Đọc truyện Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến – Chương 48
Cuối cùng Lâm Khâm Hòa thanh toán cho bữa ăn. Anh tiễn Đào Khê về trường thì quay trở về biệt thự, thấy La Trưng Âm ngồi một mình suy sụp bên chiếc ghế sopha, tay cầm chiếc vòng bình an màu đỏ. Sau khi La Trưng Âm đưa Dương Đa Lạc trở về thì muốn nói chuyện với cậu ta. Cuối cùng còn tháo chiếc vòng kết bình an mà mình luôn đeo ra rồi tự nhốt mình trong phòng.
Lâm Khâm Hòa rót một ly nước ấm, bước tới ngồi xuống bên cạnh La Trưng Âm, đưa nước cho bà. La Trưng Âm nói lời cảm ơn rồi nhận lấy ly nước, chỉ uống một ngụm, vẻ mặt mang theo sự áy náy nói: “Khâm Hòa à, con gửi lời xin lỗi Đào Khê giúp mẹ nhé. Vốn dĩ tối nay mẹ muốn mời các con cùng ăn một bữa cơm và nói chuyện, nhưng mà…”
Lâm Khâm Hòa nói: “Không sao ạ, dù sao con cũng định dẫn cậu ấy ăn gì đó.”
La Trưng Âm nhớ tới bầu không khí hơi kỳ lạ giữa Lâm Khâm Hòa và Đào Khê tối nay. Bà không nói gì, chỉ nhìn chiếc sợi dây kết bình an trong tay, gương mặt tràn đầy mệt mỏi, giãi bày với con trai mình:
“Gần đây Lạc Lạc không ổn lắm. Ông nội bảo nó về nhà họ Phương nó cũng không đi.Trước đây còn xin nghỉ phép về nhà mấy ngày không đi học, dạo gần đây khó khăn lắm mới chịu đi học lại, nhưng ngày nào về nhà nó cũng một mực nhốt mình trong phòng không chịu ra, hỏi có chuyện gì thì nó chẳng nói. Tối nay lúc về nhà còn cáu kỉnh nổi nóng nữa, mẹ sợ cơ thể nó không tốt lại xảy ra chuyện.”
Có một khoảng thời gian trước đây Lâm Khâm Hòa cũng có ý định thử nói chuyện với Dương Đa Lạc nhưng cậu ta vẫn cứ luôn câm như hến. Anh nghĩ rồi nói với La Trưng Âm: “Mẹ có thể mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cậu ta.”
La Trưng Âm không hiểu vì sao một Dương Đa Lạc đang êm đẹp tốt lành lại có vấn đề về tâm lý, nghĩ đến chuyện trong nhà hàng Tây tối nay, có vẻ Dương Đa Lạc đã phải chịu sự kích thích lớn nào đó. Bà do dự một lúc, thử dò hỏi Lâm Khâm Hòa: “Có phải giữa Lạc Lạc và cậu bé Đào Khê đó có xảy ra mâu thuẫn gì ở trường không? Mẹ cảm thấy hình như Lạc Lạc không thích cậu ấy lắm.”
Lâm Khâm Hòa nghe vậy thì thấy hơi không vui, trầm giọng đáp: “Đào Khê không có qua lại gì với cậu ta cả.”
La Trưng Âm nghe ra được hàm ý che chở Đào Khê của Lâm Khâm Hòa, thở dài nói: “Mẹ chỉ hỏi vậy thôi. Vì lần trước nghe hai con cãi nhau có vẻ như đã nhắc tới thằng bé, chứ không phải mẹ có ý muốn trách Đào Khê.”
Bà vốn đang nghĩ tới chuyện sẽ mời Đào Khê tới tham dự bữa tiệc tổ chức sinh nhật cho Dương Đa Lạc năm nay. Dù sao thì có vẻ như mối quan hệ giữa Lâm Khâm Hòa và Đào Khê cũng rất tốt, bà cũng rất thích đứa nhỏ này nhưng xem ra bây giờ mời Đào Khê tới thì lại không thích hợp cho lắm.
