Bạn đang đọc Ánh trăng nói đã lãng quên – Chương 34 part 3.1
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:”Table Normal”; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:””; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:”Calibri”,”sans-serif”; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:”Times New Roman”; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:”Times New Roman”; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
3 – Quân Lương, chi bằng chúng ta cùng chết.
– Kết hôn? – Nghe thấy Thẩm Ngôn nói tin này, phản ứng đầu tiên của tôi là kinh ngạc, sau đó cảm thấy vui thay cho chị ấy. – Hay quá, có lẽ đây là tin tốt lành nhất mà em nghe được trong thời gian gần đây.
Từ đầu đến cuối Thẩm Ngôn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng và đúng mực, không giống với những cô gái khổ sở chờ đợi bạn trai cầu hôn, sau khi khó khăn lắm mới đạt được tâm nguyện, cảm động đến rơi nước mắt.
Có lẽ sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy tôi đã trở nên khác người, hoặc có lẽ là tôi luôn rất khác người. Có điều trước đây biết cách che giấu. Nhưng khi nghe thấy tin vui này, tôi không kìm được nắm tay chị ấy, chân thành nói:
– Chị Thẩm Ngôn, chúc mừng chị!
Chị ấy mỉm cười:
– Thực ra bản thân chị cũng cảm thấy có chút vội vàng. Bao nhiêu năm nay chị cứ phiêu bạt mãi. Mỗi lần nhìn thấy cảnh hai người nắm tay cùng về nhà trên phim, chị lại nghĩ đến bao giờ tình tiết này mới xuất hiện trong cuộc đời của mình.
Mặc dù chúng tôi hơn kém nhau năm tuổi nhưng những gì chị ấy đã trải qua nhiều hơn tôi gấp nhiều lần. Nhưng khi chị ấy nói câu ấy, tôi vẫn cảm thấy trong lòng trào dâng một nỗi xót xa.
Chúng ta chỉ nhìn thấy vòng sáng trên bề mặt của mặt trăng, còn phần ẩn khuất trong vũ trụ như thế nào e rằng chỉ nó mới biết được.
– Sơ Vi, em biết không? Hôm ấy chị nghe Lê Lãng nói muốn kết hôn với chị, mặc dù anh ấy nói anh ấy vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng cũng nguyện cố gắng để học cách làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Chị là một người điềm tĩnh, nhưng cũng đã khóc trước mặt anh ấy…
Tôi gật đầu lia lịa, không hiểu vì sao tôi chỉ muốn để chị biết tôi hiểu cảm giác của chị. Tối hôm ấy, khi Cố Từ Viễn nói với tôi những lời ấy, tâm trạng của tôi giống tâm trạng của chị, cảm thấy mình bất lực. Chỉ trong một giây mà nảy ra biết bao suy nghĩ. Bao năm nay, tôi chưa bao giờ tưởng tượng người đàn ông của mình trong tương lai sẽ như thế nào.
Còn bây giờ tôi đã biết đó là một người như thế nào.
Một người không có quá nhiều điểm nổi bật, một người khiến tôi vui cũng khiến tôi buồn, một người thật lòng yêu thương tôi và đáng để tôi yêu, khiến tôi muốn trao cả hiện tại và tương lai cho người ấy. Vì sự xuất hiện người ấy, tôi có thể tha thứ cho những gì mà trước đó vận mệnh đã gây khó dễ cho tôi.
Tôi thật sự hiểu điều đó.
Có thể nhận ra Thẩm Ngôn cũng có chút xúc động, hai mắt ngấn lệ:
– Sơ Vi, những năm trước đây, năm nào chị cũng đi du lịch, nhưng trên những tấm ảnh đó, ngoài việc nhìn thấy tuổi của mình càng ngày càng lớn, chị không nhìn thấy điều gì khác. Chị không thấy niềm vui, sự thoả mãn, hạnh phúc và an bình… Chị luôn cảm thấy mình giống bồ công anh, gió thổi tới đâu, chị sẽ bay tới đó.
