Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 36:
Chương 36: Một bước thành công nhảy vọt.
Lúc Kế Hứa quay lại thì Gia Duẫn vẫn đang còn ngủ, xoay lưng lại với anh, hơi thở đều đều. Anh tiến sát người đến ôm cô vào trong lòng, nhưng bất ngờ là lại không nhận được phản ứng đáp trả, phải biết rằng cho dù đêm qua cô gái nhỏ ngủ say, chỉ cần lăn qua một bên một chút, thì sẽ lập tức cọ cọ quay lại ngực anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tự dưng anh cảm thấy có chút buồn bã, trái tim như bị ai đó đâm một cái.
Cánh tay ôm cô bắt đầu có chút cứng ngắc, dần dần lan đến tứ chi, xương cốt cả người dần dần trở nên mất tự nhiên. Kế Hứa chống người ngồi dậy và hôn lên sườn mặt của cô.
Lông mi của cô gái nhỏ không kiềm chế được mà run rẩy, vừa cong vừa dài, giống như chú chuồn chuồn nhỏ khẽ chạm lên mặt hồ tỏa ra từng vòng nước xoáy tròn. Nhưng khóe môi của cô vẫn thẳng một đường, không động đậy nhẹ hoặc cười mỉm hay cười rạng rỡ giống như mọi khi.
Anh lặng lẽ thở dài một hơi, đưa tay ra lau kem đánh răng trên cằm giúp cô.
Anh rời đi, cánh cửa bị đóng chặt.
Gia Duẫn xoay người lại, ngẩn ngơ nhìn về phía cửa sổ.
Hai quả trứng luộc chín nằm trên chiếc bàn nhỏ.
Từ kẽ răng mình tràn ngập mùi vị tanh nồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có một lớp học phục hồi chức năng vào lúc tám giờ rưỡi sáng, Gia Duẫn đi theo giáo viên thủ ngữ của những đứa trẻ để làm trợ giảng. Nguyên nhân vì sao bảo cô đến lớp học câm, đơn giản chỉ để cho bớt việc, đa số những đứa trẻ ở đây đều trầm tính và hướng nội, nội dung học cũng vô cùng đơn giản, việc Gia Duẫn cần làm là chỉ cần phân phát tài liệu và dụng cụ giảng dạy, hoặc ngồi xuống và cùng với bọn trẻ chơi trò làm thủ công.
Có một đứa trẻ đã khiến cô chú ý ngay khi vừa bước vào lớp, đôi mắt đen láy sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tuổi còn bé, ánh mắt nhìn người lạ rất rụt rè.
Đó là đứa trẻ ở trong cùng một tấm ảnh với cô.
Hôm nay bọn họ vẫn học lớp thủ công, đầu bên kia của lớp học là lớp phục hồi chức năng đang tập nói, một bên thì ồn ào huyên náo, nhưng còn bên này thì vô cùng yên tĩnh.
Có một số người rút lui và tận hưởng bản thân trong một thế giới khép kín, trong khi những người khác đã học cách sử dụng tâm trí thẳng thắn để khám phá những sự việc và hoàn cảnh mới, lặng lẽ lột bỏ cái kén của mình và chờ đợi ngày đạt được một thành công nhảy vọt.
Gia Duẫn không có việc gì để làm thì đi tới đi lui thong thả men theo lối đi, cúi đầu nhìn xuống đất, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ.
Có thế nào cũng không nhìn về một góc nào đó của lớp học, cho dù ở nơi góc lớp đó có một ánh mắt sáng quắc như sắp chết nhìn chằm chằm về cô, cô cũng không hề nửa mắt nhìn sang.
Lúc này có người chạm vào tay cô, cô nhìn sang, chính là cậu bé đó, duỗi ra một đôi trắng nõn thon dài, đưa cho cô một con chuồn chuồn nhỏ đã gấp xong xuôi.
Gia Duẫn nhìn dáng dấp cậu bé quả thật vô cùng đẹp đẽ, trong sự chất phác lại lộ ra một chút sinh động, hoạt bát, cô lập tức ngồi xổm xuống nhận lấy chú chuồn chuồn nhỏ.
“Tặng chị hả?”
Cậu bé thoáng sững sờ, lúc này Gia Duẫn mới nghĩ tới chuyện cậu bé không nghe được.
Cô đi tìm giáo viên thủ ngữ, nhờ người này làm phiên dịch cho bọn họ.
Cô hỏi cậu bé, được bao nhiêu tuổi.
Cậu bé giơ tay và đếm.
12.
Cũng không hơn là mấy so với trong suy đoán của cô, nhìn dáng dấp cậu bé cũng chỉ tầm chín mười tuổi.
Gia Duẫn lại hỏi tên cậu bé là gì.
Đôi mắt đen láy của bé ảm đạm hẳn xuống, khoa tay múa chân ra dấu với giáo viên thủ ngữ một hồi, vị giáo viên sau khi nhìn xong thì che miệng bật cười.
