Đọc truyện Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến – Chương 28
“Cậu muốn ăn gì?” Lâm Khâm Hòa nhìn ngón tay đang nắm lấy sợi dây của cậu, dịu dàng hỏi.
Đào Khê vẫn mải mê ngắm Lâm Khâm Hòa: “Gì cũng được.”
Lâm Khâm Hòa liếc Trần Đình. Anh ta hiểu ý nói: “Tôi xuống dưới mua đồ ăn. Cậu và bên phu nhân có cần không?”
Lâm Khâm Hòa đáp: “Không, chỉ một xuất cho cậu ấy thôi.”
Trần Đình gật đầu rời đi.
Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê vẫn mãi nhìn mình. Anh hơi cong lưng, dùng đôi con ngươi khóa chặt tầm nhìn của Đào Khê và thấp giọng hỏi: “Sao thế? Đói đến ấm đầu rồi à?”
Đào Khê cụp mắt lắc đầu. Lâm Khâm Hòa đứng thẳng lên, cùng lúc đó, điện thoại đổ chuông, là của La Trưng Âm. Trước khi nhận cuộc gọi, anh hỏi Đào Khê: “Có muốn đi cùng tôi không?”
Đào Khê cắn môi dưới và lặng lẽ gật đầu. Cậu theo sau Lâm Khâm Hòa, nghe anh trả lời: “Con tới ngay đây.”
Cả hai cùng đi đến phòng bệnh thì tình cờ gặp La Trưng Âm, người đang đi tìm Lâm Khâm Hòa. Vẻ mặt La Trưng Âm lộ rõ lo âu, bà chưa kịp thấy cậu bé bỗng ở đâu xuất hiện sau lưng Lâm Khâm Hòa nên ngay tức khắc thông báo cho anh: “Bác sĩ muốn đặt nội khí quản cho Lạc Lạc nhưng thằng bé khóc dữ quá, không chịu hợp tác. Ông bà và mẹ không dỗ được thằng bé. Xin con đến thuyết phục thằng bé giúp mẹ.”
Vào buổi chiều, La Trưng Âm và Lâm Khâm Hòa đến thăm ông bà ngoại của Dương Đa Lạc. Dương Đa Lạc không kìm chế được mà chơi bóng chuyền với mấy đứa nhóc hàng xóm, gần tối thì đột nhiên bị tràn khí màng phổi (*). Lâm Khâm Hoa ra đến cửa lại bắt buộc phải cùng họ đưa Dương Đa Lạc đi cấp cứu.
(*) Tràn khí màng phổi là khí trong khoang màng phổi gây xẹp một phần hoặc toàn bộ phổi. Tràn khí màng phổi có thể xảy ra tự phát hoặc do chấn thương hoặc thủ thuật y tế. Chẩn đoán dựa trên các tiêu chuẩn lâm sàng và chụp X-quang ngực. Hầu hết các tràn khí màng phổi đòi hỏi phải hút qua catheter hoặc ống dẫn lưu qua thành ngực. (Theo MSD MANUAL)
Lâm Khâm Hòa nghe vậy liền nhăn mày. Lúc này, La Trưng Âm mới phát hiện ra cậu bé đang đi theo Lâm Khâm Hòa. Cậu bé đó ngẩng đầu nhìn bà. Khi thấy đôi mắt ấy, bà hơi sững sờ, đôi chân đang cuống cuồng cũng khựng lại.
Lâm Khâm Hòa giới thiệu: “Đây là Đào Khê, bạn cùng bàn của con.”
Đào Khê nhìn người phụ nữ cao gầy tóc ngắn trước mặt, đoán đó là mẹ của anh nên nhút nhát nói: “Chào dì ạ.”
La Trưng Âm vực lại tinh thần, nở nụ cười tiều tụy: “Chào con, dì từng nghe Khâm Hòa và Lạc Lạc nhắc về con. Cảm ơn con vì đã đến thăm Lạc Lạc.”
Bà nghĩ Đào Khê đến đây thăm Dương Đa Lạc nhưng cảm thấy có chút mâu thuẫn vì trong ấn tượng của bà, Dương Đa Lạc không thích người bạn cùng lớp này.
Đào Khê không biết phải ứng xử ra sao nhưng may có Lâm Khâm Hòa gỡ rối: “Vào phòng bệnh trước đi.”
Ba người còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Dương Đa Lạc và âm thanh dỗ dành của một đôi người cao tuổi. Từng bước chân của Đào Khê càng lúc càng trĩu nặng vì cậu biết hai người đó chính là ông bà ngoại của mình. La Trưng Âm nôn nóng vào phòng bệnh trước. Đến gần cửa, Đào Khê khẽ khàng kéo ống tay áo của Lâm Khâm Hòa. Anh nhìn Đào Khê, dường như đã xem thấu suy tư của cậu. Anh dẫn Đào Khê đến hàng ghế dài ngoài hành lang và dịu giọng nói:
“Cậu ngồi đây đợi tôi, được không?”
