Anh Trên Trang Giấy

Chương 7


Bạn đang đọc Anh Trên Trang Giấy FULL – Chương 7


Chương 7: Ngày xưa
“Không có gì đâu.”
Dư Châu Dạ cười khẽ: “Gọi lại lần nữa đi?”
Phó Uyển Hòa vờ như không nghe thấy, lảng sang chuyện khác: “Sao cậu lại ở đây?”
“Hôm nay đoàn phim cần sửa cảnh, tôi không cần đến.”
Phó Uyển Hòa gật gật đầu: “À.”
“Cô ăn chưa?” Dư Châu Dạ đột nhiên hỏi: “Nếu không thì cùng đi ăn đi?”
Phó Uyển Hòa vốn định đáp “Tôi ăn rồi”, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào: “Chưa ăn.”
“Vậy đi ăn cùng nhau?”
Không đi, nội tâm Phó Uyển Hòa gào thét như vậy.
Nhưng biết làm sao được, “trong lòng nói không nhưng miệng rất thành thật”, vừa lên tiếng đã trở thành: “Được.”
Sắc đẹp hại thân, Phó Uyển Hòa nghĩ thầm.
Dư Châu Dạ nhìn thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Phó Uyển Hòa, hơi ảo não: “Nếu cô không muốn đi ăn với tôi thì cứ việc nói thẳng.”
“?” Phó Uyển Hòa hoang mang-ing.
Dư Châu Dạ cố nén cười: “Cái vẻ mặt thấy chết không sờn này của cô là trưng cho ai xem?”
“….” Phó Uyển Hòa cười đầy miễn cưỡng, “Không có mà, tôi rất vui.”
Có thể đi ăn cùng với Dư Châu Dạ, cô thật sự rất vui, nhưng mà bây giờ có hơi no.
Dư Châu Dạ tỏ vẻ rất không hài lòng, hiển nhiên không tin những lời cô nói.
“Cậu muốn ăn gì?” Phó Uyển Hòa đành phải đổi đề tài.
Dư Châu Dạ bước đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Phó Uyển Hòa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, như gió lại như nắng, cầm không nổi, bắt không được, nhưng lại có thể chiếu rọi sưởi ấm mỗi người.
Ánh mặt trời xuyên qua từng từng lớp lớp lá cây, ánh nắng khẽ đong đưa chiếu xuống người Dư Châu Dạ, bóng lưng ấy trùng khớp với chàng trai hăng hái trong trí nhớ của Phó Uyển Hòa, vẫn cao vời vợi không thể với tới như cũ.
Dư Châu Dạ bỗng quay đầu lại, cười với cô: “Đi theo tôi là được.”
Phó Uyển Hòa không nhìn anh nữa, chỉ là khóe miệng không kìm được khẽ cong lên.
Nhưng mà bây giờ anh cũng không quá cao không thể với như trước nữa.
Dư Châu Dạ dẫn Phó Uyển Hòa đến một nhà hàng khá đông người, đoán chừng hương vị cũng không tồi.
Dư Châu Dạ nhìn menu: “Cô muốn ăn gì?”
Phó Uyển Hòa vừa mới ăn một ít rồi nên giờ vẫn còn no, vì thế chỉ gọi món tráng miệng là tào phớ ngọt, món cô thích nhất.
Dư Châu Dạ khó hiểu: “Chỉ thế thôi?”
Phó Uyển Hòa thành thật đáp: “Tôi không đói lắm.”
“……” Dư Châu Dạ nhướng mày, không nói thêm nữa: “Ừm.”
Nhà hàng này phục vụ đồ ăn rất nhanh, chẳng mất bao lâu tất cả đồ ăn đều được mang lên.

