Bạn đang đọc Anh Trên Trang Giấy FULL – Chương 9
Chương 9: Sinh nhật vui vẻ
Một ngày trước sinh nhật Phó Uyển Hòa, Tăng Đình Đình mời cô đi ăn.
“Uyển Hòa, mai là sinh nhật cậu rồi, năm nay cậu lại về Hành Dương à?” Tăng Đình Đình hỏi.
Phó Uyển Hòa gọi món xong, quay đầu: “Ừ.”
Tăng Đình Đình bĩu môi: “Sao sinh nhật năm nào cậu cũng trở về Hành Dương vậy? Tớ cũng muốn trải qua sinh nhật với cậu, tiếc quá.”
Phó Uyển Hòa cười: “Sinh nhật năm sau của tớ sẽ giao cho cậu nhá.”
Hai mắt Tăng Đình Đình lập tức sáng bừng: “Vậy cũng được, sinh nhật năm sau của cậu cứ để tớ lo, tớ nhất định sẽ tặng cậu một sinh nhật khó quên!”
“Được được được.”
Phó Uyển Hòa vừa quay lại đã nhận được một tin nhắn wechat từ khách hàng, ánh mắt dừng lại ở khung chat với Ôn Hành, lần cuối cùng bọn họ chat với nhau đã là nửa tháng trước.
Cô không chỉ một lần muốn chủ động tìm cô ấy, nhưng cô hơi ngại, không dám bước lại gần dù chỉ một bước.
“Uyển Hòa, sao cậu không ăn đi? Nguội hết giờ.”
Phó Uyển Hòa a một tiếng, vội vã cất điện thoại, lên tiếng đáp: “Được rồi.”
***
Tầm chạng vạng tối, tàu điện ngầm lúc nào cũng chật kín, cho nên bình thường Phó Uyển Hòa thà tự lái xe cũng không muốn chen chúc với người khác.
“Uyển Hòa!” Tăng Đình Đình gọi cô lại.
Phó Uyển Hòa dừng bước: “Sao thế?”
Tăng Đình Đình lấy một món quà tinh xảo từ trong túi xách ra đưa cho cô: “Nãy ăn cơm quên đưa quà cho cậu, sinh nhật vui vẻ nha.”
Phó Uyển Hòa nhận ra bao bì của món quà này, là nhãn hiệu nước hoa cô thường dùng, cô nhận quà, cười nói: “Cám ơn cậu.”
“Không cần cám ơn, tấm ảnh có chữ kí cậu cho tớ còn có giá trị hơn cả món quà này.”
Phó Uyển Hòa không ngờ cô ấy còn nhớ: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, huống chi tấm ảnh có chữ kí kia là tớ,” Cô dừng một chút, “Bạn tớ lấy cho, không liên quan đến tớ đâu.”
Ba chữ Dư Châu Dạ lại hiện lên trong đầu cô.
Chắc hẳn giờ này anh đã rời Thuận Thu rồi, bọn họ đến cả lời tạm biệt cũng không nói với nhau.
Lần gặp mặt tiếp theo là bao giờ, chẳng lẽ lại thêm mười năm nữa ư?
“Vậy cậu cảm ơn bạn cậu giúp tớ nha.”
“Được,” Phó Uyển Hòa hoàn hồn, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đã hơn năm giờ rồi, tớ sợ bị tắc đường nên đi trước đây, bye bye.”
“Được, bye byeee.”
Phó Uyển Hòa cẩn thận đặt quà Tăng Đình Đình tặng lên ghế phụ, khởi động xe.
Hôm nay là thứ sáu cuối tuần, xe trên đường rất nhiều, nhưng may là tình hình tắc đường không quá nghiêm trọng, Phó Uyển Hòa về đến Hành Dương trước bảy giờ tối.
“Ba, mẹ?” Phó Uyển Hòa cởi giày ở huyền quan [1], bước vào phòng khách.
