Đọc truyện Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến – Chương 57
Cuộc tranh chấp trên mạng vẫn chưa dừng lại. chín giờ sáng hôm đó, trang weibo của Học viện Mỹ thuật Văn Hoa đăng bài thông báo cho biết nhà trường đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp và đang bàn bàn để đưa ra phương án xử lý chuyện của Phùng Á Đông. Luật sư được Lâm Khâm Hòa ủy thác để giúp đỡ Đào Khê cũng đã đăng lên một bức thư luật sư (*) gửi cho Phùng Á Đông, tỏ ý sẽ giúp thân chủ của mình khởi kiện cậu ta.
(*) Thư luật sư (律师函/ A letter of demand) là một thông báo viết bởi luật sư để yêu cầu một cá nhân/tổ chức được nhắc đến trong thư thực hiện nghĩa vụ hoặc yêu cầu pháp lý.
Tình hình phát triển theo chiều hướng bất ngờ và ngày càng mở rộng. Có lẽ do áp lực từ nhà trường và các vụ tố tụng, khoảng hơn mười giờ sáng, nick clone của Phùng Á Đông bị cộng đồng mạng chửi bới thậm tệ cuối cùng cũng đăng bài trả lời. Trên Weibo, anh ta thừa nhận bức tranh đó không phải do bản thân tự sáng tác, nhưng có người đã gửi tranh tới và bảo anh ta nộp nó tới cuộc thi này, còn bản thân cũng bị người ta lừa gạt thôi, đồng thời nói rằng người gửi bài giấu tên vu cáo Đào Khê sao chép kia không phải do anh ta làm. Toàn bộ bài đăng đều mang ý đồ muốn tẩy trắng, cuối cùng còn một tài khoản Weibo khác, ám chỉ rằng người này mới là kẻ chủ mưu đằng sau.
Cư dân mạng vào thử tài khoản đó xem thì phát hiện đây là một tài khoản đã được chứng thực (*), phần giới thiệu ghi là phó hội trưởng Hiệp hội tranh của người trẻ thành phố Văn Hoa.
(*) Tức là nick có tick V màu vàng đó.
“Khê ca, cậu có quen cái người tên là Quan Phàm Vận này không?”
Tất Thành Phi cố nhịn ham muốn lên mạng cả một buổi sáng, cuối cùng cũng đợi được đến giờ nghỉ trưa để buôn chuyện, thấy đã có một cư dân mạng đào ra được người phụ nữ có nick Weibo toàn là ảnh selfie này là Quan Phàm Vận.
Đào Khê cũng đang lướt điện thoại nhưng không có lòng dạ nào mà tám chuyện, mà cậu đang sốt ruột đợi tin nhắn trả lời của Lâm Khâm Hòa. Sáng nay đã diễn ra cuộc thi Toán học cấp Quốc gia, giờ này có lẽ vừa kết thúc rồi. Cậu nhìn khung trò chuyện trên WeChat, lơ đễnh hỏi: “Quen, mình cũng trong Hiệp hội đó.”
Trong đầu Tất Thành Phi liền vẽ ra một câu chuyện về vị phó hội trưởng vì ghen ghét cậu hội viên tài năng nên đã vu khống và hãm hại người ta. Cậu ta lướt Weibo tiếp, một lúc sau đột nhiên há hốc miệng: “Cậu xem có người tìm ra được gì nè. Hóa ra cái cô Quan Phàm Vận kia chính là bạn gái của chủ tịch công ty Khoa học Công nghệ Minh Uy đó!”
Weibo của Quan Phàm Vận đăng rất nhiều những bức ảnh selfie cùng bài viết khoe tình cảm yêu đương nên đã bị những netizen sốt ruột hóng dưa đào ba tấc thước ra được người bạn trai này. Có không ít người nhìn tuổi tác suy đoán rằng Quan Phàm Vận này không phải là bạn gái mà là con giáp thứ thứ mười ba.
“Công ty Khoa học công nghệ Minh Uy?” Đào Khê vẫn còn chưa phản ứng kịp.
