Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 42


Đọc truyện Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao – Chương 42

Edit: Kali

Tim của Thẩm Tri Sơ đập rộn ràng.

Người này chẳng lẽ có thể nghe lén được tiếng lòng của cô sao —— rõ ràng vừa nãy cô mới nhớ tới kế hoạch lãng mạn mà Tiểu Chi từng nói trước đó.

Cô liếc mắt nhìn Chu Diễn Chiếu một cái, lắp bắp nói: “Chuyện này, này cũng quá nhanh rồi đó…”

Chu Diễn Chiếu không nhịn được, cười cười, rồi nhanh chóng dùng nắm tay che đi nụ cười trên môi. Cậu nói: “Cả đám Đại C cũng đi cùng.”

“…”

Thẩm Tri Sơ ngay lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.

Chu Diễn Chiếu thấy cô như sắp giận dỗi, vội vàng nói thêm một câu: “Nhưng không cần phải để ý bọn họ. Tôi chỉ muốn ở cùng em.”

Kế hoạch của Thẩm Tri Sơ giữa đường bị thay đổi vèo vèo, từ thu xếp hành lý về nhà, trở thành thu xếp hành lý để đi Ý.

Cô vốn đang lo lắng có bị người ta lời ra tiếng lại hay không, kết quả lúc đứng chờ ở ga tàu hỏa, mới phát hiện có không ít đồng nghiệp cũng đi chơi như thế này.

Có lẽ là do kỳ nghi sau thi đấu khá dài, dễ xin nghỉ, hầu hết đồng nghiệp ở các bộ phận khác đều tranh thủ cơ hội này để xin nghỉ vài ngày để tới các nước ở Châu Âu du lịch, cho nên về phần Thẩm Tri Sơ cũng không có chút nào chướng mắt.

Điểm đến của các tuyển thủ cũng không giống nhau.

Đi Rome chỉ có Chu Diễn Chiếu, Đại C, và một thành viên mới vào đội tên là YHeart, còn Thẩm Tri Sơ bị Chu Diễn Chiếu “bắt cóc” mang đi cùng.

Bốn người ngồi thành hai cặp đối diện nhau, Chu Diễn Chiếu và Thẩm Tri Sơ cùng hàng, Đại C và YHeart cùng hàng.

Vì thu xếp khá vội, hành trình và khách sạn gì cũng đều chưa lên lịch sẵn cả, Đại C đảm đương lữ hành cho cả đoàn, tất nhiên việc nên làm cũng phải tự làm, cầm điện thoại đặt khách sạn.

Mấy cậu này đều là những người có nhiều tiền, đương nhiên chỉ xem qua những khách sạn năm sao, “Vậy đặt ở Waldorf vậy? Ba phòng đủ không?”

Lần đầu tiên Thẩm Tri Sơ đi chơi xa với đám con trai, vẫn cảm thấy thật là không thể diễn tả hết được bằng lời, lúc ngồi trên tàu hỏa đã bắt đầu hối hận.

Cô vốn cho rằng còn có thêm người khác, theo lời mà Chu Diễn Chiếu nói, thì rõ ràng là có rất nhiều người, làm sao chỉ có bốn người thế này thôi chứ.

Nhưng ván đã đóng thuyền, cô cũng không thể nào giận dỗi các kiểu rồi bỏ đi được, chỉ làm người khác rước thêm phiền toái, chỉ có thể toàn bộ hành trình đều cúi đầu chơi điện thoại, cố gắng làm bản thân tàng hình đi.

YHeart cũng giống Đại C, tính tình tương đối hướng ngoại, cũng như có quen biết.

Nghe Đại C sắp xếp như vậy, cậu ta thuận miệng hỏi: “Vì sao lại ba phòng?”

Đại C trừng cậu ta một cái, “Tâm Tâm, cậu hỏi thử xem đội trưởng có đồng ý ở cùng phòng với hai chúng ta hay không?”

“Vậy thì ở chung phòng với chị Sơ chứ sao.”

Thẩm Tri Sơ: “…”


Chu Diễn Chiếu vốn đang khoanh hai tay nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe bọn họ nói vậy, thuận tay lấy tờ giấy trên bàn, dùng sức ném lên người cậu ta, “Cậu muốn chết à.”

YHeart bị nện nên cũng không dám hé răng nữa, bốn mắt liếc nhìn nhau với Đại C, cười hí hí không ngừng.