[1] Huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
“Bụp!”
Ruy băng sặc sỡ bắn lên người Phó Uyển Hòa.
Phó Bình và Phương Tri Hòa nhìn cô cười tủm tỉm: “Sinh nhật vui vẻ!”
Phó Uyển Hòa cũng cười theo.
Phương Trì Hòa đã bước tới, giúp cô gỡ mảnh vụn ruy băng trên người: “Ai da, anh xem ruy băng rải khắp người con gái rượu của anh rồi này!”
“Đây chẳng phải là đề nghị của em à!” Phó Bình định nói tiếp nhưng thấy ánh mắt của Phương Tri Hòa thì lập tức nuốt nước bọt không nói nữa.
Phó Uyển Hòa thấy bọn họ định ầm ĩ, vội vàng đứng ra khuyên giải: “Được rồi được rồi, mẹ, con đói rồi, có thể ăn cơm chưa ạ?”
“Rồi rồi rồi, con ngồi trước đi, mẹ mang đồ ăn ra cho con.
Hôm nay toàn là món con thích thôi nhé!”
Phó Bình hùa theo: “Đúng vậy, mẹ con bận rộn cả ngày để làm một mâm cơm này cho con đấy.”
Phó Uyển Hòa nhìn sườn heo kho tàu, đầu cá hấp [2], rau trộn đậu phụ, tôm om các loại đang tỏa mùi thơm trên bàn, ánh mắt dừng trên đôi bàn tay bị bỏng của Phương Tri Hòa, rơm rớm nước mắt.
[2] Đầu cá hấp là đặc sản của Hồ Nam.
Nguyên liệu chính ngoài đầu cá còn có những lát ớt đỏ được xắt nhỏ.
Đầu cá được tẩm ướp rồi hấp đến khi mềm, vừa ăn.
Thêm một chút dầu, gừng, tỏi, ớt đỏ xắt nhỏ vào để món ăn thêm hoàn mỹ.
“Mẹ, tay mẹ không bị sao chứ?”
Phương Tri Hòa xấu hổ che bàn tay bị bỏng lại, tỏ vẻ không hề hấn gì nói: “Chuyện nhỏ thôi, mẹ đã bôi thuốc rồi.”
“Sau này gọi đồ ăn bên ngoài về là được, không cần rắc rối như vậy đâu ạ.”
“Việc này sao được, đồ ăn bên ngoài sao bằng mẹ con nấu?” Phương Tri Hòa nhíu mày nói, “Đừng bảo con ở Thuận Thu ngày nào cũng ăn đồ ăn bên ngoài nhé?”
“Không có đâu ạ, ăn thôi ăn thôi.” Phó Uyển Hòa nhẹ nhàng lảng tránh vấn đề này.
***
Cơm nước xong xuôi, Phương Tri Hòa lấy một chiếc bánh gato từ trong tủ lạnh ra, là vị chocolate, mặt bánh phết đầy dâu tây và kem.
Phó Uyển Hòa giữ bàn tay đang định thắp nến của Phương Tri Hòa lại: “Mẹ, không cần thắp nến đâu ạ, năm nay con không định ước.”
Bời vì, hình như cũng chẳng có tác dụng gì.
“Cũng được.”
Phó Uyển Hòa vừa mới ăn no, chỉ lấy một miếng bánh gato nho nhỏ.
“À, đúng rồi, Uyển Uyển, ngày mai con phải đi gặp con trai dì Hồng một lát, con nhớ chưa?” Phương Tri Hòa bỗng nói.
Nghe thấy thế, Phó Uyển Hòa ho mạnh: “Mẹ, mẹ định làm thật ạ?”
“Chứ không thì sao?”
“Con sẽ không đi đâu…” Phó Uyển Hòa còn chưa kịp nói hết câu đã bị Phương Tri Hòa lườm một cái, đành chấp nhận số phận, “Con đi.”
