Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 5


Đọc truyện Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến – Chương 5

“Xí, rõ là cậu muốn uống Yakult của mình thì có!” Một cậu con trai có mái tóc xoăn ngắn tự nhiên tay cầm một vỉ yakult bước vào, đôi mắt hạnh đen nhánh hơi lay động, tiện tay đưa vài chai sữa chua cho bạn học ngồi bàn đầu.

“Yakult à, chúc mừng cậu thi vào được lớp số 1 của bọn mình nhé!” Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên ngoài miệng thì khách khí nhưng hành động thì vô cùng tự nhiên với lấy một chai yakult trong ngực của “Tóc xoăn tự nhiên”.

“Nè nè, đừng có lấy hết chứ, tự mua đi.” “Tóc xoăn tự nhiên”vội vã bảo vệ chỗ đồ uống trong lòng mình, mau chóng chạy về phía dãy bàn cuối.

“Khâm Hòa ca!” Cậu ta đặt chỗ sữa chua lên bàn Lâm Khâm Hòa như hiến bảo vật, rồi tiện tay đặt cặp sách mình lên bàn của anh, cười nói: “Buổi sáng mình dậy không nổi nên hết tiết Vật Lý với qua đây được.”

Lâm Khâm Hòa: “Ừ” một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt xưa nay không đổi dường như bớt đi chút xa cách, anh đưa cuốn sổ đen trên bàn kia cho “tóc xoăn tự nhiên”.

“Cảm ơn cậu nha! Nhưng sau này không cần chép lại cho mình nữa đâu, dù sao thì mình đọc cũng chẳng hiểu gì, lại phải đi tìm cậu để hỏi.” “Tóc xoăn tự nhiên”lật xem cuốn sổ một cách qua loa rồi khép lại, nhăn nhăn cái mũi.

“Ui chao, bạn học mới tới này sao mình không quen nhỉ?” Tròng mắt cậu ta khẽ đảo, giống như cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ ngồi bên cạnh Lâm Khâm Hòa có thêm một người.

Lý Tiểu Nguyên cầm trên tay một tờ bảng biểu bước vào lớp, chủ động giới thiệu: “Đây là bạn học mới chuyển đến lớp bọn mình, là người giành được hạng nhất của huyện Thanh Thủy đó!”

“Tóc xoăn tự nhiên”:“Ồ” một tiếng, gật đầu, cười với Đào Khê nói rằng: “Chào cậu, mình tên là Dương Đa Lạc, cậu có thể gọi mình là Yakult (*) giống như mọi người cũng được.”

(*)Phiên âm của Yakult là Dưỡng Lạc Đa (养乐多), phát âm giống với Dương Đa Lạc.

Nói dứt lời cậu ta liền lấy ra một chai yakult đặt lên bàn của Đào Khê, trên cổ tay phải đang vươn ra là một vòng tay bình an kết bằng sợi dây màu đỏ với những hạt ngọc vàng (*), dưới sợi dây đỏ ấy là một vết bớt màu hồng vô cùng bắt mắt.

(*) – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đào Khê nhìn chằm chằm vào vết bớt ấy rồi lại nhìn gương mặt cậu nam sinh. Dường như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng lại chỉ như trong phút chốc, cậu ta nghe thấy tiếng một người nói:

“Xin chào, tôi tên là Đào Khê.”

Cậu không rõ liệu bây giờ sắc mặt mình trông khó coi đến mức nào, có lẽ khó coi đến mức một vài bạn học đứng bên cạnh cũng nhận ra được tâm tình cậu có gì đó không đúng.

Dương Đa Lạc cảm thấy cậu bạn mới tới này có hơi kỳ quái, cậu ta nhìn Đào Khê một cách nghi hoặc, nhưng lúc ấy chuông báo vào lớp đã vang lên, đám học sinh chạy như bay về chỗ ngồi, Dương Đa Lạc chỉ đành ôm lấy cặp sách quay về chỗ của mình.

Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên đặt tờ bảng biểu trong tay lên bàn của Đào Khê, dặn dò: “Hôm qua mình quên đưa cho cậu. Đây là thông tin về tất cả các bạn học trong lớp chúng ta. Cậu điền bổ sung rồi đưa lại cho mình là được.” Nói xong liền chạy như bay về chỗ.


Đào Khê đờ đẫn nhìn tờ giấy, tầm mắt cậu khóa chặt lấy một cái tên trên bảng biểu.

Dương Đa Lạc, 16 tuổi, sinh ngày 25 tháng 12. Mẹ: Phương Tuệ (Đã mất), Cha: Dương Tranh Minh…

“Cậu không sao chứ?” Tất Thành Phi quay người lại, lo lắng nhìn Đào Khê. Người này sao cứ lặng im như tượng vậy? Sắc mặt thì trắng bệch, đôi mắt mà cậu ta luôn cảm thấy đẹp vô cùng nay trống rỗng vô hồn.

Tất Thành Phi nghĩ có lẽ chỉ có cậu ta hiểu rõ lý do vì sao Đào Khê bỗng trở nên hồn bay phách lạc như vậy. Nhất định là vì Lâm Khâm Hòa hết lần này đến lần khác (*) từ chối cậu ấy rồi.

(*)Gốc là 又双叒叕, là một cách chơi chữ. Từ 又 xếp chồng lên nhau tạo thành 10 chữ 又, tỉ dụ số lần dày đặc, thường xuyên, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tất Thành Phi thở dài, liếc nhìn tên đầu sỏ, thế mà lại phát hiện Lâm Khâm Hòa đang nghiêng đầu nhìn về phía cái đầu đang cúi gằm của Đào Khê. Nhưng rồi anh mau chóng dời mắt, lấy một quyển sách Tiếng Anh trong hộc bàn ra, trên mặt vẫn mang một vẻ không chút cảm xúc.

Chao ôi, Lâm học thần cái gì cũng tốt, chỉ là quá đỗi lạnh lùng. Lần này lại làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cậu nhóc Cải thảo đáng thương huyện Thanh Thủy rồi.

“Tất Thành Phi, có phải cậu bẩm sinh mọc ngược đầu không thế? Lần trước tôi kêu cậu đến chỗ ba cậu khám bệnh, bác sĩ Tất nói gì?”

Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên từ phía trên bục giảng bỗng khiến cho Tất Thành Phi – người đang buồn sầu lo lắng cho cậu bạn ngồi phía sau mình – giật thót cả tim, hồn bay phách lạc mà quay người lại.

Cả lớp cười ầm lên. Ai mà không biết ông bố của Tất Thành Phi chính là anh trai của Tất Ngạo Tuyết cơ chứ. Ông Tất là trưởng khoa ngoại thần kinh bệnh viện Hán Nam của thành phố Văn Hoa. Mà biệt danh bà cô Tất này, hóa ra cũng là vì cô là cô nhỏ của Tất Thành Phi.

“À ừm, bác sĩ Tất chẩn đoán rằng đầu của em vô phương cứu chữa, đây là bệnh di truyền ạ.” Tất Thành Phi sờ đầu mình, bình tĩnh đáp.

Cả lớp lại được một trận cười đến ná thở. Bọn họ chẳng bao giờ thấy chán những cuộc chiến nảy lửa giữa hai cô cháu nhà này cả.

Tất Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, duỗi ngón tay chỉ về phía Tất Thành Phi với ý: “Cậu đợi đó mà xem.”

Cô hướng tầm mắt về dãy bàn cuối, nhìn Đào Khê mới tới đang cúi đầu ngẩn người. Cô hơi nhíu mày nghĩ, liệu có phải vẫn chưa quen với môi trường mới không nhỉ? Rồi cô nhìn sang Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh. Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Hôm nay vị tổ tông này không những không đến muộn, cũng không lôi sách của môn khác ra đọc mà còn đi học sách môn Tiếng Anh luôn này. Tầm mắt của Tất Ngạo Tuyết lại quét tới một góc khác, quả nhiên bắt được một tên nhóc đang cúi đầu vụng trộm uống sữa chua trong lớp.

