Đọc truyện Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến – Chương 8
Đây là lần đầu tiên Lâm Khâm Hòa đáp ứng yêu cầu của cậu, lần đầu tiên anh không nói với cậu hai chữ “Không được” hay là “Không thể.”
Thậm chí Đào Khê còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi cậu lại tự giễu mà nghĩ, đối với Dương Đa Lạc mà nói đây chỉ là một yêu cầu hết sức bình thường, nhưng bản thân lại coi đó như báu vật. Nhưng lòng cậu vẫn không nhịn được mà vui vẻ không thôi.
Cậu cố nén nụ cười nơi khóe miệng nhưng lại không giấu được bước chân gấp gáp. Cậu cảm thấy bản thân như vừa giành lại được Lâm Khâm Hòa từ tay Dương Đa Lạc, mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cậu vui vẻ rất lâu. Thậm chí điều này còn khiến Đào Khê vui hơn chuyện Quách Bình cầm ô đón cậu ở cổng trường vào một ngày trời đổ cơn mưa to.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng nhận ra, con đường mà Lâm Khâm Hòa đi không phải là con đường gần nhất đến phòng y tế trường. Ngày đầu tiên nhập học, cậu liền dựa vào trí nhớ tốt mà nhớ kỹ bản đồ trường Nhất Trung Văn Hoa. Phòng y tế nằm ở phía Tây Nam của trường, con đường nhanh nhất đi từ sân thể dục là đi qua “Bách Hủy Viên” (*), hiển nhiên đường mà Lâm Khâm Hòa chọn là con đường vòng.
(*) Bách Hủy Viên: Vườn trăm loại cây.
Chẳng lẽ người này mù đường sao?
Đào Khê quay sang nhìn Lâm Khâm Hòa, không nhịn được liền hỏi: “Bọn mình đi đường vòng vậy à?”
Vừa nói xong cậu liền hối hận muốn cắn lưỡi tự sát cho rồi. Tiên sư, vui quá hóa buồn rồi.
Ban nãy cậu còn nói với Dương Đa Lạc là không biết phòng y tế nằm ở đâu.
Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn cậu, ánh mắt tựa như tất cả đều nằm trong dự kiến của anh, biết rõ còn cố hỏi lại: “Cậu biết con đường nào gần nhất sao?”
Đào Khê sửng sốt, bỗng chốc cảm thấy hơi bực bội, cậu không kiềm chế được tính nóng nảy của mình, giọng như đang gây sự: “Cậu cố ý phải không?”
Vừa dứt lời cậu liền nhận ra ngữ khí của mình không được tốt cho lắm, đành hạ tông giọng, ấm ức nói: “Cố ý thì cố ý vậy, cậu vui là được.”
“Không phải.” Lâm Khâm Hòa có vẻ như không nói nên lời, tiếp tục đáp: “Tôi không thích Bách Hủy Viên.”
Đào Khê ngớ ra, nghi ngờ hỏi: “Vì sao? Ở đó không phải có nhiều loại hoa đẹp lắm à?”
Bách Hủy Viên giống như tên của nó, nơi ấy trồng vô số loại hoa và cây cối, chúng luôn được chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng, tỏa hương thơm ngào ngạt quanh năm. Ngày Đào Khê tới Nhất Trung Văn Hoa, Chu Cường còn dẫn cậu và Phùng Viễn tới đây đi dạo một vòng. Khi ấy nhìn thấy rất nhiều cây hoa hồng trắng trong Bách Hủy Viên, cậu còn nghĩ lúc nào nghỉ hè cậu sẽ tới đây vẽ thực vật nữa.
Lâm Khâm Hòa chau mày, giống như nhớ tới chuyện gì khiến anh khó chịu lắm vậy.
Não Đào Khê nhảy số nhanh, liền hỏi: “Cậu không thích hoa sao?”
Lâm Khâm Hòa: “Ừ” một tiếng, lông mày vẫn hơi cau lại, xem ra anh không chỉ không thích mà còn chán ghét nó nữa.