“Cậu không biết à, Khoa học công nghệ Minh Uy là một công ty y tế rất lớn, chủ tịch là…” Tất Thành Phi che miệng, sáp lại gần Đào Khê nhỏ giọng nói: “Là ba của Dương Đa Lạc học lớp số 2 bên cạnh tụi mình đó.”
Đào Khê ồ lên nhưng cũng không có phản ứng gì khác, tiếp tục nhìn khung trò chuyện WeChat với Lâm Khâm Hòa. Màn hình bỗng hiện lên thông báo nhắc nhở cuộc gọi đến, cậu giật mình một cái, cầm theo điện thoại đứng dậy chạy nhanh ra hành lang ngoài lớp học.
“Anh thi xong rồi ạ?”
Bên chỗ Lâm Khâm Hòa hơi ồn ào, anh “ừ” một tiếng, cũng không nói thi ra sao mà nói với cậu: “Chiều nay anh về thành phố Văn Hoa, buổi tối sẽ tới đón em tan học nhé.”
Đào Khê hoảng hốt: “Không phải buổi chiều anh vẫn có cuộc phỏng vấn ở Bắc Kinh sao?”
Lịch trình tới Bắc Kinh lần này của Lâm Khâm Hòa được sắp xếp rất dày, ngoài cuộc thi vào buổi sáng thì buổi chiều còn có hai cuộc phỏng vấn với giáo sư bên Mỹ. Theo kế hoạch thì phải ngày mai mới quay trở lại được.
“Anh đã lùi cuộc phỏng vấn lại rồi.”
Đào Khê cảm thấy có điều gì đó hơi bất thường. Lâm Khâm Hòa không phải là người tùy tiện thay đổi kế hoạch như vậy. Cậu suy nghĩ rồi nói: “Anh trở về gấp như vậy là có chuyện gì sao? Nếu là vì chuyện của em thì anh thật sự không cần lo lắng đâu, em đã xử lý tạm ổn rồi.”
Hình như Lâm Khâm Hòa đã đi tới một nơi nào đó yên tĩnh, giọng nói trầm thấp càng trở nên rõ ràng hơn: “Đào Khê, sáng mai anh muốn dẫn em tới gặp ông bà ngoại của em.”
Đào Khê hít một hơi thật sâu, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại, khẽ hỏi: “Vì sao ạ? Không phải đã bàn với nhau là thứ bảy mới đi sao?” Vừa nghĩ đến cảnh đó thôi là Đào Khê đã không nén được cảm giác thấp thỏm bất an rồi.
Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc, chỉ nói: “Anh không hy vọng sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa.”
Đào Khê nghe thấy trong giọng nói của Lâm Khâm Hòa có chút tự trách, cậu cắn chặt môi dưới, do dự một lúc rồi mới đáp: “Được, em nghe anh.”
Sau khi cúp điện thoại, cậu mở Weibo ra rồi tìm tài khoản của Quan Phàm Vận thì phát hiện đã không còn bài đăng nào cả, đến cả ID cũng đã trở thành một đoạn code. (*)
(*) Gốc là 乱码: Tức là một đoạn ký tự bị lỗi, kiểu như alert(“最欣賞”);
Việc Phùng Á Đông khai ra Quan Phàm Vận đều nằm trong dự tính của cậu, điều cậu tò mò hơn chính là cô ta sẽ xử lý chuyện này thế nào. Chắc chắn Quan Phàm Vận vì muốn lấy lòng Dương Đa Lạc nên mới giúp cậu ta vu khống cậu sao chép tranh. Bây giờ tình hình đã phát triển tới mức này, lại còn không có đường quay đầu nữa rồi, liệu cô ta có bao che cho “con trai” của Dương Tranh Minh và chống đỡ tất cả cho cậu ta nữa hay không? Còn cả Từ Tử Kỳ, người vẫn luôn tỏ ra khó chịu với cậu, tốn công tốn sức đi nịnh bợ Dương Đa Lạc, nếu phải đối mặt với sự chất vấn của lãnh đạo nhà trường, liệu cậu ta có thề thốt phủ nhận chuyện đã trộm tranh của cậu, giấu diếm tất cả thay Dương Đa Lạc hay không?