Thẩm Tri Sơ thề, lúc này cô thật sự muốn nhảy khỏi xe.

Chu Diễn Chiếu lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hai tên hề đang ngồi cười ở đối diện một cái, lục trong túi lấy ra một cây kẹo mút, cầm bàn tay đang nắm thành đấm của Thẩm Tri Sơ, đặt vào lòng bàn tay của cô.

Ngữ điệu của cậu giống như đang dỗ dành con nít vậy, hiếm thấy nghe ra sự dịu dàng, còn có chút không tự chủ rất cẩn thận, nói: “Đừng để ý bọn họ.”

Thẩm Tri Sơ cúi đầu, nhìn thấy cây kẹo mút trong lòng bàn tay.

Là kẹo alpenliebe. Vị dâu tây.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Sơ ngồi tàu hỏa của Châu Âu.

Làm ầm ĩ một hồi, ba cậu chàng tối hôm qua thức đêm uống rượu đều đã ngủ hết rồi.

Cuối cùng cô cũng có thể lộ liễu quay đầu, nhìn chằm chằm các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của Chu Diễn Chiếu, làm càn một phen để thưởng thức cái đẹp.

Nếu nói đến bộ phận thu hút người khác nhất trên mặt của Chu Diễn Chiếu, thì nhất định là đôi mắt của cậu, đen như mực và sâu hun hút, lúc cậu nhìn chăm chú điều gì, như là những vì sao đang rơi ra trong đó.

Nhưng sau khi cậu nhắm mắt lại, lại lộ ra hàng lông mi vừa dài vừa cong, khiến ngay cả đến con gái cũng phải ghen tỵ.

Mũi cũng rất cao. Môi mỏng, chạm vào nhất định cũng rất đã. Cằm quá đẹp. Xương quai xanh làm sao có thể hiện rõ như vậy chứ.

Thẩm Tri Sơ giống như bị mặt của cậu mặt dụ dỗ, không nhịn được muốn duỗi tay sờ thử.

Ngay khi tay cô sắp đụng vào lông mi của Chu Diễn Chiếu.

Người nãy giờ vẫn nhắm nghiền hai mắt ngủ gà ngủ gật lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trong vắt, nào có chút vẩn đục giống như vừa mới tỉnh chứ?

Chu Diễn Chiếu cầm lấy đầu ngón tay của cô, cong môi cười khẽ, “Chị gái nhỏ làm gì đây?”

Thẩm Tri Sơ hé nửa miệng, không nói nên lời. Nhìn nhau một lát, mặt cô bắt đầu nóng lên.

“Cậu, cậu không ngủ à?…”

Chu Diễn Chiếu ung dung thong thả kẹp từng ngón tay vào giữa năm ngón tay của cô, đan mười ngón tay vào nhau.

“Nếu ngủ rồi, sao có thể nhìn thấy được chị gái nhỏ đang làm chuyện xấu gì chứ.”

Thẩm Tri Sơ muốn rút tay ra, nhưng sức lực không bằng cậu, không làm được gì cả.

Cô đành phải từ bỏ, hỏi: “… Tôi làm chuyện xấu gì chứ?”

“Hưm, em nói đi.”


Thẩm Tri Sơ xoay đầu, “Không có.”

Chu Diễn Chiếu nhìn chằm chằm gò má của cô một hồi.

Vẻ mặt tức giận của chị gái nhỏ, thật sự quá đáng yêu rồi… Muốn hôn ghê.

Thật ra tình cách bên trong của Z thần giống hệt với phong cách chơi game của cậu, liều lĩnh, lại có chút không bị trói buộc, tâm tính giống như bao chàng trai khác.

Cậu cũng không có gì phải sợ.

Cúi đầu, sáp lại gần, môi cậu chạm nhẹ vào vành tai của Thẩm Tri Sơ.

Thẩm Tri Sơ cảm giác giống như bị điện giật, xém chút nữa bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Chu Diễn Chiếu còn muốn hôn lên mặt cô.

Bị cô ngăn lại.

Sợ đánh thức hai người đối diện, Thẩm Tri Sơ kìm nén bực bội, mặt đỏ bừng, nhìn hầm hầm cậu: “Chu Diễn Chiếu cậu làm gì vậy! Đang giữa ban ngày ban mặt đó!”