“Sợi dây bình an này là do dì Phương bện ạ?”
La Trưng Âm ngơ ra, rũ mắt nhìn sợi dây kết bình an đã cũ lắm rồi, giọng nói mang theo sự thương cảm:
“Đúng vậy, nghe chú Phương nói, lúc A Tuệ mang thai Lạc Lạc ở huyện Thanh Thủy thì cô ấy đã tự bện nó cho thằng bé, ngụ ý bình an và vui vẻ. Đáng tiếc rằng không thể đeo tận tay cho Lạc Lạc.”
Lâm Khâm Hòa nói xong thì thấy Lâm Khâm Hòa cau mày liền hỏi: “Sao vậy con?”
Lâm Khâm Hòa lắc đầu, hỏi tiếp: “Mẹ có biết lúc ấy dì Phương ở chỗ nào của huyện Thanh Thủy không?”
La Trưng Âm ngạc nhiên nhìn Lâm Khâm Hòa: “Sao con cũng hỏi về vấn đề này vậy?”
Bà biết rằng trước nay Lâm Khâm Hòa chưa từng chủ động nhắc tới Phương Tuệ, thậm chí còn có chút kiêng dè.
Lâm Khâm Hòa như đang suy nghĩ gì đó: “Lạc Lạc cùng từng hỏi mẹ sao?”
La Trưng Âm gật đầu, nhớ lại: “Chính là cái lần Lạc Lạc xin nghỉ phép về nhà ấy, thằng bé bỗng nhiên hỏi mẹ câu này, nhưng hồi đấy mẹ không tới huyện Thanh Thủy nên cũng không biết, chỉ biết là lúc đó A Tuệ ở nhờ tại một gia đình làm nông, còn cụ thể là ở đâu thì chú Phương không chịu nói với mẹ.”
Bà nói xong thì nhìn Lâm Khâm Hòa, thế nhưng lại thấy sắc mặt anh cứng lại, anh im lặng mất giây rồi lại hỏi tiếp:
“Bức tranh sơn dầu treo trong phòng tranh mà vẽ về cây hoa đào trên núi đó là tranh dì Phương vẽ lúc ở huyện Thanh Thủy sao ạ?”
La Trưng Âm ngẩn người, nhanh chóng nhận ra Lâm Khâm Hòa đang nói đến bức tranh nào, chính là bức mà bà thích nhất. Trong khe núi, hoa đào nở bung như gấm, bên dòng suối trong vắt, lưng chừng núi có một nông trại với bức tường trắng và hàng ngói đen với làn khói bếp vất vít trên không trung, mang đến một cảm giác yên tĩnh nhẹ nhàng của chốn bồng lai tiên cảnh.
“Đúng vậy, lúc cô ấy còn ở đó đã vẽ rất nhiều tranh, sau này đều được chú Phương mang về hết, chỗ này của mẹ cũng có vài bức.”
Lâm Khâm Hòa hỏi nhiều chuyện liên quan đến Phương Tuệ như vậy đương nhiên khiến La Trưng Âm nhận ra có gì đó không ổn nhưng lại thấy anh nhíu chặt mày, sắc mặt càng trở nên nặng nề, giữa hai hàng lông mày như mang theo chút gì đó hoảng sợ.
La Trưng Âm ngờ vực hỏi: “Sao bỗng nhiên con lại hỏi về chuyện của A Tuệ vậy?”
“Chỉ là con đang nhớ tới vài chuyện.” Lâm Khâm Hòa đứng lên, cúi đầu nhìn La Trưng Âm, hỏi, “Con có thể tới phòng tranh của mẹ xem một chút được không ạ?”
La Trưng Âm cũng đứng lên, gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”
“Cảm ơn mẹ.” Lâm Khâm Hòa nói với bà, quay người bước về phía đầu cầu thang.
Gương mặt La Trưng Âm hiện lên nụ cười khổ. Đây rõ ràng là nhà của Lâm Khâm Hòa nhưng anh lại luôn khách sáo như vậy. Bà nhìn bóng lưng của Lâm Khâm Hòa, bỗng nhớ tới điều gì đó.
