Đọc truyện Ánh trăng nghe lén – Chương 17:
Chương 17: Lồng bẫy.
Câu nói này quá nhỏ rồi, âm tần quá thấp nên máy trợ thính cũng không bắt được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ máy trợ thính Kế Hứa đeo vẫn là loại nhiều năm trước ông nội xin miễn phí giúp anh từ cục liên hiệp người khuyết tật địa phương, không có bác sĩ chuyên môn trợ giúp, lúc đầu mang theo, trong tai chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu rít của dòng điện không ngừng nghỉ, anh đã quên năm đó bản thân chỉ mới sáu tuổi đã tốn bao nhiêu thời gian để thích nghi với hoàn cảnh bên ngoài xa lạ và nhiều âm thanh lạ lẫm như vậy.
Nhưng mà Kế Hứa cũng vì vậy mà bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim để học ngôn ngữ, anh bị vứt bỏ từ khi sinh ra, sau lại được ông cậu bà con xa nhận nuôi, nhận làm ông nội, cả hai sống nương tựa lẫn nhau.
Cơn ác mộng thời thơ ấu do phát âm không chính xác, giọng nói không rõ ràng nên luôn bị các bạn học trong lớp ức hiếp, mãi đến sau khi vào ngôi trường đặc biệt này mới tốt hơn.
Anh đã quen chung sống với những đứa trẻ có cơ thể khuyết tật giống vậy, cho nên khi Gia Duẫn vừa xuất hiện trong cuộc sống của anh, loại áp lực cùng với tự ti lúc trước lại một lần nũa xuất hiện.
Kế Hứa có thể cảm giác được lúc này Gia Duẫn có chút không vui, nhưng anh không biết vì sao, cũng không biết nên an ủi thế nào.
Anh cứ đứng yên lặng như cọc gỗ vì dáng người lại cao nên chiếc bóng của anh bao trùm lấy cơ thể Gia Duẫn.
Qua hồi lâu, anh cầm thìa từ trong tay Gia Duẫn qua, bưng bát lên. Múc một muỗng chè, thổi một hồi rồi đút tới bên miệng Gia Duẫn.
Gia Duẫn lúc đầu ngơ ngác, sau đó lông mi dài đậm và nhỏ chớp một cái, cong khóe miệng lên cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm gì vậy?” Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Cậu có ý đồ xấu…”
Nhưng vẫn mở miệng ngậm gần một nửa thìa, mùi vị ngọt ngào của mật thoang thoảng giữa răng và môi.
Cứ như vậy uống nửa chén nhỏ, cô lắc đầu, hỏi Kế Hứa: “Sao nấu cho tôi cái này? Uống nhiều rồi tối phải thức dậy đi tè đó.”
Lời oán trách nũng nịu của cô khiến tay Kế Hứa đang để bát xuống ngừng một lát, tay chân rối loạn ngay cả nhìn cô cũng không dám chỉ có thể bối rối ngoảnh mặt sang hướng khác, trong lòng đầy hoang mang.
Nhưng chỗ ánh mắt có thể lướt đến lại là một sợi dây phơi đồ treo ngang trong phòng. Phía trên treo thắt lưng màu đen cô mặc sáng nay, còn có một chiếc quần lót ren màu hồng phấn, vải mỏng đến đáng thương.
Bất giác trong phút chốc, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Bầu không khí ngay lập tức tĩnh lặng, tĩnh mạch nơi thái dương khổ sở khống chế đột nhiên nẩy lên.
Đến nỗi quên dời ánh mắt đi.
Vì vậy, anh lại lần nữa nhận lấy một tràng chế nhạo của Gia Duẫn.
“Nhìn gì mà nhìn? Có cần tôi lấy xuống cho cậu đem về từ từ xem cho đã không?… Tuổi nhỏ không lo học, đồ háo sắc!”
Kế Hứa bị cô mắng lần đầu có phản ứng, chuyển mắt lườm cô.
Không dữ, nhưng rất bực dọc.
Điều này khiến Gia Duẫn nắm lấy tay cầm, nhảy một cái đứng dậy từ trên ghế, chỉ vào anh và trách hỏi: “Được lắm, bây giờ cậu lớn gan rồi, dám làm dữ với tôi phải không?…”
Bực dọc biến thành sợ hãi, Kế Hứa cúi đầu xuống, nhiệt độ trên gò má nóng đến tận gáy.
