Đọc truyện Ánh Trăng Đoạt Mạng – Chương 8: Sở cảnh sát
“Phúc à, thức dậy đi con!”.
Giọng kêu thanh thanh của má tôi vang lên bên tai, tôi giựt mình tỉnh dậy, đưa đôi mắt nhìn xung quanh một chút rồi dừng lại trước má tôi.
Má nhìn tôi rồi khẽ cười, nói “Thằng này, sao vậy? Bộ còn chưa thức sao? Mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng”.
Tôi khẽ gật đầu, thấy vậy má tôi liền bước ra khỏi phòng, nhưng rồi hình như nhớ ra chuyện gì đó vội quay lại hỏi “À con nè, bộ hồi hôm qua có ai tới nhà mình sao?”.
Nghe câu nói, tôi nghĩ ngay tới Lý Hoành, chắc chắn là cậu ta rồi, liền gật đầu, đáp “Dạ, bạn học của con, nhưng mà bạn ấy đâu rồi má?”.
“Lúc má về thì không thấy cậu ta đâu, chỉ thấy tờ giấy này trên bàn”.
Vừa nói, má vừa đưa cho tôi tờ giấy, tôi nheo nheo đôi mắt vài cái rồi đọc dòng chữ của Lý Hoành, hình như do viết vội vã nên chữ cậu ta xấu hơn bình thường.
“Mình có việc gấp cần phải giải quyết, bạn giúp mình tới sở cảnh sát tìm hồ sơ về các vụ án mạng kia, mình nghi ngờ trong đó sẽ có thông tin giúp ích cho việc phá án”.
Cậu ta làm như vậy là sao? Đang muốn trở thành thám tử sao? Tôi cười khì khì sau dòng suy nghĩ đó rồi tiện tay quăng luôn tờ giấy kia ra ngoài cửa sổ.
Lê thân người mệt mỏi, chắc là do ác mộng đêm qua khiến tôi không tài nào ngủ ngon được, mà nhắc tới nó luôn vẫn còn thấy sợ.
“Phúc, sao về mà không báo trước cho ba với má con một tiếng”.
Giọng nói hằn học của ba tôi vang lên, ba lúc nào cũng như vậy, nghiêm khắc, rất nghiêm khắc và cực kỳ nghiêm khắc.
“Dạ, tại do đột ngột quá nên con không kịp báo trước”.
Tôi cười khổ một cái rồi đáp, ba nhìn tôi một cái rồi gật đầu cho qua.
Hôm nay má tôi chỉ nấu những món bình thường, nhưng lại vô cùng ngon, gần đây ăn mấy món ở phòng ăn trường, tôi cảm thấy ám ảnh, coi như bây giờ bù lại.
“Mà nè má thằng Phúc, bà hay tin con bé Thi Vân có điểm đầu vào trường đại học Huỳnh Dương cao ngất ngưỡng chưa?”.
Đang mãi miết ăn cơm, ba tôi đột nhiên nói về Thi Vân, nó là con của chú ba và là em họ của tôi, tuy bằng tuổi, nhưng mà thành tích học tập của nó thì cao ngất.
“Thôi con ăn no rồi”.
Tôi bỏ chén đũa xuống bàn rồi bước tới bộ sô pha ở phòng khách, hiện tại trên truyền hình đang chiếu một bộ phim trinh thám nổi tiếng của nước nhà, coi bộ chừng đó năm nước nhà cũng có một bộ phim trinh thám ra hồn.
Sau khi coi xong, tôi cũng chẳng ấn tượng gì nhiều, chỉ là cách dẫn truyện truyền thống, vừa mở đầu đã biết kết thúc ra sao rồi.
Trầm ngâm một hồi, tôi mới nhận ra những gì Lý Hoành ghi trong tờ giấy vẫn luôn chi phối dòng suy nghĩ của tôi, có lẽ nào tôi đã bắt đầu có hứng thú với việc này hay ít nhất tôi đã là một phần của vụ việc.
Tôi quyết định trở lại thành phố Hàm Võ trong buổi trưa cùng ngày, ba má tôi cứ trách móc tôi rằng “Thằng này, thích về thì về, thích đi thì đi, phiền phức!”.
Lúc đó tôi chỉ biết cười khổ, thực lòng mà nói, nếu không giải quyết cho xong vụ việc kia, chắc chắn tôi sẽ không làm gì ra hồn.