“Khâm Hòa, chuyện lần trước con nói với mẹ, mẹ đã nghĩ rất lâu vẫn không thể đồng ý được.”
Lâm Khâm Hòa dừng bước, quay người lại nhìn bà, không nói gì.
La Trưng Âm bước lại gần, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu con trai đã cao hơn mình rất nhiều, cất giọng khuyên nhủ cùng khẩn cầu: “Khâm Hòa à, con đã từng nghĩ tới việc nếu con làm như vậy, Lạc Lạc sẽ rất buồn chưa? Bây giờ tâm trạng thằng bé đã không tốt, chúng ta nên ở bên nó nhiều hơn.”
Lâm Khâm Hòa im lặng nhìn bà.
La Trưng Âm nghĩ rồi hỏi: “Có phải ông nội đã nói gì với con không?”
Vẻ mặt Lâm Khâm Hòa bình tĩnh nói: “Đúng là trước kia ông nội từng nói với con rất nhiều lần rằng muốn con chuyển đến ở tại căn nhà cũ, nhưng con vẫn không đồng ý. Con nói với ông muốn tiếp tục ở đây.”
La Trưng Âm nhíu mày. Sau khi Lâm Khâm Hòa được năm tuổi, Lâm Trạch Thực đã đón anh từ nhà anh trai mình đưa tới sống bên cạnh bà. Ban đầu ông cụ nhà họ Lâm phản đối việc cho cháu trai của mình tới đó. Bà đã phải lấy lý do rằng muốn hai đứa trẻ cùng tuổi lớn lên bên nhau cho chúng có bạn có bè, lúc này mới miễn cưỡng coi như thuyết phục được ông cụ.
Lâm Khâm Hòa nhìn người mẹ của mình, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Có thể mẹ không biết, nhưng lý do để con ở lại căn nhà này, từ trước tới nay không vì Lạc Lạc, mà vì mẹ.”
Đôi mắt La Trưng Âm bỗng run lên, bà khẽ hé miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Lâm Khâm Hòa đã xoay người rời đi rồi.
*
Đào Khê quay trở lại căn phòng luôn vắng người vào cuối tuần, rửa mặt xong xuôi thì ngồi xuống trước giá vẽ để vẽ tranh. Cậu nghe theo lời đề nghị của Kiều Hạc Niên, muốn tham gia một giải thi đấu Mỹ thuật tên là CAC. Tiền thưởng của cuộc thi này rất lớn, cũng có tầm ảnh hưởng nhất định trên trường quốc tế. Nếu như cậu có thể giành được giải thưởng thì điều này rất có lợi đối với việc xin vào trường đại học.
Thời gian nộp bản thảo đã đến rất gần, Đào Khê cũng vẽ được kha khá rồi. Nhưng cậu nhìn đăm đăm vào bức họa kia suy tư một lúc, đột nhiên tháo tranh ra khỏi giá vẽ rồi thay vào đó là một tờ giấy trắng mới khác. Sau gần nửa tiếng phác họa bản thảo đầu tiên, Đào Khê buông cọ xuống, dùng một tấm vải trắng trùm lên giá vẽ rồi đi rửa tay. Sau đó cậu tắt đèn, trẻo lên giường chui vào trong chăn, trợn mắt ngây ngốc nhìn trần nhà. Cậu biết bản thân đang căng thẳng lo lắng. Cậu đã đưa ra quyết định rồi. Sau khi cuộc thi của Lâm Khâm Hòa kết thúc, cậu muốn nói sự thật với anh. Nhưng đối với việc không biết được mọi chuyện sẽ tiếp diễn như nào, cậu không nén được cảm giác sợ sệt.
Có lẽ đây là cái cảm giác gọi là càng gần quê lòng càng sợ hãi (*), giữa cậu và những người thân của mình bị ngăn cách bởi một quãng thời gian gần mười bảy năm, cho dù có tồn tại mối quan hệ huyết thống thì cậu cũng không dám tin tưởng rằng những người thân ấy sẽ nhanh chóng chấp nhận mình.