Trong lòng cứ lặp đi lặp lại một câu như vậy: Aiz, cô ấy thật vô lý.
Tuy bị cô mắng nhưng không nhịn được ngước mắt nhìn cô.
Sau khi gặp Gia Duẫn, lần đầu tiên có người nói nhiều như vậy với anh, giống như giao tiếp với một người bình thường vậy.
Anh cũng chưa hề nhận ra bất kỳ thương hại đặc biệt nào từ trong mắt Gia Duẫn khi cô nhìn anh.
Thông cảm, dè dặt, thỉnh thoảng cũng xen lẫn thương xót than thở.
Ánh mắt này, Kế Hứa đã gặp qua rất nhiều.
Sự tự ti, túng quẫn của anh thường trở nên không còn chỗ giấu dưới cái nhìn của ánh mắt này.
Nhưng Gia Duẫn không có.
Chỉ có Gia Duẫn không có.
Bên ngoài mưa rơi lớn dần, trước hành lang ngoài cửa có gió thổi qua, vết mưa bò trên mặt cửa sổ đang lượn lờ như khói sương.
Gia Duẫn làm ầm ĩ, mệt rồi ngồi xuống mép giường, ánh mắt liếc nhìn thứ gì, sau khi nhặt lên vân vê trong tay, ước chừng chơi đùa một chút, giơ tay lên ném một cái, không ngờ lại bị Kế Hứa đón được.
“Cậu qua đây.” Gia Duẫn hơi dựa vào đầu giường, lộ ra dáng vẻ mảnh mai thích thú, cô mở miệng, giọng nói của cô ngọt ngào giống như được trộn lẫn với sáp mật ong vậy: “Này, sơn lên giúp tôi.”
Đôi chân nhỏ gầy trắng mịn như tuyết kia đạp bên mép giường.
Tấm màn che đi một nửa ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ bị che khuất một nửa trong bóng tối.
Kế Hứa không hiểu, chầm chậm bước qua rồi lại đứng im.
Cô tiện tay vỗ chỗ bên mép giường, anh ngồi xuống theo.
Mặt đối mặt, Kế Hứa lúc này mới nhìn rõ mặt cô. Nhìn rõ từng sự cám dỗ ác ý giấu dưới sự hồn nhiên vô tội của cô.
Nhưng anh vẫn cúi đầu theo lời cô, mở nắp sơn móng tay.
Cũng vào lúc này, có một cái chân mềm mại, trắng như tuyết nhẹ nhàng lướt qua bên chân anh, cọ sát lên trên từng tấc, cuối cùng dừng trên đùi anh như ra oai.
Gió thổi tấm màn lụa mỏng, khe khẽ lay động như gợn sóng yếu mềm.
Đầu cọ thấm một giọt sơn màu vàng tươi, theo tay phải khẽ run nhẹ của anh quét lên móng chân cái.
Động tác không thuần thục, hoặc là sơn chất lượng kém. Mỗi lần quét một chút, chân mày của Kế Hứa đều nhíu chặt theo.
Tô không đều, vết quẹt rõ ràng, mấy lần quét ra ngoài viền, sốt ruột đến mức Kế Hứa trực tiếp dùng tay quẹt đi, ai biết độ bám dính của sơn móng kia vô cùng mạnh, bị anh càn rỡ sửa chữa một chút lại hiện ra vệt lớn hơn trên làn da trắng mịn.
Anh gấp đến thái dương toát cả mồ hôi, mồ hôi chảy thành mưa theo khuôn gân xanh nhỏ giọt trên mu bàn chân Gia Duẫn.
Hơi nóng yếu ớt kia thiêu đốt đến tiếng lòng cô run lên.
Cứ như vậy không nhịn được, đạp nhẹ lên đùi đang căng chặt của anh, sau đó nhẹ nhàng và chậm rãi cọ xát.
Kế Hứa siết chặt cằm, bắp đùi rụt ra bên ngoài một cái.
