Ánh trăng nói đã lãng quên

Chương 5 part 3.1


Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên – Chương 5 part 3.1


Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
3 – Giống như thời gian, dù có sức mạnh như thế nào cũng không thể rửa sạch những dấu vết của nỗi bi thương.
Vốn dĩ Cố Từ Viễn muốn nói chuyện một cách nghiêm túc về vấn đề “liên quan đến chúng ta”, may mà Đỗ Tầm xuất hiện đúng lúc giải vây cho tôi.
Nhân lúc Cố Từ Viễn không chú tôi đã lén đi, cậu ta đứng sau “này… này” một hồi rồi không thèm bận tâm đến tôi nữa. Đỗ Tầm vỗ vai cậu ta:
– Đến phòng bi-a?
Đỗ Tầm là cao thủ bi-a nhưng tối hôm ấy phong độ của cậu ta rất thất thường, đánh nhiều lần mà không trúng.
Cố Từ Viễn không phải kẻ ngốc, nhìn đôi lông mày cau có của Đỗ Tầm, cậu ta đã đoán được vài phần.
Cách nói chuyện của Đỗ Tầm rất vòng vèo, cậu ta không trực tiếp nói chuyện của mình, ngược lại hỏi Cố Từ Viễn trước:
– Hai người thế nào rồi?
Bóng trắng khẽ va vào bóng đỏ, rơi vào lỗ, Cố Từ Viễn thở dài:
– Chẳng thế nào, cô ấy sống chết không tin mình thích cô ấy, cứ nói là mình đang có âm mưu không muốn cho người khác biết.
Đỗ Tầm không kìm được bật cười:
– Đó cũng là vì trước đây cậu tỏ ra quá cay nghiệt. Nghe nói hồi ấy cậu rất được, làm tổn thương người ta không chỉ một, hai lần.
Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, ngọn đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng trắng nhợt, khiến người đứng trong đó cũng trở nên kỳ dị. Cùng với sự im lặng của Đỗ Tầm, có một thứ gì đó lan tỏa ra trong không khí.
Cuối cùng Cố Từ Viễn lên tiếng hỏi:
– Đừng nói mình nữa, cậu thì sao, vẫn chưa nói rõ ràng à?
Đỗ Tầm gượng cười, một nụ cười đắng chát. Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm. Cậu ta nghĩ một lúc rồi nói:
– Mình không biết nói thế nào, hơn nữa cũng không biết nên nói với ai.
Cố Từ Viễn nhìn Đỗ Tầm, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, Cố Từ Viễn nhìn thấy Đỗ Tâm buồn rầu như thế.
Cậu ta vỗ vai Đỗ Tầm, giọng nói ẩn chứa vẻ lo lắng:

– Nắm bắt thời cơ, cô ấy sắp về rồi.
Trong gió thoang thoảng mùi hương của cỏ cây. Trên bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, những đám mây màu xanh đen đang bay lượn, một vầng trăng non đang lên cao.
Lúc ấy, tôi đi dạo một mình bên hồ trong trường, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh hồ.
Mặt nước dập dềnh, vầng trăng soi bóng xuống mặt hồ.
Gió đêm lẫn với mùi của cây cỏ thổi bay vạt váy của tôi, đột nhiên tôi có cảm giác se lạnh, có phải là mùa thu sắp đến rồi không?
Tôi tên là Tống Sơ Vi, đến tận khi đọc bài thơ đó tôi mới biết nguồn gốc của cái tên này: “Quế phác sơ sinh thu lộ vi”2.
(2). Trăng mới mọc, sương thu mỏng.
Vốn dĩ đây là một câu chuyện chờ đợi.
Ở một khoảnh khắc nào đó, có phải bạn cũng có cảm giác như thế này. Cho dù xung quanh có bao nhiêu người tươi cười mắng mỏ, cho dù có bao nhiêu bạn bè thân thiết ở bên cạnh, bạn vẫn cảm thấy cô độc?
Giống như bị một chiếc cốc thủy tinh vô hình bao lấy, bạn có thể nhìn thấy thế giới rực rỡ bên ngoài. Người ngoài cũng có thể nhìn thấy bạn cô đơn lẻ bóng nhưng cho dù bạn có cố gắng lại gần như thế nào thì cũng không thể bước ra thế giới bên ngoài, bởi vì chiếc cốc thủy tinh này không có lối vào, cũng không có lối ra.
Bên hồ nước tĩnh lặng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của chính mình. Nỗi cô đơn không thể chia sẻ cũng không thể trút bỏ cùng với tiếng thở dài ấy chìm xuống đáy hồ.
Khi về ký túc xá, tôi lại biến thành một người khác. Vừa vào phòng tôi đã lớn tiếng hét:
– Quân Lương, mình nói cho cậu biết, mình biết âm mưu của Cố Từ Viễn rồi! Đúng là một kẻ nham hiểm, vì ham muốn cá nhân mà hy sinh một cô gái xinh đẹp như mình…
Sau khi nói nhăng nói quậy một hồi tôi mới phát hiện Quân Lương có biểu hiện rất lạ. Tôi đẩy cô ấy, cô ấy mới thoát khỏi trạng thái lơ đãng, trở lại bình thường, mơ hồ nhìn tôi và nói:
– Hả?
Tôi vội vàng cúi xuống sờ trán cô ấy, nói:
– Có phải là cậu thấy không khỏe không?
Cô ấy lắc đầu, gượng cười:
– Mình không sao, chỉ là lúc nãy gọi điện thoại ẹ. Mặc dù mẹ cố kìm nén nhưng mình vẫn nhận ra mẹ đang khóc.
Đừng nói Quân Lương, ngay cả tôi cũng giật nảy mình.
Là bạn thân nhất của Quân Lương, tôi đã gặp mẹ cô ấy rất nhiều lần. Có lúc tôi bướng bỉnh cãi nhau với mẹ, bác ấy gọi tôi đến nhà ăn cơm. Bao nhiêu năm nay tôi chưa bao giờ nhìn thấy nét biểu cảm nào ngoài nụ cười của bác ấy.

