Bạn đang đọc Ánh Trăng Không Biết – Chương 17
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy ngày gần đây cơ thể của ông cụ Dư đặc biệt không tốt, mấy lần Dư Dạng nói ông đi bệnh viện kiểm tra nhưng ông cụ Dư nói bản thân mình chính là bác sĩ, nói cái gì cũng không đi kiểm tra sức khoẻ.
Từ trước đến nay tính tình của ông cụ Dư luôn cố chấp, không ai có thể khuyên được.
Dư Dạng không có cách nào khác với ông, hơn nữa ông lại là một bác sĩ Trung y thế hệ này nên cậu cũng không ép ông đi bệnh viện khám bệnh.
“Điện thoại con kêu kìa, đi xem đi.” Dư Dạng chạy vặt cho ông cụ từ bên ngoài trở về, ông cụ chỉ vào buồng trong nói.
Dư Dạng trả lời một tiếng: “Con biết rồi.”
Trong điện thoại chỉ có tin nhắn Lương Diên gửi cho cậu, hỏi cậu có muốn chơi game* không, cậu ta đang cảm thấy buồn chán rồi gửi một dấu chấm lửng.
Sau đó khung nói chuyện của hai người xuất hiện cuộc nói chuyện hôm nay của Lương Diên.
(*开黑 là một thuật ngữ trò chơi, có nghĩa là bạn có thể giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặt khi chơi một trò chơi. 开黑là một từ mới nổi phổ biến trong các trò chơi chiến đấu khác nhau (như Cross Fire, Peace Elite, 3C, True Three, DotA, League of Legends, King of Glory, v.v.) Bạn nào biết từ này chính xác gọi là gì thì nói mình với nhé.)
Không có chữ mà chỉ là một cái hình ảnh, nhưng là hình hai cô gái.
Dư Dạng liếc mắt một cái đã nhận ra Ôn Dụ, cậu bấm mở, Ôn Dụ trong đó đang cầm bút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Khương Tinh bên cạnh, chắc là giải thích lỗi sai cho cô ấy.
Dư Dạng xoá những gì cậu nói, đang định chuẩn bị gửi câu hỏi cho Lương Diên, bức ảnh gửi đi chưa được hai giây cậu đã thu hồi.
Lương Diên: [? Cậu gửi ảnh gì vậy, chưa xem được.]
YU: [Không có gì, bây giờ cậu đang ở nhà?]
Lương Diên: [Cuối tuần tớ không ở nhà thì ở đâu.]
Lương Diên cảm thấy hôm nay Dư Dạng rất kỳ lạ, lại trả lời một tin: [Sao tớ cảm thấy có hơi là lạ, nói đi, tìm tớ muốn làm gì?]
YU: [Tôi nhớ sắp đến thi cuối kỳ rồi.]
Lương Diên: […….Có ý gì, rồi sao, cậu muốn làm gì?]
YU: [Hôm nay người đứng đầu trường chuẩn bị dạy kèm cho cậu, để cậu có một năm thật tốt, quyết định vậy đi, ở nhà đợi tôi đấy.]
Lương Diên nghe xong thì điên lên, cậu ấy học ban Xã hội, bảo một người ban Tự nhiên còn chẳng biết xấu hổ tự xưng đứng đầu dạy kèm mình.
Cái kiểu gì thế này, cậu ấy gửi liên tục mấy tin nhắn từ chối nhưng không có cái nào được Dư Dạng đáp lại.
Mãi đến nửa tiếng sau, Dư Dạng quăng một cuộc gọi qua cho cậu ấy.
Người ta đến cửa nhà rồi, cậu ấy thật sự không có cách nào mới đi qua mở cửa cho cậu, đứng ở hành lang đối diện hét với lên cầu thang.
“Anh Dạng, tớ đang ở dưới.”
Dư Dạng nghe xong từ trên lầu nhìn xuống, nhìn thấy cửa nhà Khương Tinh nói: “Cậu chuyển nhà à?”
“………….” Lương Diên chọc ngón tay cái vào sau lưng, nghiêng đầu nói: “Nhà Khương Tinh.”
Mẹ Khương nghe thấy bên ngoài có người thì hỏi một tiếng ở trong phòng khách: “Tiểu Diên, ai tới vậy?”
Lương Diên lớn tiếng đáp lại: “Không ai ạ, đứng đầu toàn trường.”
Dư Dạng: “…….”
