Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên – Chương 8 part 1.2
Cứ nhắc đến cái tên này, tôi có cảm giác như bị ai đó làm gãy đốt sống lưng, sau đó vờ ra vẻ câm điếc, tiếp tục uống canh. Quân Lương lấy thìa gõ vào đầu tôi:
– Này, tớ đang hỏi cậu đấy!
Tôi buồn rầu ngẩng đầu lên:
– Bà cô của tôi, tôi thừa nhận tôi thỏa hiệp rồi!
Cuối tuần, Cố Từ Viễn cùng tôi đến viện dưỡng lão. Đứng trong phòng nghỉ, nhìn thấy bà nội và các ông bà khác đang xem ti vi, là bộ phim thời nhà Thanh không biết của đoàn làm phim nào, nhân vật nữ chính kẻ mắt xanh, nhìn mà cười vỡ bụng.
Họ không kén chọn, chẳng qua chỉ muốn xem cái gì đó.
Nhìn thấy chúng tôi bà nội rất vui mừng. Chỉ cần bà cười là khuôn mặt lại giống như mặt hồ bị gió thổi qua, nếp nhăn gồ lên như sóng gợn, hàm răng rụng gần hết lộ ra trước mắt tôi.
Cố Từ Viễn nhìn những hạt đậu đỏ, đậu tương, đậu vàng rải trên chiếc bàn trong phòng nghỉ, nhạc nhiên hỏi:
– Các bà vẫn có thể ăn những thứ này sao ạ?
Tôi gườm gườm nhìn cậu ấy:
– Cậu còn có thể ngốc hơn được không? Cậu có nhai được không? Những thứ này để họ hoạt động cánh tay, nhặt đậu, hiểu chưa?
Cậu ấy giơ ngón tay cái với tôi:
– Kiến thức thật uyên thâm!
Thực ra tôi cũng thấy xấu hổ nhưng tôi tuyệt đối không thể nói cho cậu ấy biết lần đầu tiên đến đây tôi còn ngốc hơn cậu ấy. Tôi còn tưởng những hạt đậu này là viện dưỡng lão dùng để đãi khách. Lúc ấy tôi còn muốn nói, sao không bày thứ gì ngon hơn, loại đậu này thì ai muốn ăn chứ!
Suốt cả buổi sáng chúng tôi ở bên bà nội. Thực ra bà không nghe rõ chúng tôi nói gì, có điều tôi nghĩ bà cũng không cần nghe, chỉ cần chúng tôi ở cạnh bà, cười cười nói nói là đủ.
Tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng ông lão bị liệt nằm trên giường bệnh bên cạnh chờ y tá thay rửa cho ông.
Tôi không thể quên được cảm giác lúc ấy, trạng thái mất đi ý thức, tư tưởng, thậm chí cả sự tôn nghiêm.
Thật sự tôi rất sợ có một ngày bà nội cũng như thế. Mặc dù trước đây bà đã phạt tôi vì không học thuộc thơ nhưng bây giờ nghĩ lại, chút chuyện nhỏ ấy không là gì cả.
Trước khi đi, tôi nắm chặt tay bà nội, bàn tay sần sùi, chai sạn của bà, lưu luyến không muốn buông ra.
Từ trước tới nay tôi luôn là một đứa con gái không giỏi bày tỏ tình cảm, nhưng đôi khi vẫn cố kìm nén không để tình cảm biểu lộ ra ngoài.
Cố Từ Viễn nịnh bà khiến bà rất vui:
– Lần sau chúng cháu sẽ đến thăm bà, mang cho bà cao phong thấp!
Lúc đi ra ngoài, cậu ấy véo má tôi rất đau, còn mình thì cười ha hả:
– Ha ha, mặt mèo, vui lên đi!
Trong khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy có rất nhiều sức mạnh ùa vào trong tim: khích lệ, kiên trì, cố chấp, mù quáng, mãnh liệt, điên cuồng.
Chúng hòa vào nhau tạo thành một thứ gọi là tình yêu.
Vì hai ngày liền không gặp Quân Lương nên tôi đã hẹn cô ấy buổi tối đến nhà hàng Sushi gần trường cùng ăn tối.