Một người phụ nữ đoan trang, nho nhã là thế, sống trong một gia đình giàu sang nhung lụa, có lẽ không có chuyện gì phải phiền lòng. Không biết đã xảy ra chuyện đáng sợ thế nào mới có thể khiến bác ấy không kiềm chế được cảm xúc của mình?
Quân Lương nắm chặt tay tôi. Chắc cô ấy không ý thức được mình đã siết chặt tay như thế nào. Móng tay dài và nhọn của cô ấy cắm sâu vào da thịt tôi, hai mắt lờ đờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm giống như mặt biển lộn ngược, sóng biển cuộn dâng, có thú dữ đang gầm rú.
Quân Lương khẽ nói:
– Vạn vật đều có số mệnh của nó.
Dáng vẻ buồn rầu của cô ấy khiến tôi nhớ lại dáng vẻ của mình hồi học lớp sáu. Hồi ấy, tôi được mẹ đón từ nhà bà ngoại ở thành phố H về thành phố Z, cảm giác sung sướng trào dâng trong lòng. Nhưng khi phát hiện ra trong nhà thiếu một người, niềm vui sướng bỗng chốc biến thành quả bóng bị kim châm, vỡ thành những mảnh vụn.
Qua những lời đồn đại của bà con hàng xóm, tôi dần chắp ghép lại thành biến cố của gia đình trong khoảng thời gian tôi vắng nhà.
Trong ký ức, buổi chiều mưa gió ấy, tôi đi đôi ủng màu trắng tung tăng chạy trên đường. Tiếng còi ô tô réo rắt từng hồi nhưng không ai ngăn được tôi. Tôi chạy đến nỗi cổ họng trào lên vị mặn của máu, toàn thân ướt đẫm nước mưa.
Cát bụi hồng trần, hồng trần cát bụi, trong buổi chiều mưa như trút nước ấy, một đứa bé non nớt, bướng bỉnh như tôi đã trưởng thành.
Tôi đã từng thầm “gán ghép” Cố Từ Viễn và Quân Lương. Tôi nghĩ nếu hai người đáng ghét này yêu nhau, đi giữa đám đông thì quả là vui tai vui thích mắt.
Thậm chí tôi còn lén hỏi Quân Lương:
– Vì sao cậu không đến với Cố Từ Viễn?
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được:
– Con trai trên thế giới này chết hết rồi sao? Vì sao mình phải chọc gậy bánh xe?
Tôi nói ra cho cô ấy suy nghĩ của mình:
– Hai người đều là nam thanh nữ tú mà!
Cô ấy trợn mắt to hơn:
– Nếu trên thế giới này những người đẹp trai xinh gái đều ở bên nhau, thế thì những người như cậu phải làm thế nào?
Tôi không kìm được xông lên bóp cổ cô ấy:
– Trong cuộc sống không bao giờ thiếu cái đẹp, chỉ thiếu con mắt phát hiện ra cái đẹp!