Chu Diễn Chiếu ôm cô vào lòng, dáng vẻ tâm tình đang rất vui.

Thẩm Tri Sơ có thể cảm nhận được trong lồng ngực cậu rung động từng hồi trên lưng cô, cảm giác được cậu đang buồn cười.

Cậu nhỏ giọng nói: “Ngoan nào, không ai nhìn thấy cả.”

Cái điệu bộ thành khẩn này của Chu Diễn Chiếu lại làm người khác rất vui vẻ.

Đại C không biết tỉnh dậy từ lúc nào, sau khi nghe cậu nói xong câu đó, đột nhiên xen mồm vào nói: “Đừng, hai chúng tôi không phải người hả!”

Cậu ta vừa nói, vừa khoa trương gắt gao nhắm chặt mắt lại, trên mặt như viết dòng chữ “Tôi không nhìn lén, đừng mắng tôi”.

Thẩm Tri Sơ: “…”

Cô tháo chạy, hất cánh tay của Chu Diễn Chiếu qua một bên, ngồi dậy đàng hoàng, cả người khống chế giữ khoảng cách xa nhất với cậu.

Chu Diễn Chiếu hừ lạnh một tiếng.

Đại C run lên, “… Chậc.”

Vẫn may, tàu hỏa đã đi được một khoảng thời gian rất dài.

Thẩm Tri Sơ không muốn lại tiếp tục đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy nữa.

Cuồi cùng, cũng tới rồi, Rome. Một nơi vô cùng lãng mạn.

Không chỉ được《 Kỳ nghỉ hè ở Rome》 ban cho sinh mệnh, mà tự thành cổ này đã mang trong nó một bầu không khí lãng mạn sẵn rồi.


Chu Diễn Chiếu cục súc là người xuống xe đầu tiên, kéo vali hành lý của Thẩm Tri Sơ, bước nhanh về trước.

Bày ra một tư thế “Anh đây là số một thế giới, đừng đến gây chuyện với anh”.

Mấy đứa này là những người có đời sống sinh hoạt ngớ ngẩn điển hình, Thẩm Tri Sơ đảm đương phiên dịch viên, hướng dẫn du lịch, kiêm trợ lý nhỏ.

Sau một phen gian nan trắc trở, cuối cùng cũng tới được khách sạn.

Cầm thẻ phòng, Thẩm Tri Sơ dự định lên phòng đánh một giấc ngon lành, quyết không thể lãng phí —— nếu không phải đi theo đám người giàu có này, cô nào dám ở loại khách sạn mà tiền phòng một đêm bằng tiền lương một tuần của cô chứ.

Mới đi ra ngoài chưa được hai bước, đã nghe được phía sau Chu Diễn Chiếu đang nói.

“Hai người ngày mai tự đi chơi, đừng đi theo chúng tôi.”

Đại C và YHeart gật đầu như gà mổ thóc, “Yên tâm, không làm bóng đèn là quy tắc sống của hai anh em chúng tôi, đội trưởng cậu và chị dâu từ từ bồi dưỡng tình cảm hen! Tôi cùng Tâm Tâm đi mua giày! Tuyệt đối sẽ cút đi xa nhất có thể!”

“…”

Thẩm Tri Sơ ở trước thấy thế vô cùng xấu hổ, chạy trối chết.

Dù sao cũng là khách sạn năm sao, mặc dù Thẩm Tri Sơ đang có rất nhiều chuyện để bụng, sau khi nằm trên chăn ấm nệm êm, cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Một đêm không mơ gì.

Lúc mở mắt dậy đã hơn 8 giờ.

Thẩm Tri Sơ cầm điện thoại bên cạnh lên, nhấc lên nhìn thoáng qua.

Có bảy tám tin nhắn chưa đọc, đều là của Chu Diễn Chiếu.

【 Có muốn đi ăn khuya không? 】

【 Đã ngủ rồi sao? 】

【 Ngủ ngon. 】

Sau đó tin nhắn từ hai mươi phút trước.

【 Dậy chưa? 】

【 Chị gái nhỏ, mau xuống dưới ăn sáng 】

Thẩm Tri Sơ tự giật tóc mình, bức ép mình tỉnh táo lại.

Cô không trả lời tin nhắn của Chu Diễn Chiếu, trước tiên đi rửa mặt, thay quần áo, cầm thẻ phòng đi xuống nhà hàng buffet ở dưới lầu.