Sở cảnh sát khu vực Hàm Võ nằm khá xa trường đại học Y Dạ Nguyệt, tuy nhiên lại nằm trên con đường thuận tiện nhất.
Cảnh sát trưởng Trương Lăng nhìn chằm chằm vào tôi rồi nghi hoặc, hỏi “Cái gì? Cậu muốn mượn hồ sơ về vụ án mạng của trường đại học Y Dạ Nguyệt sao?”.
“Dạ phải, tôi là Võ Phúc, là một phóng viên, nghe nói vụ việc này khá bí ẩn nên muốn viết một bài về nó”.
Tôi chững chạc lên tiếng, bởi vì chuẩn bị từ trước cái lý do này nên tôi ăn bận có phần giống với phong cách của các phóng viên.
“Không được!”.
Trương Lăng nghiêm túc trả lời, sau đó chuyển sang hướng khác, nói “Đây là một vụ án còn rất nhiều nghi vấn, do đó chưa thể công khai với báo chí được”.
“À à”.
Tôi làm bộ ra vẻ thất vọng, sau đó gợi ý “Nếu vậy thì thôi, nhưng mà Trương cảnh trưởng có thể kể sơ lược cho tôi nghe về những vụ án không? Anh cũng biết tôi đã bỏ hết bao nhiêu dự án để tới đây!”.
Trương Lăng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tôi cũng có vẻ mềm lòng, hắn ầm ừ vài tiếng rồi nói “Thôi được rồi, tôi sẽ nói sơ lược cho cậu nghe”.
Tôi vội vàng ngồi xuống ghế rồi lấy trong cặp ra một cuốn sổ và một cây viết, làm ra tư thế chuẩn bị ghi chép.
Hắn nhìn tôi một cái rồi cười bí ẩn, kể “Chuyện này thực sự khá kỳ lạ, đa phần các sinh viên viên đều tử tự vào đêm trăng tròn, cũng vì điều này mà chúng tôi không thể đưa ra kết luận thống nhất, có người nói do từ trường ảnh hưởng tới tâm trạng của các sinh viên nhưng mà trăng tròn đâu chỉ có ở tháng chín”.
Ngưng lại một chút, Trương Lăng gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, âm thanh vang vang, hắn liếc nhìn tôi một cái rồi nói tiếp “Nghe những người thân quen với họ kể lại rằng, trước khi họ xảy ra chuyện, họ hay hát một ca khúc kỳ lạ, lời bài hát như thể tiếng khóc”.
Tôi tròn mắt khi nghe những lời này của hắn, tiếng hát tựa như tiếng khóc sao? Hình như tôi đã từng nghe thấy nó rồi, trong mơ và trong toàn bộ những nơi được đồn đại là có ma quỷ? Điều này chứng tỏ điều gì? Nạn nhân kế tiếp là tôi sao?.
“Võ Phúc, cậu sao vậy?”.
Trương Lăng vừa gọi vừa vỗ khẽ lên vai, tôi giựt mình một cái, nhìn hắn rồi lắc đầu, nói “À, tôi không sao, anh cứ kể tiếp đi”.
Thấy tôi có vẻ không sao, hắn liền nói tiếp “À, hồi năm ngoái có một nam sinh viên cơ may sống sót, tên cậu ấy hình như là Phạm Ngọc”.
“Anh có địa chỉ của anh ấy không?”.
Tôi khẽ hỏi, Trương Lăng trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó rồi lắc đầu, đáp “Không có, nghe nói cậu ta chuyển sang chỗ ở mới rồi”.
Tôi thở dài một cái, vừa định bước đi thì Trương Lăng cười khì khì, nói “Mai mốt có giả danh phóng viên nhớ đeo thêm thẻ nhân viên nha”.
Nghe hắn nói như vậy khiến tôi đứng hình, không ngờ tôi lại bại lộ từ lúc mới vào đây, coi bộ tôi không có khiếu giả danh người khác.
Ánh chiều buông xuống, coi như hôm nay cũng có thu hoạch kha khá nhưng mà chỉ bấy nhiêu chưa thể đủ được, nếu như được coi tập hồ sơ vụ án, chắc chắn sẽ có nhiều thông tin hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn phải đích thân thu thập từng thông tin một từ nhân chứng, mà nơi đầu mối của mọi chuyện chắc chắn chính là khu ký túc xá. Hiện tại chắc là nên đóng giả người của ban phát thanh, để dễ dàng hành động hơn.
“Chú Lương ơi”.