“Dương Đa Lạc, sao thế hả, vừa tới lớp số 1 đã muốn quay về rồi à?”

Cậu nam sinh bị điểm danh bất ngờ giật mình suýt chút nữa thì sặc sữa chua, vội vàng cất chai yakult vào hộc bàn, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ ngoan ngoan mà nói: “Em sai rồi ạ, em không muốn về lớp cũ đâu.”

Đào Khê bỗng như lấy lại tinh thần. Ba chữ Dương Đa Lạc như kéo cậu thoát ra khỏi vùng ký ức đầy gai nhọn. Cậu nâng mắt nhìn về phía người con trai có mái tóc xoăn phía trước. Sâu thẳm dưới đôi mắt đen nhánh là một sự mỉa mai khó có thể nhận ra.

Gương mặt buồn bã của Quách Bình lại hiện lên trong đầu cậu, dùng giọng điệu mà cậu căm thù nhất nói rằng: “Thằng bé sinh ra đã mang một cơ thể bệnh tật, mẹ đúng là bị ma quỷ ám ảnh mất rồi, nghĩ rằng bệnh viện ở thành phố lớn mới tốt cho nó, chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”


Mùa hè năm ngoái, lúc Đào Khê cầm giấy chứng nhận hạng nhất cho kỳ thi cấp huyện về nhà ở làng Đào Khê Loan, bấy giờ Đào Lạc đã sang nhà bà nội chơi, Đào Kiên cũng vừa đi làm về, toàn bộ số tiền kiếm được ông ta đều cống hết vào ván mạt chược rồi, cả ngày ở nhà rảnh rỗi đến mức phát bực. Cậu trốn trong phòng chứa củi để vẽ tranh, vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa Đào Kiên và Quách Bình.

“Đó là con trai của tôi, tôi đi tìm nó thì có gì mà sai?! Gia đình người phụ nữ họ Phương kia chắc chắn là rất giàu. Tốt xấu gì chúng ta cũng nuôi con nhà họ lớn đến thế này rồi, người ta gửi mình chút phí nuôi dưỡng cũng là điều đương nhiên còn gì?”

“Không được! Cô không thể đi tìm nó được. Cô sẽ hủy hoại cuộc đời nó đấy!” Đào Kiên hiếm khi dùng giọng quyết liệt lớn tiếng nói.

“Cô cho rằng giấy có thể gói được lửa mãi à? Dòng máu huyết thống nhà họ còn ở đây, sớm muộn gì cũng có ngày bị phát hiện thôi! Đào Khê càng lớn càng không giống tôi một chút nào, nếu không phải vì mẹ tôi nói cho tôi biết, tôi thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện mình đang nuôi con nhà người khác nữa đấy!”

Đào Kiên mắng nhiếc một lúc rồi bỗng lạnh lùng hỏi: “Tên mà người phụ nữ vẽ tranh kia đặt cho con trai tôi là gì?”

Quách Bình im lặng không nói gì. Đào Kiên cáu kỉnh chửi một tiếng, tiếng động càng lúc càng lớn giống như sắp đánh nhau vậy. Đào Khê đẩy cửa kho, gương mặt không chút cảm xúc nhìn bọn họ. Nhìn thấy cậu, khuôn mặt chết lặng của Quách Bình cuối cùng cũng xuất hiện một vài vết nứt, dưới đôi mắt đục ngầu đang rũ xuống kia tràn đầy sự kinh hoàng cùng trốn tránh, còn mang một chút áy náy khó nhận ra. Đào Kiên cũng không ngờ Đào Khê lại ở trong phòng chứa củi. Tình cảm của ông ta đối với hai đứa trẻ vốn cũng chẳng mặn mà.

Lông mày ông ta dựng đứng lên, nhìn Đào Khê một lúc, bực bội xoa mái tóc xoăn tít ngắn cũn cỡn, mắng Quách Bình: “Giờ thì cô giấu làm gì nữa, nói huỵch toẹt ra đi cho rồi.”

