Bạn đang đọc Anh Trai Xấu Xa: Chương 33
Edit: Lee
Beta: Sahara
Đại Hải hoàn toàn không ngờ Lục Tiểu Nhạc có thể dễ dàng chấp nhận mình như vậy, khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi trôi qua, hắn rơi vào trạng thái mừng rỡ như điên, giờ phút này dù có hai mươi cốc trà sữa trước mặt, hắn cũng tình nguyện một hơi uống hết.
Bởi vì quá mức vui sướng, giọng hắn cũng có phần run rẩy, ngập tràn chờ mong hỏi: “Tiểu Nhạc, cậu chấp nhận mình thật sự tốt quá, mình… Mình thơm cậu được không?”
(đã muốn thơm rồi hả? mấy hôm nữa lại muốn hôn mất ^^)
“Không được!” Lục Tiểu Nhạc nghiêm khắc từ chối.
Nhất định là cô xấu hổ, Đại Hải nghĩ vậy, vội vàng sửa sai: “Không thơm cũng không sao, mình… mình có thể ôm cậu được không?”
“Cũng không được!” Lục Tiểu Nhạc tiếp tục từ chối thẳng thừng yêu cầu của hắn.
Đại Hải có chút nóng nảy, hỏi: “Cuối cùng thì thế nào mới được chứ?”
Lục Tiểu Nhạc nhìn hắn chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh một hồi, sau đó dứt khoát lắc đầu cự tuyệt.
Đại Hải thật muốn khóc: “Vậy cậu muốn mình làm gì?”
“Việc này…” Lục Tiểu Nhạc nhăn trán suy nghĩ một hồi, đột nhiên trước mắt sáng ngời, hiển nhiên là đã có đáp án, “Thế này đi, cậu giúp mình mua bữa sáng!”
Biểu tình trên mặt Đại Hải cứng lại, một lúc lâu sau cũng không trả lời.
“Không được sao?” Bởi vì hắn phản ứng quá chậm chạp, Lục Tiểu Nhạc nhíu mày, nhìn Đại Hải với ánh mắt ghét bỏ, “Khó khăn thế sao.”
“Được được được!” Đại Hải lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu như giã tỏi, khoảnh khắc này hắn nghĩ, đừng nói là Lục Tiểu Nhạc muốn hắn mua bữa sáng, cho dù muốn đem hắn làm bữa sáng, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Cứ như vậy, “bạn trai” Đại Hải trở thành nhân viên mua bữa sáng cho Lục Tiểu Nhạc, ngày qua ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa, kiên trì như thế đến tận cuối kỳ.
Kiểm tra cuối kỳ, thành tích Lục Tiểu Nhạc rất có tiến bộ, khiến thầy giáo Tôn vô cùng yên tâm, còn khen thưởng Lục Tiểu Nhạc, khuyến khích cô đặt chuyện linh tinh sang một bên, chuyên tâm học tập, ngày càng tiến bộ.
Cầm giấy khen trong tay, Lục Tiểu Nhạc vô cùng vui vẻ, đang cười nói với Quách Na trong phòng vẽ tranh, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi cô.
“Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc!”
Cô quay đầu thì thấy Đại Hải dang lén la lén lút đứng ở cửa phòng tranh, vẫy tay về phía cô.
“Việc gì vậy?” Lục Tiểu Nhạc đi ra, hỏi hắn.
“Mai bắt đầu kỳ nghỉ, mình… mình tặng cậu cái này.” Đại Hải tay cầm vật gì giấu sau người, nhìn qua có vẻ ngại ngùng.
“Mình ăn cơm sáng rồi mà.”
Cô nói vậy khiến Đại Hải nhất thời á khẩu không biết nói gì, một lúc lâu sau mới đỏ mặt giải thích: “Đây không phải bữa sáng, mình mua cho cậu vật này.” Hắn đưa vật gì đó giấu phía sau ra, không ngờ là một cái điện thoại di động.
Lục Tiểu Nhạc kinh ngạc; “Cậu làm gì vậy?”
“Tặng cậu.” Đại Hải nhét vào tay cô.
“Không được! Thứ này mình không thể nhận được.” Lục Tiểu Nhạc kéo tay hắn trả lại.