(*) Gốc là 近乡情怯 (Cận hương tình khiếp): là một câu trong bài thơ Qua Hàn Giang của Tống Chi Vấn, dùng để chỉ nỗi bất an và lo sợ của những trở về nhà sau nhiều năm xa quê.
Cho dù họ có chấp nhận cậu thì cậu phải sống thế nào trong một gia đinh toàn là người xa lạ như vậy?
Chắc chắn Dương Đa Lạc sẽ không cam chịu trở về gia đình vốn có của cậu ta, những người đã nuôi dưỡng Dương Đa Lạc mười mấy năm chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ rơi cậu ta rồi cuối cùng có thể cậu sẽ phải sống dưới cùng một mái nhà với Dương Đa Lạc đóng vai những người anh em tốt của nhau trong vở kịch đó. Đây là kết cục có khả năng xảy ra nhất, nhưng cậu có thể sống hòa nhập với một gia đình như vậy sao?
Đào Khê hít một hơi thật sâu, bật màn hình điện thoại lên trong bóng tối, ấn mở khung chat WeChat với Lâm Khâm Hòa muốn nhắn tin cho anh, nhưng lại nhận ra lúc này đã hơn mười hai giờ rồi. Cuối cùng Đào Khê tắt màn hình điện thoại đi, quấn chặt chăn vào người rồi nhắm mắt ngủ trong bóng tối.
Cậu nói với bản thân mình rằng, nếu không thể hòa nhập nổi vậy thì cứ để nó như vậy đi. Chẳng phải mười mấy năm nay cậu vẫn sống như vậy đó sao? Cho dù không có người thân, một mình cậu vẫn có thể sống tốt. Huống chi cậu còn có Lâm Khâm Hòa.
Đào Khê thuyết phục bản thân xong, cuối cùng an lòng nhắm mắt ngủ, nhưng cả đêm đó cậu nằm mơ. Cậu mơ thấy năm mình lên mười ở nhà bà ngoại. Đào Lạc quên tắt vòi ống nước, nước chảy làm ngập hầm chứa khoai lang của bà. Quách Bình biết chuyện cũng chẳng hỏi han gì mà chỉ đuổi đánh cậu bằng một cây gậy tre. Cậu đau lắm, khóc lớn nói với mẹ rằng không phải do con làm, không phải con. Cậu chạy tới trước mặt bà ngoại cầu xin bà làm chứng cho mình, nhưng bà chỉ ôm lấy Đào Lạc mà im lặng.
Rồi cậu lại mơ thấy cái đêm trong bệnh viện, cậu lặng lẽ núp bên ngoài cửa phòng bệnh, nhìn ông bà ngoại của mình ngồi bên giường bệnh nắm lấy tay Dương Đa Lạc, đau lòng rơi nước mắt, thì thầm “cháu ngoan” hết lần này đến lần khác. Cậu muốn chạy vào trong phòng bệnh nhưng làm cách nào cũng không vào được, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa hét lên với bọn họ.
“Là con, ông bà nhìn con đi, nhìn con đi mà.”
Nhưng ông bà ngoại vẫn chẳng thể nào nhìn thấy hay nghe thấy giọng của cậu.
Lúc Đào Khê tỉnh lại nhận ra cái chăn bông đã bị mình đá tung ra từ bao giờ, cổ họng rất đau, trên người dường như chẳng có chút sức lực nào. Cậu ngọ ngoạy trên giường một lúc, chuông chưa kêu nhưng cậu vẫn bò dậy, nhanh chóng mặc đồng phục rồi rửa mặt, sau đó ra ngoài luyện tiếng Anh.