Quách Bình dường như hoàn toàn sụp đổ, từ từ ngồi xuống chiếc ghế dài, ôm mặt không nói lời nào. Một lúc sau, như muốn vứt bỏ gánh nặng trên lưng, cuối cùng bà ta cũng kể câu chuyện đã hành hạ mình suốt bao năm nay.

*

Mười sáu năm trước ở làng Đào Khê Loan hẻo lánh này bỗng xuất hiện một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, cô mang theo bên mình chút hành lý cùng dụng cụ vẽ tranh. Nhìn diện mạo cùng bộ quần áo trên người có thể nhận ngay ra người này đến từ một thành phố lớn.

Đám người nông thôn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Tuy làng Đào Khê Loan rất nghèo, nhưng cảnh vật xung quanh lại vô cùng đẹp đẽ. Hai năm trước, sau khi một người đàn ông trẻ tuổi chụp một tấm hình ở đây mang về, một vài người rảnh rỗi thi thoảng sẽ đến đây vẽ cảnh vật và chụp ảnh.

Nhưng người phụ nữ kia có vẻ là đang mang thai. Mới đầu cái thai còn chưa lộ rõ, nhưng thời gian cô ở trong làng càng lúc càng dài, người dân bắt đầu bàn tán càng nhiều về người phụ nữ tên Phương Tuệ này. Mọi người cho rằng cô gái này mang thai đứa con ngoài giá thú, hổ thẹn vì bị gia đình phát hiện nên mới trốn tìm đến nơi hoang vu hẻo lánh này để vẽ tranh.

Phương Tuệ trọ trong nhà của Quách Bình. Khi ấy Quách Bình cũng đang mang thai, chồng của Quách Bình là Đào Kiên đi làm ăn xa, trong nhà chỉ có mẹ chồng chăm sóc.

Ở nông thôn, phụ nữ dù có đang mang thai cũng phải xuống ruộng làm nông. Nhưng mẹ chồng Quách Bình vẫn quan tâm Phương Tuệ hơn một chút, vì dù sao nhờ có cô mà nhà này mới có được số tiền không nhỏ.

Phương Tuệ xinh đẹp vô cùng, đến tận bây giờ Quách Bình vẫn nhớ như in gương mặt của cô. Đó là bộ dáng của một tiểu thư con nhà giàu được nuông chiều, chăm bẵm từ bé, nước da trắng ngần, dù cho cô có sống ngây người ở nông thôn lâu đến vậy đi chăng nữa da cũng chẳng hề bị sạm đi vì cháy nắng một chút nào. Đẹp nhất chính là đôi mắt, tựa như cánh hoa đào rơi trôi trên dòng sông Thanh Thủy vậy, khóe mắt hơi khiêu lên, lông mi cong dài, khi nhìn mọi người luôn mang theo một chút tình cảm ngây thơ.

Mấy tên côn đồ trong thôn lúc nào cũng ôm một bụng âm mưu bị sự chua ngoa đanh đá của Quách Bình dọa cho chạy vội về. Phương Tuệ ngồi trên cánh đồng vẽ tranh, Quách Bình làm việc bên cạnh luôn để ý trông chừng cô.


Lúc nghỉ ngơi, Quách Bình sẽ ngồi trên bờ ruộng dùng nhánh cây cỏ hoặc cành trúc bện lại thành những món đồ chơi nho nhỏ đầy hình thù kiểu dáng rồi tặng cho Phương Tuệ, những lúc như thế, Phương Tuệ sẽ nở một nụ cười vui vẻ đơn thuần.

Trên đời này sẽ luôn có những người sinh ra đã khiến người khác yêu mến, dù là nam hay nữ cũng đều muốn che chở, bảo vệ họ.

Phương Tuệ rất kiệm lời. Quách Bình ở chung với cô lâu như vậy cũng chỉ biết cô đến từ thành phố Văn Hoa, là một họa sĩ tự do. Về cha của đứa trẻ cũng như ba mẹ của mình, cô càng giấu kín như bưng, vừa nhắc tới thì sẽ lộ ra vẻ mặt ảm đạm.

