộc thi, đội hạng nhất và hạng nhì của trận đấu chia bảng sẽ tham gia thi đấu khu vực.
Nói cách khác, nếu như bọn họ có thể giành chiến thắng ở vòng bán kết, thì bọn họ sẽ có tấm vé dự thi khu vực.
Trận đấu tiếp theo là trận bán kết, bọn họ sẽ đối đầu với chiến đội G-heart, có thể vào thi đấu khu vực hay không, thành bại đều phụ thuộc vào vòng này.
Mặc dù thất bại cũng không thể ngăn cản bước chân tiến tới của WDF, nhưng bọn họ sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất bước vào trận chung kết thế giới D3 và giải đấu chính thức.
Thắng lợi ở vòng bảng và vòng loại trực tiếp, đã giúp cho tinh thần của mọi người dâng cao, tràn đầy niềm tin vào trận bán kết, nhưng mà lúc này Lưu Hạo Vũ lại bất ngờ tuyên bố sẽ chấm dứt hợp đồng với WDF, không tham gia bất kỳ trận đấu nào tiếp theo của WDF nữa.
Lúc ấy bọn họ vừa mới kết thúc trận bán kết, đang thảo luận xem cơm tối có nên tổ chức ăn mừng nho nhỏ hay không, thì lời này của Lưu Hạo Vũ giống như sấm sét san lấp đất đai, làm tất cả mọi người đều bối rối.
Ngay cả Thì Phỉ, cũng bị sốc đến mức không nói được một lời.
Chu Chính lấy lại tinh thần đầu tiên, đi tới vỗ vỗ bả vai của Lưu Hạo Vũ: “Có chuyện gì thì chúng ta có thể nói chuyện, đừng hấp tấp.”
Thạch Đầu giả vờ thoải mái nói: “Đừng có nói đùa, chúng ta chỉ còn thiếu một bước nữa là đến cuộc thi khu vực.
Hà Ngộ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Lưu Hạo Vũ mặt đầu áy náy: “Em đang nghiêm túc, thật xin lỗi.”
Phùng Ly đột nhiên xông lên, túm lấy cổ áo của cậu ta, hung hăng hỏi: “Có phải cậu phản bội chúng tôi không? Có phải vì tiền không?”
Lưu Hạo Vũ rũ mắt, không nhìn vào mắt của Phùng Ly.
“Im lặng chính là ngầm thừa nhận!”
“Phải.
Có người đưa cho em hợp đồng giá cao hơn.
Em cần tiền.” Lưu Hạo Vũ dừng lại, giọng trầm xuống, lại xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Phùng Ly vô cùng tức giận, đấm thẳng vào mặt Lưu Hạo Vũ, lực của cú đấm này, trực tiếp đánh ngã Lưu Hạo Vũ xuống đất.
Tất cả mọi người đều chuyển từ bàng hoàng sang tức giận, không ai đi lên ngăn cản, ích kỷ hy vọng Phùng Ly đánh cho cậu ta một trận.
Phùng Ly lại nắm lấy cổ áo của Lưu Hạo Vũ, giơ nắm đấm lên, vừa định đấm xuống, thì lại bị Thì Phỉ ngăn cản.
Thì Phỉ kéo Phùng Ly ra, nhìn Lưu Hạo Vũ từ trên cao nhìn xuống: “Thiếu tiền thì có thể nói cho tôi biết, có cần phải làm thế này không?”
Lưu Hạo Vũ lau vết máu nơi khóe miệng: “Ngoại trừ xin lỗi, thì em không có gì để nói.”
Chuyện đã đến nước này, nói thêm cũng vô dụng.
Lưu Hạo Vũ đã quyết tâm muốn chấm dứt hợp đồng, Thì Phỉ cũng sẽ không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Theo điều khoản của hợp đồng, cậu phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng.”
“Em sẽ chuyển tiền cho anh trong thời gian sớm nhất.”
Thì Phỉ khinh thường nhìn cậu ta lần nữa, cười khẽ một tiếng, không nhẹ không nặng uy hiếp: “Cũng không biết chiến đội nào xui xẻo ký với cậu, sau này gặp nhau trong trận đấu, đừng trách tôi không nể mặt.”
Sắc mặt Lưu Hạo Vũ tái nhợt, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, khom người thật thấp về phía Thì Phỉ, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Phùng Ly lo lắng kêu: “Lão đại, không thể để cho cậu ta đi như thế này!”
Thì Phỉ liếc nhìn cậu ấy: “Làm sao? Cậu còn có thể nhốt cậu ta lại sao?”
Phùng Ly hồi lâu cũng không nói ra lời, nhưng bỏ qua cho Lưu Hạo Vũ dễ dàng như vậy, thật sự là không cam lòng.
Thì Phỉ lấy bao thuốc lá và bật lửa ra, nghĩ đến trong phòng có con gái, thì lại nhét vào túi.
Hà Ngộ: “Rốt cuộc là ai đào Lưu Hạo Vũ đi? Thủ đoạn hạ lưu như vậy cũng có thể nghĩ ra được, thật là quá vô sỉ!”