Mẹ Khương chưa từng gặp Dư Dạng, nhưng bà ấy vô cùng tin tưởng Lương Diên nên cũng không nghi ngờ gì với cái danh “đứng đầu toàn trường” mà Dư Dạng tự phong này, bà ấy nhìn Dư Dạng với khuôn mặt viết đầy sự sùng bái: “Không ngờ tiểu Diên cháu còn quen được người lợi hại như vậy, dì tưởng bạn bè của cháu đều giống như mẹ cháu nói, cái loại đánh nhau trốn học không chứ.”
Lương Diên xoa chóp mũi, ho khan hai tiếng, cẩn thận hỏi: “Dì à, cái bạn đánh nhau trốn học mà dì nói kia tên là…!Dư Dạng?”
Mẹ Khương nghĩ nghĩ: “Hình như gọi vậy.”
Lúc này Lương Diên cũng xấu hổ dùm Dư Dạng nhưng bản thân cũng không biết xấu hổ ở đâu nghe thấy cậu lên tiếng chào: “Dì ơi, cháu tên Tần Cố, đến phụ đạo nhóm Lương Diên học.”
“Được được được.” Mẹ Khương đương nhiên vui vẻ: “Vậy dì không quấy rầy mấy đứa nữa, mấy đứa mau mau vào học đi.”
Vốn dĩ Khương Tinh tưởng Ôn Dụ dạy kèm cho cô ấy thì cô ấy có thể thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cô nàng thật sự không ngờ Ôn Dụ nghiêm túc lên lại đáng sợ như thế.
Lúc tìm đề sai cho cô ấy, sai một câu thì bản thân bị cô nói hơn nửa ngày, nói xong lại tìm đề có dạng tương tự, nếu sai nữa thì cô vẫn sẽ làm tương tự như vậy, làm đến khi cô ấy học được mới thôi, một chút cũng không nương tay.
“Đề Vật lý này khó quá, hồi đó tại sao tớ phải khuất phục nguyên lý chứ!”
Ôn Dụ gõ gõ đầu bút lên bài thi, nghiêm túc nói: “Cậu khóc cũng vô dụng, cái đề này giảng rất nhiều lần rồi.”
Khương Tinh bĩu môi nói: “Ôn Ôn, cậu quả thực còn đáng sợ hơn “Cáu Kỉnh”! Tớ có thể tưởng tượng ra được cảnh bi thảm của con cậu sau này, rất thảm.”
“Không bằng bây giờ cậu lo lắng cho chính cậu.”
Phía sau vang lên hai tiếng cười, Ôn Dụ nắm chặt đầu ngón tay ở phía dưới không ai chú ý, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Dư Dạng thì trong lòng lại cảm thấy có hơi ngại, nói cách khác thì dáng vẻ vừa rồi của mình đều bị cậu nhìn thấy.
Ánh mắt cô chuyển về phía Lương Diên, dùng ánh mắt đối thoại với cậu ấy: Sao cậu ấy lại đến đây?
Trong giây lát Lương Diên đã hiểu, thở dài, bất đắc dĩ mở tay.
Sau khi Khương Tinh nhìn thấy Dư Dạng, trong tiềm thức nhìn lại phát hiện chỉ có mình cậu, có hơi thất vọng thu hồi ánh mắt: “Dư Dạng?”
Dư Dạng nói: “Dạy kèm giúp Lương Diên.”
“Cậu kèm gì với một người học ban Xã hội, tiếng Anh của cậu…” Khương Tinh vẫn có hơi sợ Dư Dạng, lời đến bên miệng kịp thời dừng lại, không dám nói tiếp.
Dư Dạng nâng cằm, hơi nhướng khoé môi, “Tôi không chọn ban Xã hội là vì lười viết nhiều chữ mà thôi.”
Sự kiêu ngạo của cậu như phát ra từ trong xương cốt.
Ôn Dụ đặc biệt thích dáng vẻ không sợ hãi chuyện gì và có thể dễ dàng đối phó ở trên người cậu.
Khương Tinh tìm được một chiếc bàn dài từ phòng để linh tinh trong nhà ăn trước kia, bảo Lương Diên và Dư Dạng nâng vào.
Cái bàn này khá lớn, bốn người bọn họ học cũng vẫn rất đủ.
Một giờ chiều, Dư Dạng như chứng minh cho mọi người thấy câu nói cậu “thật sự vì lười phải viết nhiều mới chọn ban Tự nhiên” có bao nhiêu chân thật.
Lương Diên nhanh chóng bị bài thi trước mắt ép cho phát điên, Khương Tinh lác đác được vài chữ mà mỗi câu hỏi của cậu đều tràng giang đại hải.
“Đứng đầu toàn trường.”