Đào Khê nhét điện thoại vào túi, sau khi quay về lớp học thì lại đi ra ngoài hành lang, kéo một nam sinh đang định bước vào lớp số 2 lại, đưa cho cậu ta một tờ giấy và nói: “Cậu có thể giúp mình đưa tờ giấy này cho Từ Tử Kỳ học lớp cậu không?”
Cậu bạn kia đồng ý rồi bước nhanh vào phòng học.
Đào Khê tựa vào lan can hành lang, cúi đầu lướt Weibo. Không lâu sau thì Từ Tử Kỳ bước ra, nhìn cậu với ánh mắt cứng đờ rồi lại nhìn xung quanh, không thấy ai qua lại mới nói với vẻ mặt xanh mét: “Cậu có ý gì?”
Ánh mắt Đào Khê rơi trên những ngón tay đang siết chặt lại của Từ Tử Kỳ, không nói gì, xoay người đi vào một phòng học trống ở cuối hành lang. Từ Tử Kỳ do dự một lúc rồi chậm rì rì bước theo vào.
Phòng học trống trơn không có bàn ghế, bên vách tường có một chiếc ghế gãy chân. Đào Khê liếc nhìn cái ghế, đợi Từ Tử Kỳ mang vẻ mặt căng thẳng đóng cửa lại thì mới từ từ nói: “Từ Tử Kỳ, tôi nhớ rằng trước đây tôi đã từng nói với cậu rồi, đừng tùy tiện đụng vào đồ của tôi.”
Từ Tử Kỳ nhìn chiếc ghế kia, có vẻ như vừa nhớ tới chuyện gì đó, vô thức lùi hai bước, căm phẫn trừng mắt nhìn cậu: “Ai đụng vào đồ của cậu?! Cậu đừng có mà vô cớ vu oan cho người khác!”
Đào Khê bước tới gần một bước,nhìn chằm chằm vào ánh mắt né tránh của Từ Tử Kỳ: “Có thể cậu không biết chuyện này, tôi có một tật xấu, đó là chỉ cần đó là đồ tôi đặt xuống thì xếp như thế nào, vị trí ở đâu, tôi đều nhớ như in trong đầu.”
Từ Tử Kỳ đứng đó, mím chặt môi, im lặng rồi quay mặt đi: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
“Vậy để tôi giúp cậu nhớ lại nhé.” Đào Khê nắm chặt điện thoại trong túi, nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp: “Ngày 17 tháng 12, Phan Ngạn xin nghỉ một ngày về nhà, tôi về phòng rất muộn, lúc đó chỉ có một mình cậu ở trong phòng, có phải không?”
Ngay lập tức sắc mặt Từ Tử Kỳ cứng đờ lại, những chữ ghi trong tờ giấy kia chính là những ngày tháng này. Lòng cậu ta rối bời, gương mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Chuyện này thì có thể chứng minh được điều gì chứ? Không phải bình thường Phan Ngạn vẫn ở một mình trong ký túc đó sao?”
Đào Khê cười một tiếng rất khẽ, từ tốn nói: “Cậu không để ý sao? Mỗi lần tôi vẽ tranh xong đều sẽ dùng một mảnh vải trắng phủ lên giá vẽ. Có điều hôm đó khi tôi trở về thì phát hiện mảnh vải đó đã bị người khác động vào rồi. Phan Ngạn không có ở đó, vậy cậu nói xem là ai?”
Từ Tử Kỳ rũ mắt, cảm xúc trong đôi mắt bỗng chốc dâng lên cuồn cuộn, mất một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, nhếch mép nói: “Cái này mà cũng có thể coi là bằng chứng sao?”
Đào Khê không đáp lại mà chợt hỏi: “Cậu vẫn chưa liên lạc được với Dương Đa Lạc phải không?”