“Ồ. Hóa ra là như vậy.” Đào Khê gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ, toi rồi, mỗi bức thư cậu viết cho Lâm Khâm Hòa đều vẽ một bông hoa đào nhỏ, thậm chí còn từng gửi tặng anh một bức tranh màu nước vẽ bông hoa đào trôi trên dòng sông Thanh Thủy, còn dụng tâm đặt cho nó một cái tên: “Lâm Hoa Mãn Khê” (*).
(*) Lâm Hoa Mãn Khê (Gốc: 林花满溪) Nghĩa là Hoa rừng rơi đầy khe suối. Trong tên bức tranh có họ của Lâm Khâm Hòa và tên của Đào Khê.
Mẹ nó, đúng là chẳng khác gì dẫm phải mìn.
Cũng may trong thư cậu giả làm một cô gái dễ thương đáng yêu.
Sau khi đến phòng y tế, bọn họ gặp một nữ bác sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi. Cỏ vẻ bác quen biết Lâm Khâm Hòa, cười gật đầu với anh rồi nhìn Đào Khê tò mò hỏi: “Hai em là bạn học sao? Hình như cô chưa gặp em bao giờ.”
Đào Khê ngồi xuống ghế vén tóc mái của mình lên, trong lòng nghĩ: “Quen bác sĩ thì có gì tốt đẹp đâu cơ chứ?” nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Em mới chuyển tới ạ. Em là bạn cùng bàn của cậu ấy.”
Cậu nói 6 chữ “Bạn cùng bàn của cậu ấy” (*) một cách gấp gáp, như thể đó là một thân phận rất vẻ vang vậy.
(*) Gốc là 4 chữ 他的同桌
Tiếc là bác sĩ cũng không hỏi gì thêm. Bác lấy thuốc và tăm bông vừa xử lý vết thương cho Đào Khê, vừa hỏi Lâm Khâm Hòa đứng bên cạnh: “Bé tóc xoăn gần đây không mắc bệnh nữa chứ?”
Hiển nhiên là bác ấy đang hỏi về Dương Đa Lạc, xem ra Lâm Khâm Hòa thường xuyên đến đây cùng với cậu ta.
Trái tim đang nhảy loạn xạ của Đào Khê bỗng chốc như chùng xuống, cậu mím chặt môi.
Lâm Khâm Hòa đứng bên cạnh nói: “Mấy ngày trước cậu ấy bị sốt, hôm nay đã quay trở lại trường rồi ạ.”
“Chậc, cơ thể của cậu nhóc này yếu ớt quá. Cô nói em nghe, tiết trời sắp vào thu rồi, không nên ngồi trong điều hòa quá lâu, đừng…”
Bác sĩ còn muốn dặn dò thêm gì đó thì nghe thấy đứa nhỏ mà mình đang bôi thuốc cho thốt lên một tiếng, nói: “Bác sĩ, cô nhẹ tay chút ạ, em đau quá.”
Vị bác sĩ tỏ ra sững sờ. Bác đã từng xử lý những vết thương nhỏ như này quá nhiều lần rồi nhưng chưa từng gặp cậu nam sinh nào la lên như vậy, huống hồ tay bác đâu dùng lực mạnh, liền nói: “Em chịu đựng thêm một lát nữa, sắp xong rồi. Đàn ông con trai đừng yếu ớt thế chứ, cơ thể cậu bạn tóc xoăn vô cùng yếu ớt nhưng em ấy rất kiên cường đó.”
“…”
Đệch, Đào Khê sắp tức chết mất thôi.
Cậu liếc nhìn Lâm Khâm Hòa, anh vẫn mang bộ mặt vô cảm kia, nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa cậu vẫn cảm thấy người này đang cười nhạo mình.