Quách Bình đoán rằng có lẽ cô chưa được sự cho phép của ba mẹ đã bỏ trốn theo người mình yêu, nhưng người đàn ông kia lại không hề đến tìm cô.

Ngày dự sinh của hai người đã tới gần. Thời tiết vào thu càng ngày càng lạnh hơn, Phương Tuệ không ra ngoài vẽ tranh, Quách Bình cũng không ra đồng làm ruộng nữa. Hai người nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi trong nhà kết dây bình an.

Quách Bình dạy Phương Tuệ cách tết. Đôi tay nhỏ nhắn của Phương Tuệ lúc vẽ tranh thì vô cùng khéo léo, nhưng đan dây lại rất vụng về, phải mất một lúc lâu cô mới tết được những sợi dây màu đỏ lại thành một cái vòng bình an.

Nhắc tới chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, Phương Tuệ nhìn chiếc vòng bình an trên tay mình, vẻ mặt dịu dàng nói: “Trước đây tôi cũng nghĩ tới nhiều cái tên lắm, nhưng rồi lại cảm thấy cái nào cũng không đủ ngụ ý. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ mong đứa nhỏ được bình an, không bệnh tật, không tai hoạ, sống hạnh phúc và gặp nhiều niềm vui, vì vậy nên tôi thấy cái tên Dương Đa Lạc (*) vẫn là tốt nhất, dù là con gái hay con trai thì cũng đều dùng được.”

(*) Đa Lạc: nhiều niềm vui

Đây là lần đầu tiên Quách Bình nghe thấy tên của cha đứa bé, là một người họ Dương. Những đứa trẻ trong làng đều có những cái tên rất đơn giản, nào có giống như Phương Tuệ tốn nhiều tâm tư suy nghĩ như vậy. Vì vậy Quách Bình cũng không xem đây là chuyện gì quan trọng, nói: “Tôi còn lười nghĩ tên ấy chứ, lúc sinh ra rồi thì tuỳ ý đặt cho nó một cái thôi, miễn là tên nào dễ nuôi là được.” 

Phương Tuệ cười không nói gì, bước tới bên bàn ngồi xuống, cầm lấy bút viết lên giấy vài chữ.

Quách Bình ngó xem, tò mò hỏi: “Cuối cùng cô cũng chịu viết thư cho gia đình rồi à?” 

Phương Tuệ lắc đầu đáp: “Tôi viết thư cho thằng bé, đợi đến lúc nó 18 tuổi sẽ đưa cho nó đọc.”

Quách Bình cảm thấy người thành thị đúng là luôn thích bày vẽ, cũng đâu phải sau này con lớn rồi thì không gặp nó nữa đâu, có điều gì mà không thể đợi tới lúc đó rồi nói cơ chứ? Nhưng dường như câu nói ấy lại trở thành một lời tiên tri. Ngày Phương Tuệ trở dạ vô cùng khó khăn. Vốn dĩ đứa con của Quách Bình cũng chưa đủ tháng mà cũng sốt ruột muốn ra rồi.

Hôm đó là vào ngày 25 tháng 12, là ngày lễ Giáng sinh mà người dân trong núi chưa hề nghe tên qua cũng chẳng để ý tới. Ngày đó trong núi có tuyết sớm, tuyết trắng phủ trắng một nửa khe núi. Mẹ chồng Quách Bình luống cuống mời đến hai bà đỡ đẻ ở trong làng. Ba người phụ nữ bận đến tối tăm mặt mũi suýt chút nữa cũng không xoay sở kịp. Quách Bình sinh trước, là một bé trai. Vì không đủ tháng nên đứa bé vô cùng gầy lại bé nhỏ, tiếng khóc cũng yếu ớt, trên cổ tay phải có một vết bớt màu đỏ hồng vô cùng nổi bật. Khi ấy bà đỡ còn nhỏ giọng nói với mẹ chồng Quách Bình: “Đứa trẻ này e rằng sẽ khó nuôi lắm.”