*
Sau một đêm quẩy tưng bừng, ngày thứ hai đầu tuần không ít các cô cậu học sinh cảm thấy hơi uể oải, vừa hết tiết một cái là nằm bẹp cả lũ. Đào Khê cũng rất buồn ngủ, còn thấy hơi nhức đầu nữa, nhưng vẫn cố gắng không ngủ. Chống đỡ qua cả một buổi sáng và buổi trưa, Đào Khê cảm thấy dường như cái đầu của mình càng đau hơn. Cậu cúi đầu sắp xếp lại những ghi chép ở lớp, bỗng cảm thấy một bàn tay sờ lên trán mình, hơi lành lạnh. Đào Khê nhìn sang bên cạnh, Lâm Khâm Hòa rút tay lại, cau mày nhìn cậu nói: “Em sốt rồi.”
Đào Khê sờ sờ cái trán của mình, cảm thấy chẳng nóng gì cả, liền cười đùa với anh: “Có thể là do tay của anh lạnh đó, hay là để em ủ ấm cho nha?”
Vẻ mặt của Lâm Khâm Hòa vẫn nghiêm túc như cũ, anh đứng lên đi tới cạnh bục giảng, nói điều gì đó với Chu Cường vừa vào lớp còn đang chuẩn bị giảng bài. Sau đó anh bước tới bên Đào Khê, nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu đứng lên.
“?”
Đào Khê trợn tròn mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, cậu không muốn trốn tiết Toán đâu.
“Đến phòng y tế.” Lâm Khâm Hòa cất giọng không cho phép từ chối.
Đào Khê bị Lâm Khâm Hòa kéo tới phòng y tế. Mấy ngày gần đây không khí lạnh tăng cường nên trong bệnh xá có không ít người ốm, tiếng hắt xì cùng cả tiếng ho sù sụ vang lên không ngớt bên tai.
“Có phải tối qua đắp chăn không kỹ đúng không?” Cô bác sĩ trường không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cô đã từng xử lý vết thương cho Đào Khê, cũng coi như là quen biết Lâm Khâm Hòa.
Đào Khê ngồi lên ghế kẹp cặp nhiệt độ, bơ phờ gật đầu.
“Đã lớn đến thế này rồi mà vẫn còn đá chăn.” Cô bác sĩ dễ gần nói đùa một câu.
Đào Khê cảm thấy hơi xấu hổ nhìn Lâm Khâm Hòa nhưng lại nghe anh nghiêm túc hỏi cậu: “Trong phòng ngủ không bật điều hòa sao?”
Cậu lắc đầu nói: “Em không thích bật điều hòa, khô lắm.” Thực ra cậu cảm thấy có một mình cậu mà bật điều hòa thì quá lãng phí tiền điện rồi.
Một lúc sau, bác sĩ nhìn chiếc cặp nhiệt độ, nói với Lâm Khâm Hòa đang đứng bên cạnh: “38 độ 8, vẫn ổn, sốt không cao lắm, cô sẽ kê cho bạn ấy chút thuốc.”
“Có cần nghỉ học quay về nghỉ ngơi không ạ?” Lâm Khâm Hòa nâng nay lên sờ trán cậu, hỏi bác sĩ.
“Không cần, không cần đâu!” Đào Khê vội vàng cướp lời, cậu không muốn trốn học đâu.
Bác sĩ cảm thấy mối quan hệ giữa hai cậu bé này thật tốt nhưng Lâm Khâm Hòa lại hơi căng thẳng quá nên buồn cười nói: “Xin nghỉ về nhà sao? Vậy thì không cần, uống thuốc rồi nghỉ ngơi một lúc, chú ý giữ ấm cơ thể là sẽ nhanh khỏi thôi.”
Đào Khê hất cằm về phía Lâm Khâm Hòa, hùa theo: “Đúng đó nha, sức khỏe của em tốt lắm luôn. Trước đây bị ốm em cũng chẳng uống thuốc, khỏi nhanh lắm.”
Mấy đứa trẻ nơi cậu sống đều nuôi qua quýt cả, hơi nhức đầu hay sốt gì đó thì người nhà cũng không coi là chuyện gì lớn lắm, cùng lắm thì tới chỗ ông bác sĩ Đông y già trong thôn mua chút thảo dược về uống thôi. Nhưng cậu đã quên mất cơn sốt ba ngày không khỏi năm mười tuổi ấy, lúc ấy máu mũi cậu cũng chảy ra, đi học còn mê man trên lớp, rốt cuộc được thầy cô đưa tới bệnh viện trong huyện mới nhặt lại được cái mạng.