Bước ra khỏi trạm y tế, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa lại quay về con đường vòng kia để đi tới canteen. Sau cả quãng đường im thin thít, Đào Khê bỗng nói: “Hồi nhỏ mình thường lên núi chơi, có lẽ cậu không biết chứ trên núi nào rắn, nào sâu bọ nhiều vô kể. Ở đấy có một loại rắn nhỏ không mang độc nhưng thân dài ngoằng đến phát ghê. Mùa hè mà lên núi dễ bị nó cắn lắm.”
Lâm Khâm Hòa không đáp lại, hiển nhiên là chẳng có chút hứng thú gì với loại đề tài này.
Đào Khê không từ bỏ, khoa chân múa tay nói tiếp: “Lúc mình học tiểu học lớp 5 ấy, có lần mình lên núi chặt cỏ heo thì bị con rắn này cắn. Mình chỉ xử lý qua vết thương rồi cứ thế chặt xong cỏ mới đến nhà bác sĩ trong thôn để đắp thảo dược đó.”
Nói xong còn sợ Lâm Khâm Hòa không hiểu cỏ heo là gì thì liền giải thích: “Cỏ heo chính là cỏ cho heo ăn ấy. Ở chỗ bọn mình heo không ăn thức ăn cho gia súc đâu.”
Đào Khê chẳng cảm thấy cuộc sống ở nông thôn thì có gì đáng xấu hổ để giấu diếm cả, cậu chỉ nóng lòng chứng minh một chuyện.
“Cho nên?” Lâm Khâm Hòa cất giọng bình thản.
Đào Khê nghẹn lời, nôn nóng nói: “Cho nên mình không sợ đau đâu, cũng không hề yếu ớt chút nào!”
Với cậu mà nói, bị người khác nói là yếu ớt còn nghiêm trọng hơn nhiều việc bị chê nghèo. Cái này chính là công kích thân thể người ta đó!
Cậu chịu đựng tính xấu hay nóng nảy của mình, bỏ đi những cái gai trên khắp cơ thể, chỉ để Lâm Khâm Hòa nghĩ cậu cũng rất tốt, cũng là một người có giáo dưỡng. Vậy mà giờ cậu lại bị một vị bác sĩ nói yếu đuối hơn cả Dương Đa Lạc, cái này cậu không thể nhịn được!
Lâm Khâm Hòa dừng bước, hơi cúi đầu nhìn cậu, lạnh giọng nói: “Không sợ đau, cho nên lúc bóng bay tới rõ ràng cậu có thể né nhưng vẫn cố ý để mình bị đập trúng sao?”
Đào Khê đứng sững tại chỗ, khí huyết trong người dường như biến mất trong phút chốc, mất đến mấy giây sau mới dồn lên tới não. Ánh mắt Lâm Khâm Hòa nhìn cậu bình tĩnh đến vậy, cớ sao cậu lại cảm thấy bản thân như bị xé toạc ra, bị anh nhìn thấu tất cả, chẳng mảy may có cớ ngụy biện.
Rõ ràng chuyện bản thân am hiểu nhất chính là nói xằng nói bậy nhưng ở trước mặt Lâm Khâm Hòa, cậu căn bản không làm nổi.
Cậu siết chặt bàn tay, cổ họng như thắt lại, ngập ngừng nói: “…Mình, mình chỉ muốn tìm cơ hội để nói chuyện với cậu, muốn làm, làm bạn của cậu.”
Cậu nói từ “bạn” một cách khó khăn, nhưng trong lòng cậu, từ ấy vẫn còn chưa đủ.
Cậu muốn Lâm Khâm Hòa nói với cậu những từ khác chứ đừng chỉ là “Không”, cậu muốn hai người trở thành một mối quan hệ gắn bó như anh với Dương Đa Lạc.
Còn gì nữa sao… Tạm thời cậu chưa nghĩ tới.
“Nếu như cậu thật sự muốn làm bạn của tôi thì cậu nên lọt vào top 50 trong kỳ thi giữa kỳ và tiếp tục học ở lớp số 1.” Lâm Khâm Hòa nhìn cậu lạnh nhạt nói, “Không dễ gì cậu mới tới được Nhất Trung Văn Hoa, đừng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ.”
