Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 98: Chị Có Thể Nói Với Chị Ấy Không Em Nhớ Chị Ấy Lắm


Đọc truyện Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ – Chương 98: Chị Có Thể Nói Với Chị Ấy Không Em Nhớ Chị Ấy Lắm


Ba tháng trôi qua rất nhanh, thời gian một tháng có thể phai nhạt đi rất nhiều chuyện, nhưng, đối với chuyện của Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, mọi người bàn tán không ngán.
Mỗi lần bàn tán đều dùng cái giọng khinh khỉnh, cho rằng họ là tiêu biểu cho mặt trái, Thích Nguyên Hàm với Hoắc Quân Nhàn của tập đoàn Hoành Hâm có cùng một kết cục, nhưng Thích Nguyên Hàm còn thảm hơn Hoắc Quân Nhàn, dù sao thì ông chồng còn yêu cô như vậy, nhà họ Chu đối xử với cô không tồi, là do cô nghĩ quẩn tìm chỗ chết, thế nên bây giờ hai bàn tay trắng.
Mỗi ngày Thẩm Dao Ngọc đều đi tìm Thích Nguyên Hàm nói chuyện, chỉ sợ cô nghĩ quẩn.
Lúc đi, cô ấy cầm một tấm thiệp đưa cho Thích Nguyên Hàm, nói: “Cháu gái thần cổ phiếu gửi cho tớ tấm thiệp mời này, hỏi tớ có muốn đến tham gia tiệc về nước của em ấy không, cậu có đi xem sao không?”
Cô ấy vừa định đưa thiệp mời cho Thích Nguyên Hàm xem, nhận ra bên tay Thích Nguyên Hàm đè lên một tấm thiệp y hệt, xem ra Diệp Thanh Hà cũng gửi cho Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm nói: “Không đi.”
Thẩm Dao Ngọc nói: “Mặc dù không biết đang yên đang lành em ta tổ chức cái tiệc này để làm cái gì, nhưng tớ đã nghe nói, dạo gần đây em ta đang mua quyền cổ phần của nhà họ Chu, hình như là đổi bằng cổ phần của Twind đấy.”
Khi nói, cô ấy luôn quan sát vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm luôn xem tài liệu, gần đây cô luôn chặn những chuyện liên quan Diệp Thanh Hà, không để Diệp Thanh Hà liên lạc được với cô.
Thật ra cô luôn quan tâm đến chuyện của Diệp Thanh Hà.
Xem, tài liệu còn sắp bị cô siết nát rồi đây.
Thẩm Dao Ngọc nhỏ giọng: “Bữa tiệc vào tháng tư.”
Tháng tư, trời chuyển ấm, mặt đất nảy mầm non xanh.
Biệt thự trang viên mời dân chuyên đến dọn dẹp, quét dọn những chiếc lá khô héo mùa đông, bốn bề một mảnh xanh mơn mởn.