Sắc mặt Từ Tử Kỳ trầm xuống, không nói lời nào. Từ sau chuyện lội ngược dòng tối qua, cậu ta hoảng hồn gọi nhắn tin rồi gọi điện cho Dương Đa Lạc nhưng không có ai trả lời. Hôm nay Dương Đa Lạc còn chẳng thèm tới trường, mà lát nữa cậu ta còn phải tới phòng Giáo dục chính trị (*) để tiếp nhận sự tra hỏi của chủ nhiệm Phùng.
(*) Phòng Giáo dục chính trị thực hiện mục tiêu giáo dục đạo đức và lòng yêu nước cho học sinh nhà trường.
Đào Khê bước tới gần hơn, chậm rãi nói: “Từ Tử Kỳ, tôi biết chuyện này là do Dương Đa Lạc yêu cầu cậu làm. Trừ cậu ra còn có cả bạn gái của bố cậu ta nữa. Bây giờ Phùng Á Đông đã khai cô ta ra rồi. Cậu nghĩ cô ta có vì Dương Đa Lạc mà chỉ khai ra mỗi cậu hay không?”
Nắm đấm buông thõng bên chân của Từ Tử Kỳ bỗng siết chặt lại, vẻ mặt cứng đờ im lặng không nói gì.
“Chuyện này đã gây ra quá nhiều ồn ào rồi, nhà trường cũng đang điều tra, cậu nghĩ bản thân còn có thể giấu diếm được nữa không?” Ánh mắt Đào Khê rơi trên khuôn mặt tái mét của Từ Tử Kỳ, giọng nói càng trở nên lạnh lùng, “Cuối cùng, khi bọn họ tra ra cậu là người đã đưa tranh của tôi cho người khác, cậu cảm thấy nhà trường sẽ xử lý như thế nào? Trừng phạt, hay là buộc thôi học?”
Đôi mắt Từ Tử Kỳ run lên, cậu ta nuốt nước bọt, vội vàng phản bác: “Tôi không biết bọn họ lại mang tranh của cậu đi làm chuyện đó!”
Đào Khê bóp chặt chiếc điện thoại trong túi, ngờ vực hỏi: “Cậu thực sự không biết sao?”
Gương mặt Từ Tử Kỳ đỏ lên, cãi lại: “Tôi chỉ nhắc tới chuyện cậu muốn tham gia cuộc thi CAC với Dương Đa Lạc, cậu ta nói muốn xem thử xem tranh của cậu như thế nào, bảo tôi chụp lại một tấm đưa cậu ta, thế nên tôi đồng ý. Tôi thực sự không biết cậu ta lại làm chuyện đấy.”
Đào Khê cười lạnh trong lòng, cậu biết Từ Tử Kỳ đang cố tẩy trắng cho bản thân. Cậu không nói gì nữa, quay người muốn rời đi thì Từ Tử Kỳ liền đuổi theo nắm lấy cánh tay cậu, khẩn cầu nói: “Đào Khê, tôi thực sự không thể rời khỏi Nhất Trung Văn Hoa. Bố mẹ tôi mà biết sẽ điên lên mất!”
Đào Khê dừng bước, tránh khỏi tay Từ Tử Kỳ, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Lúc các người vu oan cho tôi thì sao không nghĩ tới chuyện tôi cũng không thể rời khỏi Nhất Trung Văn Hoa?”
Từ Tử Kỳ hé đôi môi tái nhợt nhưng không nói gì.
*
Buổi chiều Đào Khê vẫn vào học như bao học sinh khác. Mãi cho đến tầm hơn năm giờ, vừa hết tiết tiếng Anh xong thì Chu Cường vào lớp từ cửa sau gọi cậu ra ngoài. Đào Khê theo Chu Cường ra ngoài lớp học. Chu Cường dẫn cậu đi về phía tòa nhà ký túc xá.
“Buổi trưa chủ nhiệm Bành phòng Giáo dục chính trị đã tới tìm Từ Tử Kỳ. Lý do thoái thác của em ấy không khác mấy so với những gì đã nói trong bản ghi âm em đưa thầy. Sau đó chủ nhiệm Bàn đã tới tìm Dương Đa Lạc nhưng em ấy không có ở trường, tối qua đã xin nghỉ phép rồi.”