“Đây là tiền thưởng mình đá bóng thắng mua được, cậu nhận đi!” Đại Hải lại nhét vào tay cô, “Tết này mình phải về nhà, có thể một tháng cũng không được gặp cậu, nếu cậu nhớ mình thì lấy cái này gọi điện ình, số điện thoại của mình và tài khoản đều có cả rồi.”
Nếu mình không muốn nhận thì sao? Lục Tiểu Nhạc vốn định nói thế, nhưng thấy ánh mắt chân thành của Đại Hải, đành nhịn xuống.
“Nhất định phải gọi điện ình nha!” Đại Hải tha thiết nói.
“Được…” Lục Tiểu Nhạc cau mày, rất không tình nguyện gật đầu.
Nhận được câu trả lời ấy của cô, Đại Hải tươi cười rạng rỡ, “Vậy mình đợi cậu nha!” Hắn nói xong, vẻ mặt hạnh phúc rời đi, để lại Lục Tiểu Nhạc cầm điện thoại trong tay, với một nỗi buồn vô cớ.
“Cậu ấy tặng cậu gì vậy?” Quách Na tò mò tới xem.
Lục Tiểu Nhạc vội vàng bỏ tay vào cặp sách: “Không có gì, là… là bữa sáng.”
“Hả? Mấy giờ rồi mà còn bữa sáng!” Quách Na ngạc nhiên.
“Đúng vậy, mai… bữa sáng ngày mai.”
“Có nhất thiết phải thế không, cậu ấy quan tâm cậu quá thôi, ngày mai được nghỉ mà còn chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Tiểu Nhạc, mình muốn được như cậu quá, nếu có người có thể đối xử với mình như Đại Hải, mình chết cũng nhắm mắt.”
Lục Tiểu Nhạc mây đen đầy đầu: “Cậu đừng mê trai nữa, lo vẽ con gà rừng của cậu đi!”
“Gà rừng gì chứ, đây là uyên ương nha, cậu không thấy giống sao?”
“A, hai con gà rừng?” Lục Tiểu Nhạc mặt không biến sắc nói.
“Cậu mới là gà rừng, mình cắn chết cậu nha!” Quách Na giương nanh múa vuốt đi tới, hai người một đuổi một chạy, cười nói vui vẻ, thế nên Lục Tiểu Nhạc rất nhanh quên điện thoại trong cặp sách, quên luôn cả lời dặn dò của Đại Hải.
Nghỉ tết thật sướng, hết ăn lại ngủ, làm sao có thể không vui được chứ?
Không ngờ, chuyện không vui lại tự tìm đến.
Buổi trưa đầu tiên của kỳ nghỉ, khi Lục Tiểu Nhạc đang say sưa trên giường, ngủ như lợn chết, cửa phòng cô đột nhiên bị mở.
Có tiếng bước chân đi vào, bước qua sách báo truyện tranh nằm la liệt trên mặt đất, lại có tiếng rèm cửa bị kéo không thương tiếc.
Ánh nắng chói chang nhảy vào phòng, Lục Tiểu Nhạc nằm trên giường khó chịu trở mình một cái, dúi đầu vào chăn.
Người kia cười xấu xa, đi đến bên giường cô, xốc một góc chăn lên.
“Đừng, con muốn ngủ…” Lục Tiểu Nhạc thì thào, nửa tỉnh nửa mơ, cái cổ ra sức chui vào trong, nhưng vẫn cố hểnh mũi ở ngoài. Trong lúc ngủ mơ, Lục Tiểu Nhạc đột nhiên thấy hô hấp không thông, khó chịu một lúc lâu, cuối cùng cô tức giận mở mắt ra.
Ánh mắt chuyển từ tức giận sang kinh ngạc, lại từ kinh ngạc biến thành tức giận.
Cô đưa tay, gạt cái tay đang bịt mũi mình ra, nổi giận đùng đùng chui ra khỏi chăn, mắng: “Ếch thối tha, anh muốn chết hả!”
“Con gái, đừng động tý là chết hay không.” Trác Hàng cười rộ lên, ánh nắng chiếu lên người anh làm nụ cười càng thêm rực rỡ, khiến Lục Tiểu Nhạc nhất thời chói mắt.
Lúc ấy, cô thực sự có chút thất thần, nhưng lý trí rất nhanh quay lại, cô hung hăng nhìn chằm chằm Trác Hàng, cảm thấy trong lòng mình như có ngọn lửa tức giận đang cháy hừng hực.