“Anh! Anh trai!” Lương Diên nằm bò lên bàn, tay đã tê rần: “Cậu tha cho tớ đi.”
Khương Tinh học cả ngày cũng đã sớm ỉu xìu, cũng học Lương Diên nằm bò ra bàn, “Ôn Ôn, bây giờ đầu tớ đều là điện tích, điện lưu, cảm ứng điện từ không thôi.
Tối nay nằm mơ tớ cũng có thể mơ sau này mình là kỹ sư điện, nếu không cậu nghỉ một lát nhé.”
Ôn Dụ xoa xoa cổ tay, “Nhưng những đề này của cậu…”
Khương Tinh vội vàng dọn bài thi lại: “Ngày mai tiếp tục, nếu cậu không mệt, không bằng cậu dạy kèm tiếng Anh cho Dư Dạng đi.”
Ánh mắt Lương Diên bỗng chốc mở to mấy phần, đang sắp chết thì hoảng sợ ngồi bật dậy, thừa cơ vội vàng nói: “Đúng vậy, tiếng Anh của anh Dạng tớ kéo điểm nhiều, nếu không thì cậu ấy đã đứng đầu toàn trường rồi.”
Ôn Dụ cũng đồng ý với câu nói của Lương Diên, từ khi nhìn thấy thành tích của Dư Dạng, cô đã nhận định một chuyện.
Nếu điểm tiếng Anh của Dư Dạng tăng lên, cậu chắc chắn là một tồn tại không ai theo kịp.
“Cái đấy…” Ôn Dụ nhìn Dư Dạng, nếu đổi thành những người khác, cô sẽ không chút do dự mà nói ra, nhưng cô thật sự rất dễ căng thẳng trước mặt Dư Dạng.
Lương Diên tất phải thoát khỏi Dư Dạng, hơn nữa là người duy nhất biết bí mật của Ôn Dụ, cậu ấy nhất định phải giúp hai người bạn này không tiếc cả mạng sống.
“Đừng rối rắm, anh Dạng tớ có thể viết em họ thành watch sister đấy, cậu nói xem đây có phải nên học bù không?”
Khương Tinh nghe vậy thì bật cười khúc khích, lại sợ Dư Dạng chỉnh mình bèn che miệng không dám cười ra tiếng.
Dư Dạng nhìn Lương Diên chằm chằm khiến cho người ta nhìn cũng không chịu được mà rùng mình.
Giọng Ôn Dụ mềm mại, trả lời: “Cái này đại diện cho cậu ấy ít nhất nhận biết được hai từ đơn, watch và sister.”
Ánh mắt muốn xử tử Lương Diên ngay tại chỗ của Dư Dạng bỗng chốc ôn hoà lại, cậu rất đồng ý với cách nói này, giọng điệu khiêm tốn: “Làm phiền cô giáo Ôn rồi.”
“Không phiền…”
Ôn Dụ không biết nên dạy thế nào, cô phát hiện tiếng Anh của Dư Dạng hoàn toàn không có vấn đề, vấn đề chính là phần viết văn tiếng Anh của cậu.
Phần viết văn được viết ra, đừng nói giáo viên tiếng Anh, ngay cả cô đọc xong cũng không muốn cho một điểm nào.
Dư Dạng chống cằm: “Thế nào cô giáo Ôn?”
“Bài viết văn này của cậu…” Ôn Dụ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, không biết nên đánh giá thế nào để không đả kích lòng học tập mà khó khăn lắm cậu mới dựng lên, cân nhắc hồi lâu, chỉ nói: “Vẫn còn có thể, từ đơn đều đúng rồi, chỉ là lần sau cố gắng đặt chúng nó thành một câu để người nước ngoài có thể nghe hiểu.”
“Hahahaha.” Lương Diên ôm bụng cười ha hả ở đối diện.
Cậu ấy nào đã thấy Dư Dạng kinh ngạc nên cười không dừng lại được.
Dư Dạng cuốn bài thi thành vòng tròn, ném vào sọt giấy, “Không học nữa, tôi đưa cậu về nhà.”
Ôn Dụ: “Thực ra cũng không khó như cậu tưởng, ít nhất cậu cũng có câu đúng.”
“Câu nào?”
“…….” Ôn Dụ chỉ là không muốn đả kích cậu, không ngờ cậu thật sự hỏi, đành phải bất chấp khó khăn nói: “Lần sau gặp lại: See you next time.”
“Hahaahahaa.” Lương Diên cười càng to hơn, “Một bài về cuộc sống lành mạnh, không bằng cậu nói Holle đúng rồi hahaha.”
Dư Dạng kéo cửa, nghênh ngang rời đi.