Đào Khê cười nhạo trong lòng. Những lúc như này Dương Đa Lạc chỉ biết hèn nhát trốn tránh sao?
Chu Cường không ngờ rằng chuyện này lại liên quan đến Dương Đa Lạc lớp số 2, đau đầu nói tiếp: “Chủ nhiệm Bành chỉ đành liên hệ cho phụ huynh của Dương Đa Lạc. Bây giờ họ đã tới rồi, đang ở trong phòng họp…”
Ông còn chưa nói xong thì đã phát hiện ra Đào Khê bỗng nhiên dừng lại, đôi lông mày nhíu chặt lại, đáy mắt lộ ra vẻ căng thẳng bất an. Chu Cường tưởng rằng Đào Khê sợ phải đối mặt với phụ huynh người ta, ông trấn an cậu: “Đừng căng thẳng, chuyện này là do Dương Đa Lạc làm sai, người nhà em ấy chắc chắn sẽ nói chuyện tử tế với em và nói lời xin lỗi em nữa, họ sẽ không gây khó dễ cho em đâu.”
Đào Khê hít một hơi thật sâu, chậm chạp gật đầu.
*
Buổi chiều hôm đó, lúc Dương Tranh Minh vội vã chạy đến Nhất Trung Văn Hoa thì La Trưng Âm và hai ông bà cụ nhà họ Phương vẫn chưa tới. Chủ nhiệm Bành đón ông ta vào phòng họp, không kìm được mà châm một điếu thuốc rít vài hơi, gương mặt vốn luôn nhã nhặn ấm áp nay lại mang vẻ lạnh lùng.
Trưa nay Quan Phàm Vận đã gọi điện cho ông ta, thấy bản thân đã bị người ta khai ra rồi mới kể hết mọi chuyện ra. Không biết Dương Đa Lạc đã nảy sinh thù sâu hận lớn gì với một bạn học tên Đào Khê nên đã đưa cho cô ta bức ảnh chụp tác phẩm Đào Khê nộp cho cuộc thi CAC, nhờ cô ta sao chép lại bức tranh đó, rồi tìm một sinh viên đại học không có bối cảnh gì mà cô ta biết, dùng một số tiền lớn thuê anh ta gửi bức tranh sao chép kia tới cuộc thi Cúp Vàng dưới danh nghĩa của anh ta. Mục đích của việc này quá rõ ràng, không biết con trai của ông ta đã lên cơn gì mà lại muốn phá hỏng cuộc thi của bạn cùng lớp kia bằng việc vu khống người ấy đã sao chép tranh, sâu xa hơn chính là muốn hủy hoại đi tương lai sáng tạo nghệ thuật của cậu học sinh này.
“Tranh Minh, em không có thù oán gì với Đào Khê, chỉ vì con trai anh nên em mới làm ra chuyện này, anh không được bỏ mặc em! Bây giờ người khác muốn khởi kiện, em không thể gánh chuyện này thay con trai anh được. Anh có thể nghĩ cách không?”
Lúc Dương Tranh Minh nghe xong, gân xanh nổi đầy trán, ông ta cố gắng bình tĩnh, ngắt ngang màn khóc lóc kể lể của Quan Phàm Vận, bảo cô ta xóa sạch bài viết trên mạng xã hội và không được đăng bất kỳ một bài trả lời nào trên đó. Ông ta cảm thấy khó tin và vô cùng tức giận trước những việc mà Dương Đa Lạc làm, hận không thể lôi thằng nhóc này về để đánh cho một trận, lại càng không ngờ Quan Phàm Vận lại để mặc cho Dương Đa Lạc làm loạn. Cuối cùng Dương Tranh Minh cố gắng bình tĩnh lại, lên mạng nhanh chóng tìm hiểu qua về tình hình sự việc, biết rằng mọi chuyện đã quá ồn ào và chẳng thể nào giải quyết bằng cách áp chế Phùng Á Đông nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng định tới trường tìm Dương Đa Lạc để hỏi rõ ràng, nhưng ngay sau đó lại nhận được một của gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Dương Đa Lạc, khéo léo nói với ông ta về chuyện của cậu con trai, yêu cầu ông ta đưa Dương Đa Lạc tới trường một chuyến. Lúc này ông ta mới biết Dương Đa Lạc vốn chẳng đi học, không thể làm gì khác ngoài việc gọi điện cho La Trưng Âm. Kết quả La Trưng Âm lại nói tâm trạng của Dương Đa Lạc không tốt nên đã tới nhà một người bạn rồi.
