Đọc truyện Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao – Chương 35: Gọi tên con
Edit: Kali
B
eta: TH
Thẩm Tri Sơ đón lấy ánh mắt khác lạ của Chu Diễn Chiếu cùng Đại Mộng, chạy tới cửa hàng bánh mì gần đó.Vì ở đây rất tấp nập, nên phải xếp hàng rất dài.Thẩm Tri Sơ tiện tay lấy vài loại bánh mì, rồi nhanh chóng đứng xếp vào cuối hàng.Chu Diễn Chiếu đứng dựa vào bên cạnh cửa kính, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.Đại Mộng đứng xa xa quan sát, yên lặng tới bên cạnh Chu Diễn Chiếu.Đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy đứng gần như vậy để nói chuyện với nam thần trong giới thể thao điện tử, tâm tình rất kích động, giọng cũng hơi run, “Z, Z thần, xin chào…”Chu Diễn Chiếu hiếm khi nở nụ cười khách sách, “Chào.”Đại Mộng hít một hơi thật sâu, theo tầm mắt của cậu cũng nhìn vào trong tiệm.Thẩm Tri Sơ vẫn đang xếp hàng.Trong đám đông, cô trông nhỏ bé một mẩu, tuy đứng chỗ này chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt, nhưng cô vẫn cực kỳ đáng yêu.Đại Mộng cười, giọng không còn run nữa, hỏi: “Z thần, cậu muốn đuổi theo Sơ Sơ nhà chúng tôi sao?”Nghe vậy, Chu Diễn Chiếu nhíu mày, “Cô ấy nói với cô như vậy sao?”Đại Mộng sửng sốt, còn tưởng rằng mình đã nói sai, chần chừ trả lời: “… Cũng không phải nói như vậy.”Chu Diễn Chiếu bình thường trở lại, cong môi, thong thả giải thích: “À, tôi không phải muốn, mà là vẫn luôn theo đuổi.””…”Bị nhét cẩu lương chết tiệt!Đại Mộng nhướng mày, cuối cùng cũng có can đảm nói chuyện —— ai bảo Z thần theo đuổi chị em tốt của cô chứ! Cậu ấy như vị thần bước xuống từ đàn tế, trở nên bình dị gần gũi hơn nhiều.Cô ấy nói: “Vậy cậu phải cố gắng nhiều rồi, chúng tôi đều cảm thấy con trai trong giới esports không đáng tin cậy. Nam thần, cậu muốn theo đuổi Sơ Sơ nhà chúng tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu!”Chu Diễn Chiếu cũng không giận, nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẻ mặt vô cảm mở miệng nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi sẽ cố gắng hơn.””…””Còn nữa, tôi là người có thể tin cậy được, cô yên tâm.”-Vì nhà của Thẩm Tri Sơ và căn cứ LUM tương đối gần, nên Chu Diễn Chiếu lái xe đưa Đại Mộng về trước.Sau khi Đại Mộng xuống xe, Chu Diễn Chiếu ngừng xe ven đường.Thẩm Tri Sơ còn tưởng cậu có việc gì, đợi một hồi cũng không thấy cậu có chút động tĩnh nào, mới lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”Chu Diễn Chiếu quay đầu nhìn cô một cái, “Tới trước ngồi.””…””Tới.”Để tránh bị hiềm nghi và tiện nói chuyện phiếm, Thẩm Tri Sơ cùng Đại Mộng đều ngồi hàng sau của xe.Bây giờ Đại Mộng xuống xe rồi, chỉ có một mình cô ngồi phía sau.Thẩm Tri Sơ bị dáng vẻ nghiêm trang của Chu Diễn Chiếu chọc cười, “Đừng phiền hà nữa, dù sao cũng sắp tới nơi rồi.”Chu Diễn Chiếu lắc đầu, dứt khoát tắt máy, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Không tới được.””…”Thật sự là trẻ con đến cạn lời.Thẩm Tri Sơ không còn cách nào khác, đành xách túi xuống xe, ngồi vào ghế lái phụ.Ghế ngồi của xe SUV rất rộng, ghế phụ cũng rất thoải mái, cô tìm một tư thế thoải mái, nằm trong chiếc ghế da, híp mắt ngủ gà ngủ gật, bộ dáng từ chối nói chuyện với mấy đứa tính khí trẻ con.Lúc này Chu Diễn Chiếu mới vừa lòng, mở máy lần nữa, khởi động xe.Buổi tối, trên đường không bị tắc nghẽn lắm.Rất nhanh đã tới phố Hàn Quốc lân cận.Chu Diễn Chiếu quen thuộc rẽ một đường, lái xe vào tiểu khu, nhà của Thẩm Tri Sơ.Sau đó khóa xe từ bên trong “lạch cạch”.Thẩm Tri Sơ mở cửa không ra, xoay đầu nhìn cậu, “Chu Diễn Chiếu?”Chu Diễn Chiếu “Ừm” một tiếng.”Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.””Ừm.””