“Anh còn về làm gì?” Lục Tiểu Nhạc nổi giận đùng đùng hỏi.
“Đương nhiên là về gặp em.”
Nói vậy càng khiến Lục Tiểu Nhạc phát hỏa, giận dữ hỏi: “Giả dối, em không cần gặp anh làm gì!”
“Tức giận hả?” Trác Hàng chau mày.
Đâu chỉ là tức giận, còn muốn cắn chết anh nữa kìa! Lục Tiểu Nhạc vừa nổi giận vừa cố gắng kiềm chế nỗi bất mãn trong lòng, nhẫn nhịn, khinh bỉ hừ một tiếng.
Anh là ai mà phải tức giận vì anh chứ?
Thấy cô hành động khác thường, Trác Hàng rất có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân. Nha đầu kia trước đây thích tranh cãi với anh, không chịu thua bao giờ, hôm nay sao lại thay đổi như thế chứ? Nhất định là có chuyện xảy ra. Anh nghĩ vậy, nhịn không được thử thăm dò Lục Tiểu Nhạc.
“Nghỉ chưa?” Anh hỏi.
“Nói thừa!” Lục Tiểu Nhạc không quay đầu lại, trong miệng lẩm bẩm vài tiếng.
“Đã quen với cách học ở cao trung chưa?”
“Liên quan rắm gì đến anh!” Lục Tiểu Nhạc không hề có ý phối hợp.
Trác Hàng cũng không tức giận, tiếp tục hỏi: “Bạn bè tốt chứ?”
“Càng không liên quan đến anh!” Cô sắp không nhẫn nhịn được nữa.
Nhưng Trác Hàng vẫn hỏi tiếp: “Bài tập có khó lắm không?”
Cuối cùng Lục Tiểu Nhạc cũng nổi giận, quay đầu, tức tối nhìn anh: “Hỏi lắm thế, anh không thấy phiền hả?”
Trác Hàng không vội trả lời cô, mà nhìn cô một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại một nơi nào đó, chậm rãi nói: Lục Tiểu Nhạc, ngực em hình như lớn hơn một chút.”
(chết sặc o.O ^^)
Một câu nói, khiến dũng khí Lục Tiểu Nhạc vất vả có được, nháy mắt tan thành mây khói. Cô vừa thẹn vừa giận, từ trên giường đứng lên, liều mình đuổi Trác Hàng ra ngoài: “Đồ ếch thối tha nhà anh, đồ biến thái, mau ra khỏi phòng em.”
Trác Hàng thở dài: “Sao em khó chiều thế? Nói em nhỏ không được, nói em lớn cũng không xong…”
“Im miệng!” Lục Tiểu Nhạc đỏ mặt.
“Cũng được thôi, vậy nói chuyện khác đi.” Trác Hàng đột nhiên nghiêng người.
Lục Tiểu Nhạc luống cuống, thiếu chút nữa là đụng vào cửa, đang muốn nổi giận, cổ tay đã bị giữ lại, Trác Hàng càng ngày càng tiến đến gần, thoáng cái đã ép cô lên cửa. Cánh cửa khép hờ bất ngờ chịu một lực mạnh, đóng “RẦM” một cái, đồng thời hoàn toàn ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kì quái, lúc này, cảm xúc nào đó cố gắng kiềm chế lại bất ngờ trỗi dậy. Lục Tiểu Nhạc cảm thấy trong lòng có cái gì nhộn nhạo không yên, không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ biết nhỏ giọng phản kháng: “Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì.” Ánh mắt Trác Hàng gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Nhạc.
“Không có việc gì thì cút ngay, đừng sát vào em như vậy!” Cô cắn răng, cố gắng tăng âm lượng, nhưng vẫn vô ích.
“Không gần như thế, sao anh có thể nhìn thấy rõ trong lòng em đang nghĩ gì được?” Trác Hàng nói, lại sát thêm vài phần nữa, hơi thở phả vào mặt Lục Tiểu Nhạc, khiến cô toàn thân căng thẳng.
Lục Tiểu Nhạc cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang đập thịch thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hóa ra cô chỉ là lừa mình dối người, thứ tình cảm linh tinh này một khi bị đánh thức, sẽ rất khó ngủ say trở lại, chỉ là tự lừa mình, cho rằng có thể coi nó là ảo giác, đến cuối cùng lại không thể tránh được thất bại khi đối mặt với thứ “ảo giác” – thực tế ấy.