“Sau này có gì muốn nói thì nói trực tiếp với tôi, tôi sẽ nghe, đừng dùng cái cách nhàm chán này, và cũng đừng lợi dụng Dương Đa Lạc.” Lâm Khâm Hòa nói xong câu này liền quay người rời đi.
Đào Khê đứng đó, phải mất một lúc lâu sau mới có thể hít thở thông.
Cậu đưa tay chạm lên băng gạc trên trán. Cậu thực sự không sợ đau nhưng dường như vết thương lại trở nên đau buốt hơn, càng lúc càng nhức, đau đến mức trái tim cậu như bị một bàn tay nào đó siết chặt thật mạnh, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Trong phút chốc cậu bỗng nhớ lại hồi mình 10 tuổi, Đào Lạc khi ấy mới lên 7. Con bé ngồi trong nhà bà ngoại chơi, nghịch ngợm ống nước rồi quên khóa vòi lại, làm nước chảy lênh láng vào hầm chứa khoai lang.
Quách Bình biết chuyện, chẳng nói chẳng rằng cầm roi mây lên đánh cậu. Cậu vừa khóc vừa nói không phải do mình mà là Đào Lạc làm, cầu xin bà ngoại đã chứng kiến tất cả làm chứng cho cậu. Nhưng bà ngoại cũng chỉ im lặng ôm lấy Đào Lạc, chẳng hề lên tiếng bảo vệ cậu đến một lần. Đào Lạc cũng vì quá sợ hãi mà không dám nhận. Quách Bình tàn nhẫn đánh cậu. Cậu đã sớm quên mất cơn đau mà cây gậy ấy mang lại, nhưng cảm giác oan ức đến nỗi trái tim cũng đau đớn kia vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ của cậu.
Cũng giống như bây giờ. Cậu tủi thân vô cùng. Câu nói “Đừng lợi dụng Dương Đa Lạc” ấy, khiến cậu đau xót đến mức ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Lâm Khâm Hòa nói không sai, đúng là cậu lợi dụng Dương Đa Lạc.
Lâm Khâm Hòa cũng biết không dễ dàng gì cậu mới tới được Nhất Trung Văn Hoa, bảo cậu đừng lãng phí thời gian vào những việc không có ý nghĩa. Nhưng Lâm Khâm Hòa không biết rằng, anh chính là ý nghĩa của trăm ngàn cay đắng mà cậu chịu đựng để có thể đến được đây.
Anh càng không biết, cậu vốn phải là Dương Đa Lạc.
Cậu vốn dĩ là người ở bên Lâm Khâm Hòa.
Kể từ sau hôm ấy, Đào Khê không nói câu nào với Lâm Khâm Hòa nữa. Vào tiết cũng không còn lén nhìn sang phía bên cạnh. Hết tiết thì ngoan ngoãn vùi đầu làm bài tập. Đến giờ thể dục thì ra phía ghế dài ngồi đọc sách học bài như các cô gái khác, mặc cho Tất Thành Phi dụ dỗ như nào cũng không chơi bóng rổ nữa. Kết thúc tiết tự học buổi tối thì mau chóng thu dọn sách và tài liệu quay về ký túc, nhanh chẳng khác gì có chó đuổi đằng sau cả.
Sau đó cậu nhận ra, kỳ thực Lâm Khâm Hòa chẳng hề thay đổi gì, từ đầu đến cuối chỉ có cậu giống như một con bọ chét nhảy tới nhảy lui, giờ cậu không muốn nhảy nữa, ngược lại Lâm Khâm Hòa càng thêm yên bình.
Cứ vài ngày như thế trôi qua, Tất Thành Phi cũng phát hiện ra chuyện gì đó không đúng.
“Khê ca, sao mình cảm thấy quan hệ giữa cậu với học thần bỗng trở nên xa lạ vậy nhỉ?” Tất Thành Phi vừa gắp tỏi ra khỏi khay cơm vừa nói.
