Ánh trăng nói đã lãng quên

Chương 37 part 2


Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên – Chương 37 part 2

Nhớ lại những năm đã qua, những cảnh tượng mà tất cả chúng ta đã dùng tuổi thanh xuân kết lại mà thành giống như một bộ phim. Lúc bắt đầu là hình ảnh đầy màu sắc, ai ngờ rằng đến lúc kết thúc, đột nhiên màn hình chuyển sang màu đen trắng.
Nghe nói sau khi chết đi, linh hồn sẽ góp nhặt dấu chân trong suốt cuộc đời.
Vậy thì tôi phải góp nhặt bao nhiêu dấu chân mới lấp đầy cuộc đời sứt mẻ này…
Tôi biết chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại nhớ đến cảnh tượng mình giương mắt nhìn Cố Từ Viễn ngã trước mặt mình… Tôi còn nhớ đến cảnh tượng ở hành lang bệnh viện, Quân Lương ôm chặt lấy tôi, không để tôi lao tới liều mạng với Lâm Mộ Sắc đầu tóc rũ rượi… Còn nữa, dĩ nhiên tôi sẽ không quên cảnh tượng Lâm Mộ Sắc cười gian xảo rồi khóc nói với tôi: “Tống Sơ Vi, đây là báo ứng tôi trả lại cho cô…”.
Làm sao tôi biết được lúc tôi đang ngồi giữa vạch vàng của thành phố Z, gọi điện thoại cho người tôi yêu nhất thì anh đang ở trong khách sạn cùng Lâm Mộ Sắc không còn mảnh vải che thân.
Nhân tính là cái gì? Nhân tính chính là Cố Từ Viễn đang nằm trong phòng cấp cứu còn tôi thì vẫn đang nghĩ, nếu lúc ấy tôi không gọi điện thoại cho anh thì có phải anh sẽ lên giường với Lâm Mộ Sắc?
Thật nực cười.
Lâm Mộ Sắc bước lại, túm lấy tay tôi, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
– Nếu lúc ấy không phải cô gọi anh ta đi thì sau khi anh ta đi, tôi đã không tùy tiện gọi một người đàn ông… Tôi cũng không lây bệnh AIDS đáng chết này…
Giống như tiếng sấm rền vang giữa trời mưa bão. Một người vốn không nói được lời nào như tôi ngây người nhìn khuôn mặt biến dạng trước mặt. Cô ta nói… thật sao?
Nhìn cô ta trượt xuống đất, nỗi phẫn nộ, đau xót và quyết tâm chỉ muốn liều chết với cô ta bỗng dưng tan theo khói bụi…

Không biết bao lâu sau, tôi ngồi xuống nói với Lâm Mộ Sắc đang vò đầu bứt tai:
– Cho dù có thê thảm đến đâu cũng là do cô tự chuốc lấy.
Tôi biết lúc ấy mình rất ác độc nhưng vẫn không thể ngăn được buột miệng nói lời tổn thương hơn.
– Nỗi đau khổ của người khác chưa chắc đã không bằng cô, nhưng cô thể hiện đặc sắc hơn.
Sau lần đó, tôi không gặp Lâm Mộ Sắc nữa. Tôi vĩnh viễn sẽ không biết rằng trước khi tôi ngẩng đầu nhìn bàn tay đang chới với giữa không trung của cô ta, rốt cuộc là cô ta đẩy hay là kéo.
Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ biết, chỉ cần Cố Từ Viễn tỉnh lại thì tôi sẽ biết hết mọi chuyện.
Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi vẫn nhìn thấy Đường Nguyên Nguyên trang điểm trước gương. Chỉ là khi nhìn thấy chiếc giường trống trải vốn là của Quân Lương, trong lòng vẫn thấy buồn.
Có lúc đi học, Lương Tranh lại ngồi cạnh tôi. Nhìn dáng vẻ của anh ta chăm chỉ ghi chép bài vở, tôi cảm thấy thật ra anh ta cũng không đáng ghét như tôi nghĩ lúc đầu. Đặc biệt là một lần sau khi chúng tôi nói chuyện, bỗng nhiên tôi thấy mắt nhìn người của mình không chuẩn chút nào.
Lương Tranh nói với tôi:
– Tống Sơ Vi, cậu tưởng mình không giống với các bạn khác ngày nào cũng chơi game, đánh bóng rổ, yêu đương sao? Cậu tưởng mình muốn cuộc sống sinh viên của mình nghèo nàn như thế này sao? Nhưng mình không có cách nào cả, nếu mình không nỗ lực thì sau khi tốt nghiệp sẽ không tìm được công việc tốt, không kiếm được tiền, không giảm được gánh nặng cho bố mẹ mình!
Vốn dĩ tôi rất muốn nói: “Cho dù cậu học hành chăm chỉ nhưng tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc tìm được công việc tốt”, nhưng tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cười và nói với cậu ta:
– Ừ, cậu nói đúng, tuổi trẻ mà không nỗ lực thì sẽ không làm được việc gì, cậu OK rồi!
Không biết từ lúc nào tôi đã học được cách chung sống hoà bình với người khác. Bởi vì cuối cùng tôi đã hiểu thực ra mỗi người đều có nỗi khổ riêng.
Sau khi trải qua sinh ly tử biệt, cuối cùng một người không hoàn hảo như tôi đã tha thứ cho cuộc sống không hoàn hảo này.
Lúc tôi nói câu này với Viên Tổ Vực đang ở trong tù, anh im lặng một lúc rồi nói với tôi:
– Em có biết không, mỗi buổi sáng khi đánh răng, anh nhìn bàn chải và nghĩ, nếu nó cắm vào cổ họng thì liệu anh có chết không…
Có lẽ khi nghe thấy câu nói ấy nét biểu cảm trên khuôn mặt của tôi khiến anh cảm thấy lời nói đùa này không buồn cười chút nào nên anh vội vàng nói:
– Em yên tâm đi, anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc ấy đâu. Nếu Cố Từ Viễn không tỉnh lại, anh còn định sau khi ra tù sẽ lấy em làm vợ cơ. Hi hi, em không biết chứ mẹ anh rất thích em.