Ôn Dụ cầm điện thoại mình lên, chạy ra đuổi theo cậu lại quay đầu nói với Khương Tinh: “Nhớ làm đề nhé, mình đi đây.”
Mẹ Khương ngồi trên sofa, thấy một lúc hai người chạy ra ngoài thì vội vàng đuổi theo: “Ôn Dụ, Tần Cố, hai đứa ở lại ăn cơm tối đi.”
Ôn Dụ nghe thấy tên Tần Cố thì quay đầu lại nhìn mẹ Khương một cái, tưởng mình nghe nhầm, “Không được dì ơi, không còn sớm nữa, cháu phải về ạ.”
Khương Tinh đứng ở cửa chẳng hiểu gì cả: “Mẹ, sao mẹ biết Tần Cố?”
“Con cái đứa này thật buồn cười.” Mẹ Khương chỉ vào cầu thang nói: “Không phải thằng bé mới vừa đi sao?”
“Mới vừa đi…?”
——
Ôn Dụ chạy chậm xuống đuổi theo Dư Dạng, đợi cô chạy xuống lầu mới phát hiện cậu vẫn chưa đi, đang đứng ở dưới lầu.
Cô chạy tới, thở hổn hển nói: “Cậu giận sao?”
Dư Dạng quay đầu lại, cô gái nhìn vào đôi đồng tử của cậu chân thật như vậy, cậu cảm thấy rất thú vị bèn cười: “Tôi hẹp hòi như vậy sao.”
Cô lắc đầu, cô chỉ sợ cậu không vui, nhưng trước mắt cậu vẫn không hề vui vẻ, vậy cô không nhắc chuyện ban nãy nữa.
Bọn họ cùng đi ra khỏi tiểu khu, đón chiếc xe ở bên đường, Dư Dạng hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
Ôn Dụ rủ mắt cắn cắn môi, cô nói: “Bây giờ mình ở nhà của anh họ mình thuê, số 13 đường Cầu Vồng.”
Dư Dạng nói bác tài, cậu chỉ nhớ rõ trước kia Ôn Dụ ở nhà bác ở phố cổ, sau đó không biết tại sao lại chọn ở nội trú, trước mắt xem ra chắc là trong nhà xảy ra chuyện gì rồi.
Cậu rất hiểu cảm giác lúc bị người ta lấy ra những vấn đề hỏi chuyện nhà mà bản thân không muốn nói đến.
Chỉ cần Ôn Dụ không muốn tự mình nói cho cậu biết, cậu sẽ không hỏi.
Dọc đường đi Trình Hoài Sâm gọi vài cuộc điện thoại cho cô, nhất định phải tới đón cô.
Ôn Dụ bị ép không có cách nào đành phải nói thẳng chuyện Dư Dạng đưa mình về.
Đợi đến nơi, Trình Hoài Sâm đã đứng ở phía dưới đón cô.
“Anh họ.”
Không biết sao, Ôn Dụ cảm thấy anh họ cô hơi là lạ, cô muốn hỏi sao vậy thì Trình Hoài Sâm đã gọi Hầu Tử đưa cô lên, vẻ mặt anh ấy nhìn Dư Dạng không tốt lắm.
Từ trước đến nay Dư Dạng đối ngoại đều là dáng vẻ vô lại, Trình Hoài Sâm mở miệng trước: “Nói chuyện chút.”
Dư Dạng gật gật đầu đồng ý.
Trình Hoài Sâm mua hai chai bia ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, ném một chai cho Dư Dạng: “Nào, uống một chút với anh.”
Dư Dạng cũng thẳng thắn cụng chai với Trình Hoài Sâm: “Anh Trình tìm tôi chắc không phải vì uống bia đơn giản như vậy đâu nhỉ.”
“Đương nhiên.” Trình Hoài Sâm uống hai hớp bia: “Lúc tôi học cấp 3 hai chúng ta đã quen nhau rồi nhỉ, bộ dáng tôi học trung học như nào cậu cũng biết.
Em họ tôi con bé không giống như vậy, con bé là mầm non của Thanh Bắc.
Tôi có thể nhìn ra được, con bé có chí phương xa, nó có năng lực.”
“Tôi biết.”
Trình Hoài Sâm nhìn về phía cậu, mở miệng hỏi: “Còn cậu?”
Dư Dạng nhìn ánh trăng sáng trên bầu trồi, trầm mặc hồi lâu, cậu nghe thấy Trình Hoài Sâm lại hỏi một câu hỏi ở bên tai.
“Có phải cậu thích em họ tôi không?”
…………