Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 31:
Chương 31: Anh muốn em không?
Cánh tay nhỏ trắng nõn và mềm mại vòng lấy cổ của Kế Hứa, hương sữa tắm ngọt ngào dịu ngọt khiến người ta đam mê, say đắm. Tuyệt vời như mùi vị môi lưỡi quấn quýt lúc cô hôn môi, ngay cả giữa răng cũng tràn đầy hơi thở ngọt lịm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết khi kề sát gần như vậy, Gia Duẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch vang lên của anh không.
Bịch bịch bịch, chấn động đến mức khiến lòng anh thật căng trướng thật tê dại.
“Bế em lên trên giường…” Hơi thở tinh mịn kia phả vào bên tai anh, trong âm cuối tràn đầy sự quấn quýt mập mờ có chút khó mà nói rõ, tựa như có sợi lông vũ phe phẩy nơi đầu quả tim anh.
Kế Hứa hôn qua khóe miệng ngon ngọt kia của cô, lúc tách ra đụng phải hai tròng mắt chứa đầy đêm mưa, pha lẫn chút sương mờ mịt sau cơn mưa cuối hè, khiến ban đêm thế này đột nhiên tăng thêm một chút hơi thở ngọt ngào và êm dịu.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ kia, một tay khác đặt vào đầu gối ấm áp, Gia Duẫn chợt cảm thấy cơ thể nhẹ hơn, bị anh trực tiếp ôm ngang cô từ ghế tựa bế lên.
Đầu tiên là cô hơi giật mình một chút, tiếp đó liền siết chặt cánh tay ôm lấy cổ anh, cười một cách ngọt ngào.
“Vẫn là anh tốt.” Cô cúi đầu vùi trong lõm cổ của Kế Hứa, cảm nhận được mỗi một bước của anh đi đều vững vàng như vậy, đột nhiên giọng nói thấp xuống, lẩm bẩm tự nói: “Sao anh lại tốt như vậy chứ?”
Cô được anh nhẹ nhàng đặt lên giường, váy trượt đến bắp đùi, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, Kế Hứa đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh váy trở lại, che khuất đầu gối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sóng xuân như nếp sóng của chiếc váy, khẽ liếm đầu gối nhỏ nhắn.
Gia Duẫn đè lên cánh tay sắp thu về của anh, không thể kìm được hành động gấp gáp và đột ngột của cô.
Một buổi tối tốt lành như vậy, không nên chỉ lưu lại sự đố kị cùng sự tức giận khi tranh cãi với người khác.
Cô muốn thiếu niên dùng sự dịu dàng để lấp đầy trái tim trống rỗng lo lắng của mình.
Dưới tay của Kế Hứa ôm một đầu gối nhỏ, trơ trọi và hơi lạnh, gầy như vậy, như thể chỉ dùng một chút sức thì sẽ bị nghiền nát.
Nhưng đó là xương người cứng rắn, thì sao dễ dàng bẻ gãy được.
Suy nghĩ của anh bay lung tung như mất hồn, dưới tay anh vô thức vuốt ve đầu gối của Gia Duẫn, giữ chúng trong lòng bàn tay và ngón tay từ từ cọ xát.
Mãi đến khi nghe thấy Gia Duẫn gọi tên anh, anh mới ngẩng đầu lên nhìn thì bất ngờ bị cô hôn lấy.
Cánh môi mềm mại, đầy đặn áp lên, đầu lưỡi mềm mại trong lúc quấn lấy phát ra tiếng mút của hai đầu lưỡi, đây là nụ hôn tràn đầy dục vọng, mang theo dục vọng mãnh liệt.
Cô thành thạo, không giống như lần đầu.
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện làm cho trái tim của Kế Hứa đau nhức, nhất thời dưới tay mất sức lực, vô tình nhéo mạnh, Gia Duẫn rên ra tiếng ưm.
Anh thừa cơ ngậm lấy môi dưới của cô và liếm, nhưng cảm giác ngứa ngáy, tê dại kích thích răng lại có chút không còn nơi nào để thoát ra, vì vậy anh nghiền lấy môi của Gia Duẫn như thăm dò.
Không thành thạo đến độ khiến người ta bật cười.
Gia Duẫn chống lại sự quấn quýt của anh, cười quở trách nói: “Nhột nè, anh đồ ngốc này.”
Trái tim thiếu niên tội nghiệp đã bị hủy hoại không chút lưu tình như vậy.
Ánh mắt anh ngưng trệ một hồi lâu dưới tấm rèm che nửa mờ nửa tối, anh đột nhiên nghiêng người qua, đè cô lên giường, một tay đệm sau đầu cô, dành một khoảng trống để tránh va đập vào.
Gia Duẫn còn chưa kịp e sợ, lập tức bị hôn một lần nữa, nụ hôn này đầy thô bạo và hung hãn không giống nụ hôn triền miên trước kia, xen lẫn những ham muốn không che giấu cuồn cuộn thổi đến.
Bàn tay sau đầu chậm rãi đưa tới sau gáy, cảm giác mềm mại mơ hồ dần dần lan khắp toàn thân, Gia Duẫn không ngừng rên rỉ, ngay cả hơi thở cũng trở nên ướt át bởi tiếng rên rỉ khe khẽ.
Bàn tay còn lại không chỗ để đã bóp lấy bên eo Gia Duẫn, vuốt ve tới lui, cảm giác nhột khô ran không gì sánh bằng, len lỏi trong cơ thể cô.
Gia Duẫn siết chặt bàn tay giữ sau cổ cô, từ từ di chuyển về phía trước, những đầu ngón tay thô ráp và cổ tay thô cứng quét qua từng tấc da thịt trên cổ cô.
Vô cùng mềm mịn, mướt mát và trắng mịn.
Xương quai xanh mảnh, thẳng và dài dưới cổ kia giống như một đường viền mềm mại được vẽ bởi một nét mực.
Kế Hứa vuốt ve làn da dưới bàn tay một cách hết sức trân trọng, lòng bàn tay to lớn như thế không phí một chút sức lực liền có thể nắm lấy xương cổ mảnh khảnh và nhỏ hẹp kia của cô.
Song, sự va chạm ánh mắt giữa trắng và đen hoàn toàn khiến mắt anh đỏ hoe.
Sợi tóc đen rải rác gộp lại trên cổ, che phủ trước ngực.
Gia Duẫn nắm lấy cổ tay anh và tiếp tục dời xuống.
Hơi thở đan xen lẫn nhau hỗn loạn, cổ tay đã đè lên mép vú căng tròn, mềm mại và đầy đặn kia.
Anh không thể đi xuống nữa, nếu xuống thêm nữa, thì sẽ không thể thu tay lại được nữa.
Sẽ hoàn toàn vấy bẩn Gia Duẫn của anh.
Nhưng hệ thống phanh giữa tứ chi và bộ não từ lâu đã mất tác dụng, anh chỉ có thể nhận thức được nhịp thở càng ngày càng gấp và đôi mắt lờ mờ, mê loạn của cô.
Ngay lúc anh sắp tiếp tục dò xuống, Gia Duẫn đột nhiên đè lấy mu bàn tay anh, trước ngực chậm rãi nhấp nhô.
Gia Duẫn của anh hỏi anh: “Anh có muốn không?”
Lông mi chớp chớp trong lòng anh, lại hỏi: “Anh có muốn em không?”
Kế Hứa bị khó khăn giam cầm rồi, trong một thoáng anh từ từ cúi đầu xuống kia, anh hoàn toàn trở thành món đồ chơi tình nguyện rơi vào trong lồng bẫy của cô.