… Vậy, có thể mở cửa ra được chưa?”Chu Diễn Chiếu lắc đầu.Thẩm Tri Sơ câm nín nhìn cậu một cái, vươn tay ra sau lấy túi bánh mì vừa mua, thả trên người cậu, “Chờ cả đêm cũng không đói bụng? Mau về căn cứ ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi.”Chu Diễn Chiếu sờ túi giấy, phát ra âm thanh sột soạt.Cậu cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi có lời muốn nói với em.”Thẩm Tri Sơ: “…”Trong lòng cô có dự cảm —— nhưng đây thật sự không phải đúng thời điểm!Có cảm giác xúc động khiến người ta muốn nhảy khỏi xe trốn chạy.Chu Diễn Chiếu ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.”Ba năm trước, tôi và đội của mình từng tới trường đại học S tổ chức tuyên truyền.”Thẩm Tri Sơ dần dần ngồi ngay ngắn lại.Cô tốt nghiệp từ đại học S.”Lúc ấy tôi cũng không phải tuyển thủ dưới trướng LUM, mà là một câu lạc bộ khác. Ông chủ của câu lạc bộ kia dã tâm rất lớn, muốn phổ biến rộng rãi văn hóa thể thao điện tử, nên đã liên hệ rất nhiều trường cao đẳng để đi tuyên truyền và thuyết giảng.”Thẩm Tri Sơ nhíu mày.Cô có một chút ấn tượng mơ hồ về chuyện này, nhưng bởi vì lúc ấy không để ý đến thể thao điện tử, cho nên ấn tượng này hơn phân nửa là nghe Đại Mộng thuật lại.Chu Diễn Chiếu tiếp tục nói: “Trước buổi thuyết giảng, chúng tôi vừa mới thua một trận đấu rất quan trọng, cho nên lúc ấy tâm tình của tôi không được tốt, cũng lười nói, nên một mình trốn khỏi hội trường.””…”Quả là phong cách của chàng trai lạnh lùng.”Sau đó có một cô gái…” Chu Diễn Chiếu do dự một chút, cong môi, thay đổi từ, “Có một chị gái nhỏ, ngồi trên bờ cỏ phía sau hội trường gọi điện thoại. Từ xa đã có thể nghe được giọng của cô ấy, tôi nghe được cô ấy đang nói, “lần này thi chưa được thì lần sau thi, không sao đâu mà, chỉ là một cuộc thi thôi. “”Cậu bắt chước ngữ điệu của nữ sinh, nói xong liền không nhịn được cười khẽ một tiếng.Thẩm Tri Sơ há to miệng.Hình như cô nhớ ra rồi.”Sau đó cô ấy an ủi người bên kia đầu điện thoại một lát, rồi cúp điện thoại. Tôi đi qua, muốn hỏi cô ấy làm sao để đi tới quầy bán đồ ăn vặt. Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, chỉ đường cho tôi, rồi lại nhét một que kẹo vào tay tôi.”Thẩm Tri Sơ “A” một tiếng, “… Là cậu sao?”Cô cuối cùng cũng nhớ cả.Chuyện mà Chu Diễn Chiếu nói đến này thật sự là một chuyện quá nhỏ nhặt, nhỏ đến mức cô nhớ lại cũng không được rõ ràng lắm.Bây giờ ngẫm lại, chắc là lúc cô học năm hai, bạn hồi cấp 3 của cô lần đầu tiên thi IELTS không qua, gọi điện thoại cho cô khóc lóc kể lể.Vừa cúp điện thoại liền có một cậu rất đẹp trai tới hỏi đường cô.Ngay lúc đó Chu Diễn Chiếu ——thật ra ấn tượng của Thẩm Tri Sơ không phải sâu sắc lắm, chắc là vì vừa mang mũ lại đeo kính râm, nhìn không ra vẻ đẹp, chỉ có thể thấy đường cong xương quai hàm vô cùng đẹp, là một chàng trai có dáng chuẩn.Dù sao cũng không lộ mặt hoàn toàn, không hề vừa nhìn đã chấn kinh như vậy, nên quay đầu đã quên mất.Chu Diễn Chiếu cười cười, “Lúc ấy chị gái nhỏ nói, “Thấy cậu tâm tình cũng không tốt lắm, cho cậu một cái kẹo đi đường ăn. “”Thẩm Tri Sơ đỏ mặt, ấp úng nói: “Là tôi sao?”Cô còn ngọt ngào như vậy, giúp người làm niềm vui như thế ư.Cô đều đã quên hết.Chu Diễn Chiếu duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô.Động tác rất thân mật, hơn nữa không có chút ý tứ xúc phạm nào.Cậu nói: “Cũng không đến mức nhớ mãi không quên.”Thẩm Tri Sơ cười mỉa một tiếng, “Chuyện này quả thật cũng… Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”Có thể chỉ là cô tiện tay cho một kẹo thôi.Cô đúng chuẩn một người Hải Thành, thích đồ ngọt, trong túi cô luôn chứa đầy các loại kẹo. Bình thường cũng sẽ lấy ra chia cho bạn bè, nên có thể thật sự chỉ là tiện tay thôi.”Nhưng,” Chu Diễn Chiếu nghiêm túc, “Tôi thích em, đừng nói là chuyện đã qua, cho dù bây giờ, hay là về sau, vẫn sẽ thích em.”Cậu nhóc thổ lộ vừa trịnh trọng vừa ngây ngô.Tim của Thẩm Tri Sơ đập thình thịch liên hồi.Cô lắp bắp mở miệng nói: “Nhưng, nhưng mà, tôi cảm thấy, à, chúng ta không thích hợp… Ít nhất bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để yêu đương…”Chu Diễn Chiếu không giận dỗi, rất kiên nhẫn hỏi: “Không nói đến chuyện hợp hay không hợp. Thẩm Tri Sơ, em có thích tôi một chút nào hay không?””…”Chàng trai lạnh lùng hùng hổ doạ người, nhưng vẫn lạnh lùng như vậy.Thẩm Tri Sơ cúi đầu, nghẹn một hồi lâu, nghẹn không nói ra được ba chữ phủ định. “Tôi không thích”Khác với Chu Diễn Chiếu, cô phải suy xét nhiều chuyện hơn.Công việc, gia đình, sự nghiệp vân vân.Cậu nhóc tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, cô làm chị, càng phải hiểu chuyện hơn.Nói thật, bây giờ hai người bọn cô mập mờ, đã có đôi chút ảnh hưởng đến công tác của cô. Chu Diễn Chiếu là tuyển thủ được công chúng đặt niềm hy vọng, nếu thật sự yêu đương trong công ty, cậu còn nhỏ, tâm trí hễ có chút không kiên định, đều sẽ chịu ảnh hưởng.Thẩm Tri Sơ hít sâu một hơi, “… Tôi phải về nhà.”Chu Diễn Chiếu yên lặng nhìn cô.Một hồi lâu, cậu chủ động nhượng bộ, mở khóa cửa xe.Thẩm Tri Sơ mở cửa xe ra, chạy trối chết.Chu Diễn Chiếu vuốt túi giấy, nhìn chằm chằm bóng lưng cô rất lâu.Nhìn cô chạy chậm đi vào hành lang, sau đó đèn của từng tầng trong hành lang sáng lên.Cảm ơn nơi cô ở không có thang máy kiểu cũ của nhà nước, đèn được bật lên như vậy vào ban đêm tạo nên một bầu không khí lãng mạn.Chu Diễn Chiếu xuống xe, hai tay đút túi, ngẩng đầu nhìn ánh đèn tầng tầng lớp lớp.Đến một tầng nào đó thì không sáng nữa.Chờ một lát, cửa sổ của tiểu khu sát bên này cũng sáng đèn.Chu Diễn Chiếu híp mắt, mắt thấy cô gái đang ló đầu qua cửa sổ để nhìn.Tâm tình của cậu tốt lên trông thấy.Lên xe ăn bánh mì Thẩm Tri Sơ mua, cậu lại xuống xe.Rõ ràng là có cảm giác mà.Sợ cậu đói bụng, còn tìm lý do mua cơm chiều cho cậu.Vậy thì vì sao lại muốn từ chối? Vì sao không muốn thành thật với lòng mình chứ?Chu Diễn Chiếu càng nghĩ càng giận, một lời bị đè nén không có chỗ phát tiết, dứt khoát vòng quanh nhà của Thẩm Tri Sơ, chạy năm sáu vòng liên tiếp.Đang vào mùa xuân, tiết trời se lạnh, thế mà cậu chạy tới mức cả người ra mồ hôi.Cuối cùng cũng giảm bớt được đôi chút buồn bực.Chu Diễn Chiếu chống đầu gối, thở hổn hển, đột nhiên hướng về ô cửa sổ đang sáng đèn hô to một tiếng: “Thẩm Tri Sơ! Tôi thích em!””Thích em ——””Thích ——”Vừa hô xong mấy tiếng, ngay lập tức làm cả một dãy hành lang đều sáng đèn.”Ai vậy! Đêm hôm khuya khoắt la cái gì mà hét!””Có để cho người khác ngủ không!””…”Chu Diễn Chiếu cũng chỉ là đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, vừa hò hét xong đã biết mình sẽ quấy rầy đến người dân.Cậu có chút ngượng ngùng, vội vàng leo lên xe rồi lái đi….Thẩm Tri Sơ tắm rửa xong, đang chuẩn bị về phòng, đã bị ba Thẩm và mẹ Thẩm kéo lại, “Thẩm Tri Sơ! Lại đây!”Cô không rõ lí do mà “Dạ” một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha.Mẹ Thẩm cười lạnh một tiếng, hỏi: “Hôm nay con ra ngoài ăn cơm với Đại Mộng sao?””Dạ, phải ạ.””Vậy vì sao vừa nãy dưới lầu có một đứa con trai gọi tên con hửm?”Thẩm Tri Sơ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch cả ra, “Cái, cái gì?! Có người gọi tên con?”Ngược lại Ba Thẩm rất vui, cười gật đầu nói: “Đúng vậy, hét một tiếng rõ vang, hét thích con đấy! Đừng nói nữa, mấy đứa trẻ bây giờ, rất lãng mạn!”Thẩm Tri Sơ: “…”