Gia Duẫn cũng không cáu, lông mi rậm dài chớp một cái, khóe miệng nở ra một nụ cười vừa ngây thơ vừa ngọt ngào.
“Aiz…” Cô kêu anh, trong giọng nói chứa đựng một chút oán trách: “Cậu đừng tránh tôi có được không?”
Cô gái nhỏ ở tầm tuổi lớn như này, nũng nà nũng nịu kêu như thế có thể khiến trái tim người ta tan chảy, không biết cô học được những kỹ năng này từ đâu. Nhưng chính vì sự làm nũng nhu mì này quả thật khiến người sống chết khó phân biệt, không cách nào có thể tránh khỏi.
Lòng bàn chân mềm mại vẫn giẫm vòng quanh bắp đùi của anh, nhẹ nhàng cọ vào xương hông, dưới sự đùa giỡn không chút kiểm soát của cô như vậy, tay Kế Hứa vô cùng run rẩy, tô xong một bàn chân, thành quả thảm không dám nhìn.
Gia Duẫn giơ chân trái lên, tỏ ý anh tiếp tục.
Tiếp tục, mọi thứ vẫn tiếp tục.
Vết sơn móng xiêu vẹo, hơi thở gấp gáp, mạch máu nổ tung, bàn tay khẽ run. Còn có cơn sóng tình cuộn trào mãnh liệt làm người ta không thể bỏ qua.
Không giấu được, dục vọng lạ lẫm tuôn trào không giấu được, gậy thịt đang từ từ cương cứng phía bên dưới càng không giấu được.
Ham muốn khổ sở nín nhịn, đang tê dại không ngừng đục khoét xương cốt lẫn tâm trí.
Cuối cùng trong sự xen lẫn hỗn tạp của muôn vàn hương liệu này, anh đã giúp Gia Duẫn sơn xong móng chân.
Gia Duẫn không nói đẹp, cũng không nói không đẹp. Chỉ khẽ ngước mắt lên, sau khi nhìn thoáng anh rồi nói một câu: “Cảm ơn.”
Anh nên đi rồi.
Kế Hứa đứng dậy, hơi nghiêng người sang, muốn che đi sự bất thường phía bên dưới người mình.
“Cậu phải đi rồi sao?” Hai cánh tay Gia Duẫn ôm lấy gối, nghiêng đầu nhìn anh. Khuôn mặt thanh tú óng ánh như ngọc, đôi mắt khẽ đong đưa.
Kế Hứa vẫn dừng bước tại chỗ, bên tai vẫn còn lại chút khô nóng vô cớ.
Sau đó, Gia Duẫn đi tới, mười ngón chân tô vẽ đầy những ngôi sao nhỏ lóng lánh. Rồi sau đó, gương mặt thanh tú xinh đẹp với hàng mi dài hơi cong của cô đang từng bước đến gần anh.
Hơi thở quyến rũ dần dần càng thêm nồng đậm, giống như một tấm lưới đan chặt chẽ quấn lấy lòng bàn chân anh, bao quanh toàn thân, cuối cùng chui vào khớp xương lấy đi tâm hồn anh.
Gia Duẫn dừng bước trước mặt Kế Hứa, hơi thở rõ và nhẹ, phả vào trước ngực anh.
Đầu ngón tay vê cuộn lấy vạt áo, cách lớp quần áo, men theo đường eo rõ ràng và cường tráng của anh mà chậm rãi dời xuống.
Kế Hứa cắn chặt răng, xương hàm như bị kéo căng.
Gia Duẫn vẫn cười như bình thường, trong sự ngọt ngào pha lẫn chút ngây thơ, nhưng tay lại xuôi theo thắt lưng và xương hông của Kế Hứa mà từ từ tới chỗ nguồn nhiệt nào đó đang cương cứng.
Cô nắm lấy ngọn lửa nóng rừng rực, vẫn đang tiếp tục bộc phát trong lòng bàn tay mềm mại.
Kế Hứa rủ mắt xuống và chấp nhận số phận. Anh thừa nhận là anh tự đi vào lồng bẫy của người thợ săn.
Mỗi bước đều là anh cam tâm tình nguyện.
“Thảo nào muốn đi gấp, xem ra còn có công trình lớn đợi cậu đi xử lý nhỉ.”