Khi nhận ra điều này, trong lòng Lục Tiểu Nhạc đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động, dứt khoát cắn răng ngẩng đầu, không chút do dự đón nhận ánh mắt Trác Hàng.
Đôi mắt cô trong suốt mà kiên định, trong khoảnh khắc mặt đối mặt, thu hút toàn bộ sự chú ý của Trác Hàng.
Anh bỗng thấy mọi thứ vô cùng quen thuộc, tình cảm nằm yên trong lòng đột nhiên trỗi dậy, chuyện quá khứ như một thước phim quay chậm chạy qua trước mắt, trong mấy năm họ quen biết nhau, hai trái tim cứ tới gần rồi lại xa nhau, khi xa nhau lại nhịn không được có chút nhớ nhung… Hình như có cảm giác nào đó đã cắm rễ trong lòng, không có cách nào cắt bỏ.
Giờ này, phút này…
Anh phải thừa nhận, em gái mình trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ miệng hôi sữa như trước đây nữa. Cô đang ở lứa tuổi xinh đẹp nhất, tươi tắn như hoa trong nắng, như nụ hoa xuân hé nở, còn đọng sương đêm, khiến người ta nhịn không được muốn ở bên, yêu thương, chiều chuộng…
Khuôn mặt anh ngày càng gần, thời gian cũng như ngưng đọng, Lục Tiểu Nhạc cả người căng như dây đàn, ngừng thở, ngay cả trái tim cũng như ngừng đập, đầu óc trống rỗng.
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Cô không dám tưởng tượng, rồi lại nhịn không được chờ mong, vài giây đợi chờ dài dằng dẵng trôi qua, vào lúc này, trong phòng đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo hai người về với hiện thực.
Hai người như điện giật, vội vàng tách nhau ra, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, Lục Tiểu Nhạc không dám nhìn anh, tay chân luống cuống, vừa cười gượng vừa đi đi lại lại trong phòng, cố gắng trấn tĩnh trái tim đang loạn nhịp.
Mà Trác Hàng cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra, che đậy sự xấu hổ.
Không biết bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại vui nhộn vẫn không ngừng kêu, Lục Tiểu Nhạc vừa mới hồi phục tâm tình nhịn không được giục: “Anh không nhận đi, phiền chết đi được.”
“Không phải của anh.” Trác Hàng cầm điện thoại lắc lắc trước mặt cô..
“Vậy của ai?” Lục Tiểu Nhạc rất ngạc nhiên, chú ý lắng nghe tiếng chuông, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cặp sách của mình. Cùng lúc đó, cô dường như nhớ ra điều gì, “A” lên một tiếng, chạy tới mở cặp sách, lấy điện thoại Kim Hải tặng ình, từ trong một đống sách lôi ra.
Quả nhiên là thứ này kêu, màn hình vẫn còn sáng, nhấp nháy hai chữ, khiến Lục Tiểu Nhạc đọc được lập tức mây đen đầy đầu.
“Anh yêu?” Trác Hàng cướp lấy điện thoại trong tay Lục Tiểu Nhạc, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Lục Tiểu Nhạc xanh mặt, biểu tình như bị bắt gian tại giường, vội vàng kêu lên: “Anh linh tinh gì thế, mau đưa em!”
“Của em hả?” Trác Hàng hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lục Tiểu Nhạc chột dạ, buột miệng nói; “Không… không phải của em!”
“Vậy của ai?”
“Là… Là Na Na để quên ở cặp em.” Lúc này, cô chỉ có thể đem Quách Na ra làm bia đỡ đạn.
“Vậy sao??” Trác Hàng nhìn cô có chút thâm ý, lẩm bẩm: “Vậy cũng phải nghe máy xem, nhỡ có việc gì quan trọng.”
“Đừng! Đừng nghe!” Lục Tiểu Nhạc vội vàng mở miệng, cũng không kịp nữa rồi.
Trác Hàng nhận điện thoại, “Alo” một tiếng.
Lúc này, không chỉ có Lục Tiểu Nhạc, mà ngay cả Đại Hải cõi lòng đầy chờ mong ở đầu dây bên kia cũng đều hóa đá.