Ngày trước mảnh đất này cây cỏ tạp nham, không có không gian có giá trị, mua không mất mấy đồng.
Nhưng nhà họ Đoàn có con mắt tinh tường, trước khi ra nước ngoài đã mua cả ngọn núi, đợi chính sách đề ra, toàn bộ khu vực khai phá thành biệt thự trang viên, giá cả tăng lên theo.
Bây giờ toàn bộ nhà cửa nằm hết trong tay của Diệp Thanh hà.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết, Diệp Thanh Hà chính là  cái cô Diệp Thanh Hà khiến tất cả mọi người trong thành phố Hoa lo sợ bất an kia, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kinh ngạc.
Cháu gái thần cổ phiếu về nước nha, chấn động lớn như vậy, tất nhiên là phải đi xem rồi.
Trang viên sửa rất giống biệt thự biệt lập, lại vừa vặn kết hợp với thiết kế nhà phương Tây, sân trước là hồ nước, ở giữa có một đình nghỉ mát, bên cạnh là vườn hoa hồng, tháng tư hoa hồng nở rộ, đỏ rực rỡ, hương hoa say lòng người, khung cảnh tuyệt đẹp.
Ba giờ chiều mở cửa đón khách, bên ngoài sắp xếp đầy sân bàn ghế, mọi người vừa ăn vừa tám chuyện.
“Tôi cứ thấy hoang đường thế nào đấy, không phải Diệp Thanh Hà bỏ chạy với Thích Nguyên Hàm rồi hay sao? Nếu như cô ấy là cháu gái của Đoàn Cự Phong, không nhất thiết phải khiến bản thân nhếch nhác đến vậy chứ.”
“Không nghe thấy gì à, cô ta là một con điên, ngày trước trong bữa tiệc từ thiện của nhà họ Chu, cô ta ăn nói ngông cuồng, cái gì mà muốn gϊếŧ chết tất cả người nhà họ Chu.”
Có người thấp giọng nói, “Chắc mấy người không biết đâu, cô ta phô trương như vậy, thật ra là ném đá dò đường, muốn đổi lấy cổ phần của nhà họ Chu.”
“Lấy cổ phần của Twind đổi cổ phần của nhà họ Chu, cô ta điên rồi?”
“Đổi từ lâu rồi, còn đổi không ít cơ.”
“Đúng là con điên, người đẹp bị điên?”
Tiếng nói dừng trong sự kinh ngạc, kẻ điên trong câu chuyện của mọi người bước xuống tầng, nàng mặc một chiếc váy đen cổ chữ V kiểu Pháp, thiết kế rất đơn giản, không có hoa văn hay trang sức gì lằng nhằng, trên eo là vòng dây thắt mảnh khảnh, phác họa lên thân hình thon gầy mảnh mai của nàng, làn váy rẽ ra từ đùi, là phong cách nấu chín nhẹ kiểu Pháp.
Chỉ ngắm nhìn như vậy, sẽ cho rằng nàng đoan trang thanh nhã, là thiên kim trẻ tuổi, nhưng không thể nhìn vào khuôn mặt kia của nàng.
Mái tóc nàng đã buộc lên, có phần hơi rối, rũ lên vai trái của nàng, lọn tóc hai bên trán tùy ý cuốn xoăn, rất phóng túng kiêu ngạo, đôi tai đeo viên ngọc trai lớn, mím chặt bờ môi đỏ mọng.

Một cánh tay nàng đặt trên lan can màu bạc trắng, tăng thêm vài phần ngỗ nghịch.
Diệp Thanh Hà liếc vài lần xuống dưới, ánh mắt nàng có đôi phần cùng đường, luôn có loại trạng thái điên cuồng mất hết sức sống.

Nàng nghiêng đầu, kéo căng làn da giữa gáy, nói: “Cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc của tôi, vừa mới về nước, không kịp sửa soạn, mong mọi người rộng lượng bỏ qua cho.”