Dương Tranh Minh không kìm nổi sự tức giận, ông ta luôn không hài lòng với sự nuông chiều quá mức của ông bà nhà họ Phương và La Trưng Âm dành cho Dương Đa Lạc, để cho cậu ta tùy hứng đến nỗi gây ra chuyện tày đình như ngày hôm nay. Vì vậy ông không nhịn được mà kể cái “chuyện tốt” mà Dương Đa Lạc làm kia cho La Trưng Âm. Tình cờ thế nào, La Trưng Âm lại đến thăm hai ông bà Phương gia nên hai người cũng biết chuyện luôn. Cả ba vừa sửng sốt lại vừa lo lắng, chẳng ai tin được rằng đó là chuyện do Dương Đa Lạc gây ra.
*
Chưa phòng họp bị đẩy ra, Dương Tranh Minh nhìn thấy La Trưng Âm dìu hai ông bà Phương Tổ Thanh và Diệp Ngọc Vinh vào, nhưng lại không thấy Dương Đa Lạc đâu, ông ta trầm giọng hỏi: “Dương Đa Lạc đâu? Sao mọi người không đưa nó tới đây?”
Vẻ mặt La Trưng Âm mệt mỏi: “Tôi đã lái xe đến nhà bạn của Lạc Lạc để đón nó, cũng hỏi nó về chuyện này rồi. Lạc Lạc không nhận, cũng không muốn tới trường với tôi, nên tôi không đưa nó tới.”
Lúc đó, bà sợ mình sự làm tổn thương Dương Đa Lạc nên đã hỏi vô cùng cẩn thận mà dịu dàng, nhưng phản ứng của Dương Đa Lạc rất dữ dội, cậu ta khóc lóc phủ nhận, bà đau lòng nên không dám hỏi thêm, rồi lại thuyết phục Dương Đa Lạc đến trường để giải thích rõ ràng mọi chuyện nhưng cậu ta vẫn không chịu đồng ý, cũng nhất quyết ở lại nhà bạn. Thế nên bà chỉ đành từ bỏ và đi đón hai ông bà cụ cứ khăng khăng đòi đến trường.
Dương Tranh Minh nghe vậy chỉ cảm thấy hai người họ vô lý quá mức, đang định nói gì đó thì nghe thấy Phương Tổ Thanh chống mạnh cái ba-toong trong tay xuống đất, gương mặt vốn luôn nghiêm túc giờ tái mét, lạnh lùng hỏi ông ta: “Có phải do con tình nhân kia của cậu làm chuyện tốt này không?! Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng để cô ta đụng đến Lạc Lạc!”
Diệp Ngọc Vinh ngồi một bên cũng tức giận nhưng lại lo lắng cho sức khỏe của ông nhà mình, nhẹ nhàng tuyết phục: “Ngồi xuống trước đã rồi hỏi thăm giáo viên nhà trường về tình hình xem liệu có phải có hiểu lầm gì không. Tôi tin rằng Lạc Lạc là một đứa trẻ ngoan, nó sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu.”
La Trưng Âm vội vàng đỡ Phương Tổ Thanh ngồi xuống ghế sopha, vuốt lưng giúp ông điều hòa hơi thở rồi phụ họa theo: “Lạc Lạc cũng nói nó không làm, có lẽ thực sự đang có hiểu lầm gì đó thôi ông.”