Dư Châu Dạ gắp một miếng thịt bò, thuận miệng hỏi: “Hôm nay cô không cần đi làm à? Sao vẫn còn thời gian đi dạo vậy?”
Động tác trên tay Phó Uyển Hòa chợt dừng lại.
Đi làm.
Ừ, đi làm.
Không đúng, đi làm?
Phó Uyển Hòa như bị đổ một chậu nước lạnh, cả người chết lặng.
Rốt cuộc cô mới nhớ ra, hôm nay, còn phải, đi làm.
Phó Uyển Hòa đột nhiên cầm điện thoại lên nhìn giờ.
Tiêu rồi, giờ ăn trưa đã qua từ lâu.
Dư Châu Dạ thấy Phó Uyển Hòa trông có vẻ không bình thường lắm, nụ cười trên mặt hơi cứng lại: “Sao thế?”
Nghe thấy vậy, Phó Uyển Hòa vội vàng chào tạm biệt Dư Châu Dạ, bối rối rời đi.
Dư Châu Dạ nhìn theo bóng Phó Uyển Hòa đang chạy trối chết: “?”
***
Khi Phó Uyển Hòa trở về công ty thì đã muộn, cấp trên phê bình cô vài câu mới chịu thả cô đi.
Phó Uyển Hòa nằm dài trên ghế, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“Uyển Hòa, sao giờ cậu mới về vậy?” Tăng Đình Đình sốt ruột hỏi cô.
Phó Uyển Hòa nhớ đến chuyện vừa nãy, gương mặt thoáng ửng đỏ.
Dư Châu Dạ có cảm thấy cô kỳ quặc không nhỉ?
Phó Uyển Hòa vẫn mải suy nghĩ chuyện này, làm lơ Tăng Đình Đình bên cạnh.
“Uyển Hòa!” Tăng Đình Đình lại gọi tên cô.
“A, không có gì.” Phó Uyển Hòa phản ứng lại, tỏ vẻ bình tĩnh, “Nãy đi dạo phố quên để ý thời gian.”
Tất nhiên Tăng Đình Đình không tin lời giải thích này, nhưng Phó Uyển Hòa không muốn nói thật tất có lí do, cô ấy sẽ không truy hỏi đến cùng.
Phó Uyển Hòa ngồi trên ghế, uống một ngụm nước, bình tĩnh lại.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, người gọi đến: Dư Châu Dạ.
Phó Uyển Hòa mới liếc mắt một cái liền bị sặc nước, ho khan vài tiếng, một lúc lâu sau mới nhận cuộc gọi.
“Alo?”
“Sao lại chạy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Phó Uyển Hòa đang nghĩ một lời giải thích hợp lý.
Bỗng cô nghe thấy Dư Châu Dạ nói từng chữ một: “Tôi đoán, không phải cô quá vui vì được đi ăn với tôi, vui đến nỗi giờ ăn trưa của công ty đã qua mà cũng không biết chứ?”
Phó Uyển Hòa: “……” Hình như cũng đúng.
Đầu dây bên kia, sau khi thấy Phó Uyển Hòa im lặng, Dư Châu Dạ cũng đơ luôn, anh chỉ thuận miệng nói chơi thôi mà, không có bất kỳ ẩn ý gì.
Nhưng mà hình như anh đoán đúng rồi.

Thấy Phó Uyển Hòa ngầm thừa nhận, Dư Châu Dạ thoáng trầm mặc, đột nhiên bật cười thật to.
Phó Uyển Hòa có chút ngượng ngùng: “Đừng có cười.”
“Không đúng, cô không nghĩ nhiều mà cứ thế đi ăn với tôi à?”
“…..!Cũng không phải.”
Hiển nhiên Dư Châu Dạ không tin những lời này, nói giỡn: “Được được được, không phải không phải.” Sau đó còn nhấn mạnh: “Tôi hiểu mà.”
Phó Uyển Hòa: “…….” Anh chắc là anh hiểu không?
“Sao lại không nói nữa?”
“Đến giờ họp rồi, cúp đây.” Phó Uyển Hòa nhanh chóng dứt khoát.
Bị cúp điện thoại Dư – siêu cấp đẹp trai – Châu Dạ: “???”
Cả ngày hôm nay Phó Uyển Hòa đều đắm chìm trong trạng thái “quên mình”, chớp mắt một cái đã đến giờ tan làm.
Phó Uyển Hòa thu dọn đồ đạc trên bàn một cách qua loa, chuẩn bị về nhà.
Kỷ Vãn Tình xuất hiện trước tầm mắt cô: “Uyển Hòa, tối nay cậu có rảnh không?”
“Sao thế?”
Kỷ Vãn Tình cười: “Không có gì, tớ chỉ muốn hẹn cậu đi ăn với tớ thôi.