Giọng nói lạnh lùng, không giống với đang tiếp đãi khách hứa, Kha Quốc Diễu đứng bên cạnh nói hộ nàng đôi câu, làm nóng bầu không khí.
Diệp Thanh Hà cầm ly rượu, đừng ở cầu thang không động đậy, nàng cũng không nói chuyện với người khác, luôn nhìn xuống dưới lầu, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
Khách hứa đều do Kha Quốc Diễu trò chuyện, chú ấy dịu dàng điềm đạm, rất giỏi ăn nói, người ngoài nghe ngóng chuyện về Diệp Thanh Hà, chú ấy đều nói thành Diệp Thanh Hà vừa mới về nước, dường như kẻ điên lúc trước không phải Diệp Thanh Hà.
Cho đến tối trong sân mới thêm một chiếc xe, một lúc sau, xe lại lùi ra, dừng ở trên con đường rừng bên ngoài.
Thích Nguyên Hàm mở cửa xe đi vào, trong phòng rất nhiều người đang bận, tạm thời không ai chú ý đến vị khách đến muộn này.
Cô lấy một ly rượu vang đỏ, nhìn vào giữa trung tâm sảnh khách.
Diệp Thanh Hà của bây giờ khác lạ nha.
Nàng không phải là thiếu nữ sa ngã đến ngay cả ăn uống cũng dựa vào người khác, không phải là người phụ nữ xấu xa đã làʍ ŧìиɦ nhân của chồng còn đi quyến rũ vợ, mà từ nước ngoài hư danh quay về, sở hữu tài sản hàng tỉ đồng, là người thừa kế mà đích danh thần cổ phiếu Đoàn Cự Phong chỉ định.
Diệp Thanh Hà xuyên qua dòng người ưu tú, những ly rượu sâm panh, những chai rượu vang đỏ, đều được nàng làm bật nên hương vị, hương thơm đắm say lòng người dần dần lan tràn khắp nơi.
Người phụ nữ này rất cao quý.
Thích Nguyên Hàm đứng ở trong góc tập trung ngắm Diệp Thanh Hà, cô ngỡ rằng ba cái chữ Diệp Thanh Hà sẽ trở nên xa lạ, thực ra vẫn quen thuộc như vậy.
Cô miết ly rượu, tay cầm rất vững, rượu vang bên trong không chút lay động, dường như biến thành mặt hồ tĩnh lặng.
Diệp Thanh Hà cũng nhìn thấy Thích Nguyên Hàm ngay lập tức, khi ánh mắt lướt đến, mặt hồ bình tĩnh gợn sóng lên, Thích Nguyên Hàm đang quay lưng lại với Diệp Thanh Hà quay người lại, cụng ly với người ở phía sau, cô nhấp một ngụm rượu.
Diệp Thanh Hà đi đến chỗ cô, bước chân rất nhanh, nàng cầm ly rượu đứng trước mặt Thích Nguyên Hàm.
Ly rượu của Thích Nguyên Hàm sáp đến, cụng ly với nàng, nói: “Tiểu thư Diệp, xin chào.”
Diệp Thanh Hà thoáng khựng người, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, đôi tai nghe rõ ràng rành mạch, nàng muốn giả vờ như không nghe rõ, lại không dám nói một câu: Hả, chị nói gì cơ.
Nàng nhâm nhi một ngụm rượu, sau đó Thích Nguyên Hàm nói gì đó, nàng không nghe rõ, chỉ biết Thích Nguyên Hàm uống vài ngụm rượu, rồi quay người muốn đi.
Thích Nguyên Hàm đi một bước, nàng ở đằng sau theo một bước, vẫn giống như ngày trước, Thích Nguyên Hàm đi đâu nàng cũng dính lấy Thích Nguyên Hàm, nhưng giờ đây khi có người đến, nàng không thể kéo lấy cánh tay của Thích Nguyên Hàm mà tuyên bố chủ quyền.
Đi được vài bước, Thích Nguyên Hàm quay đầu, nhìn nàng, nói: “Tiểu thư Lâm, cô còn có chuyện gì sao?”
Diệp Thanh Hà mím môi, nói: “Em họ Diệp.”
Thích Nguyên Hàm nói một tiếng xin lỗi.
Cô chưa từng gọi như vậy bao giờ, quá lạ lẫm.
Diệp Thanh Hà còn muốn nói thêm đôi câu, Kha Quốc Diễu đã đi đến, hạ thấp giọng nói bên tai nàng: “Có mấy vị cổ đông bên nhà họ Chu đã đến, họ đều muốn nói chuyện với cô, cô đi đến trò chuyện mấy câu đi.”
Thích Nguyên Hàm ở phía trước cũng theo đó dừng lại bước chân, chỉ với khoảng cách hai ba bước, Diệp Thanh Hà cứng ngắc người, nàng cắn răng, quay người cùng Kha Quốc Diễu đi bàn hợp tác, nàng quay đầu liếc một cái, Thích Nguyên Hàm cũng đang nhìn nàng, có điều Thích Nguyên Hàm thu lại ánh mắt rất nhanh.
Diệp Thanh Hà không nhìn đường nổi, suýt nữa va phải người ta, Kha Quốc Diễu giúp đỡ ngăn lại, rượu vang đổ hết lên tay áo chú ấy, cả ống tay áo ướt đẫm, cánh tay rũ xuống còn nhỏ giọt rượu.
Diệp Thanh Hà lại nhìn Thích Nguyên Hàm, không thấy người đâu, nàng có phần hoảng hốt nói: “Ông đi thay quần áo đi, lát nữa đi bàn sau.”
Lát nữa phải bàn bạc với mấy vị cổ đông nhà họ Chu, trong tay những người này nắm giữ rất nhiều cổ phần, ngày trước họ là người ủng hộ cho gia đình Chu Vĩ Xuyên, bây giờ ông cụ nâng đỡ cho nhà bác cả, sau này chắc chắn sẽ thu lại cổ phần của họ.

