Đọc truyện Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh) – Chương 7: Tử khí
Ta theo Yên Trì không biết đã học được bao nhiêu thứ, ta thật hy vọng những thứ này không bao giờ học hết, như vậy, y liền có thể mỗi ngày nắm tay ta, dạy ta học rất nhiều thứ ta không biết. Kỳ thật có nhiều thứ ta đã thông hiểu đạo lý, nhưng ta còn giả ngốc nói ta không hiểu, bởi vì làm cách này, ta mới có thể tới gần y, bên cạnh y. Ở cùng với y, ta thật sự rất hạnh phúc.
Kỳ thật Yên Trì bề bộn rất nhiều việc, mỗi buổi sáng y đều phải lên lớp, huấn luyện một thời gian ngắn, liền phải đi canh giữ Song thụ đảo, cho đến tận tối mới một thân mệt mỏi trở về. Mỗi lần y trở về, đều sẽ mang cho ta ta đồ ăn thơm phức, nhìn ta đã ăn xong, mới thỏa mãn đi tắm.
Ta rất muốn san sẻ với y, nhưng đáng tiếc ta ngay cả căn phòng này đều không ra được, cơm cũng không thể làm, đồ ăn cũng không thể nấu, mỗi ngày còn phải khiến cho y hầu hạ ta —— y quá cực khổ.
Về sau ta quấn y đòi y dạy ta thủ pháp xoa bóp, mỗi ngày sau khi y trở về, ta đều sẽ dựa vào đó xoa bóp cho y, thả lỏng gân cốt.
Y vẫn thường giễu cợt ta: “Không, tay của ngươi không có chút thịt, bóp vai ta cấn đến sợ a.” Ta tức giận mặc kệ y, xoay qua chỗ khác, nhưng đến lúc nhìn thấy y ánh mắt mệt mỏi, khóe miệng mang cười, ta lại trở về, đàng hoàng bóp vai cho y.
Về sau, vì tránh cho ta mỗi ngày ở trong phòng không có việc để làm, Yên Trì bố trí cho ta một nhiệm vụ, mỗi ngày học một linh thuật phổ thông nhất, nếu như học xong, y liền làm món ngon cho ta, nếu như học không được, sẽ không có lộc ăn, đương nhiên, linh thuật cho ta học cũng là căn cứ vào linh lực của ta mà định ra. Ta rất thích đồ ăn y nấu cho ta, vô cùng mỹ vị, vì có thể ăn đến món ngon của y làm, ta liền hăng hái luyện tập linh thuật.
Kỳ thật ngay từ đầu ta vẫn còn rất để tâm vào việc học, nhưng khi phát hiện mình rất đần không học được, liền ủ rũ cúi đầu muốn từ bỏ, nhưng mỗi lần y đều cầm đồ ăn thơm ngào ngạt đến hấp dẫn ta, khiến ta đều bị ép vực dậy. Dần dà, ta phát hiện mấy món ăn này của Yên Trì vẫn thật sự có sức hấp dẫn, ta chậm rãi nắm giữ một chút linh thuật cơ bản, linh lực cũng có chút tiến bộ.
Yên Trì khen ta nói ngươi rốt cuộc có tiến bộ, ta gãi gãi đầu quay về y nói: “May mắn ta có ngươi.”
Yên Trì cười không đáp.
Nhưng mà, so sánh linh thuật của ta với y, vẫn là một đĩa rau nhỏ*, có một lần ta tỷ thí với y, kết quả y chỉ dùng một ngón tay liền bắn rớt linh thuật ta vất vả cực khổ niệm ra, ta vô cùng buồn bực, nằm sấp trên lưng y, Yên Trì ngươi không thể nhường ta sao?
(*Nguyên văn 小菜一碟 tiểu thái nhất điệp: ý là chỉ là thứ nhỏ nhặt không đáng quan tâm.)
Y cười trêu chọc nói: “Ngươi đều sống đến mấu trăm năm tuổi? Theo lý thuyết ngươi có thể là tiền bối của ta, hiện tại muốn tiểu bối này nhường cho ngươi, còn ra thể thống gì?”
Ta buồn bực không thôi, đêm hôm đó liền phấn chấn, học xong rất nhiều linh thuật, cách một ngày liền diễu võ dương oai khoe khoang với y. Y xoa xoa đầu ta, cười nói: “Ngươi quả nhiên vẫn phải dùng phép khích tướng mới được.”
Ta thở hổn hển không thèm để ý đến y, nhưng đêm hôm đó lúc y cầm một đống đồ ăn đến cho ta, ta lại không cốt khí mà không còn so đo với y.
Chúng ta cũng thường thường đi đến Song thụ đảo nhìn lên đào hoa thụ, đào hoa thụ lớn rất nhanh, trước kia vẫn chỉ là một cây non nho nhỏ, về sau lại chầm chậm mọc ra lá xanh, xòe ra mấy nhánh.
Ta thử chạm vào nó, nhưng nó dường rất bài xích ta, thấy ta lúc nào cũng vặn vẹo uốn éo, tránh khỏi ta. Nhưng khi Yên Trì tới gần nó, nó rồi lại không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại thật sự vui vẻ chào đón, thân mật cọ cọ y.
Yên Trì giải thích cho ta, cây đào thuộc tính ôn, mà ta thuần âm, cả hai bài xích lẫn nhau, cho nên cây đào mới không chạm ta.