Trưa nay cậu đi nhanh quá, tớ còn chưa kịp tâm sự với cậu.”
Phó Uyển Hòa tim đập loạn mấy giây: “Xin lỗi, tối nay tôi còn có việc, nếu không thì để lần khác nhé?”
“Được mà, tớ thêm wechat của cậu nhé?” Nói xong, Kỷ Vãn Tình lấy điện thoại ra.
Phó Uyển Hòa cũng không từ chối nữa, lấy điện thoại ra thêm wechat của cô ta.
“Tớ đi đây, mai gặp nhé.” Kỷ Vãn Tình cong mắt cười, tươi tắn xinh đẹp.
Phó Uyển Hòa gật đầu, cũng rời công ty, vừa ngẩng đầu, ánh mắt đã chuyển đến con đường bên cạnh.
Đó là hình bóng cô không thể quen thuộc hơn, Phó Uyển Hòa nhìn không chớp mắt.
Hình như người kia đã nhận ra sự tồn tại của cô, ánh mắt dừng trên người cô, hơi nghiêng đầu, nhướng mày cười, chậm rãi bước về phía cô.
Phó Uyển Hòa ngước mắt nhìn: “Sao cậu lại tới đây?”
“Chẳng phải cô rất muốn đi ăn với tôi à?” Dư Châu Dạ nhìn cô cười, “Không phải nên đến sao?”
Phó Uyển Hòa cố áp sự rung động xuống đáy lòng, nhẹ giọng nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Dư Châu Dạ cũng kịp thời cho cô một bậc thang để leo xuống: “Ừm, là tôi nghĩ nhiều, là tôi, không biết xấu hổ muốn đi ăn với cô.”
Phó Uyển Hòa mấp máy môi, không nói gì.
Anh nói: “Nhưng bây giờ tôi chưa đói, cô đói không?”
Phó Uyển Hòa suy nghĩ: “Không đói.”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Phó Uyển Hòa đang định lên tiếng, một giọng nói bỗng truyền đến từ đằng sau.
“Uyển Hòa? Sao cậu vẫn còn ở…” Nói đến đây, Kỷ Vãn Tình ngừng lại, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Phó Uyển Hòa cũng hơi ngạc nhiên, lặng lẽ quan sát Dư Châu Dạ.
Lúc này anh đang nhìn Kỷ Vãn Tình, Phó Uyển Hòa cụp mắt xuống, thản nhiên nhường lại vị trí cho hai người.
Bọn họ giống như diễn viên chính trong bộ phim truyền hình, chia tay đã lâu, nhiều năm sau có duyên gặp lại.
Tình tiết như thế này bình thường đều sẽ là, bọn họ phát hiện bản thân vẫn còn yêu đối phương, cho nên cuối cùng nối lại tình xưa.
Thời điểm Dư Châu Dạ nhìn thấy Kỷ Vãn Tình, vẻ mặt cũng không dao động nhiều mà chú ý đến hành động yên lặng lui về phía sau của Phó Uyển Hòa, lông mày từ từ nhíu lại.
Là khó hiểu.
Biểu cảm trên mặt Kỷ Vãn Tình không còn kinh ngạc như vừa nãy, thong thả nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ.”
Kỷ Vãn Tình cười như gió xuân: “Thì ra anh quen Uyển Hòa à, trước kia em không hề biết chuyện này.”
Phó Uyển Hòa ngước mắt nhìn.
“Chuyện cô không biết nhiều lắm.” Dư Châu Dạ liếc Phó Uyển Hòa một cái, “Không nói nữa, chúng tôi còn phải đi ăn cơm, tạm biệt.”
Anh không muốn ở lại thêm phút nào.
Phó Uyển Hòa khẽ gật đầu với Kỷ Vãn Tình, xoay người rời đi.
“Bị cô ta làm phiền một lúc, đã bảy giờ rồi.” Giọng điệu Dư Châu Dạ có phần bực bội, “Cô cũng không đói, nếu không thì chúng ta đi uống rượu đi?”
Phó Uyển Hòa hơi lo lắng nhìn anh: “Được.”
Dư Châu Dạ mua mấy chai rượu ở cửa hàng tiện lợi gần đó.
“Đi đâu uống?”
Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ: “Khách sạn chỗ cậu ở được không? Dù sao cũng chẳng có chỗ nào để đi.”
Dư Châu Dạ hứng thú nhìn cô: “Như vậy hình như không tốt lắm?”
Phó Uyển Hòa không hề nghĩ tới phương diện kia, liếc nhìn anh: “Cậu kim ốc tàng kiều ở đấy à?”
“Chuyện đó thì không có,” Dư Châu Dạ nói, “Đi thôi.”
***
Phòng Dư Châu Dạ rất rộng, Phó Uyển Hòa ngồi trên ghế sô pha đơn, cầm cốc rượu lên uống từng ngụm từng ngụm.
Còn Dư Châu Dạ thì trực tiếp ngồi dưới sàn nhà, tay cầm chai rượu.
Cả hai người không ai chủ động lên tiếng.
Dư Châu Dạ uống một cách từ tốn, chẳng bao lâu sau, khuôn mặt dần dần ửng đỏ, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
“Phó Uyển Hòa.” Anh bỗng gọi.
“Ơi?”
Dư Châu Dạ nhìn cô, tầm mắt mơ hồ: “Cô có biết, trước kia Kỷ Vãn Tình và tôi có quan hệ gì không?”
Giọng Phó Uyển Hòa có hơi khàn: “Biết.”
“Tôi chủ động theo đuổi cậu ấy, nhưng không phải vì thích.”
Phó Uyển Hòa ngạc nhiên: “Vậy thì vì sao?”
“Tôi thua cược, bọn Lý Ngạn Hạo yêu cầu tôi phải theo đuổi Kỷ Vãn Tình.

Tôi làm theo chỉ dẫn của bọn họ, sau này tôi cũng theo đuổi được cậu ấy.”