Họ cũng muốn nhanh chóng đổi thành cổ phần của Twind, không những có thể giữ được tài sản, mà còn có thể một bước thăng thiên.
Hôm nay họ đều đến để thăm dò nghe ngóng.
Kha Quốc Diễu nói: “Đã nói là phải trưởng thành lên chút, thay đổi đi, bây giờ cô nên trưởng thành lên phải không.” Chú ấy lấy khăn giấy từ chỗ sommelier lau tay áo.
Diệp Thanh Hà hỏi: “Tôi thật sự khiến người ta không yên tâm nổi như vậy sao?”
Kha Quốc Diễu nói: “Mọi vật đều cần trưởng thành, không vội, cô là một người thông minh, tôi tin cô có thể đạt được trạng thái cô đã đặt ra nhanh thôi.”
Chú ấy nghiêm túc nói: “Trước khi có thể yên tâm, tôi sẽ luôn theo sau không rời cô, nhắc nhở cô, đây cũng là lời gửi gắm của ông nội.

Với lại, tôi còn có thể diễn kịch cùng cô.”

“Ừm.”
Lát nữa một người vai thiện một người vai ác.
Bán cổ phần không phải là chuyện nhỏ, cho dù Diệp Thanh Hà tỏ ra rất điên, bất chấp tất cả làm đứa trẻ vung tiền như rác, nhưng, người bán cổ phần không ngu, họ phải chắc chắn rằng mình thật sự có thể đổi thành cổ phần của Twind.
Ai cũng biết, trong khoảng thời gian năm mới này, Diệp Thanh Hà bắt đầu làm thủ tục thừa kế Twind, Twind sẽ là của nàng nhanh thôi, nàng có thể thừa kế 58% cổ phần trong tay Đoàn Cự Phong, và các khoản tài sản của Đoàn Cự Phong.
Diệp Thanh Hà nói: “Nếu như không yên tâm, tôi có thể mua.”
Kha Quốc Diễu gật đầu: “Đúng vậy, họ ra cái giá, chúng ta làm thủ tục hợp pháp mà mua lại, như thế mọi người đều yên tâm.”
Người nhà họ Chu nói: “Mua hay không mua chẳng phải vấn đề, mấu chốt là vấn đề được lâu hay không, chúng tôi không quan tâm đến tiền, chỉ quan tâm đến cổ phần…”
Diệp Thanh Hà nhấp một ngụm rượu, nói: “Tôi lấy cổ phần của Twind đổi, nếu như tôi lừa mọi người, anh có thể phân chia GM tùy thích, xử lý GM của tôi tùy ý, còn không yên tâm thì tôi mua bằng tiền, mua xong rồi đổi, rồi ký hợp đồng, giấy trắng mực đen, được không? Không được thì cút.”
Kha Quốc Diễu kéo Diệp Thanh Hà, che chắn nàng, nói: “Chúng ta vẫn nên bàn bạc phương thức thu mua đi, các bạn có thể tăng giá, cho dù có cao ngất ngưởng, chỉ cần trong phạm vi chúng tôi tiếp nhận được vẫn bàn tiếp được.”
“Tôi thấy cách của thiên kim Diệp không tồi.” Những người kia có vẻ mặt lịch lãm, nhưng hai mắt lại để lộ ra tia tham lam, bọn họ không hứng thú với tiền mà Kha Quốc Diễu nói, càng hứng thú với cổ phần mà Diệp Thanh Hà nói hơn.
Kha Quốc Diễu đứng che chắn ở đó vướng víu, nhưng Kha Quốc Diễu giỏi nói chuyện, chú ấy không chịu nhường bước.