Đào Khê đã ăn xong bữa trưa, đang đọc một cuốn tài liệu bổ trợ môn Toán, nghe vậy liền im lặng một lúc mới đáp: “Mình với cậu ấy cũng đâu có thân quen.”
Tất Thành Phi: “Ồ” một tiếng, cậu ta có cảm giác trong lời nói của Đào Khê mang chút trách móc. Tất Thành Phi còn tưởng sau trận bóng rổ vừa rồi quan hệ giữa Đào Khê và Lâm Khâm Hòa sẽ tốt hơn chứ.
Mấy ngày gần đây, cậu ta ngồi phía trước luôn cảm nhận một tầng áp suất thấp giữa hai người bạn cùng bàn ngồi đằng sau, liền nói: “Chậc, giờ mình cũng ngại quay xuống nói chuyện với cậu nữa đấy, bạn cùng bàn của cậu cũng chẳng thèm để ý tới mình. Mình sắp nghẹn chết rồi.”
Đào Khê lật một trang sách, thản nhiên nói: “Cậu quên mất lần trước lấy gì ra để đổi lấy Lâm Khâm Hòa vào đội rồi à?”
Tất Thành Phi ngớ ra, quả thật cậu ta quên béng mất.
Cậu ta thở dài một hơi yếu ớt: “Mình chính là nàng tiên cá trong câu truyện cổ tích của Andersen tìm đến mụ Phù thủy Biển, dùng giọng hát mê hồn để đổi lấy một đôi chân.”
Vừa dứt lời liền nhìn thấy “mụ phù thủy biển” cùng với Dương Đa Lạc bước về phía cửa canteen. Tất Thành Phi chột dạ, vẫy tay cười nói: “Xin chào học thần, xin chào Yakult!”
Dương Đa Lạc cười đáp lại: “Xin chào Phi Phi!”. Cậu ta nhận ra Đào Khê ngồi bên cạnh Tất Thành Phi, hơi ngừng lại rồi cũng cười chào hỏi: “Xin chào Đào Khê!”
Đào Khê ngồi cứng đờ, chỉ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào trang giấy, mãi đến khi hai người ấy rời đi, cơ thể cậu mới thả lỏng trở lại.
Đúng lúc này Tất Thành Phi cũng ăn xong cơm. Hai người mang trả lại khay cơm rồi bước ra ngoài. Thời tiết oi bức những ngày đầu tháng 7 vẫn chưa tan, nhưng trong không khí đã vương mùi hoa nhàn nhạt.
Con đường từ canteen đến phòng học có tên là “Con đường hoa Anh đào Nguyệt quế”, một cái tên đơn giản đến cọc cằn. Bởi lẽ hai bên con đường này, một bên trồng cây anh đào, một bên trồng cây hoa quế. Ai cũng có thể nhìn ra được ngôi trường này rất thích mấy loại cây cỏ hoa lá.
Đào Khê nghĩ trong lòng, bát tự của Lâm Khâm Hòa với Nhất Trung Văn Hoa chẳng hợp nhau chút nào.
Quả thực như vậy, Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc ở phía trước đã rẽ sang một con đường vòng nhỏ khác để đi.
“Cậu có biết vì sao Lâm Khâm Hòa không thích hoa không?” Đào Khê bỗng hỏi.
Tất Thành Phi hơi ngớ ra, lát sau mới phản ứng kịp để đáp lại: “Hình như học thần dị ứng với phấn hoa ghê lắm. Hồi cấp 2 có lần lớp bọn mình tổ chức đi đến vườn bách thảo du xuân, đợt đấy học thần xin nghỉ không đi.”
Xem ra Lâm Khâm Hòa cũng không lừa cậu.
“Sao cậu biết chuyện này?” Quả nhiên Tất Thành Phi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hóng hớt.
“Bởi vì mình dẫm phải mìn.” Đào Khê nói.
Lại còn vô ý dẫm lên không biết bao nhiêu lần.
Tất Thành Phi vẫn còn đang muốn truy cứu đến cùng nhưng rồi lại bị Đào Khê dùng vài câu lừa cho quên mất.