Ánh trăng nghe lén

Chương 21


Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 21:

 
Chương 21: Anh A Hứa, anh đừng thích cô ta.
 
Như có một dòng điện nhỏ lướt qua sau gáy, một luồng xao động vớ vẩn bị bộc phát trong không khí.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc Gia Duẫn sửng sốt đã bị anh ôm vào lòng. Lòng ngực thiếu niên rắn chắc và rộng rãi, lúc tựa vào có thể ngửi thấy loáng thoáng chút mùi thơm xà phòng trắng sót lại của ánh nắng mùa hè. Sạch sẽ lại có cảm giác an toàn.
 
Hai bàn tay nhẹ nhàng xoa xuống theo gáy cô, vỗ vỗ như dỗ dành trẻ con.
 
Sau lưng Gia Duẫn nổi lên một cơn tê dại, cảm giác này vô cùng thoải mái và dễ chịu cứ như toàn thân ngâm trong nước ấm. Cô không khỏi thở dài, nghiêng mặt đi tìm trong cổ anh, trong miệng còn lẩm bẩm đọc: “Ai cần cậu dỗ…”
 
Cô tựa trên vai Kế Hứa, gò má áp vào cổ anh, kiêu ngạo mà nói đi nói lại: “Sao cậu nỡ bỏ cô bạn gái nhỏ điềm đạm đáng yêu kia của cậu?” Cô hừ một tiếng, lại ngước mặt lên, hơi thở phả vào gò má anh: “Cậu là cái tên phụ tình đứng núi này trông núi nọ!”
 
Kế Hứa quay đầu nhìn cô, nghe xong ấn đường níu chặt, lập tức lắc đầu tỏ ý phủ nhận. Nhưng cô chẳng để ý, vẫn tiếp tục: “Các cậu một người câm một người điếc, vừa vặn là một đôi bổ trợ cho nhau.”
 

“Cậu có thích cô ta không?” Gia Duẫn đổi tư thế, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Tôi thấy cô ta rất xinh đẹp mà, lại nhu mì, da dẻ cũng trắng… Cậu có thích không?”
 
Hơi thở của Kế Hứa hơi chậm lại, con ngươi đen ngòm bỗng chốc lạnh đi. Giơ tay lên nắm chặt lấy cánh tay mong manh kia của cô, kéo xuống, muốn thoát khỏi bàn tay của cô.
 
Đại tiểu thư gian xảo kia làm sao chịu, hơi bò lên ngồi trên đùi anh, sau khi cánh tay vùng vẫy hai cái lại kêu đau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kế Hứa buông tay cô ra, vẻ mặt lạnh đến như băng tích tụ trong mặt hồ những ngày cuối năm, Gia Duẫn thừa cơ ôm lấy cổ anh, không sợ chết tiếp tục gây hấn: “Cô ta tên gì nhỉ? Hình như là cái gì Lài? Không phải cậu không chịu nói chuyện mà, vậy thì tốt thôi, cậu viết thư tình cho cô ta. Biết viết thư tình không? Không biết viết thì tôi có thể dạy cậu, từ nhỏ tôi đã giúp anh họ viết rất nhiều thư tình đó…”
 
Khuôn mặt lạnh lùng đường hoàng quay lại, nhìn cô chằm chằm, con ngươi tối không thấy đáy.
 
“Hửm?” Gia Duẫn nhìn trở lại, đáy mắt lộ ra vài phần nghiêm túc: “Có thích cô ta hay không?”
 
Kế Hứa kiên quyết không quan tâm đến cô, chỉ im lặng nhìn cô.
 
“Nói đi…” Gia Duẫn kéo anh về phía mình, nghiêng người qua, bầu ngực mềm mại to lớn cạ vào anh: “Nói đi mà… Cậu thích cô ta phải không?”
 
Kế Hứa nghiến chặt răng, ngực nhấp nhô không yên, đôi mắt đen láy, cả người là dáng vẻ không chịu nghe dạy dỗ. 
 
Cô há lại là tính tình dễ dàng từ bỏ như vậy, cô buông tay ra, đổi đến ôm vòng bên hông anh, khẽ thì thầm: “Anh A Hứa, anh đừng thích cô ta có được không? Em ghét cô ta.”
 
Kế Hứa nín thở rũ mắt, nhìn cô chằm chằm.
 
Gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ hơi nghiêng, trong mắt hiện lên một chút bộ dạng đáng thương không dễ nhận thấy: “Ba em vì cô ta mà dạy dỗ em, em không thích cô ta.”
 