Quách Bình nghe thấy vậy, cắn răng không nói lời nào, nhìn về phía Phương Tuệ đang đau đến sắp ngất đi. Đến tận hơn 8 giờ tối Phương Tuệ mới sinh ra được đứa trẻ, cũng là một bé trai. Tiếng khóc vang lên lảnh lót. Phương Tuệ nhìn con cười nhẹ, khẽ gọi một tiếng “Lạc Lạc” rồi ngất đi.

Sau đó, Phương Tuệ đột nhiên xuất huyết một cách nghiêm trọng, mọi người trong phòng đều bị dọa đến sợ không thôi. Người trong thôn mau chóng lấy một chiếc xe ba bánh đến chở Phương Tuệ lên trấn trên. Nhưng vừa tới phòng sinh, Phương Tuệ đã không còn thở nữa rồi.

Quách Bình không hề muốn nhớ lại những ngày tháng này một chút nào. Khi ấy vì mới sinh nên bà ta không đi theo, lúc gặp lại thì Phương Tuệ chỉ còn là một cái xác, nằm đó vô cùng yên lặng, trong lòng bàn tay còn nắm chặt sợi dây bình an màu đỏ tết một cách vụng về.

Một mình Quách Bình cho hai đứa trẻ bú. Trong số những di vật mà Phương Tuệ để lại, bà ta tìm thấy một cuốn sổ ghi chép, bên trong ghi lại một vài số điện thoại. Bà ta tìm tới một nhà có điện thoại ở trấn trên để xin gọi nhờ. Người nhận là một người đàn ông trung tuổi, có lẽ là ba của Phương Tuệ.

Ba mẹ Phương Tuệ tới nơi rất nhanh. Nhìn thấy quan tài chứa xác con thì sụp đổ, khóc nức nở. Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi có diện mạo vô cùng anh tuấn cũng vội vã đi đến. Anh ta không nói gì, đôi mắt đỏ au, cằm lún phún râu chưa kịp cạo.

Quách Bình đã sắp xếp gọn gàng mọi di vật của Phương Tuệ, bao gồm cả trăm bức tranh cô vẽ lúc còn ở Đào Khê Loan, bức thư viết gửi con trai khi con 18 tuổi, và cả sợi dây kết bình an màu đỏ. Dường như bị ma xui quỷ khiến thế nào, lúc trao lại đứa trẻ cho ba mẹ Phương Tuệ, bà ta đã nghe theo lời của mẹ chồng.

“Cô ấy đặt tên con là Dương Đa Lạc, hi vọng đứa trẻ lớn lên không bệnh tật, không gặp tai ương, gặp nhiều hạnh phúc và nhiều niềm vui.”


Quách Bình hạ quyết tâm, trao đứa con có vết bớt đỏ trên tay của mình cho bọn họ. Người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn im lặng, lúc nghe những lời này bỗng bật khóc, nghẹn ngào không nói thành lời.

Họ cũng không ở lại Đào Khê Loan quá lâu, mau chóng mang Phương Tuệ và đứa con quay trở về. Trước khi rời đi, nhà họ Phương còn muốn gửi cho Quách Bình một khoản tiền không nhỏ, gọi là cảm ơn vì đã chăm sóc, giúp đỡ Phương Tuệ thời gian vừa qua, cũng coi như là phí để bà ta ngậm miệng, dù sao thì đây cũng không phải chuyện hay ho gì.

Quách Bình có chết cũng không chịu nhận. Lúc cho con bú trước khi họ đi, bà ta lặng lẽ ôm con mình vào lòng gạt nước mắt. Sau này người nhà họ Phương cũng không còn ghé qua đây nữa. Mọi chuyện đều bị vùi lấp dưới lớp tuyết mùa đông tháng 12 hết năm này qua năm khác.

Quách Bình đặt tên cho đứa trẻ ở lại là Đào Khê.

*

“Đào Khê, mẹ chỉ cầu xin con một chuyện, đừng đi tìm thằng bé, có được không con? Không thì, không thì con hãy đợi đến khi nào nó lớn rồi hãy đi tìm nó, nhé?”