Tôi nhìn anh, anh chàng lúc nào cũng cắt tóc ngắn, anh chàng lúc nào cũng tìm mọi cách an ủi tôi cho dù ở trong hoàn cảnh nào… Tôi không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi xuống.
Tôi nghẹn ngào nói:
– Đồ ngốc, anh nhất định phải giữ lại mạng sống của mình. Điện thoại của em lúc nào cũng có vấn đề, nếu anh tự sát thì ai sửa cho em?
Cuộc đời mỗi người có bao nhiêu câu nói chân thật được biểu đạt bằng cách nói đùa như thế này?
Một số lời nói là thật nhưng bị người khác coi là nói đùa.
Một số lời nói đùa nhưng chúng ta đều biết đó là thật.
Về sau, chỉ cần có thời gian rỗi là tôi lại đi thăm bác Viên. Ban đầu, bác ấy từ chối tôi nhưng chả mấy chốc đã từ từ tiếp nhận tôi. Có một lần tôi đi từ nhà Viên Tổ Vực về trường, trên đường gặp Đỗ Tầm. Anh ta đang đẩy Trần Chỉ Tình đi dạo. Lúc nhìn thấy tôi, anh ta mỉm cười.
Tôi đoán anh ta vốn định hỏi tôi tình hình của Quân Lương nhưng tôi thật sự không biết một chút thông tin nào về Quân Lương sau khi cô ấy bỏ đi. Có lẽ Quân Lương cố tình giấu mình để không còn nhớ chuyện đã qua.
Lúc Đỗ Tầm đi mua nước, tôi ngồi xuống nhìn Trần Chỉ Tình. Đây là lần đầu tiên nói chuyện với cô ấy. Tôi hỏi cô ấy:
– Hai người lại quay về với nhau à?
Cô ấy mỉm cười lắc đầu:
– Sao có thể thế được, chẳng qua là anh ấy đồng cảm nên thỉnh thoảng đến chơi với tôi thôi.
Nhìn tấm thảm cô ấy đắp lên chân, tôi biết câu hỏi mà tôi sẽ hỏi rất tàn nhẫn nhưng tôi vẫn hỏi:

– Cô… có hối hận không?
Cô ấy sững người, nhìn về phía khác. Một lúc sau cô ấy mới trả lời tôi:
– Hối hận? Đúng vậy, tôi rất hối hận… Nhưng chuyện tuyệt diệu nhất và tàn nhẫn nhất trong cuộc đời thực ra là cùng một chuyện. Đó là không thể làm lại được.
Sau khi chia tay với họ, tôi ra bến tàu mua một tấm vé về thành phố Z. Không biết vì sao bỗng nhiên tôi rất muốn về thăm mẹ tôi.
Bánh tàu ma sát với đường ray, mỗi hành khách trên khoang tàu đều lộ khuôn mặt mệt mỏi.
Bỗng nhiên tôi nhớ tới câu nói của Quân Lương: “Chúng ta hãy bước tiếp theo cách nghĩ của mình, xem xem cuối cùng ai sẽ đến gần với hạnh phúc lý tưởng hơn…”. Thực ra Quân Lương, đến cuối cùng, ai trong chúng ta gần hạnh phúc hơn?
Hạnh phúc chẳng qua chỉ là cảnh tượng hão huyền.
Tình yêu chẳng qua chỉ là hư danh.
Ngoài cửa sổ giống như hoang mạc cổ xưa. Trong thôn núi có ánh đèn nhấp nháy.
Trên bầu trời, vầng trăng lặng lẽ ngắm nhìn nhân gian mịt mờ. Nó đã thấy quá nhiều chuyện buồn vui ly hợp. Có lẽ rất nhiều chuyện nó đã quên…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.