Cô ấy cũng không chịu thua:
– Sau khi đánh bóng con mắt ấy, nhìn thấy cậu, mình không thể không chọc thủng nó!
Rất lâu sau đó, tôi và Quân Lương thấu hiểu vị ngọt bùi và đau khổ của tình yêu, bình tĩnh ngồi xuống, cùng uống với nhau một ấm trà hoa quả. Đột nhiên cô ấy hỏi tôi:
– Sơ Vi, còn nhớ không? Trước đây cậu hỏi mình vì sao không thích Cố Từ Viễn.
Dĩ nhiên là tôi vẫn nhớ. Hồi ấy rất nhiều cô gái thích Cố Từ Viễn, vì thế người không thích Cố Từ Viễn như Quân Lương trở thành kẻ lạc loài.
Ánh chiều tà nạm hồng vạn vật trên thế gian, bầu trời nhanh chóng trở nên u tối. Dưới ánh sáng của mấy phút ngắn ngủi ấy, Quân Lương nheo mắt cười.
– Hồi ấy mình nghĩ Cố Từ Viễn rất giống cậu bé, tràn đầy nhuệ khí nhưng mình chú trọng phẩm chất chín chắn, vững vàng, lý trí hơn.
Tôi không nói một lời nào, im lặng lắng nghe cô ấy nói nhưng tôi biết cô ấy sẽ không nhắc đến tên người ấy nữa.
Lúc ấy tôi không biết tên cậu ta bởi vì cô nàng Tô Quân Lương xảo quyệt giấu cậu ta rất kỹ, không để lộ một chút thông tin nào.
Thích một người mà không muốn nhắc đến tên người ấy. Cho dù có bao nhiêu tên gọi thân mật nhưng không một cái tên nào hợp với người ấy, không một cách gọi nào có thể nói lên được khát vọng và nỗi nhớ mong về người ấy trong trái tim cô.
Nhận được điện thoại của cô ấy, chàng trai chạy ra khỏi ký túc, vừa nhìn là thấy cô ấy ngồi trên bậc thềm. Cô ấy quá chói sáng, sinh ra đã là sự giải thích hoàn hảo nhất cho từ “mỹ nhân”.
Chàng trai đi đến trước mặt cô ấy, nhíu mày nhìn cô. Lúc đó cô ấy mới đưa tay ra, tươi cười và nói:
– Tê chân quá, kéo em dậy.
Đối phương đứng trên cao nhìn xuống, lông mày nhíu chặt lại, không hề có ý giúp đỡ:
– Làm nũng á? Anh không thích như thế.
Quân lương mỉm cười nhìn người ấy:
– Xin anh mà.
Nhưng đối phương không những không chịu mà còn vỗ ngực làm ra vẻ buồn nôn:
– Em đừng có làm như thế, sẽ chết người đấy.
Nhưng sau khi giằng co hồi lâu, người ấy vẫn thỏa hiệp. Cậu ta kéo Quân Lương dậy, gõ mạnh vào trán cô:
– Sợ em rồi.
Mặc dù là mùa hè oi bức nhưng Quân Lương vẫn không bận tâm, khoác tay cậu ta.
Hôm ấy họ cùng mặc áo Polo in Logo chú cá sấu nhỏ trên ngực, giày cũng cùng mẫu AF1. Quân Lương cúi đầu mỉm cười vì sự trùng hợp này.
Rất nhiều ngày sau đó, cô gái có nốt ruồi đón lệ ở khóe mắt vừa khóc vừa chất vấn họ:

– Rốt cuộc ai là người chủ động trước?
Quân Lương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh tượng hôm ấy mình giơ tay ra, mặt dày ngồi trên bậc thềm không chịu đứng dậy.
Cô đang định mở miệng thì có người đứng chắn trước mặt cô, nói:
– Là anh.
Rõ ràng là lỗi của cô nhưng người ấy lại muốn thay cô gánh tội danh này.
Khi cô gái kia vung tay lên, đột nhiên Quân Lương đẩy chàng trai ra, hứng chịu cái tát trời giáng ấy.
Về sau Quân Lương nói với tôi, chính trong khoảnh khắc ấy, cô đã hạ quyết tâm sẽ không từ bỏ.
Cô ấy nói trước đây đã từng đọc bài viết của một cô gái. Trên thế giới này có hơn sáu tỷ người nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ một người có thể thắng được thiên binh vạn mã, chiến thắng lẫy lừng. Trong khoảnh khắc ấy, Quân Lương đã hoàn toàn hiểu được cảm giác này.
Quân Lương không thể giấu tôi quá lâu, có lúc thế giới thật nhỏ bé.
Chiều thứ Sáu, Lương Tranh kiên quyết đòi họp lớp thảo luận về chuyện gia nhập xã đoàn. Tôi sốt ruột đến toát mồ hồi, chỉ muốn chạy lên bục giảng, cho cái tên lớp trưởng ngu ngốc lúc nào cũng “Cái này OK, cái kia OVER” hai cái bạt tai.
Ánh mắt của Đường Nguyên Nguyên ẩn chứa vẻ bỡn cợt:
– Trời ơi, người đàn ông của cậu chờ cậu ở cửa, cậu nóng lòng muốn đi hẹn hò à?
Tôi sững người, sau đó nhìn ra ngoài cửa, thấy Cố Từ Viễn đứng đó, cười tít mắt với tôi. Trong phút chốc, tôi không nhớ ra phải “đáp trả” Đường Nguyên Nguyên.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc họp xong, tôi đeo cái túi nặng trịch, giống như mũi tên rời khỏi cung, “vút” một cái chạy thẳng qua người Cố Từ Viễn. Không ngờ cậu ta nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tôi. Tôi tức đến phát điên lên:
– Bỏ mình ra, đồ lợn, mình phải đến ga tàu!
Cố Từ Viễn tròn mắt nhìn tôi hai giây, đột nhiên lớn tiếng chửi bới:
– Sặc, sao cậu lại như thế, mình còn đặt chỗ chuẩn bị mời cậu đi ăn!
Tôi mếu máo nói:
– Đại ca ơi, nếu còn cằn nhằn nữa thì sẽ không kịp tàu đâu!
Tình thế cấp bách, cậu ta nói:
– Để đại ca đi với cậu.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.