“Dư Châu Dạ,” Phó Uyển Hòa trầm mặc nói, “Cậu như thế là không đúng, Kỷ Vãn Tình thích cậu như thế, còn cậu lại lừa cậu ấy vì một vụ cá cược, như thế không công bằng với cậu ấy.”
Chưa từng có ai nói như vậy với anh cả, Dư Châu Dạ cảm thấy hơi lạ lẫm, chỉ nở nụ cười vài giây rồi thôi: “Tôi biết như thế là không đúng, cho nên sau đó tôi không nói chia tay nữa, đối xử tốt với cậu ấy gấp đôi.

Tôi cảm thấy tôi cũng hơi hơi thích cậu ấy, tôi cũng không rõ nữa.”
Nụ cười trên mặt Phó Uyển Hòa sắp không duy trì được nữa.

Những lời này của Dư Châu Dạ thật sự quá tàn nhẫn với cô.
“Khi ấy, tôi từng nghĩ có thể ở bên cậu ấy cả đời, nhưng mà chẳng bao lâu sau, cậu ấy nói chia tay.”
Phó Uyển Hòa đã từng nghe qua: “Là do người nhà cậu ấy không đồng ý để bọn cậu ở bên nhau à?”
Dư Châu Dạ đối diện với ánh mắt của cô, cười tự giễu: “Không phải vì vậy, lúc đó cậu ấy phải chuyển trường, nói muốn tập trung vào học hành, muốn tạm xa nhau một thời gian.

Tôi đồng ý, tôi nghĩ dù có thế nào cậu ấy cũng sẽ không quên tôi.”
Vẻ mặt Dư Châu Dạ bình tĩnh: “Nhưng chẳng mấy chốc cậu ấy đã ở bên người khác.

Tôi hỏi cậu ấy tại sao, cậu ấy nói ở bên tôi không có cảm giác mới mẻ.”
Phó Uyển Hòa không ngờ bọn họ chia tay vì nguyên nhân này, cũng không ngờ ở một nơi mà cô không biết, chàng trai mà cô hận không thể quan tâm mỗi ngày, cũng bị người con gái mình thích bỏ rơi.
Điều ước sinh nhật hằng năm của cô đều là hy vọng anh sẽ vui vẻ, hạnh phúc, bình an, ước gì được nấy.
Mà nguyện vọng ấy, hình như chẳng có tác dụng gì.
Chàng trai mà cô thích đến vậy, dựa vào đâu mà bị bỏ rơi?
Nếu có thể, Phó Uyển Hòa muốn dành tất cả vận may và niềm vui cả đời này của mình cho anh.
Phó Uyển Hòa cụp mắt, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à, tôi không phục, người ưu tú như tôi sao có thể bị bỏ rơi được.

Tôi tìm vài người bạn gái, muốn để cậu ta biết rằng tôi không chỉ thích mình Kỷ Vãn Tình cậu.” Dư Châu Dạ sợ Phó Uyển Hòa lại nói anh không đúng, vội vàng nói tiếp, “Nhưng sau này tôi nhận ra tôi sai rồi, tôi có lỗi với mấy cô gái ấy.”
“Tôi mất năm năm mới nhận ra mình sai, mình có lỗi, ngu ngốc nhỉ?” Dư Châu Dạ còn nghiêm túc nhìn cô, dùng dáng vẻ cực kỳ ghét bỏ bản thân hỏi Phó Uyển Hòa.
Nghe thấy thế, lần đầu tiên Phó Uyển Hòa không hề nao núng nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Dư Châu Dạ, cậu không ngu ngốc, cậu rất thông minh, cũng rất ưu tú, nhưng cậu không phải thần thánh, cũng sẽ có lúc sai lầm.”
Dư Châu Dạ khẽ run rẩy, cụp mắt cười nhẹ.
Một loại cảm xúc không tên đang lan tỏa khắp lòng anh, tê tê dại dại, quấn lấy lòng anh từng chút từng chút một.
“Vậy, cậu* nói xem, ưu điểm của tôi là gì?” Anh cười hỏi.
Phó Uyển Hòa không nghe thấy lời anh nói.
Dư Châu Dạ tưởng cô cố tình không đáp, tỏ vẻ bị tổn thương, giơ tay lau nước mắt vốn chẳng có tí gì: “Tôi chỉ biết, tôi chẳng có ưu điểm gì, tôi không xứng.”
“?”
Phó Uyển Hòa không để ý tới hành động vụng về kia của Dư Châu Dạ, lên tiếng an ủi: “Thực ra cậu vẫn có nhiều ưu điểm mà.”
“Ví dụ như?”
“Cậu trông, ừm, khá đẹp trai.” Phó Uyển Hòa ngượng ngùng cúi đầu, cố gắng tránh ánh mắt của ai đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.