Cùng lúc ấy, ở bên Thuận Thu.
Ôn Hành nhấn chuông cửa nhà Phó Uyển Hòa một lúc, không có ai ra mở cửa.
“Cậu chắc đây là nhà cô ấy không?” Dư Châu Dạ hai tay ôm hộp bánh gato.
“Tớ chắc mà, có khi nào Uyển Hòa không có nhà?” Ôn Hành có hơi thấp thỏm lo lắng.
“Gọi điện thoại xem.”
“Làm thế thì còn gì bất ngờ nữa?” Ôn Hành buồn rầu nói.
Dư Châu Dạ không hề thương hương tiếc ngọt chút nào, nói thẳng: “Không gặp được người thì còn bất ngờ gì nữa?”
“Cũng đúng.” Nói xong, Ôn Hành cầm điện thoại lên gọi điện.
Khi chuông điện thoại kêu, Phó Uyển Hòa đang cất phần bánh gato còn thừa vào tủ lạnh, thấy thế vội vàng cầm điện thoại, nhìn thấy tên người gọi tới, giật mình suýt chút nữa thì làm rớt điện thoại.
“Alo?”
“Uyển Hòa?” Là Ôn Hành.
“Sao cậu lại…” Phó Uyển Hòa dừng một chút, cô định hỏi sao cô ấy lại gọi điện cho cô, có phải có chuyện gì hay không, nhưng cô không nói nên lời.
Ôn Hành khẽ ho vài cái: “Bây giờ tớ đang ở trước cửa nhà cậu, cậu đang ở đâu thế?”
Gì cơ? Trước cửa nhà mình?
Phó Uyển Hòa đơ tại chỗ, không dám tin lặp lại một lần nữa: “Nhà của tớ? Cửa?”
“Ừ.”
Phó Uyển Hòa lắp bắp nói: “Tớ, tớ bây giờ, đang ở Hành Dương.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Mặt Ôn Hành không chút thay đổi.
Phó Uyển Hòa có hơi xấu hổ, gãi gãi cổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều này chẳng phải thể hiện Ôn Hành cố tình đến Thuận Thu để chúc mừng sinh nhật cô sao?
“Cậu có thể tìm chỗ nào đó gần đấy để đợi tớ được không? Tớ sẽ quay về liền, được không?” Phó Uyển Hòa nói xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc bên này.
Ôn Hành vừa định trả lời thì bên kia cúp điện thoại luôn.
Cô có hơi ngại ngùng nhìn sang Dư Châu Dạ: “Uyển Hòa bây giờ đang ở Hành Dương, cậu ấy nói cậu ấy sẽ nhanh chóng quay về đây, cậu có thể chờ được không? Nếu không tiện thì cậu cứ về trước đi?”
Dư Châu Dạ nhướng mày, cả người dựa vào tường trông như một tên côn đồ, rất không đứng đắn.
Dù sao Dư Châu Dạ cũng không có việc gì gấp, gật đầu: “Được thôi, đến tiệm mì gần đây đi, tớ dẫn đường.”
Ôn Hành hỏi: “Sao trông cậu có vẻ nắm rõ khu này thế?”
“Phó Uyển Hòa từng dẫn tớ đi rồi, tiệm mì kia ăn khá ngon.” Dư Châu Dạ điềm nhiên như không nói, không hề chú ý đến sắc mặt Ôn Hành đang khó coi cỡ nào.
Vô cùng giống như, một người bạn trai đang ghen.
“Uyển Hòa, con đi đâu thế?” Phương Tri Hòa đang xem TV, cũng không thèm quay đầu lại hỏi.
“À, con hẹn bạn học, có thể tối nay sẽ về muộn ạ.”
Thực ra Phó Uyển Hòa dự định ngày mai mới quay về, đêm nay chắc là không về kịp, có điều nếu cô không nói thế, chắc chắn Phương Tri Hòa sẽ không cho cô đi.