Thật không ngờ bồ công anh cũng có ngày phải rơi xuống đất… Ngày anh ấy tặng chị chiếc nhẫn, chị khóc thảm thiết. Chị chưa bao giờ nói kết hôn nhất định phải có kim cương Tiffany, áo cưới Vera Wang… Mọi người đều nói kim cương vĩnh hằng nhưng trong lòng chị, một sinh mạng mới được tạo ra từ xương máu của hai người vĩnh hằng hơn kim cương.
Tôi nhìn người con gái hạnh phúc trước mắt. Cô ấy đang chìm đắm trong thế giới của mình, nói những lời về tình yêu. Đây không phải là câu hay nhất mà tôi đã từng nghe nhưng khiến tôi xúc động nhất.
Hạnh phúc nhé! Hạnh phúc không khó như thế…
Sau khi chia tay Thẩm Ngôn, tôi đi xe về trường, bỗng nhiên rất muốn được gặp Cố Từ Viễn. Anh nhận được điện thoại của tôi, vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá nam, chạy đến trước mặt tôi, túm lấy tôi nhìn trái nhìn phải, đến khi chắc chắn tôi vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm:
– Em làm gì thế? Gọi anh ra ngoài bằng cái giọng ấy, làm anh sợ hết hồn! Anh còn tưởng em bị xe đâm!
Sau khi làm lành, anh lại nói với tôi bằng cái giọng điệu không chút thương hoa tiếc ngọc như trước đây nhưng tôi thấy như thế rất tốt. Tôi hy vọng, anh yêu tôi vì tôi là tôi chứ không phải là vì những gì bi thảm mà tôi đã trải qua.
– Em nói cho anh biết nhé, chị Thẩm Ngôn sắp kết hôn rồi! – Không biết vì sao tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cố Từ Viễn nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh lấy giọng nói:
– Khụ… cái này chúng ta… vẫn chưa đến tuổi…
– Trời ơi, muốn chết à? Em không có ý đó! – Tôi rất muốn cho anh hai cái bạt tai. Sao anh lại ngốc như thế chứ, sao lại xuyên tạc ý của tôi?
Ngừng một lát, tôi nói tiếp:
– Không biết vì sao, em rất muốn khóc.
Nói xong câu ấy, tôi thấy sống mũi cay cay. Cố Từ Viễn thấy tôi như vậy, không nói gì nữa.
Lúc ấy, một cái ôm hơn lời nói rất nhiều.
Dĩ nhiên lúc ấy tôi không nhìn thấy Viên Tổ Vực đang đứng ở sau cái cây đại thụ cách ký túc xá không xa, lặng lẽ nhìn tất cả.
Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Ngôn nộp đơn từ chức. Cấp trên tỏ ra rất tiếc nuối, nhưng cho dù công ty níu kéo cô như thế nào, cô đều chỉ mỉm cười từ chối.
Mọi người đều biết rằng người con gái thường ngày trông có vẻ rất cứng rắn, mạnh mẽ, thực ra điều mà cô ấy quan tâm nhất vẫn là gia đình.
Lúc cô thu dọn đồ trong phòng làm việc, trợ lý hỏi:
– Chị đã suy nghĩ kỹ rồi sao?
Thẩm Ngôn sững người, quay sang nhìn khuôn mặt trẻ trung của trợ lý. Đó là một cô gái vừa mới tốt nghiệp, khuôn mặt toát lên vẻ thẳng thắn, có một vẻ đẹp khiến người ta xót xa.
Thẩm Ngôn cúi đầu nghĩ một lúc lâu rồi mới trả lời:
– Thực ra tất cả mọi việc trên đời nếu muốn nghĩ thông suốt đều rất đơn giản, chỉ cần em hiểu thế nào là buông tay.
Trợ lý nháy mắt, dường như không thể hiểu được ý của Thẩm Ngôn.
Có điều, điều đó không quan trọng, quan trọng là Thẩm Ngôn biết rằng mình thật sự đã từ bỏ một số chuyện.