Đào Khê nhìn Quách Bình ngồi bệt xuống đất khóc rống lên, cậu chẳng còn sức lực để căm phẫn, để chất vấn nữa. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Quách Bình chưa từng nói một lời xin lỗi với cậu. Đến cuối cùng, chuyện bà ta lo lắng nhất vẫn là sợ cậu đi tìm đứa con trai ruột tên Dương Đa Lạc kia, sợ cậu hủy hoại cuộc sống sung sướng của cậu ta. Trong một khoảnh khắc, cậu rất muốn hỏi Quách Bình: “Dương Đa Lạc vẫn chưa trưởng thành, vậy còn cậu sinh cùng một ngày với cậu ta chẳng nhẽ đã lớn rồi?”

Cuối cùng cậu cũng hiểu, vì sao từ nhỏ đến bây giờ Quách Bình luôn sợ hãi mỗi khi cậu vẽ, sợ cậu thể hiện ra mọi sự xuất sắc đến như vậy. Vì sao bà nội luôn không gần gũi với cậu nhưng lại vô cùng thương yêu Đào Lạc. Và vì sao một bà đỡ đã mất trong thôn lúc còn sống lại lặng lẽ nói với cậu: “Con à, vốn dĩ con không nên ở nơi này.”

Và cuối cùng cậu cũng hiểu, vì sao cậu lại tên là Đào Khê, em gái tên Đào Lạc. (*)

(*) Tên của Đào Khê là 陶溪 (táoxī), đồng âm với làng Đào Khê Loan là 桃溪湾 (táoxīwān); còn tên em gái Đào Lạc (陶乐) có chung một chữ 乐 (vui vẻ) với Dương Đa Lạc (杨多乐).

“Mẹ” cậu hi vọng cậu vĩnh viễn sẽ sống ở cái làng Đào Khê Loan này, còn bà ta vĩnh viễn nhớ đến đứa con được hi vọng sống một cuộc đời hạnh phúc nhiều vui vẻ của mình.

Lúc còn nhỏ cậu luôn thắc mắc, vì sao mẹ với bà nội lại yêu em gái hơn mình. Hóa ra, không phải là cậu nhận được ít tình yêu thương hơn em gái, mà căn bản từ trước đến nay cậu chưa từng được họ yêu thương.

“Đào Khê, em đứng lên đọc lại đoạn văn cô vừa giảng.” Tất Ngạo Tuyết nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nhíu mày gọi cậu học sinh đang ngây người ngồi cuối lớp đứng lên.

Đào Khê lấy lại tinh thần. Cậu từ từ đứng lên nhưng rồi lại cúi đầu im lặng không biết nên nói gì.

Có nghe đâu mà giờ bảo trả lời chứ?

Lúc cậu đang chuẩn bị thành thật nhận lỗi thì nhìn thấy một ngón tay thon dài đẩy quyển sách Tiếng Anh đang mở qua chỗ cậu, trên trang vở không có lấy một vết bẩn là một đoạn văn được tô khung màu đen rất dễ nhìn ra.

Đào Khê sợ bắn người, theo bản năng đọc đoạn văn ấy lên. Trong lúc cậu đọc, có một vài học sinh trong lớp khe khẽ cười. Bởi vì cậu phát âm tiếng Anh không chuẩn.

Tất Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn đám học sinh đang cười trộm, đợi Đào Khê đọc xong thì cho cậu ngồi xuống, cũng không tiếp tục làm khó cậu nữa, cho dù cô biết Lâm Khâm Hòa trước nay chưa từng giúp ai lại phá lệ đỡ cho cậu nhóc này.

Đào Khê ngồi xuống, sửng sốt một lúc, cậu nhận ra quyển sách Tiếng Anh đã bị lấy về rồi. Lúc này cậu mới quay về hướng Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Lâm Khâm Hòa không nói gì, chỉ khép quyển sách Tiếng Anh lại, rút tập đề môn Vật Lý ra ngồi làm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.