Sau khi gọi món, tôi và Quân Lương cùng đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra nhìn thấy một người đàn ông bóp mông cô gái ăn mặc hở hang đang soi gương trang điểm. Trời đất, ở nơi công cộng cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ. Tôi và Quân Lương cùng nhìn gã kia với ánh mắt khinh bỉ.
Không ngờ cô gái kia quay lại cho gã đó một cái tát:
– Mẹ kiếp!
Cái tát ấy kêu rất to làm hai chúng tôi giật nảy mình. Tôi tưởng mình và Quân Lương đã bị coi là ghê gớm lắm rồi nhưng so với cô gái này, chúng tôi vẫn được gọi là “gái ngoan”.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, gã kia lớn tiếng chửi:
– Sờ một tí thì sao? Loại hàng như cô chỉ sợ là mấy tháng không có người hỏi!
Câu nói này thật quá chướng tai… Tôi và Quân Lương lặng lẽ cúi đầu rửa tay, nháy mắt qua gương: Chỗ này không nên ở lại lâu!
Giọng nói của cô gái kia còn to hơn:
– Đúng vậy, sau khi đẻ ra mày, bà mày không tiếp khách nữa!
Tôi và Quân Lương rất muốn khóc, cô gái này đúng là con nhím!
Quả nhiên câu nói đó khiến gã kia tức tối điên cuồng. Thấy hắn túm tóc cô gái kia định ra tay, lòng chính nghĩa mơ hồ lại trào dâng trong tôi.
Sau này Quân Lương nói, khoảnh khắc ấy dường như trời đất quay cuồng, gió mây điên đảo, chỉ nghe thấy tôi gào lên:
– Sao anh lại đánh phụ nữ?
Cô ấy vẫn chưa kịp phản ứng thì tôi đã lao lên nắm bàn tay suýt chút nữa thì tát vào mặt cô gái kia!
Nhưng sự việc sau đó khiến chúng tôi suy sụp. Cô gái mặc váy siêu ngắn kia cũng không sợ “lộ hàng”, nhấc cái chân đi giày cao gót năm phân mà Quân Lương rất thích đạp một cái rất mạnh vào giữa hai chân gã kia.
Cả thế giới đều im lặng…
Chỉ có tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong không trung.
Ba chúng tôi ngồi trong nhà hàng Sushi, vẻ mặt của tôi vô cùng bối rối:
– Thật sự cậu không phải là…
Cô gái tên là Lâm Mộ Sắc mấy phút trước vẫn còn là người xa lạ với chúng tôi vừa lướt nhìn menu vừa trả lời thắc mắc của chúng tôi:
– Tôi không phải là gái gọi…
Quân Lương mỉm cười ngượng ngùng:
– Cách ăn mặc của cậu quả thực rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Lâm Mộ Sắc ngẩng đầu, nhấp nháy đôi mắt với hàng mi như cánh quạt, nhìn chúng tôi vài giây:
– Cách ăn mặc của tôi có vấn đề sao? Đều là hàng thật đấy, tôi mua ở nước ngoài mà.
Đôi gò bồng đào đáng tự hào của cô ấy lấp ló dưới cổ áo xẻ sâu màu đen sexy, thấy chúng tôi nhìn vào chỗ đó, cô ấy gấp menu lại:
– Phục vụ, gọi món!
Một đàn quạ đen nhanh chóng bay qua trong đầu tôi. Cô gái này đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, ông trời ơi, hãy mang con đi!
Hôm ấy chúng tôi ăn rất nhiều. Lâm Mộ Sắc chê trà đại mạch không ngon nên gọi rượu. Tôi ra sức ăn cơm cá chình. Quân Lương không ngừng nướng thịt bò.
Sau khi uống chút rượu, mặt Lâm Mộ Sắc đỏ ửng, đôi mắt vốn đã rất đẹp trông càng lấp lánh hơn:
– Nào, mời hai người một ly, cảm ơn hai người đã ra tay giúp đỡ.
Quân Lương dị ứng với cồn, vì thế không uống một ngụm nào.
Mặc dù rất muốn để bụng để thưởng thức món sushi mới bưng lên nhưng tôi vẫn nâng ly uống cạn.