Thạch Đầu: “Lưu Hạo Vũ cũng đủ không biết xấu hổ, đưa tiền thì rút khỏi, nhân phẩm đã lộ rõ.”
Phùng Ly hối hận lúc nãy không đấm cậu ta thêm vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này đừng để cho em gặp lại cậu ta, gặp một lần đánh một lần!”
Hà Ngộ: “Đánh cậu ta đến không thể lo liệu cho cuộc sống!”
Phùng Ly: “Sự nghiệp lụi tàn!”
“Cả đời cũng không kiếm ra tiền!”
“Nghèo chết!”
Hà Ngộ và Phùng Ly cậu một câu tôi một câu “nguyền rủa” Lưu Hạo Vũ, Nam Tụng vẫn im lặng đột nhiên đứng lên, hai người bọn họ lập tức ngậm miệng.
Nam Tụng đi tới trước mặt Thì Phỉ: “Lão đại, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hà Ngộ lúc này giống như chim sợ cành cong: “Chị sẽ không muốn nghỉ thi đấu luôn chứ?”
Nam Tụng trừng mắt nhìn Hà Ngộ.
Thì Phỉ và Nam Tụng đi đến căn phòng bên cạnh, rót ly nước đưa cho cô ấy: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Nam Tụng nắm chặt ly, ánh mắt sâu xa nhìn Thì Phỉ: “Em gia nhập WDF, chính là vì thắng G-heart, cho nên ngày mai, em chỉ có thể thắng, không thể thua.”
“Ai nói với em chúng ta sẽ thua?”
“Nhưng Lưu Hạo Vũ đã rút khỏi trận đấu…”
“Yên tâm, chúng ta sẽ thắng.
Em đi về trước, tôi gọi điện thoại.”
Nam Tụng trở về phòng, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Mọi người đều nhìn cô ấy, không biết cô ấy đã nói chuyện gì với Thì Phỉ, đều không hẹn mà cùng tự hỏi liệu cô ấy có nghỉ thi đấu như Lưu Hạo Vũ hay không.
Cô ấy bước đến vị trí ngồi vừa nãy, mở miệng nói: “Tôi sẽ không rút khỏi trận đấu một cách vô sỉ như vậy.
Muốn rút, cũng phải đợi giành chức vô địch mới rút.”
Nam Tụng vừa nói như vậy, mọi người đều yên tâm.
Hà Ngộ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ đùi nói: “Lúc này mới giống như King của chúng ta!”
Thạch Đầu cũng nói đùa: “Giành được chức vô địch, cô muốn lên trời chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản.”
Mặc dù xác định Nam Tụng sẽ không rút khỏi trận đấu, nhưng mà vấn đề khó giải quyết vẫn chưa được giải quyết, đội thiếu đi một người, thì căn bản không đủ điều kiện tham gia thi đấu.
Chu Chính tìm thấy sổ tay dự thi do ban tổ chức phát, trong đó có một quy tắc là: Mỗi đội có thể đăng ký hai người dự bị, nếu không đăng ký dự bị, thì xem như không có người thay thế, nên khi xem xét số người thay thế thì chỉ có 5 người sẽ được tính.
Nếu có tuyển thủ bỏ quyền thi đấu dẫn đến chiến đội không đủ 5 người, thì đội đó sẽ bị hủy tư cách thi đấu.
Mọi người đọc đi đọc lại quy tắc này, cố gắng giải thích ý nghĩa mà quy tắc này muốn đạt.
Thạch Đầu nói: “Có nghĩa là nếu như chúng ta không đăng ký người dự bị, mà bây giờ có người bỏ thi đấu, thì chỉ có thể bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu?”
Mặc dù mọi người không muốn thừa nhận, nhưng mà nhìn nghĩa trên mặt chữ, thì đúng là giống như Thạch Đầu nói.
Hà Ngộ và Phùng Ly vừa nãy còn tràn đầy phẫn nộ, bây giờ cũng im lặng, giống như một quả bóng xì hơi.
Mặc dù mọi người đều không nói gì, nhưng vào giờ phút này mọi người càng ghét bỏ Lưu Hạo Vũ hơn trước, cậu ta lựa chọn rút khỏi cuộc thi, thì chính là muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Nhìn thấy sự cố gắng bấy lâu nay sắp trôi theo dòng nước, dần dần cảm giác được nỗi tuyệt vọng, cả phòng rơi vào biển lặng.
Từ sau khi họp thành đội, mọi người chưa từng hoang mang bối rối giống như bây giờ, cảm giác tuyệt vọng đập vào mặt khiến cho tâm trạng của ai nấy đều càng ngày càng nặng nề.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Kịch nhỏ:
Thì Phỉ: Chương này tại sao không sắp xếp kịch nhỏ của Mộc Hề?
Ba ba Mã Nghị: Tình tiết vở kịch chương này không cần Mộc Hề.
Thì Phỉ: Không được, tôi muốn mỗi chương đều gặp Mộc Hề.
Ba ba Mã Nghị: Đến viết cho cậu đây..