Đám người này muốn ăn được miếng thịt thì phải nhường bước chứ, “Tính theo tỷ lệ, bán một phần theo giá thị trường, còn một phần đổi cổ phần, mọi người thấy thế nào?”
Những người này đều gian xảo, họ chắc chắn sẽ tính giá rõ ràng, muốn lấy được tiền cũng muốn lấy cổ phần, sau này cho dù không có được cổ phần, còn có thể phân chia GM, nói chung là bản thân tuyệt đối không chịu thiệt.
Đương nhiên, họ cũng quên rằng, họ bán cổ phần không lỗ, nhưng một khi cổ phần nằm trong tay Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà chính là kiếm lãi.
Diệp Thanh Hà nhấp một ngụm rượu.
Trước khi Kha Quốc Diễu kịp lên tiếng, Diệp Thanh Hà ngắt lời ông ta, giành nói một tiếng được trước, nàng nói: “Tôi không quan tâm đến tiền, nhưng tôi quan tâm đến thời gian, hôm nay tôi nhất định phải lấy được cổ phần, hôm nay bắt buộc phải ký hợp đồng.”
“Đại tiểu thư.” Kha Quốc Diễu lạnh mặt.
Diệp Thanh Hà nói: “Ông đi thay quần áo đi.”
Bấy giờ mọi người mới để ý tay áo của Kha Quốc Diễu đã ướt đẫm, còn đang nhỏ giọt, Kha Quốc Diễu nhìn nàng sâu sắc, sau đó quay người rời đi.
Không có Kha Quốc Diễu, đám người này trở nên tham lam hơn, nếu như ánh mắt có màu sắc, đôi mắt bọn họ chắc chắn sẽ tỏa ra ánh sáng đỏ tươi, hiện thân thành con dơi khát máu, bám lên vết thương của Diệp Thanh Hà, ăn uống khoái chí.
Có người hỏi rất liều, “Cô làm như vậy là vì Thích Nguyên Hàm nhỉ, nhưng mà cô ấy không yêu cô, vẫn không cần đến cô, cô phải làm thế nào đây, có phải cô sẽ vô hiệu hợp đồng hay không?”
Diệp Thanh Hà không lên tiếng, chỉ nhìn về phía mà Thích Nguyên Hàm đã rời đi.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói, nàng phải bắt nhốt Thích Nguyên Hàm, để Thích Nguyên Hàm chỉ có thể ở bên cạnh nàng…!cũng chính là giam cầm Thích Nguyên Hàm.
Giam cầm.
Nàng quá khủng khiếp.
Bọn họ bắt đầu đoán mò, mục đích thật sự khi Diệp Thanh Hà gọi mọi người đến đây, không phải là cố ý lừa Thích Nguyên Hàm đến đó chứ, sau đó giam cầm cô.

Trong phòng này bí bách rất khó chịu, Thích Nguyên Hàm ra ngoài, cô vốn muốn trực tiếp rời đi, bàn chân chạm đến bậc thềm, cô lại rút chân lại, đi dọc theo hiên nhà ra đình nghỉ mát bên ngoài, mọi người đang uống rượu ở trong, ở đây tạm thời không có ai, cô có thể bình tĩnh lại.
Cô ngồi ở trên ghế, cánh tay đặt trên lan can.
Qua một lúc, nghe thấy tiếng động.
“Em rất có tinh thần anh hùng hả?” Thích Nguyên Hàm quay đầu hỏi người đi đến.
Diệp Thanh Hà cử động đôi môi, đúng vậy, nàng rất có tinh thần anh hùng, nàng muốn làm anh hùng trong lòng Thích Nguyên Hàm, nàng muốn khiến Thích Nguyên Hàm tin tưởng dựa dẫm vào nàng.
“Em…”