Những miếng cá đỏ tươi bày trên đĩa sa lát, Lâm Mộ Sắc gắp một miếng ăn ngon lành, mỉm cười đầy ẩn ý:
– Có phải hai người…
Tôi chưa kịp phản ứng thì Quân Lương đã xua tay phủ nhận:
– Không phải! Cô ấy có bạn trai rồi, cậu đừng nghĩ lung tung!
Vừa nghe nói tôi đã có bạn trai, hai mắt Lâm Mộ Sắc sáng lên:
– Thật sao? Trong điện thoại có ảnh không? Mang ra đây xem nào!
Trong điện thoại của tôi… có một bức ảnh của Cố Từ Viễn.
Là một sinh viên khoa nhiếp ảnh, cậu ấy rất coi thường những người thích “tự sướng”, chụp ảnh bằng điện thoại nhưng tôi lại là loại người mà cậu ấy coi thường.
– Là một người chịu khó chưa bao giờ phải nếm trải khói lửa trần gian, cậu tưởng gia đình nào cũng có thể bỏ ra hơn một vạn để mua một chiếc máy ảnh, sau đó bỏ ra hơn một vạn mua một chiếc ống kính, cuối cùng bỏ ra mấy nghìn tệ để mua chân máy ảnh và bản đồ địa lý giống như loại chuyên dùng của phóng viên sao?
Sau khi nghe tôi tuôn một tràng, Cố từ Viễn giơ tay hàng:
– Được rồi, được rồi, mình là kẻ phá gia chi tử, mình là kẻ tiêu xài hoang phí, cậu giỏi, cậu dùng điện thoại cũng có thể chụp được bức ảnh làm rung động trái tim nhân loại, được chưa?
Tôi thừa nhận thực ra tôi có một chút hận những kẻ giàu có, nếu không sao lúc nào cũng nói người ta?
Cậu ta thấy tôi không nói gì lại dỗ dành:
– Thôi được, vậy thì mình hy sinh hình tượng một chút cho cậu chụp hình bằng điện thoại!
Tôi tức giận:
– Cậu muốn chết à?
Cuối cùng trước sự uy hiếp của tôi, cậu ta bị ép chụp một bức ảnh giống như đang ngoáy mũi. Lúc tôi cảm thấy vô cùng hài lòng về tác phẩm của mình thì cậu ta lại cảm thấy bi ai vì sự giáo dục bao nhiêu năm của một cô giáo như mẹ tôi:
– Giàu sang không thể chìm đắm, uy vũ không thể khuất phục, cả hai mình đều không làm được!
Tôi lườm cậu ta:
– Cậu thiệt cái gì chứ? Một cô gái ngoan ngoãn, trong sáng như mình lại ở bên một kẻ phá gia chi tử như cậu là may mắn cho cậu lắm rồi!
Cố Từ Viễn thở dài:
– Tống Sơ Vi, lúc nào cậu mới chịu nói chuyện dịu dàng với mình? Bao nhiêu năm nay, lúc nào cậu cũng bướng bỉnh như thế.
Trong khái niệm của tôi dịu dàng đồng nghĩa với nũng nịu, làm bộ. Đó là những thứ mà tôi phản cảm nhất, thế mà cậu ta còn đòi tôi dịu dàng?
Đợi đến khi ánh mắt lưu lại vết thương mờ nhạt sau khi trải qua tình yêu, tôi mới nghĩ lại: Có lẽ vì quá trẻ nên tôi vẫn chưa hiểu phải dịu dàng như thế nào khi yêu một người.
Sau lần đó, cho dù đưa tôi đi đâu chơi, Cố Từ Viễn cũng không ngại gian khổ vác theo chiếc máy ảnh của mình. Cậu ta nói cứ nhìn thấy tôi lấy điện thoại ra là cậu ta lại nhớ tới dáng vẻ ngu ngốc hôm ấy của mình. Đó là bức ảnh xấu nhất của cậu ta từ trước tới nay.
Nhưng bức ảnh xấu nhất lại khiến Lâm Mộ Sắc nhìn xuyên “hiện tượng” thấy được “bản chất”:
– Woa, đây đúng là mẫu người mình thích, ình mượn hai ngày, được không?