Bác sĩ trách Đào Khê: “Cái này thì không đúng, nếu đã mắc bệnh rồi, nên uống thuốc thì vẫn phải uống, không được xem thường những cơn cảm cúm đâu, càng để kéo dài thì bệnh càng nặng hơn đó.”
Đào Khê bị đâm trúng sự thật, chột dạ “vâng” một tiếng, lặng lẽ nhìn Lâm Khâm Hòa đứng bên cạnh, lại thấy anh đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt mang theo ý gì đó khó hiểu. Cậu không vui cúi đầu, tiếp tục lắng nghe Lâm Khâm Hòa nói chuyện với bác sĩ, không nói leo nữa. Lâm Khâm Hòa cầm lấy thuốc mà bác sĩ đưa. Lúc này Đào Khê cuối cùng cũng thở phào một hơi, vội vàng đứng lên nói: “Về lớp thôi anh.”
Lâm Khâm Hòa không nói gì, vươn tay lên đeo khăn quàng cổ cho cậu, chỉ để lộ ra có nửa gương mặt, sau đó dẫn cậu ra ngoài, cả đường đi chỉ im lặng chẳng nói năng gì. Đào Khê cảm thấy Lâm Khâm Hòa sao sao đó, hình như cũng không phải là đang giận mà là tâm trạng có hơi nặng nề. Cậu không biết Lâm Khâm Hòa làm sao, quấn lấy anh nói vài câu, đi được một lúc cậu mới nhận ra Lâm Khâm Hòa không đi về lớp học mà đang dẫn cậu tới ký túc xá.
Đào Khê sững sờ nhìn Lâm Khâm Hòa: “Về ký túc làm gì ạ?”
“Em cần phải ngủ một giấc.” Lâm Khâm Hòa nói.
Đào Khê không muốn lắm nhưng lại không dám phản bác lại Lâm Khâm Hòa, chỉ đành dẫn Lâm Khâm Hòa lên lầu. Cái đầu mơ màng choáng váng của cậu đang suy nghĩ xem ban sáng mình đã thu dọn sạch sẽ phòng ngủ chưa.
Mở cửa phòng ký túc ra, Đào Khê bật đèn, luống cuống đặt giá vẽ sang một bên, còn định rót nước cho Lâm Khâm Hòa nhưng anh đã nắm lấy tay cậu kéo đến ghế rồi ấn vai cậu ngồi xuống.
“Em ngồi yên đây.”
Đào Khê ngoan ngoãn nghe thời ngồi không động đậy, chỉ có đôi mắt là luôn nhìn chăm chú Lâm Khâm Hòa không rời.
Lâm Khâm Hòa quét mắt một lượt quanh ký túc xá, trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, anh vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra giường của Đào Khê bởi vì ở đầu giường có một con gấu nhỏ màu hồng, chính là món đồ chơi mà bọn họ gắp được trong máy gắp thú bông. Anh bỗng nhớ tới buổi tối ở nhà hàng đồ cua ấy, vì điều gì mà anh lại dẫn Đào Khê đi gắp thú bông nhỉ?
Lâm Khâm Hòa cầm lấy điều khiển điều hòa trên bàn, bật lên và điều chỉnh nhiệt độ rồi cầm lấy cốc nước của Đào Khê tới chỗ máy lấy nước bên ngoài, rót một ly nước ấm, pha thêm chút nước sôi. Lúc quay lại đã phát hiện ra Đào Khê đã nằm sấp lên bàn nhắm nghiền mắt ngủ mất rồi.
Lâm Khâm Hòa nhẹ nhàng nhéo cái má của Đào Khê, cất giọng ấm áp: “Uống thuốc đã rồi ngủ.”