Kể từ lúc nhận được cuộc gọi của Dương Tranh Minh, bà luôn cảm thấy bất an. Bà nhớ tới khoảng thời gian gần đây Dương Đa Lạc luôn tỏ ra rất khác thường cùng với thái độ thù địch của cậu ta đối với Đào Khê thì trong lòng cũng có chút nghi ngờ nhưng sự phủ nhận của Dương Đa Lạc đã khiến bà xua tan đi sự hoài nghi. bà không tin đứa trẻ mà mình nuôi nấng sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Dương Tranh Minh vẫn luôn im lặng nãy giờ thì dập tắt điếu thuốc, vươn tay xoa đôi lông mày đang cau lại. Ông ta biết vốn dĩ ba người này không hề tin nhưng trong lòng mình thì đã quá rõ ràng. Tuy rằng Quan Phàm Vận ngu ngốc nhưng sẽ không đến mức phải lừa ông ta chuyện này.
“Thôi bỏ đi, đợi chủ nhiệm Bành tới rồi nói tiếp.”
Chủ nhiệm Bành nhanh chóng bước vào phòng họp, khách sáo chào hỏi bốn vị phụ huynh rồi rót nước cho mỗi người. Phương Tổ Thanh không nhịn được mà hỏi thăm anh ta rõ ngọn ngành câu chuyện. Giọng chủ nhiệm Bành ôn hòa kể lại tỉ mỉ câu chuyện tác phẩm dự thi CAC của Đào Khê bị vu khống là sao chép rồi cuối cùng tất cả lại đảo ngược ra sao.
“Chuyện này thì liên quan gì đến cháu trai tôi?” Vẻ mặt Phương Tổ Thanh không vui hỏi lại. Ông cụ hoàn toàn không quen biết cậu học sinh tên Đào Khê này mà cũng không hiểu lắm về mấy chuyện trên mạng.
Chủ nhiệm Bành đã từng giải quyết rất nhiều vụ việc tranh cãi của học sinh như này, biết rằng người nhà đều sẽ luôn bảo vệ con cái của mình nên ông cũng không tức giận. Ông lại nói về chuyện Từ Tử Kỳ đã thừa nhận là do Dương Đa Lạc bảo cậu ta trộm tác phẩm của Đào Khê, và việc Phùng Á Đông khai ra Quan Phàm Vận là người xúi giục mình làm điều này. Phương Tổ Thanh nghe vậy thì im lặng, bàn tay phải gầy guộc nắm chặt chiếc ba-toong, Diệp Ngọc Vinh khẽ thở dài không nói gì.
La Trưng Âm nghe thấy cái tên Quan Phàm Vận thì cau mày. Bà nhìn Dương Tranh Minh với vẻ mặt bất ngờ, lạnh lùng hỏi: “Có phải là Quan Phàm Vận bảo Lạc Lạc làm không?”
Dương Tranh Minh không ngờ La Trưng Âm vẫn còn đang trông chờ vào may mắn, giọng điệu của ông ta tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Phàm Vận không quen không biết Đào Khê thì hại cậu bé làm gì? Cô ấy đã đưa cho tôi xem nhật ký trò chuyện với Lạc Lạc, chính Lạc Lạc đã yêu cầu cô ấy làm việc đó.”
Ông ta nhịn lắm mới không nói ra chuyện Dương Đa Lạc đến tìm Quan Phàm Vận để vay tiền, rồi nhờ cô ta giúp mình dạy dỗ Đào Khê trong bữa tiệc sinh nhật của bạn học, ông ta sợ hai ông bà cụ nghe được sẽ không chịu nổi.
Có lẽ vì nghe được ra ý bênh vực Quan Phàm Vận của Dương Tranh Minh trong lời nói mà Phương Tổ Thanh tức giận nói với ông ta: “Cậu xem mình tìm về cái loại phụ nữ nào kìa. Nếu không phải do cô ta bày mưu tính kế thì Lạc Lạc có thể hiểu được những thủ đoạn này sao?!”
Dương Tranh Minh cáu kỉnh đỡ trán. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, ông ta và Phương Tổ Thanh vẫn khó có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau. Việc ông cụ căm hận ông ta cũng không phải là ngày một ngày hai. Ông ta im lặng không đáp lại, mặc cho ông cụ giận cá chém thớt.
