Ánh trăng nghe lén

Chương 19


Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 19:

 
Chương 19: Thân mật nũng nịu.
 
Cơn mưa vừa dứt, tỏa ra một luồng khí nóng ẩm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầng tầng mưa bụi tan đi, một vầng trăng khuyết nhảy ra từ trong đám mây bồng bềnh, những ngôi sao điểm tô trên nền trời, quầng sáng quanh mặt trăng như nước, chỉ trải một mảng ánh sáng lung linh màu bạc ra khắp nơi trên đồng bằng này.
 
Kế Hứa đứng cuối hành lang, đối mặt với bãi nước đục ngầu trong chậu, thở một hơi thật dài.
 
Đêm trên cầu Tây Độ chỉ còn lại tiếng rì rào gió thổi qua ngọn cây.
 
Có cái se lạnh xen lẫn cơn nóng cuối hè trong gió, còn có vài tiếng ho khan ngắn ngủi đứt quãng.
 
Kế Hứa quay đầu nhìn thấy một khe hở của cửa sổ vuông nơi căn phòng ngủ đơn 101, gió lạnh giữa đêm nổi lên, còn trộn lẫn chút sương của cơn mưa lạnh chưa kịp tiêu tan, cứ như vậy ào ào thổi vào trong căn phòng nhỏ.
 
Ánh mắt của anh trì hoãn vài giây, lấy tay từ trong chậu nước ra, vẫy vài cái trong không trung và đi về phía bên cửa sổ.
 

Giường đơn đối diện cửa sổ, cô gái nhỏ mơ màng cuộn tròn trên giường, trên người mặc một bộ váy ngủ, lạnh đến run cầm cập.
 
Anh vô thức đưa tay ra muốn đẩy chấn song cửa để vào trong phòng nhìn một chút. Khóa cài ở bên trong, khép không được, bị gió thổi một cái lại tung ra ngoài, gió lạnh xuyên qua khe hở nhỏ thổi vào tạo thành tiếng rít vù vù.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ấn đường của thiếu niên lại càng cau chặt hơn, ngay lập tức đứng bên cạnh cửa sổ xoay lưng lại, định dùng cơ thể ngăn cản sự xâm nhập của cơn gió lạnh trong đêm.
 
Đứng mỏi rồi, đầu cứ thế dựa vào bên tường mà ngủ gật.
 
Cơn gió ngừng thổi, dưới bầu trời trong xanh yên tĩnh, vết mưa nghiêng rơi trên tường dệt nên một giấc mơ mờ ảo của cơn mưa phùn nhàn nhạt.
 
Kế Hứa đứng trước cửa sổ, khoác ánh trăng trong veo trên người.
 
Qua hồi lâu, âm thanh trong phòng dường như không còn nữa, có lẽ cô đã ngủ rồi, còn chưa kịp nhìn thì có người ôm lấy eo anh. Kế Hứa cúi đầu, nhìn thấy Gia Duẫn tựa vào trước ngực anh, mắt lim dim buồn ngủ, sợi tóc bù xù.
 
Cà một cái trước ngực anh, trong miệng lẩm bẩm: “Sao đêm hôm cậu lại thức dậy rồi, làm chuyện xấu gì hả?”
 
Cơ thể cô gái mềm mại, lười biếng dựa vào anh, cả người tỏa ra mùi thơm ngọt ngào trong trẻo thoải mái. Nói chưa được mấy câu đã lên cơn điên lấy đầu đập bồm bộp vào ngực anh. 

 
“Cho cậu chừa này… Dọa chết tôi… Đứng trước cửa sổ cứ như ma í…” 
 
Kế Hứa bị cô quấy phá thế nhưng chỉ hít lấy một hơi, tim đập vồn vã thình thịch.
 
Giơ tay lên xoa mặt cô nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ mơ màng đang lúc nửa tỉnh nửa mê kia, tim cũng theo đó mà tan chảy hơn một nửa. 
 
Cái dáng vẻ mang theo chút yểu điệu lại còn có chút quyến rũ giày vò người khác, quả thực khiến người ta khó mà cưỡng lại nổi.
 
Nhưng đứng ở bên hành lang xiêu vẹo dính nhau từ đầu đến cuối này cũng không phải là một chuyện, vả lại người đó vẫn không biết là mê hay là tỉnh, Kế Hứa không còn cách nào, đành phải dắt Gia Duẫn trở về ký túc xá. Nào ngờ người đó còn chưa nằm lên gối thì đã ngủ luôn.
 
Anh trở về phòng ngủ của mình lặng lẽ lấy áo khoác ra, nhẹ nhàng khoác lên người cho Gia Duẫn, lại cài cửa sổ lại.
 
Qua vài ngày sau, Kế Hứa không ngờ sẽ gặp Gia Duẫn vào tiết học đầu tiên của lớp phục hồi chức năng trong một buổi  sáng sớm.
 
Ngày thường vào giờ này cô vẫn còn nằm cuộn tròn chìm trong giấc ngủ ở trên giường, đến gần giữa trưa mới ung dung bò dậy, sau đó Kế Hứa trở về sau khi lớp phục hồi chức năng kết thúc bắt đầu một ngày làm việc-bị-cưỡng-ép cho cô.
 