Đào Khê gắng gượng mở mắt ra, mí mắt như sụp xuống, ôm lấy eo Lâm Khâm Hòa, tì trán lên người anh híp mắt gật gù ngủ tiếp. Lâm Khâm Hòa khẽ khàng xoa ót cậu rồi nhìn quanh phòng ngủ lần nữa, nghĩ ký túc xá nhỏ quá, giường cũng bé thế kia. Đào Khê dựa vào người Lâm Khâm Hòa ngủ thiếp đi, cuối cùng vẫn bị anh lay tỉnh. Cậu nhận lấy cốc nước trong tay Lâm Khâm Hòa, uống từng ngụm một, cảm giác khô khốc nơi cổ họng đỡ hơn một chút. Lâm Khâm Hòa mở gói thuốc vừa mua ra, dựa theo lời bác sĩ nói mà lấy ra vài viên thuốc, đặt trong lòng bàn tay Đào Khê. Mặt Đào Khê nhăn nhúm lại, cậu không thích uống thuốc một chút nào nhưng Lâm Khâm Hòa cứ nhìn cậu đăm đăm, thành ra vẫn phải ngoan ngoãn uống.
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu uống hết thuốc, đóng cửa ban công lại, nói với Đào Khê: “Lên giường nằm ngủ đi nào.”
Đào Khê ngồi yên không nhúc nhích, đôi gò má trắng nõn hơi ửng hồng, ánh mắt cùng mang theo hơi nước. Cậu ngửa đầu nhìn thẳng vào Lâm Khâm Hòa, giống như bị sốt đến ngốc luôn rồi.
Lâm Khâm Hòa nghĩ nghĩ, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc Đào Khê, thấp giọng nói: “Anh không đi đâu hết.”
Lúc này Đào Khê mới chậm chạp đứng lên, cởi áo khoác ngoài với giày ra, trèo lên giường rồi bọc chăn kín người thành một cái kén. Nhưng cậu cũng không nhắm mắt ngủ ngay mà uốn éo người tới gần mép giường, rướn cổ nhìn Lâm Khâm Hòa, đôi mắt đen láy lộ ra khỏi chăn bông.
Lâm Khâm Hòa cảm thấy không biết phải làm sao, anh biết Đào Khê muốn gì, quét mắt qua bàn cậu hỏi: “Trong phòng em có sách không?”
Đào Khê rầu rĩ nói: “Trong ngăn kéo có ạ.”
Lâm Khâm Hòa mở ngăn kéo ra rồi chọn bừa một cuốn sách bên trong, giơ lên cho Đào Khê xem, nói: “Anh ở đây đọc sách, em cứ yên tâm ngủ đi.”
Đào Khê “ừm” một tiếng, có vẻ cuối cùng cũng yên tâm rồi, nằm tại chỗ nhắm mắt lại, một lúc sau thì thiếp mất. Lâm Khâm Hòa cũng không đọc sách mà cúi đầu nhìn tấm danh thiếp mà anh vô tình lấy ra trong ngăn kéo. Anh cầm tấm danh thiếp màu vàng kim nhạt lên, nó được giữ gìn rất cẩn thận, trông vẫn như mới, ở giữa chỉ có ba chữ: Dương Tranh Minh. Lâm Khâm Hòa đặt danh thiếp lại trong ngăn kéo, sau đó cầm lấy chiếc áo khoác mà Đào Khê vừa cởi ra đắp lên chăn của cậu. Dáng người anh cao nên đứng bên cạnh giường cũng có thể nhìn thấy Đào Khê. Có lẽ Đào Khê có thói quen nằm nghiêng khi ngủ, gương mặt đỏ ửng của cậu đối diện với anh, hơi thở có chút nặng nề, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có bờ mi thi thoảng khẽ run nhẹ. Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê một lúc. Anh đặt chú gấu màu hồng bên cạnh đầu cậu, vươn tay khẽ khàng xoa đầu cậu rồi lại sờ lên đầu con gấu nhỏ, để nó ngủ bên cạnh Đào Khê trên chiếc giường nhỏ hẹp này.