Đào Khê ngồi xuống và giả vờ bình tĩnh trả lời một từ “được”. Là cậu tự muốn tới nên hoàn toàn không có tư cách khổ sở. Nhưng cậu không biết rằng nỗi sầu cũng giống sự vui thích, làm sao có thể che đậy chúng được đây.
Lâm Khâm Hòa cúi đầu trông Đào Khê. Từ góc độ này, anh có thể thấy hàng mi đang rũ xuống và run rẩy. Đưa tay vào túi áo, anh lấy ra một viên kẹo hình mặt cười được một đứa trẻ hàng xóm cho khi đến thăm Phương gia vào buổi chiều. Anh ngồi xổm, nắm lấy tay Đào Khê rồi đặt phần mặt cười vào lòng bàn tay.
“Tôi nghe nói bạn nhỏ nào ăn chiếc kẹo này cũng sẽ vui vẻ.”
Cô bé tặng anh kẹo đã nói vậy.
Đào Khê ngắm cục kẹo trong lòng bàn tay, sau đó nhếch khóe môi nhìn Lâm Khâm Hòa.
“Nhưng mình không phải con nít nữa rồi.”
“Cậu vẫn là một đứa trẻ thôi.”
Lâm Khâm Hòa đứng lên và đi vào phòng bệnh khi La Trưng Âm lại một lần nữa ra ngoài thúc giục.
Đào Khê nhìn viên kẹo trong tay rồi nắm thật chặt. Cậu nghĩ, sao bản thân lại phải buồn cơ chứ? Cậu sở hữu cơ thể khỏe mạnh mà Dương Đa Lạc không có. Về sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua được nhà cao cửa rộng, được đặt chân tới khắp mọi nơi trên địa cầu và sẽ được hưởng thụ một cuộc sống tươi đẹp. Và cuộc đời hoàn mỹ đó sẽ chỉ thiếu bóng Lâm Khâm Hòa mà thôi. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn chẳng thể kìm được mà rón rén đến cạnh phòng bệnh, nương theo chút ánh sáng ít ỏi để xem những người đáng lẽ phải là của cậu trông ra sao.
La Trưng Âm nói lời xin lỗi với các bác sĩ và y tá rồi đi đến đưa thêm giấy cho bà lão Diệp Ngọc Vinh – người đang lau nước mắt cho Dương Đa Lạc. Còn Phương Tổ Thanh, ông lão đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, hai mắt đỏ hoe và trầm mặc không nói một lời. Vị giáo sư già quyền lực gần một đời người chỉ yêu thương mỗi đứa cháu ngoại này, luôn mặc thằng bé tùy hứng chứ chưa từng thốt ra lời nặng nề với nó.
Đào Khê nhìn hai đôi mắt đỏ ửng của họ. Thầm nghĩ, hóa ra đây là ông bà ngoại của mình. Hóa ra khi người thân ruột thịt đau lòng cho con cháu mình, sẽ khóc than đớn đau như vậy.
Sau đó, cậu thấy Lâm Khâm Hòa đến gần giường của Dương Đa Lạc, cất giọng hỏi: “Tại sao cậu không hợp tác với bác sĩ?” Thanh âm nghiêm túc nhưng cực kỳ dịu dàng.
Mặt của Dương Đa Lạc tái nhợt, đẫm nước mắt. Cậu ta từng trải qua cuộc phẫu thuật này, biết nó đau đớn đến mức độ nào nhưng từ trước đến nay, chưa một lần cậu làm trái lời Lâm Khâm Hòa nên chỉ có thể thống khổ nói: “Khâm Hòa ca, mình đau lắm. Mình thấy sống không nổi nữa, sống như thế này quá đau khổ.”
La Trưng Âm nghe vậy liền quay mặt đi, tròng mắt ửng hồng. Còn Diệp Ngọc Vinh gập người rơi lệ và Phương Tổ Tranh ôm lấy bạn đời vào lòng.
Lâm Khâm Hòa trầm giọng bảo: “Lạc Lạc, đừng nói những lời như vậy, đừng làm người thân khổ sở vì cậu.”
Dương Đa Lạc tức giận không nói lên lời, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng từ khóe mắt. Lâm Khâm Hòa nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của Dương Đa Lạc, nơi có một vết bớt tròn đỏ son trên cổ tay và sợi dây cùng màu có đính hạt vàng. Khi còn nhỏ, mỗi khi Dương Đa Lạc không chịu uống thuốc, Lâm Khâm Hòa đều nắm tay cậu khuyên nhủ như thế này. Và sợi dây bình an màu đỏ ấy chính là món quà cuối cùng Phương Tuệ để lại cho Dương Đa Lạc.