“Em có thể tiếp tục đổi cổ phần, một đổi một hay là hai đổi một, đều không liên quan đến tôi.” Thích Nguyên Hàm nói, “Nhưng tôi nói cho em biết, tôi sẽ không cảm động.”
Cô nhìn Diệp Thanh Hà, ánh mắt rất thất vọng.
Diệp Thanh Hà cắn đôi môi đỏ, “Em chỉ nghĩ là…”
Thích Nguyên Hàm đang ngồi, thấp hơn Diệp Thanh Hà đang đứng, một lúc sau, cô đứng lên, đối mặt với Diệp Thanh Hà.
Cô dạy bảo: “Em đừng nghĩ nữa, em đừng nghĩ đến việc dùng Twind đổi lấy cổ phần của nhà họ Chu, em đừng nghĩ đến việc dỗ tôi vui, từ nay về sau đừng nghĩ đến tôi nữa, có được không?”
Cô rất nghiêm túc, so với sự im lặng không lên tiếng để Diệp Thanh Hà rời xa cô lần trước, lời nói của cô lúc này đây biến thành một vũ khí càng đau đớn hơn.
“Chị ơi.” Diệp Thanh Hà dịu dàng gọi cô.
Thích Nguyên Hàm sửa cho nàng, “Tiểu thư Diệp, gọi tôi là Thích Nguyên Hàm.”
“…!Chị.” Diệp Thanh Hà vẫn cố chấp.
Thích Nguyên Hàm quay người, bước xuống bậc đình nghỉ mát.
Diệp Thanh Hà chạy theo, vạt váy dài, nàng nâng váy lên một chút, để lộ ra đôi chân trắng ngần, nàng bất chấp mà chạy đến giữ lấy Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà cũng không sợ ngã, đứng ở trên bậc cầu thang, ngáng trước mặt Thích Nguyên Hàm, nắm lấy tay cô, rồi ngắm nhìn cô, lại siết lấy tay cô, cứ như vậy.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm.
Đôi đồng tử màu nâu, dập dờn gợn sóng ánh sáng, như kính thủy tinh nhiễm sương vào mùa đông, hơi nước dày đặc che chắn tầm mắt dò xét, không nhìn rõ được cảm xúc bên trong.
Nhưng ánh mắt như thế này, đâm đau Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm thấy may mắn vì Diệp Thanh Hà nắm lấy tay của cô, không thì cô không chống đỡ nổi mất, ngón tay sẽ rơi trên đỉnh đầu nàng, khẽ xoa đầu nàng, dỗ dành nàng: Đừng buồn nữa.
Diệp Thanh Hà gọi cô một lần nữa, “Chị ơi.”
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, họ đang làm cái gì không biết, quay phim hả, quay bộ phim tình cảm lâm ly bi đát à, cô thấy mình rất thô tục.
Nhưng Diệp Thanh Hà tìm thấy ánh mắt cô, chân thành nhìn vào mắt cô, chớp mắt gọi cô chị ơi…!cô liền không đi được nữa.
Đôi khi, giữa họ chỉ cần một ánh mắt mà thôi.
Diệp Thanh Hà khẽ nói: “Chị nghe em nói được không ạ, chỉ một câu thôi, chỉ cần thời gian của một câu thôi.”
Nàng giơ tay ôm lấy Thích Nguyên Hàm, cho dù là quay phim hay hiện thực, nàng đều muốn ôm Thích Nguyên Hàm một lát, ba tháng đã trôi qua, số lần nàng thấy Thích Nguyên Hàm còn chưa đến ba lần.
Động tác của Thích Nguyên Hàm khựng lại, kém cỏi mà mềm lòng đi.
Diệp Thanh Hà ôm lấy cô, giọt thời gian tí ta tí tách, nàng nói: “Em đang cố gắng trở nên tốt hơn, thật đó, em không lên cơn điên, em rất lý trí.

Em sẽ không thật sự đổi đi cổ phần của Twind đâu, nếu như chị không thích, em sẽ dừng lại, dừng lại ngay lập tức.

Chỉ là em không liên lạc được với chị, không tìm được cơ hội nói với chị.

Em đang học cách trở nên tốt hơn…”
Chân thành, còn chất đầy sự cầu khẩn.
Không giống với trạng thái điên dại ngày trước, giống như một cô học sinh chăm chỉ nỗ lực, bây giờ học mệt rồi, dựa vào vai cô để nghỉ ngơi.
Một hai câu không nói hết, nàng chỉ đành lặp đi lặp lại một câu, “Em không lên cơn điên.”
Trái tim của Thích Nguyên Hàm tắc nghẽn, cô thấy mình mới điên rồi, chiếc mũi đau xót, không nói rõ là cảm xúc gì, bốc đồng mà muốn đáp lại cái ôm của nàng.
Vài giây sau, cô nghe thấy Diệp Thanh Hà nói: “Đến giờ thì chị phải đẩy em ra, không thì, em sẽ càng ôm càng chặt mất.”
Dứt lời, cánh tay của Diệp Thanh Hà bắt đầu siết chặt, nàng cố gắng ôm lấy Thích Nguyên Hàm, khẽ khàng dụi vào má của cô.
Những người trong phòng nghe thấy động tĩnh đua nhau hóng hớt, họ không chạy ra, mà giả vờ vô tình đi ngang qua cửa, sau đó lắc cổ quay đầu xem.

Họ nhìn thấy Diệp Thanh Hà kéo Thích Nguyên Hàm vào lòng mà vuốt ve, như thể biếи ŧɦái, muốn cưỡng ép cô ở lại.
Sau đó Thích Nguyên Hàm giằng ra.
Thích Nguyên Hàm lùi ra sau rất nhiều bước, cô vẫn luôn dịu dàng, không biết sưng mặt với ai, chỉ quay người đi, vứt bỏ Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà không chết tâm, nàng tiếp tục đuổi theo, mái tóc làm cẩn thận đã xõa tung, trông có phần nhếch nhác, từng bước một đuổi theo đến cửa.

Nàng đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của Thích Nguyên Hàm, người dựa ra sau, dựa vào tường sân, một tay ôm lấy cánh tay, lòng bàn tay che lấy mặt.
Những người xem màn kịch này đều tưởng rằng nàng khóc, theo phép lịch sự muốn đến đó an ủi đôi câu, còn chưa đi tới, đã nhìn thấy khóe môi của Diệp Thanh Hà nhếch lên, lại rất khống chế mà mím lại, vài ngón tay kia không thể che đi ý cười của nàng.
Rất rợn gai ốc, không ai hiểu được vì sao nàng lại cười.
Thích Nguyên Hàm quay về xe, cô cong eo ngồi vào, hô hấp nặng nề, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc ngồi đối diện cô, mặt hầm hầm, nói: “Không phải cậu nói là không đến à?”
Thích Nguyên Hàm không trả lời, hai tay cô bị Diệp Thanh Hà nắm đến đau đớn ửng đỏ, lòng bàn tay hơi tê dại, đặt trên đầu gối sẽ khẽ run rẩy.
Thẩm Dao Ngọc nhìn tay của cô, nhẹ giọng hơn, hỏi: “Sao rồi, em ta sẽ không đi đổi cổ phần thật chứ, tớ nghe người ta nói, em ta mà như vậy là lỗ nặng đó, sớm muộn gì cũng để Twind rơi vào tay người khác…!Cậu thuyết phục em ấy chưa thế?”
Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa xe.
Diệp Thanh Hà vẫn đứng ở đó, nàng còn lấy tay che mặt, đêm đen thâm trầm, ánh trăng cũng không thể thắp sáng bóng tối xung quanh nàng.
Bờ vai đang run rẩy, là đang khóc sao?
Thẩm Dao Ngọc nói nửa ngày trời, không nghe thấy Thích Nguyên Hàm trả lời, lòng càng hoảng hơn, “Rốt cuộc là thật hay giả vậy, nếu như thật thì đi khuyên em ấy đi.”
Tài xế ngồi đằng trước đã khởi động máy, chạy ra khỏi trang viên rộng lớn này, tầm mắt xa rời, bóng dáng có thể nhìn thấy càng ngày càng nhỏ.
Thích Nguyên Hàm nói: “Không cần khuyên nữa.”
Em ấy nói em ấy đang cố gắng rồi.
“Tại sao chứ?” Thẩm Dao Ngọc rất khó hiểu.
Cô không có đáp án, phân vân mù mịt, chỉ thấy thiêu đốt trong lòng, cô thở dài, mắng mỏ: “Con mẹ nó đau đầu thật.”
Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, ngón tay dính lấy mặt, nhìn từ kính chiếu hậu, động tác của cô có phần giống với động tác vừa rồi của Diệp Thanh Hà.
Chuyện này được bàn tán xôn xao khắp nơi, mọi người đều đang tám xem là thật hay giả, nhưng có nói chuyện gì đi chăng nữa, vẫn sẽ quay đến Diệp Thanh Hà, cho rằng Diệp Thanh Hà điên rồi, để theo đuổi được một người, mà có thể phá nhà phá của như vậy.
Có điều càng như vậy, người liên lạc với Diệp Thanh Hà càng ngày càng nhiều, chỉ cần có dính líu qua loa đến nhà họ Chu đều chạy đến, Diệp Thanh Hà nhận bất chấp.
Việc này khiến Thẩm Dao Ngọc mất ngủ theo, cô ấy thức dậy uống mấy ngụm nước lạnh, lòng bí bách chết đến nơi rồi, luôn thấy thế này không được, cô ấy lượn đi lượn lại trong phòng khách, quyết tâm gọi điện cho Diệp Thanh Hà.
Trong phòng tối quá, Thẩm Dao Ngọc suýt va phải bàn vài lần, cô ấy đi đến cửa sát trần kéo rèm ra, noi theo ánh trăng ngoài cửa mà gọi vào một dãy số.
Cuộc gọi đã nhận, là giọng nói của Diệp Thanh Hà.
Cổ họng của Diệp Thanh Hà lạnh lẽo, nàng nghi hoặc mà “Ừm” một tiếng, có một loại khàn đặc ngạt khói thuốc.
Thẩm Dao Ngọc cực kỳ cáu mà nói: “Rốt cuộc cô đang làm gì vậy, cô tưởng vậy là có thể theo đuổi được Nguyên Hàm à? Cô đang lên cơn điên đấy, cả đời này cô cũng không theo đuổi được cậu ấy đâu!”
Diệp Thanh Hà không trả lời.
Thẩm Dao Ngọc lại nói: “Cô như thế rất dằn vặt người khác có biết không, mấy ngày nay khó lắm tôi mới kéo cậu ấy ra khỏi văn phòng, cô còn như vậy, cho dù không thành người yêu, cũng có thể làm bạn bè chứ.”
Cô ấy cáu gắt nói một tràng, nhưng không nghe thấy một câu hồi đáp nào, tính cô ấy cũng nóng, vốn không muốn lo chuyện ba đồng này, nhưng mà quen biết lâu như vậy, cô ấy cũng xem như là hiểu Diệp Thanh Hà, biết bản chất nàng không xấu, đương nhiên là không thể nhìn nàng sa đọa như vậy.
Thẩm Dao Ngọc thật sự không muốn nhìn Diệp Thanh Hà lầm đường lạc lối, nhưng cả ngày trời Diệp Thanh Hà không nói câu nào, cô ấy sắp tức điên rồi, “Tôi nói cả ngày trời rồi cô có nghe không đó.”
“Nghe rồi.” Giọng nói của Diệp Thanh Hà rất khàn, tựa như mãnh thú đã gầm thét xong tạm thời nghỉ ngơi, nàng nói: “Em muốn chị ấy tiếp tục yêu em.”
“Chị biết, Chị nhìn ra, nhưng em từ từ thôi, đúng không, không thể vội, đúng không nào.” Thẩm Dao Ngọc hạ nhẹ giọng điệu, cố gắng nhẹ nhàng nói: “Nếu như em lấy cổ phần của Twind đổi lấy cổ phần nhà họ Chu, em sẽ lỗ.