Tôi đứng trước phòng bảo vệ kêu lớn, chú Lương tên thiệt là Lương Thư, là bảo vệ của khu ký túc xá nam cũng hơn 10 năm, tính cách của ổng có chút khó khăn.
“Ai vậy? Tới đây mần chi?”.
Giọng nói ồ ồ của chú Lương vang lên, tôi vội mỉm cười rồi mở lời “Dạ, con là Võ Phúc, là thành viên của ban phát, gần đây tụi con có một bài viết về đề tài chống mê tín dị đoan, mà ở trường ta, vụ việc án mạng đêm trăng tròn cứ càng ngày càng rầm rộ hơn, vì vậy tụi con muốn làm về nó, để cho mọi người có cái nhìn toàn diện nhất”.
“À ra là vậy, nhưng mà chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt, nghe bên cảnh sát phỏng đoán là do áp lực học tập”.
Nghe ổng nói vậy, tôi cũng tờ mờ hiểu ra, ổng đang cố ý đuổi khéo, vậy nên tôi khẽ cười, nói thêm “Nhưng mà mọi sinh viên đều phải chịu áp lực hoc tập như nhau, vậy vì sao chỉ riêng ký túc xá nam phòng số 44 là có người nhảy lầu?”.
“Ai nói chỉ riêng phòng số 44 là như vậy, để tôi nói cho cậu biết, mỗi năm khu ký túc xá trường ta có tới vài sinh viên tự tử”.
Ổng vừa nói vừa đưa vài ngón tay lên làm chỉ số, tôi không còn cách nào liền tìm đại một lý do để hỏi “Không đúng, tỉ số sinh viên tự tử của các phòng trong toàn bộ dải ký túc xá đều xen kẽ còn phòng số 44 thì lại là thường xuyên, đều này có nghĩa là họ đã xảy ra chuyện gì rồi!”.
Nghe tôi nói vậy khiến chú Lương biến sắc, ổng vội đốt một điếu thuốc rồi ra vẻ nghiêm trọng nói “Chuyện này tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng mà lại nó phản khoa học, vậy nên chẳng ai đưa vào nguyên nhân xác đáng, cậu cũng biết đó, ban lãnh đạo nhà trường cũng đã cố gắng hết sức mình để giảm thiểu tối đa số vụ án mạng, có năm phải đóng cửa toàn bộ khu ký túc xá nhưng vẫn có sinh viên trèo vào đó mà tự tử, cậu thử nói đi, điều này có đáng sợ không? Tôi khuyên cậu bỏ ngay vấn đề này đi, còn bây giờ tôi mệt rồi, cậu đi đi”.
Vừa nói ổng vừa dang tay đuổi tôi đi, khói thuốc lá trôi nhẹ trong không khí rồi biến mất giống hệt như cuộc đối thoại từ nãy tới giờ, mở màn rồi kết thúc, tôi chẳng có thêm thông tin gì.
Trời cũng tối, tôi lê thân người trở về phòng số 44, lúc này Từ Dĩ cùng Tống Nhựt hình như đang chơi game gì đó, nhìn họ chú tâm lắm, ngay cả khi tôi bước vào mà họ vẫn không nhận ra.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, tôi trèo lên giường định ngủ thì chiếc điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình, là một số lạ.
“A lô”.
Tôi từ tốn bất máy, phía đầu dây bên kia, một giọng nam lên tiếng “Có phải cậu là Võ Phúc?”.
Nghe người đó nói, tôi có chút ngạc nhiên, số điện thoại này rất ít người biết, vậy người kia là ai, nghe giọng rất lạ với lại còn biết tên tôi nữa?
“Phải, mà anh là ai?”.
Tôi nghi hoặc hỏi, người bên kia ầm ừ vài tiếng rồi đáp “Tôi tên Nguyễn Chí, có một cậu sinh viên nói rằng cậu đang muốn tìm hiểu về vụ án căn phòng số 44 sao?”.
Một sinh viên? Người đó là ai? Lý Hoành giới thiệu cho tôi sao? Không đâu, nếu cậu ta biết người này biết chuyện thì đã trực tiếp nói chuyện rồi, làm gì lại chuyển sang tôi? Rốt cuộc là ai mới đúng?.
“Võ Phúc? Cậu còn nghe máy không?”.
Nguyễn Chí gấp gáp hỏi, tôi giựt mình một cái rồi đáp vội “Còn, anh cứ nói!”.