“Đi đi, về sớm một chút.”
Phó Uyển Hòa gần như là chạy xuống lầu.
Cô lái xe bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng lúc đến nơi thì cũng đã hơn mười giờ, cô lê lết cơ thể mệt nhừ chạy về hướng nhà mình.
Đập ngay vào mắt chính là bóng lưng Ôn Hành đang đứng dưới lầu nhà cô.
Phó Uyển Hòa thở hồng hộc, chạy đến chỗ Ôn Hành, ôm cổ cô ấy, cả người gần như là sa vào lòng Ôn Hành, hốc mắt nóng lên.
Mãi cho tới lúc nãy, cô vẫn luôn mơ hồ, hoàn toàn không thể tin được Ôn Hành sẽ đích thân đến đây chúc sinh nhật cô.
Cô còn tưởng mình vẫn còn đang mơ.
Một cảm xúc mang tên áy náy và cảm động nhanh chóng chiếm lấy đầu óc cô.
Cô bỗng cảm thấy bản thân chẳng có tí lương tâm nào.
Ôn Hành cũng bị dọa, bật cười: “Sao cả người cậu toàn là mồ hôi thế này? Đã chạy tới đây hả?”
Phó Uyển Hòa không muốn buông tay, vẫn ôm Ôn Hành như cũ, rầu rĩ nói: “Tớ tưởng là cậu không thèm quan tâm tớ nữa.”
Ôn Hành mấp máy môi, vừa định mở miệng thì Dư Châu Dạ bên cạnh thấy bánh gato trên tay sắp tan đến nơi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hai đại tiểu thư của chúng ta có thể đi vào nhà rồi tiếp tục được không?”
Phó Uyển Hòa bị âm thanh bất thình lình xuất hiện dọa giật mình, lúc này mới phát hiện ra đằng sau vẫn còn một người.
Đó là chàng trai mà cô tâm tâm niệm niệm.
Cô không thể tin vào hai mắt của mình, không thể ngờ được Dư Châu Dạ lại xuất hiện ngay trước mắt cô.
Có điều Phó Uyển Hòa khéo léo che giấu sự kinh ngạc trong mắt và khóe miệng đang cong lên, chậm rãi thu lại tầm mắt, dẫn hai người họ vào nhà.
“Dép lê ở bên kia.”
“Được.”
Phó Uyển Hòa đưa tay nhận bánh gato trên tay Dư Châu Dạ, đặt lên trên bàn.
Ôn Hành buông đồ trên tay xuống, cũng bước tới, nhìn xung quanh một lượt: “Uyển Hòa, nhà cậu rộng thế.”
“Cũng tạm thôi, tiền thuê nhà ở bên Thuận Thu khá rẻ.” Phó Uyển Hòa lấy bánh ra, thực ra bây giờ cô rất no, ăn không nổi thêm bất cứ thứ gì nữa huống chi là loại đồ ngọt như bánh gato.
Có điều nếu là tấm lòng của Ôn Hành, cô vẫn nên ăn một ít.
“Ôn Hành, đêm nay cậu có về luôn không?”
Ôn Hành: “Không về, ngày mai hay ngày kia tớ mới về.”
Phó Uyển Hòa cũng cười: “Vậy đêm nay cậu ở lại đây đi, nhà tớ vẫn còn một gian phòng cho khách.”
Ôn Hành gật đầu: “Được.”
Dư Châu Dạ vô cùng thức thời đứng sang một bên nghịch điện thoại, không xen vào câu chuyện của bọn cô, thấy Ôn Hành ra hiệu bảo anh qua đó, anh mới đứng dậy đi tắt đèn.
Dư Châu Dạ cầm cái bật lửa tìm thấy trong nhà Phó Uyển Hòa, châm nến.
Phó Uyển Hòa ngồi ở giữa, chắp tay thành hình chữ thập.