Tôi lập tức bị nghẹn, không nói được lời nào. Quân Lương vừa rót nước cho tôi vừa xua đi ý nghĩ đen tối của cô ta:
– Người ta đã gặp phụ huynh từ hồi học cấp ba rồi, đến tuổi kết hôn sẽ đi lấy giấy đăng ký, cậu đừng có mơ nữa.
Lâm Mộ Sắc nhíu mày:
– Thế thì thôi, ăn no rồi chứ, ăn no rồi thì thanh toán!
Khi chúng tôi rời khỏi nhà hàng Sushi, cô nàng phóng khoáng này lại một lần nữa khiến người ta ngạc nhiên. Lúc ấy chiếc ti vi treo tường đang phát chương trình thông tin giải trí, nhà sản xuất phim Trương Ký Trung của bộ Lộc Đỉnh Ký đang nói trước ống kính.
Lâm Mộ Sắc liếc nhìn qua rồi ngạc nhiên nói:
– Sặc, Marx sống lại rồi!
Quân Lương không kìm được vỗ mông cô ta:
– Đi thôi!
Thực ra không thể không thừa nhận Lâm Mộ Sắc rất xinh đẹp. Nếu nói Quân Lương là màu xanh tươi mát của mùa xuân, vậy thì Lâm Mộ Sắc là màu đỏ rực rỡ của mùa hè.
Cô ta hoạt bát, tươi mới, sinh động, khiến người ta thèm thuồng.
Còn tôi thì chẳng có gì cả, chỉ là màu trắng.
Về sau, khi tôi nhìn thấy trong album ảnh trên mạng của cô ta, những bức ảnh gợi cảm được chụp bằng máy Nikon D700, khuôn mặt cười dịu dàng trước ống kính, cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay to lớn xé vụn, tôi lại nhớ đến cảnh tượng ngày đầu tiên chúng tôi quen nhau.
Vốn dĩ chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn dĩ sẽ không qua lại, vốn dĩ không hề liên quan đến buồn vui hờn giận của tôi, vốn dĩ chỉ là một người xa lạ mà thôi…
Nhớ lại chính mình chủ động dây vào cô ta, cảm giác như có một cơn gió lạnh ùa vào người.
Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ hy vọng gia đình hòa thuận, bố mẹ tình cảm với nhau, sau này gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình là được.
Nhưng ngay cả ước mơ đơn giản như vậy cũng bị vận mệnh cướp đi.
Ba người chúng tôi dạo phố một lúc thì điện thoại của Quân Lương đổ chuông, là Cố Từ Viễn gọi.
– Cậu và Sơ Vi có đi cùng nhau không? Sao cô ấy lại tắt máy, làm gì lén lút, vụng trộm à?
Tôi vừa coi thường con người thô tục này vừa luống cuống tìm điện thoại trong túi. Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy còn lấy ra xem!
Cố Từ Viễn vừa bảo tôi đừng lo lắng vừa đi đến chỗ chúng tôi. Tôi chỉ thấy đầu óc trống rỗng, nghĩ rằng lần này coi như xong, chắc chắn mẹ tôi sẽ không cho tôi mua điện thoại mới. Sau này tôi chỉ có thể nuôi một con chim bồ câu làm công cụ đưa tin!
Quân Lương và Lâm Mộ Sắc cũng giúp tôi nhớ lại. Đột nhiên Lâm Mộ Sắc đập tay lên trán:
– Không phải là cái tên Advantis đã va vào cậu lúc cậu đi ra chứ!
Advantis? Tôi và Quân Lương đều sững người!
Lâm Mộ Sắc lườm chúng tôi:
– Đúng vậy, chính là Advantis!
Nhớ lại cô ta có thể lẫn lộn Trương Ký Trung với Marx, vậy thì cô ta coi tất cả những người có khuôn mặt giống người Tân Cương là Advantis cũng chẳng có gì là lạ.
Tôi gục đầu vào vai Quân Lương, hai mắt đờ đẫn nhìn chú chó Shar Pei chạy lại. Lâm Mộ Sắc nói:
– Hay là cậu cũng nuôi một con đi, sau này giấu điện thoại vào nếp nhăn trên người nó thì không sợ Advantis nữa.
Còn Quân Lương thì nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót màu xám bạc trên chân Lâm Mộ Sắc.