Đi vào đã thấy được Chu Diễn Chiếu.

Cậu ngồi bên cửa sổ, đang cúi đầu chơi điện thoại. Mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu trắng và quần jean. Mặt mày sáng sủa.

Khi ánh mặt trời chếch xuống hôn lên gương mặt cậu, góc nghiêng của cậu giống như một bức chân dung tuyệt thế.

Thẩm Tri Sơ cầm điện thoại lên chụp lén một bức.

Thưởng thức xong, mới chậm rãi đi qua, ngồi xuống trước mặt cậu.


Vẻ mặt của Chu Diễn Chiếu vốn lạnh lùng, nhìn thấy người ngồi trước mặt, cả người đột nhiên dịu dàng và xán lạn hẳn lên.

Cậu cười một chút, “Ngủ ngon không?”

Thẩm Tri Sơ lúng túng “ừm” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Mấy người Đại C đâu rồi?”

“Đã đi từ sớm rồi.” Chu Diễn Chiếu nhướng mày, rõ ràng không muốn nói về mấy cái bóng đèn kia, chuyển đề tài, “Muốn ăn gì? Tôi lấy giúp em.”

Bữa sáng của khách sạn năm sao rất phong phú, mấy ngày trước chỉ toàn ăn bánh mì, dạ dày Trung Quốc của Thẩm Tri Sơ có chút ăn không tiêu, vừa hay nhân cơ hội này bồi bổ.

Cô đứng dậy, “Tôi tự đi lấy là được rồi.”

Chu Diễn Chiếu ấn người cô về lại chỗ ngồi, “Để tôi đi.”

“…”

Thật ra Chu Diễn Chiếu lại rất hiểu khẩu vị của Thẩm Tri Sơ, không lấy cá hồi hay những thực phẩm sống, mà lấy không ít thịt, còn có cơm chiên mì xào, rất nhiều loại, nhưng mỗi thứ chỉ lấy một ít.

Để đĩa thức tới trước mặt cô, Chu Diễn Chiếu lại đi lấy cho cô một ly nước táo.

“Trước kia từng thấy em hay uống nước táo.”

Thẩm Tri Sơ không ngờ cậu lại cẩn thận như vậy, há hốc mồm, có chút ngượng ngùng, gật đầu nói: “Nước chanh hơi đắng, tôi không thích lắm.”

Chu Diễn Chiếu “ừm” một tiếng, nói: “Tôi nhớ rồi.”

“Hả?”

“Tất cả những chuyện liên quan đến em, tôi đều sẽ ghi nhớ kỹ.”

Tay đang cầm nĩa của Thẩm Tri Sơ hơi dừng lại. Cô ngẩng đầu, đối diện với Chu Diễn Chiếu.

Một hồi sau, Thẩm Tri Sơ mới đỏ mặt, mở miệng nói: “Ừm.”

Cô cũng sẽ ghi nhớ kỹ. Bởi vì thích cậu.

Ăn bữa sáng xong, điểm đến đầu tiên là đi dạo dọc Vatican.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tri Sơ đơn lẻ cùng con trai ra ngoài đi chơi, nên rất biết giữ ý tứ, cẩn thận đi theo sau Chu Diễn Chiếu, không nói một lời nào, giống như một cái đuôi nhỏ.

Chu Diễn Chiếu chân dài bước chân rất dài, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp. Đi được một đoạn đường, cậu dừng bước, vươn tay về sau.

“Hử?

Thấy động tác của cậu, Thẩm Tri Sơ không hiểu đầu cua tai nheo gì. Chu Diễn Chiếu nắm chặt dắt lấy tay cô.

“Nắm tay anh, nếu không sẽ bị mất dấu.”

Lòng bàn tay cậu ấm áp đến lạ.

Thẩm Tri Sơ hơi ngây người, “Chu Diễn Chiếu…”

Chu Diễn Chiếu nở nụ cười, chậm rãi nhỏ nhẹ cắt lời cô: “Anh biết em muốn nói gì. Em muốn nói Chu Diễn Chiếu, em cũng thích anh. Bây giờ khoan nói đã, để chiều chúng ta đến hồ cầu nguyện, rồi hẵng nói cho anh nghe.”

Thẩm Tri Sơ: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.