Lâm Khâm Hòa cất âm thanh dịu êm và chậm rãi với Dương Đa Lạc: “Còn nhớ bức thư mẹ cậu gửi cậu chờ cậu tròn mười tám tuổi không? Tôi nghĩ, bà ấy hy vọng đến lúc cậu bóc phong thư, cậu đã trở thành một người lớn mạnh mẽ và lạc quan.”
La Trưng Âm không kìm được mà khóc. Dương Đa Lạc im lặng, cậu có thể tùy hứng trước mặt người thân nhưng không thể có lỗi với người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời vì cậu. Cuối cùng, cậu cũng chịu đồng ý hợp tác với bác sĩ. Tiếp đó, bác sĩ và y tá đặt nội khí quản cho Dương Đa Lạc. Dương Đa Lạc hét lên vì đau đớn. Lâm Khâm Hòa nắm tay cậu ta suốt cả quá trình và La Trưng Âm đứng bên cạnh lau nước mắt cho cậu.
Đào Khê lui khỏi phòng khám và ngồi xuống dãy ghế chờ. Cậu bóc viên kẹo còn vương hơi ấm rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Là vị đào thơm ngọt nhưng đầu lưỡi lại vô tri chẳng cảm nhận được gì. Cậu nghĩ, có vẻ Lâm Khâm Hòa nói sai rồi, cậu ăn viên kẹo này nhưng tâm trạng có vui lên được đâu. Một chút cũng không có.
Chưa chi viên kẹo đã hết sạch, cùng lúc Trần Đình đến đưa hộp cơm cho cậu: “Tôi mua ở một nhà hàng gần đây, không biết cậu có thích hay không.”
Đào Khê nhận hộp cơm, nói lời cảm ơn. Cậu mở hộp, vùi đầu ăn, ăn càng lúc càng nhanh, ngấu nghiến như bị bỏ đói nhiều ngày. Nhưng chỉ có cách này cậu mới có thể kiểm soát được bản thân để không xông thẳng vào đấy hét lớn:
“Con mới là con trai của Phương Tuệ. Đáng lẽ người mà mấy người yêu thương phải là con. Con cũng khó chịu, trái tim con cũng rất đau và chính bản thân con cũng đau đớn chẳng kém. Vậy tại sao mấy người không quan tâm đến con? Tại sao không một ai rơi nước mắt vì con?”
Sau khi ăn xong, cậu có cảm giác hơi muốn ói. Cậu lấy trong túi một chai nước, ngửa đầu uống vài ngụm mới áp được cơn buồn nôn. Đào Khê đặt chai nước xuống và bỗng thấy một đôi chân dài đang chùng lại, ra là Lâm Khâm Hòa mới ngồi xổm ngước lên nhìn cậu. Hiếm khi cậu có cơ hội được cúi xuống nhìn Lâm Khâm Hòa như vậy. Ánh sáng trên hành lang chiếu vào khuôn mặt anh làm phần bóng dưới xương lông mày càng thêm sâu sắc và đôi mắt sâu thẳm ấy lộ rõ vẻ lo lắng.
Lâm Khâm Hoa đưa tay gảy một hạt cơm dính bên mép cậu, thấp giọng hỏi: “Đào Khê, cậu làm sao thế?”
Đào Khê mơ màng nhìn Lâm Khâm Hòa tựa người gần chết đuối thấy một khúc gỗ duy nhất hay người đang lạc lối trong đêm đen tìm được ngọn đèn duy nhất. Bỗng cậu hỏi: “Lâm Khâm Hòa à, nếu một ngày mình đổ bệnh, rất rất đau, cậu có tới thăm mình không?”
Lâm Khâm Hòa hơi nhíu mày: “Vì sao lại muốn hỏi vấn đề này?”
Đào Khê vẫn cố chấp: “Cậu có tới thăm mình không?”
Lâm Khâm Hòa trầm mặc một lúc rồi nói: “Cậu sẽ không bị bệnh.”
Giọng điệu cương quyết đến nỗi có chút ngây thơ như thể xác định cả đời cậu sẽ không bệnh tật, không tai ương.
Tâm can Đào Khê chua xót, cậu mỉm cười: “Lâm Khâm Hòa, mình muốn về.”
Lâm Khâm Hòa đứng dậy: “Để tôi đưa cậu về.”
“Cậu không cần ở đây để về cùng cậu ấy sao?” Đào Khê ngồi im như tượng và tự hỏi một câu bản thân cảm thấy thật tàn nhẫn.
Lâm Khâm Hòa thẳng thắn đáp: “Bên cạnh cậu ấy có rất nhiều người thân.”