Cô có thể ước một điều ước, mà lần này cô không từ chối nữa.
Phó Uyển Hòa hơi hơi híp mắt, liếc qua Dư Châu Dạ bên cạnh rồi mới nhắm mắt lại.
Cô ước nguyện vọng đầu tiên: “Mong rằng phất lên sau một đêm.”
Dư Châu Dạ không nhịn được bật cười một tiếng.
“Những người bên cạnh đều khỏe mạnh.”
Bao gồm cả Dư Châu Dạ.
Còn nguyện vọng cuối cùng, phải giữ trong lòng.
Sở dĩ không nói ra, là bởi vì đó là nguyện vọng cô mong thành hiện thực nhất nhưng lại khó trở thành hiện thực nhất.
Có lẽ không có khả năng thành hiện thực.
Nếu không thể thực hiện được, vậy thì chôn nó thật sâu vào trong lòng, mãi mãi.
Con hi vọng Dư Châu Dạ có thể thích con, nếu như không thể thì để anh ấy nhìn con nhiều thêm vài lần cũng được, nếu vẫn không được, vậy thì hãy để anh ấy cả đời này mãi vui vẻ, gặp được một người thật sự yêu anh ấy, sau đó bên nhau hạnh phúc đến già, Phó Uyển Hòa thầm nghĩ.
Phó Uyển Hòa mở mắt ra nói: “Ước xong rồi.”
“Vậy thì cắt bánh gato đi.” Dư Châu Dạ đưa dao nhựa cho cô.
Phó Uyển Hòa không nhận, chậm chạp nói: “Tôi cắt bánh dở lắm, xấu cực.”
Cô nhớ mang máng là trước đây khi cắt bánh gato, bởi vì dùng quá nhiều lực cho nên cô hất cả bánh ra ngoài.
Vô cùng bẽ mặt.
Dư Châu Dạ quan sát gương mặt nghiêm túc của Phó Uyển Hòa vài lần, cố nén cười, lên tiếng đồng ý, chia bánh gato thành mấy phần, lần lượt đưa cho Phó Uyển Hòa và Ôn Hành.
Đây là một chiếc bánh gato vị xoài, ở tầng giữa đều là hoa quả, không có nhiều kem lắm cho nên không khiến người ta bị nhanh ngán.
Phó Uyển Hòa thở phào, ăn hết phần bánh gato của mình.
Dư Châu Dạ đột nhiên lên tiếng: “Phó Uyển Hòa.”
Trái tim Phó Uyển Hòa nảy lên một cái: “Ơi?”
“Sinh nhật vui vẻ.” Anh nói.
Phó Uyển Hòa khẽ run, chỉ có trời mới biết cô đã chờ câu “Sinh nhật vui vẻ” này bao nhiêu năm rồi.
Câu “Sinh nhật vui vẻ” này, cô đã từng nghe rất nhiều lần, nhưng người duy nhất có thể khiến cho Phó Uyển Hòa cảm thấy vui mừng và rung động, chỉ có mình Dư Châu Dạ.
Cô đã đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được một câu “Sinh nhật vui vẻ” của người trong lòng.
Như vậy là đủ.
Đây là lần sinh nhật vui vẻ nhất của cô.
Phó Uyển Hòa cảm thấy một năm tới cô sẽ rất vui vẻ.
“Cảm ơn cậu, năm nay là sinh nhật vui vẻ nhất của tôi.” Phó Uyển Hòa còn thật sự nói ra.
Bởi vì có anh.
Nơi có anh chính là nơi vui vẻ nhất.
Cuối cùng vẫn còn vài phần bánh gato, Ôn Hành đứng dậy cất hết vào tủ lạnh, sau đó ra khỏi nhà đi mua một ít đồ dùng hằng ngày.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Dư Châu Dạ và Phó Uyển Hòa ngồi trên ghế sô pha, xem TV, trên TV đang chiếu một bộ phim nước ngoài.