Nếu không phải vì biết chuyện em gái của Lê Lãng gặp phải Sở Khanh, vì phẫu thuật chửa ngoài tử cung không thành công dẫn đến vô sinh, thực ra bản thân Thẩm Ngôn cũng không chắc chắn có thể dùng cái thai trong bụng để ép hôn thành công hay không.
Khi nhắc đến chuyện này, Lê Lãng không kìm nén được tâm trạng của mình. Đó cũng là lần duy nhất Thẩm Ngôn nhìn thấy dáng vẻ kích động của anh. Nhắc đến kẻ xấu xa đã huỷ hoại một đời em gái anh, những đường gân trên cổ anh hằn lên:
– Năm ấy, nếu không phải em gái anh ra sức kéo anh, nhất định anh sẽ chém chết thằng khốn ấy!
Thẩm Ngôn nhìn anh và nói:
– Thực ra chuyện này cũng không phải do một phía. Bây giờ loại đàn ông như thế rất nhiều, khắp các đường, phố lớn nhỏ đều dán quảng cáo nạo phá thai…
Cô vẫn chưa nói xong đã bị Lê Lãng thô bạo ngắt lời:
– Dù sao anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó. Nếu bạn gái anh có con, anh sẽ lấy cô ấy!
Lúc Lê Lãng nói câu này, họ vẫn chưa yêu nhau. Nhưng cũng chính vì câu nói này, Thẩm Ngôn hạ quyết tâm sẽ ở bên người đàn ông này.
Người đàn ông này là người thích hợp nhất để đưa cô thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ.
Bước ra khỏi công ty, cô gọi điện cho Lê Lãng nói với anh:
– Em đã thôi việc rồi, căn nhà cũng giao cho bên môi giới rồi, để họ giúp em cho thuê… Còn anh?
Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của cô.
– Một công ty ở chỗ nhà anh đã trả lời anh. Họ đồng ý nhận anh vào làm. Anh đã đặt vé máy bay, bốn hôm nữa chúng ta cùng về nhà.
Cùng về nhà.
Sau khi cúp máy Thẩm Ngôn mua một cốc trà sữa trong quán trà sữa bên đường. Cô nói với đứa trẻ trong bụng:
– Con yêu, con sẽ không giống mẹ đâu. Con sẽ có một gia đình và một tuổi thơ hạnh phúc.
Nước mắt lại rơi trên khóe mi của cô.
Dường như tất cả những chuyện không hay đều qua đi, tôi thật sự bắt đầu tin thành ngữ: Qua cơn bĩ cực tới hối thái lai. Đặc biệt là khi Quân Lương đến xin lỗi tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. Vì thế sau khi cô ấy nói xong câu: “Mình xin lỗi”, tôi ngây người một phút không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên tôi cảm thấy dường như Quân Lương biến thành một người khác. Dĩ nhiên cô ấy vẫn xinh đẹp, bước đi giữa đám đông vẫn khiến người ta chú ý nhưng có cái gì đó hơi khác…Tôi suy nghĩ một hồi, rốt cuộc là cái gì?
Khí sắc, nét mặt, ánh mắt và cả con người cô ấy… Đều khác xa so với trước đây. Tôi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng bị cô ấy ngăn lại:
– Sơ Vi, mình biết có một số chuyện đã xảy ra rồi, không thể coi như là chưa từng xảy ra. Nhưng quả thực cậu là người bạn duy nhất của mình suốt bao năm nay.
Dáng vẻ của Quân Lương khi nói câu ấy khiến tôi nhớ lại buổi tối năm chúng tôi mười sáu tuổi. Giữa trời gió tuyết, đôi mắt của cô ấy rất đen và sáng, khoé miệng toát lên vẻ cứng cỏi, kiêu ngạo. Cho dù trải qua biến cố như vậy cũng không làm mất đi sự kiêu kỳ vốn có của cô ấy.
Cái gì đã khiến cô ấy trở nên như thế này? Tôi thấy lòng nhói đau, vội vàng lắc đầu nói:
– Nói gì vậy, yêu nhau còn cãi nhau nữa là, huống hồ hai chúng ta là con gái, cậu nói có đúng không? Những chuyện đã qua để cho nó qua đi, chúng ta đừng để bụng.
Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy ánh lên nụ cười gượng gạo. Phản ứng của tôi đúng với dự định của cô ấy. Qua nét mặt của cô ấy, tôi cảm nhận được rằng dường như cô ấy vẫn còn chuyện khác muốn nói với tôi.
Tôi nín thở chờ đợi, đến tận khi cô ấy hít một hơi thật sâu, nói cho tôi biết quyết định của cô ấy.
– Mình quyết định chia tay với Đỗ Tầm.
Khó có thể tin được cô ấy là người đưa ra được quyết định này. Dĩ nhiên không chỉ một mình tôi, còn có Cố Từ Viễn. Nhưng cho dù chúng tôi có khuyên bảo, giảng giải như thế nào, cô ấy vẫn tỏ ra rất kiên quyết.
So với tôi và Cố Từ Viễn, dĩ nhiên Đỗ Tầm càng không thể chấp nhận.
Một người trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, không thích nói cười như Đỗ Tầm dường như hoàn toàn mất hết lý trí. Cậu ta túm lấy tôi và Cố Từ Viễn, hỏi đi hỏi lại:
– Vì sao cô ấy lại như thế? Vì sao lại nói chia tay vào lúc này… Khó khăn lắm chúng mình mới được ở bên nhau, gặp biết bao chuyện cũng không từ bỏ, lúc này cô ấy nói chia tay? Vì sao?
Đỗ Tầm đấm vào xe. Tôi và Cố Từ Viên đều kinh ngạc trước dáng vẻ điên cuồng của cậu ta, không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, tôi bước ra và nói:
– Đỗ Tầm, Quân Lương nói cô ấy… mệt rồi…
– Mệt?
Đỗ Tầm quay sang nhìn tôi, cười khẩy rồi hỏi lại:
– Vì sao mệt? Vì qua lại giữa hai người sao?
Tôi khômg hiểu ý của cậu ta nhưng tôi nhận ra lúc này trông cậu ta rất đáng sợ. Sau đó, Cố Từ Viễn kéo tôi ra sau lưng rồi nói với Đỗ Tầm:
– Cậu gặp Quân Lương rồi nói chuyện rõ ràng đi, dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người.
Khi Đỗ Tầm phóng xe đi, tôi có một linh cảm chẳng lành. Nhưng rốt cuộc linh cảm này là gì tôi cũng không rõ.
Tôi nắm tay Cố Từ Viễn, không biết nói gì.
Ngồi trên ghế lái phụ, Quân Lương hiểu thế nào là vật đổi sao dời.
Mấy phút trôi qua, hai người không ai nói gì mà lặng lẽ nhìn mặt hồ gợn sóng cách đó không xa. Khoảnh khắc ấy, tất cả những cảnh tượng vui và buồn trước đây hiện lên trong tâm trí của họ.
Quân Lương lặng lẽ quay mặt sang, ngắm nhìn khuôn mặt của Đỗ Tầm. Anh cau mày nhưng không nhận ra nét vui buồn trên khuôn mặt.
Một luồng hơi lạnh trào dâng trong tim, Quân Lương cố kìm nén nỗi nghẹn ngào, khẽ nói:
– Đỗ Tầm, chúng ta… – Nhưng cô mới chỉ bắt đầu đã bị Đỗ Tầm ngắt lời bằng một nụ hôn bất ngờ.
Đây là cảm giác chưa từng có, có cảm giác bị thương.
Khó khăn lắm mới đẩy được anh ra, nước mắt của Quân Lương tuôn rơi:
– Em thật sự mệt rồi, chúng ta dừng lại ở đây.
Sau khi nói xong câu ấy, trong thoáng chốc Quân Lương cảm thấy Đỗ Tầm trước đây đã trở lại. Một chàng thiếu niên hăng hái, hăm hở, một chàng thiếu niên nổi bật dưới ánh đèn ở quán bar…Vì sao lại thành ra thế này? Trước đây anh làm gì cũng khiến em cảm thấy rất vui. Vì sao sau này những niềm vui ấy trở thành gánh nặng đè nén khiến em không thể thở được…