Giáo viên kéo Gia Duẫn sang một bên rồi nói với cô, “Đứa trẻ này nói là lúc trước nó có làm một con ếch nhỏ, bên trong mảnh giấy gấp lại đó có viết tên và đã tặng cho cô rồi.”
Gia Duẫn ngây người nửa buổi, lúc này mới nhớ ra, cô học từ giáo viên thủ ngữ vài động tác đơn giản để vỗ về cậu bé.
Cảm ơn bạn, mình xin lỗi, bạn xinh đẹp.
Chính là mấy câu nói không cần suy nghĩ này.
Mặt cậu bé vì hành động của cô mà đỏ bừng, chờ Gia Duẫn đi rồi mới vùi đầu vào khủy tay để làm giảm nhiệt độ.
Kết thúc giờ học buổi sáng, Gia Duẫn trở về ký túc xá, tìm thấy chú ếch xanh nhỏ trên bàn, mở ra, lật qua lật lại hai lần nhưng đều không thấy tên của cậu bé.
Cô chợt nhớ tối hôm qua, lúc sắp đi ngủ Kế Hứa ngồi ở bàn rất lâu mà không đứng dậy.
Gia Duẫn ngẫm nghĩ muốn gấp lại theo nếp gấp của chú ếch nhỏ, nhưng cô phát hiện ra là có làm thế nào cũng không phục hồi lại được.
Ngay cả khóe miệng vừa nhếch lên cũng giống như vậy, làm bằng cách nào cũng không ép lại được.
Cô đếm những mảnh giấy đạo cụ trên bàn, giọng nói chợt thì thầm: “Ngốc nghếch …”
Buổi trưa trợ lý của Gia Kiến Thanh có đến một lần, gõ cửa phòng ngay lúc Gia Duẫn đang chuẩn bị ngủ trưa, lại còn tưởng là tên nhóc điếc kia, không ngờ lúc mở cửa lại gặp anh Tiểu Đồng đã rất lâu rồi chưa xuất hiện.
Anh Tiểu Đồng không biết đã chạy đi đâu mà rám nắng một vòng, lúc nhìn thấy Gia Duẫn anh cười lộ ra hai hàm răng trắng bóng đều tăm tắp.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Duẫn, này…” Anh đưa ra hai hộp thuốc, Loratadine và một hộp thuốc bôi dị ứng, nhìn chằm chằm vào cổ của Gia Duẫn một lúc, kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc Gia nói em bị dị ứng, đúng vậy thật, bị cũng nặng thật.”
Gia Duẫn nghe thấy lời tường thuật rồi làm như không có gì giơ tay lên gãi cổ một chút, sau đó ừm một tiếng.
“Đừng gãi nha.” Anh Tiểu Đồng cất cao giọng ngăn cản cô, “Lúc trước em bị dị ứng từng uống qua Loratadine rồi, một ngày một viên, thuốc bôi thì em thoa trước một lớp mỏng hai tiếng để thử phản ứng, nếu không có vấn đề gì thì một ngày thoa một ngày ba lần.”
“Ok, cảm ơn anh Tiểu Đồng hôm nay còn đặc biệt mang thuốc qua đây cho em.”
Anh Tiểu Đồng gãi gãi đầu, cười hì hì hai tiếng, “Có gì đâu, Tổng giám đốc Gia thương yêu em, mười hai giờ khuya hôm qua còn gọi điện thoại cho anh nói em bị dị ứng rồi, bảo anh hôm nay ngưng công việc đang làm lại rồi mang thuốc qua cho em. Không cần phải đi làm, ra ngoài đi chơi một chút dễ chịu quá trời à.”
Gia Duẫn dựa vào khung cửa mỉm cười, đôi lông mày và đôi mắt nâu dưới ánh nắng giữa trưa rực rỡ bắt mắt. Anh Tiểu Đồng nhếch khóe miệng lên cười rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc Gia ông ấy thật sự rất lo lắng cho em. Cũng phải, ông ấy chỉ có mỗi cô con gái cưng là em, không thương yêu em thì còn thương yêu ai chứ…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Gia Duẫn cắt ngang, “Anh Tiểu Đồng.”
“Ừa, có chuyện gì sao?”
Gia Duẫn ngước mắt lên, dưới ánh nắng mặt trời đôi đồng tử sáng lấp lánh như viên pha lê, khi cô không nói chuyện, ánh mắt trở nên trầm tĩnh. Thoáng chút hoảng hốt, thế mà trợ lý Tiểu Đồng lại nhìn thấy bóng dáng của Tổng giám đốc Gia ngay trên gương mặt này.
“Em phải nghỉ ngơi rồi.” Cô gái thu hồi sự nghiêm túc vừa lộ ra trong mấy giây, bỗng dưng nở nụ cười: “Dông dài chết đi được, ông già kia trả cho anh bao nhiêu tiền một tháng hả, sao lại bán mạng cho ông ta như vậy chứ?”
Sự nghiêm túc lướt qua trong chốc lát khiến trợ lý Tiểu Đồng vẫn cảm thấy rùng mình ớn lạnh ngay giữa ngày hè như cũ, lưng sởn gai ốc, tóc tai không khỏi dựng đứng cả lên.