Nhớ tới cảnh cãi nhau của cô và ông Gia ngày hôm đó, Kế Hứa gật đầu. Lòng như cây kem tan chảy dưới ánh mặt trời chói chang, tan thành một vũng nước. Nước mật ngọt ngào thu hút một đám kiến bò qua, cảm giác nhột ngứa nhanh chóng leo từ đầu quả tim lan đến toàn thân.
 

Kế Hứa đã ngớ ra hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, bị Gia Duẫn nhận ra, lại theo đó mà tựa vào trong ngực anh.
 
“Em không thích cô ta… Không thích cô ta cứ dây dưa với anh, không thích ánh mắt cô ta nhìn anh, không thích cô ta luôn giả bộ đáng thương.” Giọng của Gia Duẫn trầm lắng, ôm anh chặt hơn: “Anh A Hứa, anh sẽ không giống ông bố già nhà em bị cô ta lừa, đúng không?”
 
Bộ dạng thanh khiết của cô gái tên Lăng Lài kia giống như đóa hoa trắng nhỏ thấm mưa và sương, không gọi là đẹp nhưng lại có một nét đáng thương động lòng người mà đàn ông trên đời  đều thích. So với tính tình bộp chộp lúc nắng lúc mưa lại thích giả bộ ngoan hiền như Gia Duẫn thì cảm giác yếu đuối trên người Lăng Lài kia giống như hoàn toàn tự nhiên lại không có chút sơ  hở nào.
 
Mà mánh khóe nhỏ như Gia Duẫn một giây trước còn đang đùa ác thì một giây sau lại giả bộ ngoan hiền với bạn, vụng về đến mức như cái sàng  đầy lỗ nhỏ.
 
Nhưng Kế Hứa cứ như vậy tiếp nhận, từng tiếng “Anh A Hứa” kia gọi đến mức trong lòng anh mềm nhũn cả ra.
 
Anh lập tức chỉ biết nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại kia, xinh đẹp đến mức khiến kinh động lòng người. Có một nốt ruồi vô cùng nhỏ màu nâu nhạt ở cuối sống mũi cao, thẳng và hẹp, đôi mắt quyến rũ tròn như quả hạnh trêu người với phần đuôi hơi hất lên, chỉ cần quyến rũ anh một cái, cơn sóng tình sẽ như lửa thiêu đốt tim gan mà lan tràn khắp khe hở xương cốt.
 
Tim đập mãnh liệt, chấn động đến mức lồng ngực căng đau.
 
Gia Duẫn cong môi, nở ra một nụ cười hồn nhiên, dựa vào ngực anh và nhẹ nhàng gọi: “Anh A Hứa…”
 
Hầu kết của Kế Hứa chuyển động, con ngươi u tối thâm trầm.
 
Cảm giác được hai cánh tay bên hông siết chặt một chút, anh cũng vòng ôm lại, ôm chặt cơ thể thơm mềm ngọc ngà vào trong ngực.
 

Gia Duẫn càng cười nhiều hơn, ngước cổ lên dùng chóp mũi cạ vào cằm của anh, nhột, tê dại và mềm đồng loạt xông lên sau gáy. Một tay Kế Hứa ôm lấy eo của cô, một tay nâng mặt cô lên, cằm anh cũng di chuyển, cạ lại chóp mũi nhỏ của cô.
 
“A…” Cô không khỏi bị nhột, cười mắng anh: “Tên nhóc điếc… Đừng nha… Tôi ghét cậu rồi…”
 
Thiếu niên đang bước đến thời kỳ dậy thì trưởng thành, râu cằm dù có dọn cạo sạch sẽ không còn bất kỳ dấu vết gì đi nữa cũng còn sót lại chút cảm giác xù xì đâm vào người.
 
Hai người vừa tranh cãi và cười tươi.
 
Cằm của anh cạ qua chóp mũi và bên mặt của cô, khiến cô uốn éo người, lại bị Kế Hứa ra sức ôm chặt trong lòng, không ngừng trêu chọc cô.
 
“Anh A Hứa, tha cho em… Tha cho em…” Gia Duẫn trốn trong ngực anh cố gắng gạt mặt sang một bên, dùng cổ chặn vào cằm anh, giọng điệu vồn vã hổn hển lại còn khàn khàn: “Anh trai tốt bụng… Đừng trêu đùa em nữa, em hết sức rồi…”
 
Kế Hứa gật đầu đồng ý, sờ đầu cô, để cô tựa vào bờ vai anh, từ từ ổn định  lại hơi thở của mình.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.