La Trưng Âm vẫn còn không thể tin nổi, hoảng hốt và ngạc nhiên mất một lúc lâu, tựa như vừa chịu đựng một cú shock lớn vậy, lẩm bẩm nói: “Sao Lạc Lạc có thể…”
Sắc mặt của Diệp Ngọc Trinh nghiêm trọng, trong lòng cũng như đang có muôn sóng cuộn trào. Bà cụ biết La Trưng Âm không chịu nổi chuyện này liền nắm lấy tay bà, khẽ thở dài nói: “Trẻ nhỏ có lúc trót dại, làm ra chuyện sai trái, chúng ta là người lớn cũng có lỗi vì đã không dạy dỗ nó tử tế, chủ nhiệm Bành, thầy xem việc này nên xử lý như thế nào?”
Chủ nhiệm Bành luôn cảm thấy có chút lúng túng, thấy rốt cuộc cũng có người để ý đến mình thì vội vàng nói: “Hiện tại chuyện này đã khá nghiêm trọng, lãnh đạo nhà trường vẫn là người quyết định giải quyết sự việc này như nào. Ý kiến của cá nhân tôi cho rằng nên để Dương Đa Lạc tới nói lời xin lỗi với Đào Khê, sau đó mọi người xem có thể trao đổi với Đào Khê được không, xem cậu bé nói gì.”
Dương Tranh Minh hiểu ý của chủ nhiệm Bành, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Không cần mời người nhà Đào Khê tới đây sao? Có lẽ để phụ huynh chúng tôi nói chuyện với nhau thì sẽ thích hợp hơn.”
Phương Tổ Thanh hiếm có khi lại phụ họa với Dương Tranh Minh một câu: “Đúng vậy, có đôi lúc trẻ con sẽ không thể tự quyết định được.”
Chủ nhiệm Bành khó xử nói: “Đào Khê là một học sinh được gửi tới trường chúng tôi học tập thông qua dự án dạy học trực tuyến từ xa ở huyện Thanh Thủy, cho nên người nhà đều không ở đây, chúng tôi cũng không có thông tin liên lạc của họ.”
La Trưng Âm lấy lại tinh thần, gương mặt mang theo vẻ buồn rầu, gật đầu nói: “Tôi có quen với Đào Khê, đúng là cậu bé ấy đến từ huyện Thanh Thủy.”
Ba người còn lại đều im lặng, bởi vì huyện Thanh Thủy là nơi bọn họ không muốn nhớ tới. Mọi người không ngờ rằng chuyện của Dương Đa Lạc lại liên quan tới một đứa trẻ đến từ nơi này.
Cuối cùng Dương Tranh Minh nói với chủ nhiệm Bành: “Cảm ơn thầy, chúng tôi sẽ bàn bạc rồi nói lại với thầy.”
“Được, nếu như mọi người muốn gặp Đào Khê thì tôi có thể dẫn em ấy tới.”
Chủ nhiệm Bành nói lời tạm biệt rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng họp lại, nghe thấy loáng thoáng tiếng cãi vã vọng ra từ bên trong thì khẽ lắc đầu. Chu Cường dẫn Đào Khê tới trước cửa phòng họp, hai tay buông thõng bên chân của cậu siết chặt lại cho đến khi khớp xương trở nên trắng bệch. Qua lời Chu Cường nói, Đào Khê biết được rằng phụ huynh tới lần này có ba ruột cậu, ông bà ngoại và còn cả mẹ của Lâm Khâm Hòa. Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để tới thăm hỏi ông bà ngoại cùng Lâm Khâm Hòa vào ngày mai, nhưng chẳng ngờ được rằng cậu lại gặp người thân của mình trong trường hợp như này. Đào Khê đứng thẳng người, khẽ hắng giọng. Chu Cường gõ cửa phòng họp, từng tiếng gõ như đang nện thẳng vào trái tim cậu. Ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng bước chân, cánh cửa được mở ra.
Đào Khê nhìn nụ cười nhã nhặn trên gương mặt mệt mỏi của Dương Tranh Minh, ông ta nói với cậu rằng: “Đào Khê, vào đi cháu.”
Chia sẻ: