Đọc truyện Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ – Chương 102: Nhà Họ Chu Đổi Chủ
Thích Nguyên Hàm còn chưa rời khỏi nghĩa trang, trước đây tiết Thanh Minh cô luôn không có cơ hội nói chuyện với ba, hiện tại không dễ dàng gì mới có dịp đến đây, cô muốn ổn định lại cảm xúc của mình, đợi người nhà họ Chu đi rồi lại lên xem sao.
Chỉ là Bách Dư Nhu cứ đợi cùng cô, trong lòng cô áy náy, nói: “Hay là cô lái xe về trước đi, lát nữa tôi tự bắt xe về.”
“Không sao, dù sao tôi cũng đang rảnh, vừa mới lấy hoa đập người, có khi làm bẩn phần mộ của ba cô rồi.” Bách Dư Nhu áy náy nói.
“Không sao.” Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, ngó thấy nhà họ Chu cúng viếng xong đi ra nghĩa trang, cô liếc qua một cái, thấy mặt mũi Chu Quan Ninh bầm dập, cô rất hiếu kỳ, cười ra tiếng, “Sao thế, ngã một cái à? Tổ tông nhà mấy người nhìn thấy có phải đau lòng chết đi được hay không?”
Chu Quan Ninh không lên tiếng, Thích Nguyên Hàm lại nhìn ra đằng sau anh ta, thì nhìn thấy ông cụ được dìu kéo đi, với cái dáng vẻ sống không bằng chết.
Bách Dư Nhu cũng phì một tiếng, “Nhà họ Chu mấy người đúng là lễ nghĩa lớn đấy nhỉ, dập rách cả trán luôn.
Tôi nghe nói ở nghĩa trang không thể nhìn thấy máu, sau này nhà họ Chu mấy người chỉ e rằng sắp có tai họa đẫm máu, xúi quẩy lắm đó.”
Ông cụ cầm gậy chống đập đập trên mặt đất, lúc sắp thốt ra lời, thì được trấn an, “Ông nội, nhẫn nhịn, chúng ta không tính toán với mấy đứa nhóc này.”
Thích Nguyên Hàm nghe thấy sảng khoái trong lòng, cuối cùng, cuối cùng đã đến lượt nhà họ Chu các người nhịn rồi, khói bụi ngày trước biến mất không dấu vết, bây giờ cô rất vui vẻ.
Cô quay người, cánh tay đè lên cửa sổ xe, nhìn người nhà họ Chu xôn xao đến, lại nhìn cảnh tượng rời đi bi thảm, trong lòng dâng lên một trận sảng khoái.
Đợi người nhà họ Chu đi không còn bóng dáng, Thích Nguyên Hàm liền mở cửa xe ra, lần nữa vào nghĩa trang.
Trên đường đi nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán, nói cái gì mà vừa rồi cái đám người áo đen kia hung dữ quá, dúi thẳng người ta xuống đất, bắt Chu Quan Ninh dùng hết sức dập đầu, dập đầu nhận lỗi xin lỗi, anh ta làm mất hết mặt mũi mười tám đời tổ tông rồi.
Phần mộ dọn dẹp rất sạch sẽ, bó hoa Bách Dư Nhu đập nát đã được thu dọn, bó hoa Thích Nguyên Hàm mua đang đặt ở chính giữa, bên cạnh là bó hoa cúc màu vàng trắng.
Bách Dư Nhu còn đang đoán xem là xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy Thích Nguyên Hàm khẽ khàng hỏi: “Vừa rồi là Diệp Thanh Hà đến nhỉ…!Ba, ba vui không, nhìn người nhà họ Chu quỳ trước mộ của ba.” Cô thở dài một hơi, hai mắt nóng rát, “Chỉ tiếc rằng ba rời đi sớm quá, không được nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của bọn họ.”
Đúng là một kẻ điên ảnh hưởng đến tất cả mọi người, họ đoán được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng chẳng thấy có cái gì bất ổn, chỉ là trong lòng tiếc nuối không thể nhìn thấy khung cảnh người nhà họ Chu dập đầu.
Nội tâm của họ cũng bắt đầu điên cuồng.
Thích Nguyên Hàm ở nghĩa trang rất lâu, lải nhải với ba cô, ba cô mất khi bốn mươi tuổi, mười năm này, mỗi lần cô đi viếng thăm đều không dám lên tiếng.
Sợ nói sai một câu, thua cả một bàn cờ.
Lần này Thích Nguyên Hàm không dập đầu với ba, đứng dậy cúi người xuống, mưa phùn đã ngừng, những hạt mưa đọng lại trong không khí bốc thành hơi sạch sẽ dưới ánh nắng, ngẩng đầu nhìn mây trời, có thể thấy từng ánh bảy sắc cầu vồng.
Cô giơ ô, che đi ánh nắng càng ngày càng gắt.
…
Sáng mùng bảy tháng năm tổ chức đấu thầu.
Các công ty đem theo hồ sơ dự thầu chuẩn bị tham gia vào cuộc chiến, Thích Nguyên Hàm cũng đem theo hồ sơ dự thầu đến từ sớm, Bách Dư Nhu lái xe chở cô đi, họ đến nơi thì gặp Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung đến sớm hơn bọn họ, mặc một bộ vest màu đen, cô ấy tựa vào cửa xe, cúi đầu lau mắt kính, nghe thấy tiếng, thì đeo kính lên cười mỉm với họ.
Vẫn là kiểu đeo một mắt kính, cô ấy lấy ra hai hộp gỗ đàn hương từ trên xe, một hộp cho Thích Nguyên Hàm, một hộp đưa Bách Dư Nhu.
“Đây là…” Thích Nguyên Hàm tò mò.
Hoa Tưởng Dung nói: “Lần trước cầu giúp hai người ở chùa đó.”
Thích Nguyên Hàm cười nói: “Còn cất công cô phải đem đến đây.”
“Không có gì.” Hoa Tưởng Dung nói: “Mong được hài lòng như ý, lát nữa mọi người đem vào đấu thầu, ắt hẳn có thể tăng vận may cho mọi người.”
Thích Nguyên Hàm mở chiếc hộp ra, bên trong là vòng tay, dùng dây thừng đỏ bện lại, là một hồ lô gỗ, trông còn rất đáng yêu, Thích Nguyên Hàm nhờ Bách Dư Nhu, đeo vòng tay đeo lên cổ tay.
Chiếc của Bách Dư Nhu cũng đeo trên cổ tay, của cô ấy không giống với Thích Nguyên Hàm, cô ấy là hình cánh hoa đào, chắc là dùng để hưng thịnh số đào hoa.
Thích Nguyên Hàm chỉnh lại vòng tay, như thể xã giao mà hỏi một câu, “Sao dạo này không thấy Diệp tổng của công ty các cô đâu nhỉ.”
Hoa Tưởng Dung nói: “Có lẽ qua hôm nay là có thể thấy đấy, nếu như hai người đang sốt ruột cậu ấy đang làm gì, có thể xem tin tức trước.”
“Hửm?” Thích Nguyên Hàm lấy điện thoại xem, bây giờ tám giờ, tám rưỡi bọn họ vào đấu thầu, cô lướt điện thoại, đến cuối thì thấy có một hot-search.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung đã lên xe rồi, Hoa Tưởng Dung gật đầu, nở nụ cười mỉm, nói: “Tôi đi trước nhé, hai người từ từ mà xem, chúc mừng trước, chúc mừng hai người đã giành được dự án .”
Hoa Tưởng Dung như thể đến đây chỉ để báo tin, nói xong là đi, cô ấy rời đi rất nhanh.
Tin tức trên mạng loan truyền cũng nhanh, đầu ngón tay của Thích Nguyên Hàm trượt trên màn hình, cô nói với Bách Dư Nhu: “Nhà họ Chu vẫn còn tự tin rằng chúng ta không giành được bọn họ.”
Cô cong đôi môi lên, “Bây giờ có tự tin đến mấy cũng vô dụng.”
Sắp lội ngược dòng, toàn thắng rồi.
Thích Nguyên Hàm nhìn điện thoại, cảm thấy thật sự tuyệt vời quá, thật sự không còn một chút tiếc nuối nào nữa.
Lúc vào hội đấu thầu, cô cố ý vòng qua khu của nhà họ Chu, trước mặt tất cả mọi, cười khẩy Chu Quan Ninh, hai mắt khinh bỉ.
Nhà họ Chu cực kỳ tự tin về cuộc đấu thầu lần này, bởi vì bọn họ giành dự án không chỉ là nhờ hồ sơ dự thầu, đôi khi còn phải nhờ các mối quan hệ, cũng may dự án lần này là quan hệ cứng nhất trong vòng quan hệ của người nhà họ Chu.
Bọn họ làm qua loa bề ngoài, dự án đã của nhà họ, Thích Nguyên Hàm đến giành với bọn họ chính là không biết tự lượng sức mình, mất đi những dự án này, Đường Nguyên không kinh doanh được trong vòng nửa năm, cho dù có khôn khéo đến mấy, không có gạo cũng khó thổi thành cơm.
Ông cụ xác nhận Chu Quan Ninh vào họp thầu thuận lợi, mới gọi thư ký của mình thu xếp, cụ ta chuẩn bị sắp xếp một cuộc chơi, mời tiệc bạn bè, giành mấy cái dự án kia của Thích Nguyên Hàm.
Ngày trước Thích Nguyên Hàm giành dự án của nhà họ Chu, xem như đã chọc giận cụ ta rồi, thư ký gọi điện thoại xong, trợ lý ôm quyển sổ ghi chép chạy đến.
Trong văn phòng còn có mấy vị CEO đang báo cáo tài liệu tổng kết, trợ lý ổn định bước chân, đi đến cúi người nói vào tai cụ ta một câu.
“Cái gì?” Ông cụ đơ đứng cả người, “Cô ta đăng lên mạng rồi, cô ta còn biết xấu hổ là gì không thế? Cô ta đánh người còn có lý hả? Cô ta đăng video lên mạng không sợ người ta chửi cho?”
Trợ lý không biết nên trả lời câu hỏi nào trước, hòa hoãn lại một lúc, nói: “Cư dân mạng đều nói, Diệp Thanh Hà đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đánh người khác, cô ấy đánh người ắt hẳn phải có lý do.”
“Cô ta thì có cái lý do gì!” Ông cụ nổi trận lôi đình, bảo trợ lý đưa điện thoại cho cụ ta xem.
Hot search tóm gọn rõ ràng #Chu Quan Ninh dập đầu#, nhấn vào thì càng trực tiếp, Chu Quan Ninh bị người ta dúi đầu xuống đất dập đầu, dập kêu thùng thục, video có tám phút, anh ta luôn đang dập đầu, dập đến cuối phút thứ bảy, trong đó vang lên giọng nói của ông cụ: “Quan Ninh, xin lỗi ông ấy.”
Xin lỗi ai đây.
Video quay đến bia mộ, bên trên viết là cha của Thích Nguyên Hàm: Thích Thần Đông.
Chu Quan Ninh xin lỗi một phút đồng hồ, nói rằng anh ta không nên bắt nạt Thích Nguyên Hàm, không nên nói cái gì mà người chết rồi não vẫn còn tỉnh, nói nhà họ Chu bọn họ không nên cuỗm sạch tài sản của Thích Nguyên Hàm, không nên cưỡng đoạt căn nhà của cô.
Anh ta kể rõ ràng rành mạch, chuyện nhà họ Chu đã làm.
Ông cụ xem xong, tức đến nỗi run lẩy bẩy ngón tay, Diệp Thanh Hà thế mà dám đăng, thế mà thật sự dám đăng!
Cô ta không biết đánh người là sai trái sao? Động chân động tay chính là phạm tội!
Đổi lại thành bọn họ, bọn họ có cái video như vậy còn phải đắn đo xem có cần đăng lên hay không!
Trợ lý lập tức xoa dịu cảm xúc của cụ ta, bảo cụ ta đừng hoảng, dù thế nào cũng đừng tức hư người, dù sao thì vẫn phải giải quyết chuyện này chứ, hắn mắng hộ một câu, “Diệp Thanh Hà ác độc quá, như phản diện ấy! Cái loại người này sẽ không có kết cục đẹp đâu, ngài già rồi dù có thế nào cũng đừng giận, hại sức khỏe, không đáng.”
Câu này của hắn đã đánh vào lòng cụ ta, ông cụ bởi vì sản nghiệp nhà mình mà không từ thủ đoạn, làm ra không ít chuyện đen tối, nói thật thì, cụ ta chưa từng ngạo mạn như Diệp Thanh Hà, làm chuyện xấu còn bêu rếu ai ai cũng biết.
Ông cụ cắn răng nói: “Cái loại người như cô ta, không có mặt mũi, xem xem sau này cô ta đánh bóng danh tiếng của mình như thế nào, việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn!”
Trợ lý rất muốn nói, hiện tại xu thế trên mạng, mọi người đều khoái cái khoản nữ chính báo thù sảng khoái, cư dân mạng đều đang nói cô ấy đánh đẹp đấy, đều nói nhà họ Chu không phải người, trừ mấy vị thánh nữ thánh nam ra, mọi người đều có tam quan rất đúng đắn, những mấy dòng bình luận còn được hơn trăm nghìn like.
[Nếu như đây mà là thật, con mẹ nó chứ tôi càng muốn xem tập thể cả nhà họ Chu quỳ xuống xin lỗi Thích Nguyên Hàm, đội ngũ dúi đầu được việc không thế, lập tức dúi cho tôi.]
[Đội ngũ dúi đầu trong truyền thuyết: Mặc dù đây là lần đầu tiên nhận cái chức vụ như này, nhưng tôi sẽ là người mở đường!]
[Đến lúc nào nhà họ Chu mới chết hết đây?]
[Mời người nhà họ Chu dập đầu với ba Thích!]
Trong văn phòng còn có lãnh đạo cấp cao, ông cụ cũng không sợ, rất bình thản mà nói: “Mặc kệ cô ta làm loạn thế nào, cô ta thật sự nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến sao, mọi hành động gần đây của cô ta tôi đều biết hết, chỉ là ngại để ý thôi.” Cụ ta chỉ nói ngoài miệng thế thôi, trong lòng vẫn còn lo sợ, Diệp Thanh Hà chơi vài vố treo đầu dê bán thịt chó, cụ ta bị gài vài lần rồi, nói như thế chỉ để níu kéo lòng tự tôn thôi.
Các lãnh đạo cấp cao không biết là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cái thứ trong video mất mặt quá.
Có điều trong tay ông cụ có át chủ bài là thật, ông cụ nói: “Diệp Thanh Hà cùng lắm chỉ là vào công ty làm cổ đông, cô ta không có quyền lực thực sự, sớm muộn gì tôi cũng có thể đá cô ta ra, cô ta cho rằng ba đứa con trai của tôi nuôi để phí à?”
Nhà họ Chu có thể bền vững như vậy, là do ba người con trai của cụ ta đều ở công ty, mặc dù trong tay mỗi người chỉ có mười mấy đôi mươi cổ phần, nhưng cộng tất cả lại đã qua 50%, nhà họ Chu sẽ luôn luôn nằm trong tay bọn họ.
Mấy cái dự án kia mất rồi thì thế nào, nhà họ Chu không đau không ngứa, cụ ta khiến Diệp Thanh Hà có tiền lên cơn điên, không có tiền thì rút lui toàn cuộc.
Ông cụ nghĩ thế tâm trạng tốt lên đôi phần, “Chỉ là thông qua hai đứa chúng nó, nuốt trọn Đường Nguyên với Twind mà thôi.”
Nuốt Đường Nguyên thì trợ lý có thể nhìn ra, nuốt Twind thì rất chi là khó hiểu, trợ lý ngu dốt, còn chưa đến cảnh giới của ông cụ.
Bọn họ đấu trí chính là kiểu mày gài tao, tao gài mày, mày tính trước được tính toán của tao, tao tính trước được rằng mày đã tính trước tính toán của tao, xoắn não quá.
Ông cụ cười ra tiếng.
Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm đều nên biết rằng, nhà họ Chu ngoài nhân vật trung tâm ra, mấy cổ đông khác đều là công cụ, Diệp Thanh Hà chuyển người đến Twind, đều là đang giúp cụ ta, bắc bậc thềm cho cụ ta.
Chỉ cần nhà họ Chu còn ở trong tay cụ ta, còn sợ đám công cụ kia thay lòng sao?
Cô bé ngu ngốc vẫn là cô bé ngu ngốc mà thôi, ở thương trường là dựa vào tính kế, dựa vào mánh khóe, não linh hoạt thì có tác dụng gì, thi được một trăm điểm thì có nghĩa là sau này sẽ chơi được một cú ngoạn mục sao?
“Cái chuyện trên mạng kia nên giải quyết như thế nào đây?” Trợ lý nhỏ tiếng hỏi.
Ông cụ nghe thấy chuyện này vẫn còn rất bực, mặt hầm hầm, “Thông báo cho phòng họp lát nữa họp.
Tôi đây không tin, mấy đứa dân mạng có thể vung tay che trời, cùng lắm là làm dao động thị trường chứng khoán, còn đòi đụng đến cổ phần công ty được à?”
“Vâng ạ.
Con đi sắp xếp ngay lập tức.” Trợ lý chạy rất nhanh.
Ông cụ siết chặt nắm tay đấm xuống bàn, rồi nói với thư ký là hủy hết lịch trình của ngày hôm nay, thư ký đè thấp giọng nói: “Vừa rồi bên kia đã phản hồi lại, nói là hôm nay rất bận, tạm thời không thể đi ăn cùng cụ.”
Lần đầu tiên bị người khác từ chối, ông cụ khó chịu trong lòng, vẫn nhịn xuống, đang nghĩ đến cảnh lần sau đám người này mời cụ ta, tìm cụ ta kéo đầu tư, cụ ta cũng đẩy lại, cụ ta không tin, địa vị của cụ ta còn không mạnh bằng đám người này?
Ông cụ nắm gậy chống, sống lưng thẳng tắp.
Đến phòng họp, trợ lý giúp mở cửa, chiếc bàn gỗ dài, người tham dự cuộc họp ngồi ắp ghế, nhưng nhìn kỹ lại thì.
Trong tầm mắt, bọn họ nhìn thấy chẳng phải là người của ban công tác quần chúng, mà là cổ đông của công ty, các cổ đông đều đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn ông cụ.
Ông cụ ngờ vực trong lòng, cụ ta cau mày, bước từng bước đến, ngồi ở ghế chính, nói: “Chỉ có cái chuyện cỏn con ở trên mạng, mà các vị chạy hết đến đây làm gì?”
Các cổ đông không lên tiếng, mấy giây sau, ban giám sát của công ty đã đến, bọn họ chốt cửa lại, cái thế trận này, không khác gì ép thoái ngôi.
Vị cổ đông ngồi ở phía trước nói: “Video ở trên mạng mọi người đều xem rồi đấy, trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào đi chăng nữa cũng phải bảo Quan Ninh ra giải thích chứ.
Mấy người không quan tâm thị trường chứng khoán, nhưng đối với các cổ đông chúng tôi, là mất mát nặng nề.”
Chủ tịch điều hành của một tập đoàn mà lại đi quỳ xuống, còn vừa quỳ vừa sám hối, bôi đen hình tượng xí nghiệp quá, cổ phiếu rớt thảm.
Nếu như Chu Quan Ninh ở công ty, ông cụ chắc chắn đưa anh ta đến, nhưng hôm nay Chu Quan Ninh đi đấu thầu, nếu như anh ta mà quay lại thì phải bỏ đấu thầu.
Ông cụ đương nhiên sẽ không gọi người về, nói: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết, các vị đột ngột chạy hết qua đây, cái kiểu huy động nhân lực như thế này chỉ làm trò cười cho thiên hạ.”
“Là đang xác nhận Chu Quan Ninh sẽ không về nữa?” Cổ đông hỏi.
Ông cụ rất hùng hồn mà nói: “Sẽ không.” Cụ ra lạnh mặt, “Quan Ninh đi giành dự án, là đi xử lý công chuyện của công ty.
Nó lấy dự án xong lợi nhuận sau này đều chia cho công ty, các vị lại chỉ vì một chút chuyện cỏn con trên mạng, đến đây đối đầu với Quan Ninh, có phải…”
Cụ ta còn chưa dứt lời, đã có cổ đông giơ tay, cắt ngang lời nói của cụ ta, “Hôm nay chúng tôi đến đây không chỉ đơn giản vì chuyện ở trên mạng, chủ yếu nhất là vì chuyện này.”
Người kia lôi điện thoại ra, giơ màn hình cho ông cụ xem, bên trên thình lình hiện lên dòng chữ: 9 giờ sáng, mùng 7 tháng 5, công ty mở cuộc họp bãi nhiệm chủ tịch.
“Cái gì đấy, sao tôi lại không nhớ là có cuộc họp này?” Ông cụ cau mày.
Cổ đông nói: “Ông cũng đến văn phòng rồi đấy, ông không biết ư? Kể ra, ông đã không còn cổ phần của công ty nữa rồi, không còn thuộc hội đồng quản trị nữa, bây giờ ngồi ở đây chủ trì cuộc họp, có phải không thích đáng hay không?”
Ông cụ siết chặt tay, trước đây cụ ta lấy danh nghĩa của đứa chắt, cho Chu Quan Ninh cổ phần, hiện tại đang ở tình trạng không có cổ phần, nghiêm túc mà nói, cụ ta chẳng liên can gì đến công ty cả.
Chỉ vì có sự ủng hộ của vài đứa con, cụ ta vẫn còn có thể nắm chủ quyền công ty, nhưng nếu như đám người này không phục cụ ta, cụ ta cũng không còn cách nào để tiếp tục ngồi ở đây.
Nhưng, cụ ta là loại người gì chứ, mông đít vững lắm đấy.
Vẻ mặt ông cụ điềm đạm bình tĩnh, trong lòng đang tìm kiếm điểm mấu chốt.
Rất nhanh cụ ta đã nhận ra có điều gì đó không đúng, hôm nay tự nhiên họp cổ đông, còn lựa lúc Chu Quan Ninh không có ở đây, lại thêm sóng gió trên mạng đều đang đổ dồn về Chu Quan Ninh.
Công ty sắp có chuyện lớn rồi…
Cụ ta vội nâng tay lên, gọi trợ lý đến nghe cụ ta bàn chuyện.
Nhưng cụ ta còn chưa lên tiếng, vị cổ đông kia nói: “Bây giờ ông gọi nó quay lại có tác dụng gì chứ? Nó đã làm những gì rồi.
Trên mạng nó dập đầu xin lỗi, phá hoại danh tiếng của công ty, hiện tại nó lại không tham gia cuộc họp cổ đông của công ty, còn xem các cổ đông chúng tôi ra gì không.”
Kỳ thực ông cụ muốn nổi giận lắm, nhưng tình hình đặc thù, đôi mày cụ ta nhíu lại, ổn định cảm xúc, cụ ta nói: “Các vị chắc phải còn rõ hơn chúng tôi chứ, trong trường hợp các cổ đông không đến đủ, thì xem như bác bỏ hết tất cả các phiếu của mọi người, theo thủ tục thì, cuộc họp hôm nay không thể tính.”
Khi nói, cụ ta nhìn cổ đông vừa phát biểu, người này họ Ngu, là một cổ đông nhỏ không đáng nhắc tới, bình thường cụ ta còn không thèm quan tâm, thế mà bây giờ dám hùng hổ hăm dọa, không biết là gián điệp của ai chèn vào đây.
Dám đối đầu với cụ ta, lá gan không nhỏ.
Còn đang nói, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ.
Mọi ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung lại, đổ dồn về phía cửa, cửa đã bị đẩy ra, Diệp Thanh Hà đi từ ngoài vào, nàng khoanh một tay, ngón tay gõ khẽ lên cánh tay, “Họp cổ đông à, xin lỗi, vừa rồi trên đường bị phóng viên ngáng đường.”
Ông cụ nhìn nàng, cảm giác không hay rồi, “Thế mà cô còn dám vác mặt đến, video hôm tiết thanh minh là cô đăng đúng không?”
Diệp Thanh Hà cười nói: “Tôi muốn đánh ông thì đánh, muốn chơi thì chơi, muốn đăng video thì đăng thôi, lẽ nào còn phải có lòng đi thông báo với ông, hỏi xem ông có đồng ý cho tôi gϊếŧ chết đám nhà họ Chu các người hay không hả?”
Ông cụ Chu không đáp lời, nếu như Diệp Thanh Hà dám làm như vậy, cụ ta sẽ tức chết, cụ ta làm sao có thể chịu đựng nổi cái kiểu thách thức này.
Diệp Thanh Hà quay đầu nói: “Cho đồ vào đây.”
Số người theo sau nàng lần này còn nhiều hơn hôm trước ở nghĩa trang, đều cao to vạm vỡ, họ vác từng giá máy quay phim, đặt ở phòng họp.
Diệp Thanh Hà đi đến, khẽ cúi người, nói: “Lát nữa quay tôi đẹp vào, lần trước ở nghĩa trang còn chưa quay được dáng vẻ anh tuấn của tôi.”
“Đại tiểu thư yên tâm, lần này chúng tôi nhất định sẽ quay cẩn thận.” Tiếng của chúng bảo vệ văng vẳng, hò hét ong tai.
“Xằng bậy!” Ông cụ cầm kẹp tài liệu vứt mạnh một cái, “Cô biết mình đang làm cái gì không hả, chúng tôi đang họp cổ đông, cô tự ý quay phim là phạm pháp, đi mau, gọi bảo vệ vào đây.”
Diệp Thanh Hà làm như không nghe thấy, tiếp tục lắp thiết bị.
Ông cụ tiếp tục ném kẹp tài liệu, hai thư ký đứng cạnh cụ ta chuẩn bị đi đuổi người.
Diệp Thanh Hà liếc cụ ta một cái, đứng dậy, một tay nàng đút vào túi quần, nâng tay còn lại lên, Kha Quốc Diễu cung kính đưa một cái cặp công sở màu đen cho nàng, Diệp Thanh Hà đi từng bước đến, vứt cặp lên bàn họp của họ.
Chiếc cặp công sở màu đen còn chưa khóa chặt, rơi ở trên bàn nảy lên nảy xuống, tài liệu ở bên trong vương vãi ra cả bàn, có thể nhìn thấy trên những tài liệu rơi ra: Đơn chuyển nhượng cổ phần.
Cả một cái cặp nhét đầy đơn chuyển nhượng cổ phần.
Trong chốc lát, không ai dám động.
Diệp Thanh Hà bước đến, ngón tay chống lên chiếc bàn màu đen, nàng khẽ cúi đầu, với dáng vẻ ngời ngợi trên cao, nghêng ngang kiêu ngạo, nói: “Đồ già kia, ông còn lười không muốn đi à.”
Suy cho cùng ông cụ cũng là người nắm quyền tiền nhiệm của nhà họ Chu, cụ ta cũng không hoảng, bình tĩnh nói: “Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, cái công ty này chính là của nhà họ Chu, tôi phải ngồi ở đây, xem ai dám đụng đến tôi nào…”
Cụ ta còn chưa dứt lời, bảo vệ sau lưng của Diệp Thanh Hà đã lao thẳng đến, nắm lấy ghế của cụ ta đẩy cụ ta ra ngoài.
Nhà họ Chu vì để lão già như cụ ta tiện di chuyển, dưới chiếc ghế được đặc cách thiết kế bánh xe, đẩy cụ ta ra xa vời vợi dễ như trở bàn tay.
Trong phòng họp ồn ào xôn xao, có vài người đứng lên muốn ngăn cản bảo vệ, ông cụ cũng định đứng lên.
Tuy nhiên, cụ ta còn chưa nhấc người, bảo vệ kia đã giơ tay tóm lấy vai cụ ta, rồi nhấn cụ ta xuống, cụ ta đã từng này tuổi, sao có thể là đối thủ của bảo vệ cường tráng đây? Ngồi ở trên ghế không cọ quậy nổi.
Cuối cùng, bảo vệ nhấn giữ người, tiếp tục đẩy ra ngoài.
Ông cụ có từng chịu vũ nhục như vậy bao giờ đâu, gậy chống rơi xuống đất còn chưa kịp nhặt lên, hai tay bám lấy tay đỡ ghế, “Hỗn láo, Diệp Thanh Hà, cô mà còn ngang ngược nữa, tôi cho cô một đi không trở về, mấy người còn ngây ở đó làm gì, đuổi Diệp Thanh Hà ra!”
Trong phòng họp có không ít người chân thành ủng hộ ông cụ, nếu như ông cụ xuống đài, bọn họ sẽ chịu không nổi cuốn gói đi hết, vì lợi ích của bản thân, chỉ có thể cứng đầu cứng cổ lên ngăn cản, bảo vệ mà Diệp Thanh Hà dẫn theo cũng không nhẹ tay, mỗi đứa một đấm, bỗng chốc đôi bên bắt đầu đánh nhau.
Sức khỏe ông cụ không chống đỡ nổi, ngồi ở trên ghế bị buôn đi bán lại, bị hai bên người đảo qua đảo lại mà chỉ có thể thở dốc.
Diệp Thanh Hà ngắm nhìn cảnh tượng hề hước này, khóe môi mang ý cười, tựa như đang xem một bộ phim hài hài hước.
Đến khi đám người kia dừng lại, phẫn nộ quay sang nhìn nàng, nàng cười ra tiếng, nói: “Tiếp tục đi chứ, đánh bị thương rồi thì tôi làm theo bồi thường lao động, không bị thương, cẩn thận sau này tôi cắt giảm nhân viên, lượt đầu tiên là mấy người đó nha.”
Đám người kia không dám cựa quậy nữa, các bảo vệ lại không hề ngừng lại, mở cửa phòng họp ra, trực tiếp đẩy cả người ông cụ lẫn ghế ra khỏi phòng họp.
Cái lão già này không phải là nhường vị trí à, vậy thì đẩy cả cụ ta lẫn ghế ra ngoài thôi, cái ghế cụ ta từng ngồi Diệp Thanh Hà còn chê bẩn đây.
Bảo vệ lại đi đẩy một cái ghế đến, màu trắng sữa, hôm nay Diệp Thanh Hà mặc bộ vest màu đỏ son, nàng ngồi ở trong phòng họp, chẳng hợp với cái phòng họp này gì cả, nàng bắt chéo chân, ngón tay gõ nhịp lên bàn, nói: “Đợi đã, tôi còn có lời chưa nói.”
Bảo vệ mở cửa ra, để nàng có thể nói rõ hết lời.
Ông cụ thở hổn hển, quay đầu nhìn sang, “Diệp Thanh Hà…”
“Chu Kiến Nghiệp, ông biết trong tay tôi có bao nhiêu cổ phần không?” Diệp Thanh Hà không giận dữ như cụ ta, rất bình thản.
Tất cả mọi người, bao gồm cả ông cụ đều đang đoán, Diệp Thanh Hà ác quá, làm loạn như vậy, chắc chắn trong tay nàng không ít cổ phần.
Diệp Thanh Hà không trực tiếp cho đáp áp, mà lấy một tay chống cằm, gọi một cú điện thoại, đợi đầu bên kia nhận máy.
Nàng mới khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh nụ cười, nói: “Nhà họ Chu là của em rồi.”