Đến lúc đó Twind được tặng miễn phí cho người khác, em sẽ không phải là tổng tài của Twind nữa, em thấy lúc đó em còn có cơ hội hay không?”
Diệp Thanh Hà nói: “Cổ phần nhà họ Chu, em đưa hết cho chị ấy.”
Thẩm Dao Ngọc không hiểu mấy chuyện của giới kinh doanh, bản thân cũng chưa từng đi làm, đều lấy ví dụ từ mấy bộ phim cô ấy diễn ngày trước, để Diệp Thanh Hà biết rằng nàng không thể làm một cô gái nhà giàu ăn chơi trác táng như vậy được, phá nhà phá cửa lắm.
Nói khô khốc cả mồm, cô ấy không dịu dàng như Thích Nguyên Hàm, có thể nhỏ nhẹ mà vỗ về Diệp Thanh Hà, nói chuyện đều mang theo giọng điệu hận sắt không rèn thành thép, “Em suy ngẫm về lời chị nói đi, có một số chuyện không thể vội, bây giờ em đừng làm gì cả, đi ngủ một giấc thật ngon vào, bình tĩnh lại.”
Đầu bên kia trầm mặc nửa phút đồng hồ, Diệp Thanh Hà luôn im lặng, Thẩm Dao Ngọc thấy sai sai, cô ấy hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Vẫn là sự trầm mặc dài dằng dặc, điện thoại có thể nghe thấy tiếng sột soạt, chắc là Diệp Thanh Hà đang cầm cái gì đó bằng giấy, nàng nói: “Em đang ký hợp đồng.”
Thẩm Dao Ngọc sững sờ, cảm tình cô ấy nói nửa ngày trời, bằng không rồi?
Hơi thở ngắt quãng, cơn tức cả người đổ dồn về, “Cô…!cô đúng là điên rồi!”
Cô ấy muốn tắt điện thoại, Diệp Thanh Hà đột nhiên gọi cô ấy một tiếng, giọng điệu tốt hơn rất nhiều, “Đừng tắt.”
Giọng nói khẩn cầu, nàng khẽ khàng nói, e sợ kinh động đến ai đó, “Chị có thể nói với chị ấy không, rằng em rất nhớ chị ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.