Bọn họ thường trốn trong phòng nghịch ngợm, ồn ào, thật ra thì cũng không có chuyện gì thú vị. Chỉ là Gia Duẫn sợ cô đơn, thường quấn lấy Kế Hứa, đi theo anh nửa bước cũng không rời. Trong đó tình huống thường xảy ra nhất chính là Gia Duẫn nằm sấp trên giường xem tiểu thuyết mình mang từ nhà tới, Kế Hứa thì trải một tấm chiếu trúc chưa đan xong dưới nền nhà trong phòng của cô.
 
Không ai nhắc tới chuyện xảy ra trong mấy ngày trước, sự quyến luyến đêm đó dường như là một giấc mộng xuân, một chút dấu vết cũng không còn.
 
Có lúc chiếu bện đến một nửa, Gia Duẫn đã đọc sách mệt rồi, liền lăn từ trên giường xuống, ngủ trên mặt chiếu lạnh buốt.
 
Nếu Kế Hứa không để ý tới cô, cô sẽ bò đến bên cạnh Kế Hứa, gối đầu lên đùi anh, hỏi với giọng thân mật nũng nịu: “Làm gì mà không để ý đến tôi? Có phải chê tôi không ngoan?” “Phải không hả? Phải không?”
 
Quấy phá trong chốc lát khiến anh đỏ mặt tía tai, chỉ có thể tạm thời dừng công việc trong tay, vừa muốn sờ đầu Gia Duẫn vỗ về nhưng lại bị cô đưa tay phủi ra.
 
“A… Cậu đừng có chạm vào tôi!” Tính tình của Gia Duẫn vô cùng xấc xược và ngang ngược, từ trước đến nay chỉ cho phép bản thân phóng hỏa, không cho phép người khác đốt đèn.
 
Kế Hứa cũng nghĩ rằng cô chán ghét mình bèn lúng túng ngồi thẳng lên, trong chốc lát ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào.
 
Nhưng yên tĩnh không bao lâu, Gia Duẫn lại la hét ầm ĩ leo lên người anh như trẻ con, vừa cào anh một cái vừa nói đùa: “Cái tên đầu gỗ không hiểu biết này.” Sau đó lại điên cuồng nói danh ngôn được truyền trên mạng học được gần đây: “Sao cậu ngốc như vậy! Ẩn ý con gái nói không muốn chính là muốn mà…”
 
Kế Hứa không khỏi bị cô chọc cười, đưa tay ra véo khuôn mặt nhỏ mềm như viên bột kia của cô, cô giả vờ bị đau, giơ chân lên đá người anh, hai người vui đùa quấn quýt bên nhau.
 
Màu tóc đen rơi rớt, làn da trắng như tuyết, mềm mịn sáng bóng.
 

Tuổi trẻ vẫn còn vương vấn nét trẻ con, trong một lúc khó mà phân biệt rõ.
 
Cho nên khi Gia Duẫn cùng các thầy phục hồi đi vào lớp câm điếc, Kế Hứa chỉ chú ý đến gương mặt nhỏ lờ mờ chưa tỉnh ngủ kia của cô, chất đầy sự không vui và buồn bực.
 
Mặc dù lớp câm điếc luyện tập ở một phòng học, nhưng chương trình học cụ thể vẫn tách ra thực hiện.
 
Gia Duẫn đi theo phía sau thầy dạy thủ ngữ giúp đỡ phát nước sơn cắt giấy cho những đứa trẻ lớp câm, mà những đứa trẻ ở lớp khiếm thính bên cạnh lại đang thật thà luyện đọc rõ từng chữ theo thầy phục hồi.
 
Những lúc nghỉ giải lao giữa giờ học Kế Hứa thường lén giương mắt nhìn Gia Duẫn, cô phát đồ dùng khóa học xong liền đứng trước tấm bảng đen, thầy dạy thủ ngữ bên cạnh khen cô hiểu chuyện.
 
Mọi người ai cũng đều sợ cô quẳng gánh bỏ mặc  trước mặt đám đông, mắt mũi e dè ra dấu với nhau.
 
Anh cứ ngây ngốc nhìn như vậy, bị Gia Duẫn đột ngột quay đầu nhìn về phía anh, thấy cô nhíu mũi về phía mình, lại lúng túng quay đầu sang một bên. Trong lòng Kế Hứa liền không nhịn được bắt đầu nhũn ra, anh tuổi còn nhỏ, lại chưa từng trải, từ ngày làm một trận đen tối với cô, tối về lại bị những giấc mơ tình ái quấn lấy.
 
Sau đó anh gặp lại Gia Duẫn, tim gan luôn tan chảy không một chút tiền đồ.  Gia Duẫn rất biết những thủ đoạn nhỏ giả bộ ngoan hiền đáng yêu kia, chơi đùa cùng một chỗ với anh, trước giờ đều không quá nhiều chừng mực, thường xuyên ôm sát lấy người anh quấn quýt, có mấy lần, anh suýt nữa không nhịn được, định chạm vào tay Gia Duẫn đã bị cô mắng nhiếc dữ dội.
 
Tóm lại chỉ có Gia Duẫn mới được xử lý anh mà thôi.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.