Ta liền hiếu kỳ hỏi y: “Nếu nó không bài xích ngươi, đã thuyết minh ngươi cùng thuộc ôn với nó, vậy chẳng lẽ ngươi không phải cũng là bài xích ta sao?”
Yên Trì sửng sốt một chốc, lắc đầu nói: “Kỳ thật ta cũng không biết, nhưng ta chính là có thể đến gần ngươi, ta cũng không biết vì cái gì. Có lẽ là do ta quanh năm canh giữ bên Song thụ đảo, tiếp xúc với nhiều linh hồn bất tử a. Theo lý mà nói, nhân loại là không thể thường xuyên qua lại với linh hồn bất tử, bởi vì sẽ hao tổn linh khí của loài người.”
Ta cũng sửng sốt, ta cùng y sinh hoạt một chỗ, bất tri bất giác đã hơn một năm, ta vẫn luôn không cảm thấy được thân thể y bởi vì ta mà sinh ra phản ứng xấu gì, nhưng ta vẫn yêu cầu y kiểm tra một chút thân thể của mình, y cười nói không có chuyện gì đâu, sẽ không xảy ra vấn đề.
Ta cũng không thể yên lòng, thẳng đến khi có một ngày, ta phát hiện, sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng của ta.
Ngày đó, y đột nhiên té xỉu.
Ta nghe thấy có người hướng về phía căn phòng, cảnh giác lui vào một góc, mà đó là lúc ta phát hiện việc y té xỉu.
“Sư đệ đang êm đẹp, như thế nào lại té xỉu. Mau, mời sư phụ đến xem! Ta thấy sắc mặt đệ ấy không đúng.” Sư huynh của Yên Trì sai một người đi tìm sư phụ.
Ta sợ tới mức tim hẫng một nhịp, bối rối không biết làm sao, nương theo chút chút ánh sáng ta nhìn về Yên Trì trên giường, chỉ thấy sắc mặt y trắng bệch, hai hàng lông mày nhíu chặt, giữa mi tâm vậy mà bao phủ một tầng tử khí!
Ta thiếu chút nữa liền hô lên, may mắn ta bưng kín miệng mình, thẳng đến khi mấy người kia ra ngoài đón sư phụ, ta mới dè dặt bò ra, sờ sờ Yên Trì, phát hiện y vậy mà cả người lạnh buốt, toàn thân bao phủ tử khí. Ta bị dọa sợ, ta gọi Yên Trì, nhưng y vẫn không đáp lại.
Lúc này, ta xuất phát từ bản năng cảm thấy một luồng linh áp cường đại, đang hướng về nơi đây mà đến. Ta hoảng sợ, vội vàng lùi vào trong góc, phủ hắc bào kín đầu, niệm thuật ẩn mình Yên Trì đã dạy ta, che đậy linh tức đặc biệt của ta.
Tiếng mở cửa vang lên, ta nhìn thấy một vị tiên phong đạo cốt đi tới bên cạnh Yên Trì, người nọ rất trẻ, thậm chí so với Yên Trì không chênh lệch là bao, nhưng dựa vào linh khí phát ra từ người ông ta, đạo hạnh của người này ở trên Yên Trì rất xa, thậm chí có thể so với cha ta.
Người này hẳn là sư phụ của Yên Trì rồi.
Sư phụ nhìn Yên Trì, điểm mấy đại huyệt trên người Yên Trì, đầu ngón tay ngưng tụ một đoàn sáng trắng, từ trán của Yên Trì rót linh quang vào cơ thể y, không lâu sau, hắc khí trên mặt Yên Trì liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
“Sư phụ, rốt cuộc sư đệ bị làm sao vậy?” Sư huynh của yên Trì lo lắng hỏi.
Sư phụ cũng không trực tiếp trả lời y, mà cau mày nhìn về vị trí của ta, hai tay của ông ta nhóm lên một linh quyết, hướng về phía ta.
Ta sợ tới mức hô hấp ngừng lại, bức ra tất cả linh lực của ta dùng cho thuật ẩn thân, còn dùng áo bào đen che lại đầu của mình.
May mắn vận khí của ta không tệ, sau khi sư phụ ở bên chỗ ta rời đi một vòng, cũng không phát hiện cái gì, chắp tay trở lại bên giường của Yên Trì, thấp giọng nói: “Nếu vi sư không đoán sai, lý do là vì Yên Trì thường xuyên tiếp xúc với linh hồn bất tử.”
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì đệ ấy quanh năm canh giữ bên Song thụ đảo?”
Sư phụ lắc đầu nói: “Cũng không phải như thế, trên Song thụ đảo có linh giới, có khả năng bảo vệ an nguy cho người canh giữ, giúp tránh đi âm khí của linh hồn bất tử, cho dù thật sự có khả năng tiếp xúc với linh hồn bất tử, nhất thời nửa khắc cũng sẽ không đối với thân thể sinh ra ảnh hưởng. Nhưng nhìn tình huống này của Yên Trì, sợ là nó năm dài tháng rộng tiếp xúc với linh hồn bất tử, dẫn đến âm khí đọng lại trong cơ thể mà tạo thành.”
“Cái gì! Sư phụ nói là thật, nếu như tiếp xúc lâu dài như thế, sinh mệnh cùng linh lực của sư đệ sẽ bị âm khí ăn mòn a!”
Sư phụ lạnh lùng mở miệng: “Tìm ra linh hồn bất tử kia, sau đó hoặc là đuổi đi, hoặc là diệt!”