Anh khom lưng nắm lấy tay của Đào Khê, kéo cậu đứng lên từ hàng ghế chờ rồi khẽ thủ thỉ: “Nhưng dường như cậu chỉ cần mỗi tôi mà thôi.”
Đào Khê nghẹn ngào, suýt rơi nước mắt. Khi ấy cậu cực kì muốn hỏi Lâm Khâm Hòa rằng: “cậu có thích mình chút nào không?” Nhưng rốt cuộc, cậu không thể gom đủ can đảm, sợ đó chỉ đơn thuần là ảo giác bản thân tạo dựng. Và lời nói đã tuột khỏi đầu môi sẽ chẳng thể thu hồi.
Lâm Khâm Hòa xách cặp của Đào Khê và dẫn cậu ngồi vào xe của Lâm gia. Trần Đình lái xe đến trường trung học Nhất Trung Văn Hoa. Trong xe, Đào Khê ngắm ánh đèn neon bên ngoài cửa kính rồi quay sang nhìn Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa bắt gặp đôi mắt ấy, cũng quay lại nhìn cậu dưới ánh đèn mờ ảo. Đèn neon rực rỡ phản chiếu vào mắt anh và hòa lẫn bên trong là cả sắc màu dịu dàng.
Đào Khê mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ bảo: “Hôm nay muộn quá, không kịp vẽ truyện tranh cho cậu được rồi.”
Lâm Khâm Hòa đáp: “Không sao.” Dừng một chút, tiếp lời, “Ngày mai bù cho tôi.”
Đào Khê gật đầu, tiếp tục im lặng. Cậu lại nhìn ánh đèn neon ngoài kia và nghĩ rằng, đường đến trường cứ dài hơn một chút, lại xa hơn một tẹo để bên cạnh Lâm Khâm Hòa vĩnh viễn chỉ có mình cậu.
Nhưng sau giờ cao điểm buổi tối, thành phố không còn tắc nghẽn, chiếc xe nhanh chóng tới trường trung học Nhất Trung Văn Hoa. Đào Khê miễn cưỡng xuống xe cùng Lâm Khâm Hòa. Lâm Khâm Hòa vẫn cầm cặp của Đào Khê và tiễn cậu đến tận tầng một ký túc xá. Khuôn viên vào đêm chủ nhật sao hoang vắng, chỉ còn tiếng hát nhè nhẹ của làn gió đêm đầu tháng mười. Đào Khê đứng trước cửa ra vào của tầng một, bóng đèn duy nhất trông cực kỳ ảm đạm.
Có vẻ bóng tối đã tiếp thêm dũng khí cho Đào Khê. Cậu nói với Lâm Khâm Hòa: “Lâm Khâm Hòa, hôm nay mình buồn, có thể xin trước phần thưởng giữa kì được không?”
Mặc dù cậu chưa lọt top 50, cũng không đảm bảo được rằng mình sẽ được nhận quà nhưng có vẻ đêm nay, Lâm Khâm Hòa lại đặc biệt chiều chuộng cậu, dịu dàng nói: “Được, cậu muốn thứ gì?”
Đào Khê không trả lời mà bổ nhào vào người Lâm Khâm Hòa, hơi kiễng chân, hai tay ôm cổ anh và đặt cằm lên bờ vai rộng lớn của Lâm Khâm Hòa như một chú cún con đang cọ cọ. Lâm Khâm Hòa sững sờ, theo bản năng muốn đẩy chàng trai trên người ra nhưng cuối cùng vẫn rụt tay về.
Lông mi của Đào Khê run rẩy và cậu thì thầm: “Lâm Khâm Hòa à, mình cũng sẽ nỗ lực trở thành một người lớn mạnh mẽ và lạc quan.” Như những gì cậu đã nhắn nhủ Dương Đa Lạc.
Cậu nhanh chóng buông Lâm Khâm Hòa ra. Nếu không, cậu sợ nhịp tim của bản thân sẽ bị nghe thấy mất.
“Chà, hiện tại mình hết buồn rồi, cảm ơn nhé!”
Đào Khê lấy cặp sách từ tay Lâm Khâm Hòa và nhanh chân chạy về phòng. Lâm Khâm Hòa đứng như trời trồng cho đến khi đèn cảm ứng tự động trong hành lang lần lượt tắt rồi bước ra ngoài cổng trường.
Về sau, Lâm Khâm Hòa luôn nhớ tới đêm đấy. Nếu mốc thời gian bị đảo lộn đưa anh ngược dòng về thời điểm ấy, anh sẽ ôm thật chặt người đó vào lòng và nói với cậu: “Em không cần phải trở thành người lớn. Chỉ cần làm đứa trẻ anh yêu nhất trên thế gian thôi.”
*